Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 6: Mất Tích


Đọc truyện Tâm Ma – Tiếu Kì – Chương 6: Mất Tích

Cách nơi ở của Lý Đại khoảng năm mươi dặm về phía nam, có một thôn trấn nhỏ, bao đời vui sống yên bình. Tên của nơi đó là Hạnh Phúc thôn.

Trưởng thôn Hạnh Phúc là một người đàn ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Lão từng trải qua tám đời vợ, nhưng phải đến người vợ thứ chín mới có được một đứa con trai nối dõi tông đường. Chính vì thế, một người nổi tiếng keo kiệt như lão cũng không tiếc tiền của, sai người mở tiệc linh đình để ăn mừng.

Lúc này, tại mảnh sân rộng lớn trước nhà trưởng thôn, dân làng đều tụ tập đông đủ, ai nấy mặt mày hớn hở. Bọn họ, một phần vì chúc mừng lão trưởng thôn, nhưng phần lớn hơn là vì những thứ cao lương mỹ vị ở đó, những thứ mà cả đời bọn họ không dám nghĩ đến.

Chống cây gậy xuống đất, trưởng thôn khập khiễng đi đến từng bàn tiệc, cảm ơn mọi người vì đã đến chia vui với mình. Theo sau lão không rời là một thiếu phụ trẻ trung, dung mạo như hoa.

Nàng ta tên Mai Tiểu Linh, cũng là vợ thứ chín của lão. Mặc dù mới sinh con không bao lâu, nhưng trông Tiểu Linh vẫn rất hấp dẫn đến mê người. Thỉnh thoảng, vài ánh mắt lại liếc nhìn vào bộ ngực căng sữa, đong đưa theo mỗi bước đi của nàng, trong lòng nóng như lửa đốt.

Để đáp lễ những ánh mắt ấy, Tiểu Linh nhiệt tình đi đến trước mặt bọn họ, kính cẩn mời từng người, từng người, mỗi người một chén rượu. Chốc chốc, nàng lại khẽ cúi người xuống, khiến cho những cặp mắt kia lại nhảy lên, tròng mắt như muốn chui ra ngoài.

Lão trưởng thôn đi bên cạnh, nhưng lại vờ như không thấy gì, vẫn cười nói vui vẻ với những gương mặt u mê kia. Đối với lão, tiền tài, địa vị, quyền lực mới là thứ quan trọng nhất trên thế gian này. Chỉ cần có thể giúp lão giữ được cái ghế trưởng thôn, vợ lão hi sinh một chút có làm sao.

Trong lúc mọi người đang say sưa tiệc tùng, một tên gia nhân hớt hải từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa la lớn:

“Lão gia! Lão gia! Có chuyện không hay rồi!”

Những chén rượu, những đôi đũa dừng lại giữa không trung, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tên gia nhân.

“Chuyện gì?” Trưởng thôn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, bởi không có chuyện gì mà lão không thể giải quyết được. Đối với lão, chỉ cần có tiền là giải quyết được tất cả. Mà lão, so với bất kỳ ai trong thôn Hạnh Phúc, kể cả những thôn bên cạnh, chính là người có nhiều tiền nhất.

“Thiếu gia… thiếu gia biến mất rồi.”


“Cái gì?” Lão túm lấy cổ áo hắn, quát to. Khó khăn lắm mới có được một đứa con trai, bỗng dưng lại biến mất, làm sao lão có thể bình tĩnh được.

Mặt khác, đó là con của lão cùng với Tiểu Linh, người vợ mà lão ưng ý nhất từ trước đến nay. Nàng ta không chỉ xinh đẹp, lại còn biết tính toán mưu mô quỷ kế, giúp lão giải quyết được rất nhiều chuyện lớn nhỏ.

“Sao lại biến mất?” Tiểu Linh đánh rớt ly rượu xuống đất, vội vã chạy vào trong nhà.

Tên gia nhân chưa kịp trả lời, đã bị trưởng thôn đạp một cái vào ngực, ngã ra giữa sân. Mặc kệ hắn, lão tức tốc rời khỏi bữa tiệc, vừa đi vừa gọi: “Tiểu Linh, Tiểu Linh, chờ ta với!”

Tuy nhiên, do đôi chân bị tật, lão không thể chạy nhanh được, chỉ có thể bước từng bước khập khiễng. Đi được một đoạn, lão dừng lại thở hổn hển, hướng về phía mảnh sân bên ngoài gọi to: “A Quý! A Quý!”

“Dạ, lão gia có gì căn dặn ạ?” Tên gia nhân lúc nãy vội chạy tới, tay chân khúm núm nhìn lão. Cơ thể vừa thấp vừa gầy, lại thêm một cái bứu trên lưng, khiến cho bộ dạng của hắn lúc này không khác gì một con tôm luộc.

“Mau, mau đỡ ta vào trong.”

