Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 19: Không Còn Đường Chạy


Đọc truyện Tâm Ma – Tiếu Kì – Chương 19: Không Còn Đường Chạy

Tiêu thầy lang đứng giữa phòng khách của Lý gia, khóc lóc kể lể, bộ dạng thê thảm vô cùng, ai thấy cũng đều muốn dâng lên một niềm cảm thương sâu sắc tự đáy lòng.

Trong lúc cả Lý gia không ai biết phải nói gì thì Mộng Hoa ở sau lưng Lý bà bà, từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng lại chợt lên tiếng:

“Hình như khi xảy ra chuyện, Liên Nhi cũng có mặt thì phải.”

A! Tiêu thúc nhìn Mộng Hoa, cảm giác như vừa gặp được một vị cứu tinh. Hôm đó, chính Mộng Liên là người đã chạy đến tìm hắn, nhưng không hiểu sao vừa rồi hắn lại không nhớ đến điểm này.

“Đúng, đúng, ta thật là đãng trí mà, sao lại quên mất Tiểu Liên cũng có mặt ở đó chứ.” Tiêu thúc lắc đầu, đưa tay lên vỗ trán. “Trẻ con không biết nói dối, mau gọi cô bé đến đây hỏi thì sẽ rõ.”

“Hoa Hoa, con đi gọi Liên Nhi đến đây.” Lý bà bà tặc lưỡi, thở dài một hơi. Người ta đã không nhớ thì thôi, cớ sao còn nhắc làm gì.

“Dạ, bà bà.”

Mộng Hoa vừa rời khỏi, Lý Đại cũng tiến vào với một khay trà trên tay. Hắn chia cho mỗi người một ấm rồi yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, không quên kéo Lý Vũ theo cùng.

“Tiêu huynh, uống trà, uống trà đi.” Lý lão cười cười, nói nói.

Tiêu thúc vui vẻ gật đầu, rót một tách trà rồi đưa lên mũi, hít nhẹ vài hơi trước khi thật sự thưởng thức.

Cả phòng khách Lý gia đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ, không ai nói năng với ai bất cứ điều gì. Thỉnh thoảng, họ Lý và họ Tiêu lại nhìn nhau cười cười rồi nhâm nhi chút trà nóng.

Một lúc sau, Mộng Liên được Mộng Hoa dẫn vào trong phòng khách. Trước khi đến, cô bé cũng đã kịp ăn xong bữa tối, nhưng vì vội vàng nên vẫn chưa lau đi vết dầu mỡ trên môi.

“Gia gia!” Mộng Liên đưa tay áo lau miệng, mừng rỡ chạy đến chỗ Lý lão, sau đó thì tròn mắt khi nhìn thấy Tiêu thúc. “Tiêu thúc, sao thúc lại ở đây. Lúc nãy Tiểu Hà đi chơi về không thấy thúc thúc nên lo lắng lắm đấy.”

Phụt!

Tiêu thầy lang nghe câu nói này của Mộng Liên, ngụm trà trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã phun ra hết, ướt cả vạt áo.

“Tiểu Hà bị ốm cả tháng nay, suốt ngày chỉ nằm một chỗ, cô bé chắc là nhìn nhầm người rồi.” Tiêu thúc lau lau vệt nước trên người, nhìn Mộng Liên nói.


“Sao Tiêu thúc lại nói vậy? Rõ ràng khi ta sang rủ Tiểu Hà đi chơi, thúc cũng có ở đó, còn dặn là không được leo cây nữa mà.”

“Ha…ha…ha…” Tiêu thúc đưa tay áo che mặt, nụ cười vang lên đầy gượng gạo, hai tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục. “Cô bé thật sự là nhìn nhầm rồi, con gái ta đang ốm rất nặng, đi đứng còn không nổi nữa là…”

“Không thể nào…”

“Thôi được rồi Liên Nhi.” Mộng Liên đang định nói tiếp thì bị Lý lão ngăn lại. Lão đưa tay xoa đầu cô bé, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu thúc.

“Trẻ con không biết nói dối a… Thế thì chắc là nhìn nhầm rồi a… Nhưng nhìn nhầm một lúc đến hai người thì… Cũng có thể a! Tiêu huynh, ta nói như vậy có đúng không?”

“Đúng, đúng vậy!” Tiêu thúc há miệng cười lớn. “Lý huynh thật là phong độ hơn người, suy nghĩ cũng thấu đáo, nói không sai một tẹo nào.”

“Nhưng rõ ràng…” Mộng Liên không hề nhìn nhầm, đang muốn phân bua thì bị Lý lão ngăn lại một lần nữa.

