Đọc truyện Tâm Ma – Chương 27: Đấu khí
Nhận việc người ủy thác, Trần Gia cũng muốn hoàn thành trọn vẹn. Hơn nữa, lão cũng muốn sớm xong việc rồi quay về gặp Lão Ba, sau đó trở về với Trần Thiếu. Trong lúc đang nóng lòng, lại gặp hai vị sư này khiến Trần Gia có chút bực tức. Trông 2 gã cũng đã lớn tuổi, có vẻ già hơn Trần Gia, nét mặt hồng hào, hớn hở. Hai lão gần như bất động, nhìn chăm chăm vào một chỗ. Không hiểu cây đa đó có gì đặc biệt mà cả hai người cứ nhìn chăm chú, Trần Gia cảm thấy hiếu kỳ, cúi xuống nhìn thử. Một vị nói :
– Người nhìn gì, đừng làm phiền bọn ta.
Vị kia nói :
– Để hắn làm chứng cho chúng ta càng hay, ngươi hết đường chối cãi.
Vị kia nói :
– Làm chứng à ? Ta sợ gì chứ. Người nhìn đi.
Trần Gia cúi xuống, nhìn mãi chẳng thấy gì đặc biệt, liền khen bừa:
– Quả thật, cây đa này rất đẹp. Thế trực quân tử thẳng đứng, cành nhánh ngay thẳng, gọn gàng, đường nét dứt khoát, bất khuất, tàn nhánh đầy đủ, cân đối.
Một vị nói :
– Hừ ai bảo người nhìn cái đó.
Vị kia bật cười:
– Ha ha, quả thật là đồ ngốc, ai bảo ngươi nhìn cây đa, ngươi nhìn kĩ xem, có thấy con kiến đang bò trên cành kia không ? Các cụ ta có câu: « Con kiến mà leo cành đa – Leo phải cành cụt leo ra leo vào » Ta đã bảo các cụ đã cấm có sai bao giờ, nhưng lão Thích Tự Tại này bảo câu đó sai bét, bò một lúc con kiến nó mệt sẽ rơi xuống hoặc đi mất, ta cùng hắn ngồi đây đã 2 canh giờ rồi xem ai đúng ai sai.
Thích Tự Tại nói :
– Hừ sai bét sai bét, Thích Quảng Nhi, ngươi nhìn xem, con kiến mệt quá đứng lại rồi kìa, nó sắp rơi xuống đó.
Quả thật, trên cành đa, có một con kiến đen đang bò, Trần Gia nghe lão nói, chút nữa cười phá lên, thầm rủa : « Chẳng biết ai mới là đồ ngốc. Hai gã này già rồi mà còn gàn dở như trẻ con, thật chẳng ra sao ». Chăm chú nhìn kỹ, Trần Gia bỗng thấy kỳ quái, con kiến không phải bò mà như đang lướt trên cành cây, sang trái một chút lại sang phải chút, rồi có lúc lại đứng im như con thoi dệt cửi mà chạy từ từ. Có điều gì đó bất thường, lão nghĩ thầm : « Lạ thật, chẳng lẽ con kiến của Phật Phái cũng biết võ công sao ? » Trần Gia bỗng phát hiện ra, hai lão sư này một tay giơ ngang, bàn tay xòe ra như đang phát chưởng, hóa ra 2 lão dùng tay vận khí đẩy thẳng vào con kiến, hai người hai phía, đấu trọi nhau, chỉ dùng Khí chứ không dùng Lực. Khí phát ra tinh diệu đến mức vừa điều khiển được con kiến nhỏ lướt thẳng trên cành đa lại không làm nó tổn hại gì. Vừa vận khí mà hai lão vẫn nói chuyện được như thường thì quả thật không phải tầm thường. Trần Gia nghĩ thầm : « Hai lão này tuy tính tình kỳ quoặc nhưng không phải người tầm thường, may mà ta suy xét kỹ, chưa làm gì mạo phạm. Nhưng cứ để hai lão đấu với nhau thế này thì cả ngày cũng không xong» , nghĩ vậy Trần Gia rút kim bài của Thích Tâm ra, nói :
– Ta được Thích Tâm ủy thác mang thư lên đỉnh Tiên Nhân, mong các vị dẫn đường.
Cả 2 lúc này mới quay ra nhìn Trần Thiếu, con kiến liền bay vọt đi mất, Thích Tự Tại thốt lên :
– Sao cơ, có thư sao ?
Thích Quảng Nhi nói :
– Có kim bài, việc gấp rồi. Sao người không nói sớm, thật hồ đồ mà.
Trần Gia thầm nghĩ : « Các người đã cho ta nói câu nào đâu, các người mới thật hồ đồ »
Thích Quảng Nhi lại nói :
– Thích Tâm đại sư đang ở đâu ? Sao lại ủy thác cho người ?
Thích Tự Tại hừ một tiếng. Trần Gia chưa kịp đáp, Thích Tự Tại đã phát ra một chưởng đánh thẳng tới, lão vốn không phòng bị gì, càng không thể ngờ đến nên bị bất ngờ hoàn toàn, hơn nữa cả Chiêu – Khí và hành động của Thích Tự Tại đều quá nhanh và khó đoán, Trần Gia không sao biết được, không thể né tránh, Trần Gia đành làm liều đẩy ra một chưởng đối lại, thầm nghĩ phen này chắc vong mạng dưới tay gã sư gàn dở.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Phong Tiên, gió nổi lên ào ạt. Mỗi khi gió lên, mây xà xuống núi, gió cuốn vào mây, từng tia nắng chiếu qua như những cột ánh sáng, cảnh tượng hùng vĩ lung linh vô cùng, cái tên Phong Tiên cũng từ đó mà ra. Chiều tàn dần buông xuống, ánh nắng leo lắt rồi tắt dần, nhường chỗ cho bóng đêm. Đã đến giờ, Thích Tâm cùng Trần Thiếu đi vào mật thất. Hai canh giờ, Trần Thiếu đã thiền định, Thích Tâm đặt một tay lên đầu nó, tiếng nói của Thích Tâm thoảng như gió vang lên :
– Con nhìn thấy gì.
Trần Thiếu nói một cách vô thức :
– Con thấy máu.
Thích Tâm hỏi :
– Con cảm thấy gì ?
Trần Thiếu nói :
– Con thấy sợ, con thấy đau, con thấy căm hận.
Thích Tâm hỏi :
– Con muốn làm gì ?
Trần Thiếu đáp :
– Con muốn trả thù. Giết … ! Giết … !
Trần Thiếu khẽ rung lên, toàn thân lắc lư dữ dội, run lên bật bần, khuôn mặt nhăn nhó. Thích Tâm đặt bàn tay còn lại lên đầu Trần Thiếu, giọng nói của Thích Tâm lại thoang thoảng cất lên, vừa như lời ru, vừa như an ủi:
– Lặng. Lặng yên. Chìm vào tự nhiên tĩnh lặng. Mặt hồ yên ả, con thấy tâm mình thanh thản, mây lững lờ trôi, con thấy tâm mình dịu mát. Lặng yên …
Trần Thiếu lặng dần đi rồi như sụp hẳn xuống, Thích Tâm quệt mồ hôi trên chán, thở dài lẩm bẩm:
– Vẫn chưa được, vẫn chưa được, vẫn chưa đủ lớn để chống chọi, cần phải kiên nhẫn hơn nữa.