Đọc truyện Tam Ma Thám Trảo – Chương 29: Nghi kế đối đầu Minh Nguyệt giáo – Bàn mưu giải thoát các Chưởng môn
Lão Phong Trần Cuồng Cái lập tức trấn an :
– Ngươi chớ quá lo, nêu hạn kỳ ba ngày là chủ ý của lão phu chỉ muốn ngươi toàn tâm chuyên chú tọa công phục nguyên, riêng việc Minh Nguyệt giáo cần ngươi một vật tuy có thật nhưng đấy chỉ là sự suy đoán bởi kể cả chúng ta cũng chưa thể quả quyết ở ngươi có vật đó hay k. Dù vậy vì sự an toàn của ba nạn nhân đang bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm đe dọa hiện bổn bang đang nỗ lực truy tìm với sự ngấm ngầm tiếp trợ của một người.
Giang Cửu Linh nhẹ thở ra :
– Ai? Nhưng thôi nếu có thể thì lão tiền bối đã cho biết đấy là ai. Không phải tiểu bối không quan tâm nhưng còn một việc khẩn khác quyết chẳng thể bỏ lỡ.
Lão giật mình :
– Còn chuyện gì nữa?
Giang Cửu Linh bảo :
– Công Tôn Toại quyết diệt khẩu bất luận ai đó có thể gây tổn hại bao thanh danh đã dày công gây dựng, tiểu bối đang lo cho số phận những người hiện lưu ngụ ở Vũ Văn gia, không phải thế sao?
Tô Vĩnh Đàm tán thành :
– Vậy thì đi thôi, vì đường khá xa phải đến tận vùng Cửu Châu.
Khúc Thụy ngỡ ngàng :
– Cửu Châu? Gần Cửu Linh Hồ Điệp Phong ư?
Tô Vĩnh Đàm gật đầu :
– Đương nhiên nhưng sao Khúc thế huynh kinh ngạc? Yên tâm, Cửu Linh Hồ Điệp Phong là hiểm địa chúng ta đâu cần đi đến đấy làm gì?
Lão Phong Trần Cuồng Cái phì cười :
– Tô Vĩnh Đàm ngươi chưa biết ư? Khúc Thụy đây là chủ nhân Cửu Linh động, y ngạc nhiên vì không ngờ Vũ Văn gia lại gần Cửu Linh Hồ Điệp Phong như vậy.
Hứa Thần Chung khẽ kêu :
– Chứng tỏ song thân của Cửu Linh huynh quả thật có đủ nguyên do để tìm đến và suýt gây náo loạn cho Cửu Linh động, cũng suýt nữa muội lầm Cửu Linh huynh là người cùng muội được chỉ phúc giao hôn từ nhỏ, vì huynh có tên là Cửu Linh.
Mộc Lê Chân quan tâm :
– Chỉ phúc giao hôn ư? Hư thực thế nào?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng ngạc nhiên :
– Có chuyện này nữa sao? Thảo nào họ Khúc lâu nay cứ luôn đố kỵ Giang tiểu tử nhưng sao bảo đã thỏa thuận xong, Khúc Thụy sẽ danh chính ngôn thuận trở thành phu quân của tiểu liễu đầu họ Hứa? Phần Giang tiểu tử chỉ mãi là hảo huynh muội cùng ả? Hư thực thế nào?
Khúc Thụy ngượng ngùng vờ gắt :
– Nể lão từng có ân cứu nguy cảnh tỉnh kịp thời giúp Khúc mỗ không phải táng mạng vì tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ nếu không Khúc mỗ quyết chẳng tha lão về tội dám lẻn nghe chuyện chỉ diễn ra giữa Khúc mỗ và Vũ Văn thiếu hiệp.
Lão lè lưỡi cũng giả vờ sợ hãi :
– Được rồi, vì lão phu đã biết ngươi còn có công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng thượng thừa, lão phu đâu dại cùng ngươi giao đấu nhưng lẽ ra ngươi đừng mãi gọi Giang tiểu tử theo đại tính danh mới minh bạch là Vũ Văn. Vì ngươi càng gọi lão phu càng thấu đáo ngươi vẫn đố kỵ, không đúng sao?
Khúc Thụy bật chồm vào lão :
– Lão còn dám ư? Vậy đừng trách Khúc mỗ thất lễ, đỡ.
Lão Phong Trần Cuồng Cái đành chạy :
– Bớ… cứu… tiểu nha đầu họ Hứa đâu, mau giúp lão phu ngăn cản phu quân của ngươi lại, mau.
Khúc Thụy mượn cớ cũng chạy theo lão Phong Trần Cuồng Cái khiến mọi người vừa cười vừa vội lao theo bởi Tô Vĩnh Đàm đã hạ thấp giọng bảo :
– Như họ đang nhắm hướng Cửu Châu, chờ gì nữa mau đi thôi.
Tất cả cùng lao đi.
