Đọc truyện Tâm Ma – Tiếu Kì – Chương 10: Tha Cho Ngươi Một Mạng
Diệp Thanh nhìn gương mặt khác của mình trong gương, đó chính là gương mặt thật sự của nàng. Nàng đưa ngón tay trỏ vân vê từ bờ má xuống dưới cằm, lật qua lật lại vài lần rồi mới thôi.
Cảm thấy không có sai sót gì, Diệp Thanh nở một nụ cười hài lòng, đung đưa cái eo nhỏ tiến đến bên cạnh ao nước. Mắt nhìn vào giữa ao, năm ngón tay thon dài của nàng hướng về phía trước rồi từ từ nắm chặt lại.
Ầm! Ầm!
Mặt ao phẳng lặng bỗng chốc rung chuyển dữ dội. Một xoáy nước xuất hiện, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một sâu, cho đến khi cuộn thẳng xuống đáy ao. Ngay giữa xoáy nước, lớp đất bùn lộ ra trong không khí, bắt đầu sôi lên cuồn cuộn.
Ở đó, một chiếc bình gốm từ từ chui ra khỏi lòng đất, tỏa ra hồng quang nhàn nhạt. Chiếc bình này không khác gì so với những chiếc bình đang nằm la liệt bên bờ ao, chỉ có điều túi vải đậy ở bên trên là màu đỏ chứ không phải là màu trắng.
Những ngón tay của Diệp Thanh duỗi ra rồi co lại, giống như đang vẫy gọi. Theo đó, chiếc bình bay vụt lên giữa không trung, ngay trước khi xoáy nước đóng lại, rồi tiến đến lơ lửng trước mặt nàng.
Diệp Thanh nâng niu chiếc bình trên tay một lúc lâu, sau đó giật túi vải xuống. Bên trong chiếc bình, vô số tia khói đen bay lượn qua lại, cuồn cuộn như một cơn lốc nhỏ.
Nhìn kỹ, mỗi tia khói đen là một gương mặt của trẻ con, đang hướng ánh mắt giận dữ về phía Diệp Thanh gào thét. Chúng không ngừng lao về phía miệng bình, muốn bay ra ngoài, nhưng cũng không ngừng bị bắn ngược trở về.
Đầu hơi cúi xuống, Diệp Thanh kề sát gương mặt vào gần miệng bình, hút nhẹ một hơi. Lúc này, vài tia khói đen lượn lờ bay ra bên ngoài, nhưng lại chui thẳng vào trong cái miệng nhỏ đang chờ sẵn. Nàng ta khép hờ đôi mắt, ngẩng đầu nở một nụ cười khoan khoái.
“Chuyến đi này quả là không tệ.”
Đưa chiếc bình ra xa, Diệp Thanh kiềm chế vẻ thèm thuồng trong mắt, đậy túi vải lên trên rồi cất vào trong tay áo. Nàng quay lại nhìn những thôn dân vẫn còn đang bất tỉnh, liếm liếm bờ môi mỏng:
“Đám ngu xuẩn này tuy không ngon lắm, nhưng ăn tạm cũng được.”
Vừa tiến lại gần đám thôn dân, Diệp Thanh vừa lấy từ trong tay áo ra một túi vải nhỏ màu hồng. Ném túi vải lên không trung, cánh tay nàng giơ cao, hai ngón tay khép lại, chỉ thẳng về phía đó.
Bụp!
Túi vải vỡ ra, một làn khói trắng xuất hiện, trôi nổi như một đám mây nhỏ. Gió rừng thổi ngang qua, nhưng màn khói không hề hấn gì, vẫn theo ngón tay của Diệp Thanh từ từ hạ xuống, thấm dần vào trong từng cơ thể trên mặt đất.
Nhìn những gương mặt đang hôn mê càng trở nên mê man, Diệp Thanh thu bàn tay của mình lại, đi đến bên cạnh một tráng niên nằm ở gần mình nhất, kéo hắn ra giữa một khoảng đất trống.
Từ trong tay áo, Diệp Thanh lấy ra cây bút lông rồi vẽ rất nhiều đường nét mơ hồ xung quanh tráng niên. Sau đó, nàng lùi lại, dọn dẹp sạch sẽ dưới chân rồi mới ngồi xuống.
Cảm thấy không có sai sót gì, Diệp Thanh cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi vào những thứ mình vừa vẽ. Lau đi vết máu trên khóe miệng, nàng đan những ngón tay vào nhau, kết hàng loạt ấn pháp kỳ dị, đồng thời thì thầm những âm thanh khó hiểu.