“Dạ.” A Quý cúi đầu, dìu lão trưởng thôn đi.

Khi lão vào đến phòng của Tiểu Linh, nàng ta đang ôm một chiếc khăn vải màu đỏ, nằm trên giường khóc nức nở. Hai nữ hầu đứng bên cạnh, trông thấy trưởng thôn, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

“Đám vô dụng các ngươi làm gì mà cậu chủ biến mất cũng không biết?” Lão trưởng thôn quát. Nhưng không đợi bọn họ kịp trả lời, lão đã quay sang A Quý nói: “Lôi ra ngoài đánh gãy chân cho ta.”

“Dạ!” Tên gia nhân chắp tay vâng dạ, sau đó đi ra ngoài gọi bốn tráng hán cao to vạm vỡ đến.


“Lão gia tha mạng!” Hai nữ hầu thấy thế, vội quỳ xuống đất lạy lục van xin. Nhưng vô dụng, cho dù bọn họ nằm dài xuống đất, cố bám những ngón tay mảnh mai vào nền nhà, vẫn không thể chống cự lại được sức mạnh của đám tráng hán lực lưỡng kia.

Cả hai cứ thế bị kéo ra ngoài, thân thể vẽ nên hai đường song song trên mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết của họ vang lên, nhưng chỉ được một lúc đã im bặt. Nghe những âm thanh ấy, gương mặt lão trưởng thôn không lộ ra bất kì cảm xúc gì.

Tuy nhiên, trong mắt lão ta lại ánh lên nét cười thỏa mãn. Lão ta rất thích trừng phạt người khác, rất thích nhìn thấy bọn họ phải quỳ lạy trước mặt mình, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh thành phế nhân.

Đã là phế nhân, bọn họ chỉ có thể căm hận lão, nhưng lại không thể trả thù.

“A Quý!” Lão lại gọi tên gia nhân kia đến.

“Dạ, lão gia có gì căn dặn ạ?” A Quý chạy từ bên ngoài vào, lễ phép nói.

“Mau cho người đi tìm kiếm, dù phải xới cả thôn này lên cũng phải tìm bằng được con trai ta. Nếu không tìm được, ngươi biết phải chịu hậu quả gì rồi đấy.”

“Dạ, dạ, con biết rồi thưa lão gia.” Nói xong, hắn chạy ra ngoài, dẫn theo vài người đi vào trong thôn.

Về phần đám khách khứa bên ngoài, cảm thấy có chút không ổn nên cũng đã ra về gần hết. Bọn họ đến đây chủ yếu là để nịnh nọt lão thôn trưởng là chính, mà lão ta đang không có tâm trạng thì nên tránh xa sẽ tốt hơn.

Khoảng sân rộng lớn, gần trăm bàn tiệc thịnh soạn, lúc này chỉ còn lác đác vài người ở lại. Đó là những người nghèo khổ nhất thôn. Đối với bọn họ, được ăn một bữa no nê như vậy trong cuộc đời, có chết cũng không uổng, vì vậy mới chưa chịu về.

Lão trưởng thôn cũng đã không còn tâm trạng để tiếp khách, cứ mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Lão thu hồi ánh mắt của mình, khập khiễng tiến đến bên cạnh Tiểu Linh, an ủi nàng: “Vợ yêu, đừng khóc nữa. Ta đã cho người đi tìm kiếm rồi, bọn họ sẽ sớm về thôi.”


Đám gia nhân hơn năm mươi người, được cầm đầu bởi A Quý, bắt đầu kéo nhau đi tìm con trai trưởng thôn khắp nơi. Bọn chúng đến từng nhà, xới tung từng viên gạch, đập vỡ từng cái lu nước, nhưng vẫn không tìm thấy đứa bé.

Trong một đêm, thôn Hạnh Phúc đã trở nên náo loạn, chó gà không yên, nhưng chẳng ai dám phản đối bất cứ điều gì. Thậm chí, vì không tìm được con trai cho trưởng thôn, A Quý trong lúc tức giận đã đánh một thiếu phụ đến vỡ đầu chảy máu, vậy mà mọi người xung quanh cũng chỉ lặng im đứng nhìn.

Không tìm được đứa bé, A Quý không dám quay về gặp trưởng thôn. Nghĩ đến cơn giận của lão, mồ hôi đã chảy đầy trên trán hắn. Hắn không muốn giống như những kẻ mà hắn từng thay lão trừng trị, hoàn toàn không muốn.

Mỗi ngày trôi qua, A Quý lại càng tìm kiếm điên cuồng hơn, nhưng kết quả vẫn chẳng có gì. Tuy nhiên, hắn nghe ngóng được một chút tin tức có liên quan.

Sau một hồi cân nhắc, A Quý quyết định quay trở về báo cáo lại với trưởng thôn. Hắn hi vọng rằng những tin tức kia có thể tạm thời làm nguôi cơn giận của lão.