* * * * *
Với tình thế khẩn trương lại biết tự lượng sức nếu Hứa Thần Chung có Khúc Thụy giúp cùng đưa đi, Mộc Lê Chân thì được Giang Cửu Linh hỗ trợ thì Tô Vĩnh Đàm may có khinh thân pháp Cuồng Phong Tảo Bộ của Phong Trần Cuồng Cái giúp sức.
Tuy nhiên phận sự dẫn đường của Tô Vĩnh Đàm vì am hiểu và biết cách đi đến Cửu Châu nhanh nhất – chợt bị thay đổi, đó là lúc lão Phong Trần Cuồng Cái chợt bảo :
– Ồ, mau ngoặt qua bên tả, đi nào.
Tô Vĩnh Đàm cố cưỡng lại nhưng không thể vì đã bị lão Phong Trần Cuồng Cái lôi rẽ theo lối bên tả, dù vậy Tô Vĩnh Đàm vẫn phản ứng :
– Rẽ thế này có khác nào tự vòng lại, đến khi đã biết sai, có phải mất thêm thời gian không?
Khúc Thụy cũng ngạc nhiên :
– Phải đó vì Cửu Linh Hồ Điệp Phong cũng không phải theo lối đó.
Nhưng lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn khăng khăng sau đó tiết lộ :
– Chán thật chỉ vì lão phu không thể thổ lộ ẩn tình kỳ thực đã có ám ký của bổn bang bảo phải rẽ theo lối này nhưng đừng hỏi đấy là ám ký như thế nào.
Mọi người vỡ lẽ dù vậy sau gần nửa ngày chỉ di chuyển theo dẫn đạo của lão Phong Trần Cuồng Cái chính Giang Cửu Linh cũng cảm thấy nghi :
– Như chúng ta ngày càng quay trở lại điểm xuất phát? Có nên nghĩ chúng ta đang bị dẫn dụ vì là ám cái gì khi bị lộ vẫn có kẻ lợi dụng lừa chúng ta?
Lão Phong Trần Cuồng Cái bắt đầu nóng mặt đành gay gắt giải thích :
– Ám ký tuy dễ bị mạo nhận và lợi dụng nhưng thủ pháp thì không, nhìn đây.
Lão thoáng dừng lại và lấy tay chỉ vào phần thân của một cội cây ven đường :
– Người lưu ám ký cũng phải thi triển một ít thủ pháp kể như là tự tiết lộ thân phận, theo ám ký này vì các ngươi không phải đệ tử Cái bang nên không sao biết người lưu ám ký là đệ tử bảy túi với thân phận trưởng lão. Bọn ngươi mạo nhận được sao? Hừ.
Nhờ thoáng dừng nên Giang Cửu Linh ngẫu nhiên bắt gặp một tiếng động :
– Có người xuất hiện không phải ở phía trước mà từ phía hữu vòng đến.
Ai ai cũng cảnh giác chỉ lão Phong Trần Cuồng Cái là không, đã vậy lão còn cười :
– Thì ám ký này dặn phải rẽ qua hữu, nếu tiểu tử ngươi phát hiện thì người đang đến chính là đệ tử Cái bang. Cứ chờ xem.
Quả nhiên có một nhân vật Cái bang xuất hiện, nhưng thay vì bẩm báo hoặc đưa tin, nhân vật đó chợt ra hiệu cho mỗi mình lão Phong Trần Cuồng Cái.
Thấy lạ lão chợt tách mình khai tiến ra vừa đi vừa càu nhàu :
– Sao phải ra vẻ thần bí thế này?
Ngờ đâu sau khi được nhân vật Cái bang phụ nhĩ vò tai chỉ vài câu lão Phong Trần Cuồng Cái nóng nảy kêu toán lên :
– Sao lại như vậy? Được rồi, lão phu nghe thủng rồi nhưng định đoạt thế nào cần phải nghi bàn lại, ngươi đi đi.
Chợt Giang Cửu Linh gọi giật lại :
– Nhân huynh Cái bang xin đừng vội rời nếu tại hạ ưng thuận tự phó nộp hầu đổi lấy sự vẹn toàn cho Bang chủ quý bang cùng vài nhân vật Chưởng môn các phái thì sao? Liệu nhân huynh có thể cho tại hạ biết trước địa điểm đã hẹn gặp cùng Minh Nguyệt giáo?
Nhân vật nọ giật mình.
Lão Phong Trần Cuồng Cái thì giật mình nhiều hơn thập bội đến phải kêu lên :
– Ngươi đã nghe cả rồi sao? Nhưng liệu ngươi ưng thuận thì được ích gì? Há lẽ không biết ngay đây là thủ đoạn của bọn Minh Nguyệt giáo để khi giữ được ngươi, dù chỉ là cầm chân thì lấy gì làm chắc chúng sẽ lập tức phóng thích các nhân vật nhất môn chi chủ chúng đang may mắn sinh cầm qua lời hứa hoàn toàn khó thể tin của chúng?