Trên mặt đất, vết máu bắt đầu mờ nhạt đi một cách nhanh chóng, giống như bị một thứ gì đó hút sạch. Cùng với đó, hình vẽ kia dần trở nên rõ ràng, phát ra ánh sáng màu đỏ. Giữa quầng sáng, cả cơ thể tráng niên được nâng lên một cách chậm rãi.
“Huyết tế!”
Diệp Thanh thay đổi ấn pháp rồi quát lớn một tiếng. Theo đó, từ những lỗ chân lông trên thân thể của tráng niên, từng sợi, từng sợi tơ máu chui ra, hòa vào quầng sáng đang bao phủ bên ngoài, tạo thành một màn sương mỏng.
Máu huyết bị rút ra mỗi lúc một nhiều, khiến cho cơ thể tráng niên bắt đầu co quắp lại. Gương mặt hắn trở nên vặn vẹo, tràn ngập vẻ thống khổ. Đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn mở toang, nhìn trừng trừng về phía Diệp Thanh.
Nhưng nhìn lại, không phải đôi mắt đó mở ra, mà là mi mắt bên ngoài đã bị biến mất, để lộ ra tròng mắt ở bên trong. Không chỉ như vậy, cả khuôn mặt, cơ thể của thanh niên cũng đang bị ăn mòn đi từng lớp một.
Đầu tiên là da, tiếp đến là thịt, từng lớp, từng lớp bị thối rữa một cách nhanh chóng, cho đến chỉ còn lại một bộ xương trắng. Bên ngoài, màn sương mỗi lúc một dày đặc, biến thành một màu đỏ sậm.
Bịch!
Bộ xương rơi xuống đất, để lại màn sương máu bồng bềnh trong không trung. Lúc này, ở giữa màn sương, chỉ còn lại một tia hắc khí mang theo gương mặt mờ mịt của tráng niên. Đó chính là linh hồn của hắn.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ kia, Diệp Thanh khẽ cười, lấy từ trong tay áo ra một cây roi da, mạnh mẽ quật từng nhát vào linh hồn trước mắt.
Một lần nữa, gương mặt của tráng niên lại trở nên thống khổ vô cùng. Nhưng vẻ mờ mịt trong mắt hắn nhanh chóng mất đi, thay vào đó là sự phẫn nộ. Hắn hướng về phía Diệp Thanh gào thét, muốn vồ vào người nàng mà cắn xé.
Tuy nhiên, màn sương kia giống như một lồng giam không có kẽ hở, hắn càng cố lao ra, thì càng bị đánh bật trở lại một cách mạnh mẽ hơn. Sau mỗi lần như thế, vẻ điên cuồng của hắn lại càng rõ rệt.
Hắn điên cuồng, nhưng sự điên cuồng trong mắt Diệp Thanh còn lớn hơn. Cây roi trong tay nàng không ngừng quật vào linh hồn tráng niên, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh, kèm theo đó là tiếng cười khoái trá đầy bệnh hoạn.
Một lúc sau, vẻ mỏi mệt trong mắt tráng niên bắt đầu xuất hiện, dần dần trở nên rõ nét. Khi đã sức cùng lực kiệt, linh hồn của hắn chỉ biết cuộn tròn lại, cố gắng chịu đựng những nhát roi của Diệp Thanh.
Thấy tráng niên không còn giãy giụa, cơn hứng thú điên cuồng trong mắt Diệp Thanh cũng giảm đi. Nàng cất cây roi, phất tay về phía trước rồi nói:
“Tán!”
Màn sương máu mờ dần, mờ dần, rồi hoàn toàn biến mất. Trong không khí, một mùi máu tươi tanh nồng thoang thoảng, lượn lờ rất lâu trước khi tiêu tan.
Lồng giam đã không còn, hai mắt của tráng niên bất chợt trở nên hung ác. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Diệp Thanh, há miệng kêu gào.
Khóe môi Diệp Thanh khẽ nhếch lên. Dường như đã có chuẩn bị từ trước, hai ngón tay nàng uốn thành một gọng kìm, bắt lấy tia linh hồn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Tráng niên cố gắng giãy giụa, nhưng không cách nào thoát ra được. Hắn lúc này chẳng khác nào một con giun đang bị ghim vào lưỡi câu. Diệp Thanh đưa tia hắc khí đang quằn quại trong tay lên ngắm nghía, sau đó há miệng cắn một cái.
“U Linh Cốc?” Đúng lúc này, một giọng nói trầm trầm vang lên, sau lưng Diệp Thanh xuất hiện một bóng người lúc nào không hay.
“Hả?”