Trông thấy hành động của lão, Tiêu thúc cảm thấy hơi khó lắm, nhưng vẫn thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lý bà bà liếc nhìn sang bên cạnh, không hiểu lão già này đang nghĩ gì. Nếu không phải Lý lão truyền âm rằng muốn tự mình xử lý mọi chuyện, bà ta cũng không ngồi yên từ nãy đến giờ.

Lý lão khẽ nhấp một ngụm trà rồi nhìn Mộng Liên:

“Liên Nhi, ta muốn hỏi con chuyện này, con không được nói dối đâu đấy.”

“Gia gia muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ.”

“Một tháng trước, có phải Tiểu Vũ khiến ái nữ của vị Tiêu thần y đây ngã từ trên cây xuống không?”

“Đúng vậy ạ.” Mộng Liên trả lời ngay tức khắc. “Nhưng hình như ca ca cũng không cố ý.”

“Vậy sau đó, Tiểu Vũ đã làm gì?”


“Sau đó ca ca…” Nói đến đây, Mộng Liên có chút tức giận, cũng có chút uất ức, nói không nên lời.

“Tiểu Liên đừng kích động, cứ từ từ mà nói.” Tiêu thúc hai mắt lóe lên, nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường, vờ bưng tách trà lên để nhâm nhi.

“Rõ ràng ca ca là người khiến Tiểu Hà bị ngã, vậy mà lại còn quát con!” Mộng Liên tức tối nói. “Gia gia, người không biết đâu, bộ dạng của ca ca khi đó còn rất hung dữ nữa.”

Phụt!

Lại lần nữa phun mưa lên sàn nhà Lý gia, Tiêu thúc vội đặt chén trà lên bàn, ôm quyền nói:

“Trà ngon quá nên ta uống hơi vội. Thất lễ! Thất lễ!”

“Không sao, không sao, ta cũng không phải người quan trọng chuyện lễ nghĩa.” Lý lão cười đáp rồi nhìn Mộng Liên. “Liên Nhi à, ý ta muốn hỏi là sau đó, ca ca của con có làm gì cô bé kia không?”

“Sau đó? Hình như ca ca đặt tay lên ngực Tiểu Hà, còn áp mặt mình vào mặt Tiểu Hà nữa. Lúc đó trời đã tối, với lại ca ca bảo con đi chỗ khác rồi mới làm vậy nên con nhìn không rõ lắm.”

“Hoang đường!” Không đợi Tiêu thúc kịp nói gì, Lý lão đã vỗ bàn hét lớn, khiến mọi người có mặt đều giật mình. “Vũ Nhi, không ngờ ta chỉ mới vắng mặt một thời gian ngắn, con lại làm ra chuyện như thế này!”

“Gia gia, chỉ là hiểu nhầm thôi ạ!” Lý Vũ vội giải thích. “Thật sự không phải như người nghĩ.”

“Hiểu nhầm!” Tiêu thúc lại tỏ ra mất bình tĩnh, quát lớn. ”Đến lúc này rồi mà ngươi còn chối được!”

“Tiêu thúc, chuyện này thật sự chỉ là hiểu nhầm.” Gương mặt Lý Vũ đầy vẻ khổ sở nhìn Tiêu thúc.

“Thế ta hỏi ngươi, ngươi chạm vào người con gái ta để làm cái gì? Chẳng phải là muốn chiếm tiện nghi của nó hay sao?”

“Cái đó… cái đó là… hô hấp nhân tạo.” Lý Vũ ấp úng, không biết nói thế nào cho phải. “Là để cứu người, ta không hề có ý chiếm tiện nghi của Tiểu Hà.”


“Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!” Tiêu thúc ngả người ra sau cười lớn, đến nỗi nước mắt cũng tràn ra. “Hay cho cái gọi là hô hấp nhân tạo! Hay, hay lắm! Đến nước này rồi mà ngươi còn nghĩ ra được như vậy, đúng là tuổi nhỏ mà lòng dạ không hề nhỏ a!”

“Tiêu thúc, ta nói thật mà…”

“Đủ rồi! Mau lui ra một bên!” Lý lão quát lên, nhìn chằm chằm vào Lý Vũ.

Tình ngay lý gian, thứ mà Lý Vũ vừa nói ngoại trừ hắn ra, cả cái chân giới làm gì có người thứ hai biết. Mà Tiêu thúc không cho hắn cơ hội để giải thích thì thôi, ngay cả Lý lão cũng như vậy, khiến hắn không còn đường nào để nói.

“Tiêu huynh bớt giận. Là ta dạy dỗ con cháu trong nhà không nghiêm, mong huynh lượng thứ cho.” Lý lão hạ giọng, nhìn Tiêu thúc nói.

Lý Đại giả vờ ho khẽ một tiếng, liếc nhìn cha mình rồi quay đi.