A Quý là tâm phúc của trưởng thôn, tuy hay mượn oai lão ức hiếp người, thỉnh thoảng cũng ăn bớt tiền để đi đánh bạc, nhưng lại làm việc rất hợp ý lão, nên hắn chỉ bị đe dọa một chút rồi thôi. Mặt khác, lão biết rằng, nếu dồn A Quý vào đường cùng, rất có thể bị cắn trở lại.

Theo như lời A Quý nói, không chỉ mỗi con trai lão mất tích, mà trong thôn cũng có rất nhiều đứa trẻ bị như vậy. Chỉ cần là bé trai vừa mới sinh hôm trước, hôm sau đã không còn nhìn thấy đâu. Mà con trai lão, không phải là trường hợp đầu tiên.

Nghe được những điều này, lão trưởng thôn lại bắt A Quý đi nghe ngóng một phen, xem có thêm tin tức gì không. Tiểu Linh đã sinh bệnh, lão cũng cảm thấy có chút buồn lòng, chỉ muốn ở nhà chăm sóc cho nàng ta.

Thấy trưởng thôn không trách phạt mình, A Quý mừng thầm trong bụng, nhưng không hề biểu lộ ra bên ngoài. Được lão trưởng thôn tiếp tục sai khiến, đó là niềm vinh hạnh đối với một tên gia nhân như hắn. Hắn cúi đầu, vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng đi thăm dò tin tức.

Trong những ngày tiếp theo, số lượng trẻ con bị mất tích vẫn không ngừng tăng lên. Không chỉ thôn Hạnh Phúc, mà nhiều thôn gần đó cũng xảy ra chuyện như vậy.

Người dân mỗi lúc một hoang mang, những nhà có trẻ con phải sống trong lo sợ, còn những phụ nữ đang mang thai thì không mong muốn ngày chuyển dạ của mình đến.

Nhưng kể cả khi những đứa bé chưa được sinh ra, chúng cũng bị biến mất một cách kỳ dị. Khi trong thôn chẳng còn bao nhiêu trẻ mới sinh, người dân phát hiện xác chết của một thai phụ, ổ bụng bị mở toang, đứa bé bên trong đã không còn.

Lần lượt, lần lượt từng thai phụ được phát hiện đã chết trong tình trạng tương tự. Đa phần đứa bé trong bụng đều bị lấy đi, chỉ có một số trường hợp là thi thể hai mẹ con nằm lại bên cạnh nhau. Những đứa bé không bị mang đi cũng không có cách nào sống nổi, và chúng đều là bé gái.


Sau nhiều ngày như vậy, lão trưởng thôn biết mình cũng không thể ích kỷ thêm được nữa. Lão bắt đầu tập hợp thôn dân, dựng lều cho bọn họ ở lại trong mảnh sân nhà mình, cho người canh gác cả ngày lẫn đêm, đèn đuốc không bao giờ tắt.

Tuy nhiên, việc đó cũng không mang lại tác dụng gì, mỗi đêm đều có thai phụ bị mất tích, khi được mọi người tìm thấy thì đã trở thành một xác chết.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang hoang mang tột độ, từ đâu xuất hiện một nữ tử điên điên khùng khùng, miệng lúc nào cũng chỉ nói có một từ “Quỷ!”, lang thang trước nhà lão trưởng thôn.

Thấy vậy, A Quý định đuổi đi, nhưng lão trưởng thôn đã ngăn lại, bảo hắn bắt nàng ta đưa vào gặp lão.

Nữ nhân điên mặt mũi lem luốc, tóc tai rối bù như tổ quạ, hai con mắt trắng dã lúc nào cũng mở to, con ngươi thì cứ đảo tới đảo lui liên hồi. Bị bao vây bởi rất nhiều thôn dân, nàng ta run lẩy bẩy, không ngừng kêu lên:

“Quỷ! Quỷ!”

“Ngươi nhìn thấy quỷ?” Lão trưởng thôn nhìn nữ nhân điên hỏi.

“Quỷ!” Nàng ta trợn mắt nhìn lão, hết lắc đầu rồi lại gật đầu, hết gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Ngươi thấy quỷ ở đâu?”

Mặc dù hoang mang, nhưng lão biết cứ trốn như thế này không phải là cách lâu dài, chỉ có thể liều một phen. Mặt khác, những vụ mất tích xảy ra không quá lộ liễu, khiến lão cũng đánh bạo, cho rằng hung thủ không đến nỗi đáng sợ như mọi người tưởng tượng.

“Quỷ…”

Nữ nhân điên giơ lên bàn tay run rẩy của mình lên, chỉ về một nơi. Là hướng đi đến khu rừng bên ngoài thôn.

Ở đó, có một ngôi miếu hoang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.