Diệp Thanh giật mình, nuốt vội tia linh hồn vào trong bụng. Nàng quay lại, trong mắt hiện lên thân ảnh của Lý bà bà. Mặc dù không cảm nhận được sự xuất hiện của bà lão, nhưng nàng tin rằng bà ta đã đứng ở đó rất lâu.
“Bà lão, bà cũng biết U Linh Cốc sao?” Diệp Thanh tròn mắt nhìn Lý bà bà.
U Linh Cốc nằm ở tận cùng phía nam của chân giới, cách nơi đây rất xa. Hơn nữa, đệ tử U Linh Cốc cũng không thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài. Vậy mà chỉ cần nhìn qua công pháp của nàng, bà lão kia đã có thể đoán biết được.
Tuy nhiên, câu hỏi của Diệp Thanh chủ yếu chỉ để kéo dài thời gian, bởi nàng ta cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang bao vây lấy mình. Nàng không rời mắt khỏi bà lão, trong khi bàn tay thu vào tay áo, nắm chặt lấy một túi vải màu đỏ.
“Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu xuẩn.”
Lý bà bà nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như có thể đọc được những suy nghĩ trong đó. Dưới cái nhìn này, lông tơ trên sống lưng Diệp Thanh bắt đầu dựng đứng lên. Linh cảm cho nàng biết rằng, người phía trước cực kỳ nguy hiểm.
Thấy bà lão chưa có ý định động thủ, Diệp Thanh cũng không muốn manh động. Bàn tay nàng từ từ chui ra ngoài, túi vải màu đỏ cũng biến mất. Nàng không biết bà lão kia muốn gì, nhưng nếu không cần phải đánh nhau với một người mạnh hơn mình, tốt nhất vẫn là không đánh.
“Tiền bối, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ta với tiền bối coi như chưa từng thấy nhau, ai đi đường nấy, hợp lý không?” Diệp Thanh đưa tay lên vuốt vuốt sợi tóc mai, nở một nụ cười nhìn Lý bà bà.
“Đưa thuốc giải U Linh Mê Hồn Tán ra đây, ta có thể tha chết cho ngươi một mạng.”
U Linh Mê Hồn Tán chính là thứ mà Diệp Thanh đã sử dụng lên đám thôn dân trước đó. Đối với tu sĩ, trúng phải loại dược vật này sẽ bị hôn mê khoảng một ngày là tỉnh lại, nếu có tu vi cao thì chỉ mất vài canh giờ, thậm chí không chịu ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với người bình thường lại khác, sau ít nhất một tháng thì dược lực mới hết tác dụng. Đến lúc đó, e rằng cả đám người này đã trở thành một cái xác khô, hoặc nếu không thì cũng bị thú rừng tìm đến ăn thịt.
Lý bà bà đã nhận lời với Mộng Hoa là sẽ tha chết cho những thôn dân này, vậy thì dù có muốn hay không, bọn họ nhất định sẽ phải sống, ít nhất là cho đến khi bà ta không còn ở đây nữa.
Diệp Thanh nhìn bà lão, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể.”
“Có thể?” Lý bà bà nhíu mày. “Rượu mời không uống, ngươi muốn uống rượu phạt đúng không?”
“Tiền bối, chẳng phải người cũng vừa nói “có thể” tha cho ta hay sao. Nếu vậy thì tiền bối không định tha cho ta rồi.” Diệp Thanh không nhanh không chậm đáp. Gương mặt tuy bình tĩnh, nhưng nàng khẽ nắm lấy tay áo, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Lý bà bà cười lớn, cảm thấy nữ tử trước mặt có chút thú vị. Bà ta nhìn nàng nói: “Được, đưa thuốc giải ra đây, ta chắc chắn sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Hi vọng tiền bối nói lời giữ lấy lời.” Diệp Thanh lấy từ trong người ra một bình thuốc nhỏ màu hồng ném cho bà lão.
Lý bà bà bắt lấy, nhìn một lát rồi ném về phía đám người đang hôn mê. Bàn tay bà lão nắm chặt lại, bình thuốc vỡ tan, một màn sương trắng bay ra, chầm chậm đáp xuống mặt đất. Những thôn dân kia vẫn chưa tỉnh lại ngay được, nhưng vẻ mê man đã dần biến mất.
“Tiền bối, giờ ta có thể đi được rồi chứ?” Diệp Thanh nhìn bà lão không chớp mắt và hỏi.
Lý bà bà híp đôi mắt của mình lại, mỉm cười nhìn nàng:
“Ta nói tha cho ngươi một mạng, nhưng chưa từng nói là muốn lấy của ngươi mấy cái mạng.”