Lý lão không để ý đến hắn, lại tiếp tục:

“Vậy chuyện này, Tiêu huynh muốn xử lý như thế nào? Chỉ cần trong khả năng, Lý gia nhất định không chối từ.”

Tiêu thúc lắc đầu thở dài, gương mặt lộ vẻ khó xử:

“Huynh đã nói vậy, ta cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều. Ta chỉ có một đứa con gái là Tiểu Hà, mẹ nó mất sớm, ta phải một mình gà trống nuôi con, vất vả biết bao. Ta không sợ khổ, chỉ cần có thể nhìn thấy con bé khôn lớn, sau đó tìm một nhà tử tế để gả vào, xem như là mãn nguyện rồi. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, mai mốt còn ai muốn lấy con bé nữa chứ? Nếu con bé không gả đi được, chắc ta chết không nhắm mắt…”

Chưa nói xong, Tiêu thúc đã rưng rưng nước mắt, lấy vạt áo lên để lau.

Lý lão dựa tay vào thành ghế, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi:

“Vậy, ý của Tiêu huynh đây là…”

“Người nào làm người đó chịu. Tiểu Vũ đã làm hỏng Tiểu Hà, vậy ta cũng chỉ còn nước bắt nó chịu trách nhiệm mà thôi. Ở đây ta có tờ giấy hứa hôn, hẹn tám năm nữa cho hai đứa lấy nhau, mời Lý huynh xem qua.” Tiêu thúc ảo não lấy từ trong người ra hai tờ giấy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước. “Ta cũng là vì con gái nên mới đến đây, mong Lý huynh hiểu cho nỗi khổ tâm này.”

Lý lão cầm lấy tờ giấy xem qua một lượt, sau đó đặt lên bàn, đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:

“Chuyện này đúng là thiệt thòi cho Tiêu huynh rồi. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, tám năm nữa cũng khá vừa vặn cho chúng nó. Thôi được, ta đồng ý chuyện này. Tiểu Vũ, mau ra bái kiến nhạc phụ đại nhân.”

Lý Vũ không ngờ rằng mọi thứ lại tiến triển theo chiều hướng như vậy. Nhưng Lý lão lại đồng ý quá nhanh đi, mà hắn cũng không có kinh nghiệm gì về chuyện này, có thể nói là trở tay không kịp.

“Gia gia, như thế này…có gấp quá không ạ.”


“Hừ, họa là do ngươi gây ra, còn dám nói gấp ư?” Lý lão trừng mắt nhìn hắn. “Có câu lấy chồng từ tuổi mười ba, Tiêu gia đã để cho ngươi thoải mái thêm hai năm, ngươi lại còn nói như vậy, ngươi xem con gái của người ta là cái gì hả? Lý gia từ trước đến giờ có sức làm có sức chịu, không có chuyện trốn tránh trách nhiệm như vậy, nghe rõ chưa?”

“Dạ, rõ rồi ạ.” Lý Vũ ủ rũ đáp.

Lý bà bà ngồi ở bên cạnh ho khan một tiếng, truyền âm cho lão:

“Lão già, năm đó chẳng phải chính lão là người đòi chuyển nhà đi hay sao, giờ lại nói năng hùng hổ vậy?”

“Chẳng phải mọi chuyện đều do bà gây nên à? Đừng có đổ hết lên đầu người khác như thế.”

“Ai bảo hôm đó lão cãi nhau với ta làm gì.”

“Thế cãi nhau xong ta có đi gây họa như bà không?”

“Hừm, lão già được lắm. Họ Lý đúng là giỏi lý lẽ.” Lý bà bà truyền âm cho lão lần cuối rồi quay sang nhìn Lý Đại đang nhắm mắt, giả vờ như không để ý đến những thứ xung quanh. “Đại Nhi, đi pha ấm trà khác cho ta.”

“Hả? Nhưng trà vẫn còn mới mà.” Lý Đại giật mình, nhướng mày nhìn bà lão.

“Ta nói đi là đi!”

“Dạ, mẹ.”

Lý lão là người duy nhất biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lão không quan tâm lắm, chỉ liếc nhìn một cái rồi quay sang nói với Lý Vũ:

“Còn không mau ra bái kiến nhạc phụ đại nhân!”

“Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Lý Vũ quay sang Tiêu thúc ôm quyền, trên mặt đầy vẻ không mong muốn.

“Hiền tế ngoan, không cần đa lễ, mau điểm chỉ vào tờ hôn ước này, chúng ta mỗi người giữ một bản, hẹn tám năm sau trở thành người một nhà.” Tiêu thúc vừa nói vừa lấy ra một hộp mực đỏ, đưa cho Lý Vũ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng khách của Lý gia:

“Không được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.