Đọc truyện Tâm Ma – Chương 36: Bốn phương tụ hội
Lửa cháy bập bùng, chốc chốc lại có đôi ba người mới đến, cả đám giờ đã xấp xỉ trăm người. Đám người kỳ lạ vẫn rì rầm bàn tán:
– Chẳng hiểu lão Quạt Mo gọi anh em ta làm gì?
Lão Người nùng nói:
– Mẹ khỉ, giữa mùa đông lại tụ tập làm trò mèo gì chứ.
Gã đang hút thuốc trên cây phả một hơi thuốc xuống dưới, nói:
– Có gì chốc sẽ biết, các ngươi bàn tán làm gì vô ích, âu cũng là cái liễn.
Khói thuốc bay xuống xông vào mặt gã người Nùng, gã nhăn nhó mặt mày quát giống lên:
– Mả tổ thằng Độc Điếu, có thôi ngay cái trò đấy đi không, đừng làm ông cáu.
Có một gã béo tròn trùng trục, đầu trọc lốc, giữa mùa đông mà gã cời trần, nước da trắng hồng hào, gã tiến lại gần nói:
– Các ngươi thật là ngu đần, Khuất Lão trại đã tru diệt cả Thần Ngưu phái, bắt phái Sơn Động phải hàng phục, giết cả 5 trại chủ của Lục Ngư trại, liệu chúng ta còn khoanh tay được hay không?
Độc Điếu dùng điếu chọc chọc vào đám khói thuốc, điếu của hắn dài gấp rưỡi cây sáo trúc nhưng nhỏ hơn nhiều, thân điếu màu nâu sẫm như gỗ, quấn vòng vàng cách đều, cả 2 đầu đều bịt vàng, đầu thoát khói vuốt nhọn như mũi tên, gã nói:
– Giang hồ đánh giết nhau là chuyện cơm bữa, chúng gây chuyện với Khuất Lão trại thì chịu hậu quả, âu cũng là cái liễn. Chúng ta hơi đâu mà dây vào.
Gã béo ban nãy nói:
– Độc Điếu ngươi trí não cuốn hết theo khói thuốc, quả thật không sai, ha … ha … ha
Độc Điếu rít lên: “Ngươi nói gì”, hắn cắn chặt chiếc điếu, phồng mồm lên như con cóc. “Rít rít rít”, tiếng xé gió rít lên, một tia khói bay ra như một sợi chỉ kéo căng, bay như mũi tên thẳng về phía gã béo. Gã béo đang còn loay hoay, tên người Nùng đã vội giật cái khăn chít trên đầu xoay tít, một luồng gió như cơn lốc xoáy nhỏ lao vào tia khói, tia khỏi tan gần hết, chỉ còn mấy hạt nhỏ thoát ra khỏi con lốc vẫn bắn thẳng đến, găm vào người gã béo. Những chỗ khói găm vào da lập tức thâm xì lại, gã béo rú lên như lợn chọc tiết, vang động cả một góc rừng. Độc Điếu cười sằng sặc một cách khoái trá. Những người xung quanh cũng cười ngặt nghẽo. Gã người Nùng nhăn mặt nói với gã béo:
– Không sao đâu, đừng rú lên thế.
Có tiếng người nói xôn xao:
– Trả đòn đi Chút.
– Ngươi sợ hắn à?
– Đánh lại đi chứ.
Chút toan nhảy lên nhưng bị gã người Nùng đặt tay lên vai ghìm lại. Gã không sao nhúc nhích được, mặt mũi đỏ gay, vừa tức giận vừa xấu hổ, người run lên bần bật.
– Lão Quạt Mo đến rồi.
– Lão Mo đến rồi kìa.
Có tiếng người xôn xao. Phong Giang và Trần Gia đưa mắt về phía mọi người đang nhìn. Từ trong rừng một người cưỡi ngựa đi ra, chiếc quạt làm từ mo cau giắt ngay trên cổ áo phía sau đầu. Người này trông dáng nho nhã, tuổi cũng gần với Trần Gia. Lão để râu dài theo lối quan trong triều, tóc búi theo kiểu người Hán. Đi theo sau lão là hai người khác và một gã người lùn ngồi trên chiếc xe ngựa kéo. Ánh mắt của Trần Gia liền dừng lại, chăm chăm vào gã người lùn. Trông gã dị hợm và kỳ quoặc một cách khó tả. Gã lùn như một đứa trẻ con nhưng khuôn mặt lại của người lớn. Tóc tai gã bù xù, quần áo rách bươm, có dính cả vết máu. Đầu gã gục trên gối như đang ngủ. Chút dường như đã quên đi những tức tối vừa rồi, vừa cười vừa nói:
– Chim chích, sao ngươi ủ rũ thế kia ?
Cũng có tiếng những người khác cùng hỏi:
– Lão Quạt Mo, có chuyện gì mau nói đi, ta chết rét rồi đây.
– Tết nhất sắp đến rồi, lão còn gọi chúng ta ra đây làm gì?
– Chim chích bị làm sao thế kia?
Quạt Mo nhảy xuống ngựa, chắp tay chào quanh một lượt nói:
– Chào các anh em huynh đệ, bữa nay còn được gặp các anh em đông đủ thế này quả thực ta rất mừng. Lần này …
Quạt Mo chưa kịp nói hết câu, gã người Nùng đã cắt lời:
– Có gì đáng mừng đâu, nhìn mặt các ngươi ta phát ngán lên rồi.
Lại có tiếng xôn xao cười nói:
– Đúng vậy, đúng vậy.
– Có việc gì mau nói ra đi.
Quạt Mo nói tiếp:
– A Toòng đừng nóng vội, thưa các huynh đệ, lần này quả thật ta có việc khẩn kíp liên quan đến sự tồn vong của tất cả các môn phái tứ phương chúng ta, quả thật rất hệ trọng.
Quạt Mo nói xong đưa mắt nhìn quanh một lượt, những người kia đều im lặng cả, mọi con mắt đổ dồn về phía Quạt Mo. Độc Điếu lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
– Hứ, gì mà tồn vong, gì mà hệ trọng. Môn phái của ta tuy nhỏ nhưng đâu dễ gì bị bắt nạt thế. Âu cũng chỉ là cái liễn.
Chút cất tiếng oang oang:
– Hừ, ngươi nên nghe cho kỹ đi kẻo vong mạng thì đừng trách.
Bỗng có tiếng người rít lên the thé đến chói tai:
– Quạt Mo, người đừng vòng vo nữa, mau nói ra cho rõ đi.
Tiếng nói phát ra từ phía lùm cây, Trần Gia tìm mãi mới thấy một người đang treo ngược trên cành cây, toàn thân mặc đồ đen thui, lẫn mình vào bóng đêm. Quạt Mo rút chiếc quạt sau gáy ra, cất tiếng:
– Mọi người yên lặng nghe ta nói đây, trước tiên hãy kiểm tra quanh mình xem có ai là người lạ chà trộn vào không đã.
Mọi người nhìn quanh quất.
– Không có ai lạ mặt.
– Không có ai
Quạt Mo nói tiếp
– Nếu phát hiện ra kẻ lạ mặt thì giết luôn không tha, mau mời Chim Chích ra đây.