Khúc Thụy giật mình theo; – Minh Nguyệt giáo quả lợi hại vờ nêu hạn kỳ, tỏ ý chú tâm vào mỗi một bảo kiếm Phổ Quang giữ chúng ta mãi ở Phổ Quang cổ tự để chúng mặc tình gây náo loạn khắp nơi. Không ngờ chỉ sau thêm vài ngày chúng đã toại nguyện lại dùng sinh mạng vài nhân vật nhất môn chi chủ quyết đối phó chúng ta, nếu thuận theo thủ đoạn này của chúng há lẽ chẳng phải tự chúng ta lọt vào kế nhất vọng đả tận của chúng sao?
Nhân vật Cái bang nọ nhăn mày cau có :
– Nhưng mỗ nghĩ cục diện vẫn có thể xoay chuyển nếu đích thực Giang thiếu hiệp có bản lĩnh đủ làm Minh Nguyệt giáo e ngại, phải chăng cũng vì có chủ ý này nên vừa rồi Giang thiếu hiệp thoạt nghe lập tức tự nêu đề xuất ưng thuận ước hội?
Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu :
– Tại hạ tuy không tự phụ bản lĩnh cao minh nhưng lại tự tin đang có một thế lực đủ để đối phó và giúp xoay chuyển cục diện đang bất lợi sang thuận lợi, thế lực đó là Khúc Thụy nhân huynh cùng Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối, hai nhân vật đang sở hữu hai sở trường có thể kể là võ lâm đệ nhất.
Lão Phong Trần Cuồng Cái cau mày :
– Ý ngươi như thế nào?
Giang Cửu Linh cười cười :
– Đương nhiên vì cần chư vị hợp lực tại hạ không thể không tỏ bày nhưng để thuận lợi hơn, thoạt tiên tại hạ cần nhân huynh Cái bang đây nhận giúp cho hai việc. Thứ nhất xin minh bạch rõ địa điểm ước hội cùng Minh Nguyệt giáo, thứ hai, phiền đệ tử quý bang khẩn cấp đến Cửu Châu thay tại hạ bảo vệ vẹn toàn Vũ Văn gia, là điều chúng ta hiện lúc này đành hoãn lại, thế nào?
Lão Phong Trần Cuồng Cái miễn cưỡng thuận tình :
– Xem ngươi quá tự tin, thôi thì tùy ngươi vậy.
Nhân vật Cái bang tỏ ý mừng vội cho mọi người tỏ tường địa điểm cần phải ước hội cùng Minh Nguyệt giáo, đoạn hỏi tiếp về Vũ Văn gia :
– Đệ tử bổn bang rải rác khắp nơi ở Cửu Châu cũng có một Phân đà, chỉ cần biết rõ địa điểm, mỗ hứa, chỉ nội nhật chiều nay là toàn bộ Vũ Văn gia sẽ được chuyển đến một nơi thật an toàn.
Tô Vĩnh Đàm là người duy nhất có thể nêu đích xác địa điểm tọa lạc của Vũ Văn gia, sau khi điềm chỉ xong Tô Vĩnh Đàm cười hài lòng :
– Quý bang có thuật Phi Cáp Truyền Thư là độc nhất vô nhị, như thế này dù lão Công Tôn Toại có nhanh vẫn không sao kịp đến Vũ Văn gia trước Cái bang, Giang thiếu hiệp nghĩ được thế này quả là cao kiến.
Tuy vậy mọi người vẫn hoàn lo lắng ngay khi nhân vật Cái bang nọ bỏ đi, họ nghe lão Phong Trần Cuồng Cái nôn nóng thúc hối Giang Cửu Linh :
– Nào, giải thích đi chứ?
Giang Cửu Linh hạ thấp giọng :
– Chư vị đoán xem liệu Tây Môn Nghi có bị phát hiện chưa, đã có hành vi lẻn giúp tại hạ kể như phản bội Minh Nguyệt giáo?
Lão Phong Trần Cuồng Cái giật mình đến nảy người nhưng lại kịp trấn định và cười khà khà :
– Này, nếu muốn bắt nọn bọn lão phu như từng đối phó với mụ Kim Yiết Liễu thì không xong đâu, ả giúp ngươi gì chứ nếu người đã khước từ Bảo Đan? Và ngươi nghe từ đâu bảo ả dám sinh tâm phản bội? Hà hà…
Giang Cửu Linh vẫn hạ thấp giọng :
– Khẽ thôi, ví chẳng phải tự lão tiền bối từng thổ lộ đã có người giúp chúng ta lo vẹn toàn cho ba nạn nhân bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm toan dùng uy hiếp tiểu bối sao? Những nạn nhân đang bị Minh Nguyệt giáo sinh cầm, muốn giúp họ nếu không có người cùng xuất thân Minh Nguyệt giáo thì chớ mong toại nguyện. Vậy còn ai ngoài Tây Môn Nghi? Và sở dĩ tiểu bối đoán biết qua thái độ chư vị luôn hối thúc tại hạ mau mau tọa công sau khi đã hai ngày liên tiếp mê man, lão tiền bối còn sơ hở bào nếu biết trước thì thà phục dược lúc tiểu bối còn mê man, chứng tỏ việc phục dược là có thật. Tuy nhiên để đoán biết Tây Môn Nghi có bị phát hiện bội phản hay chưa vừa là việc tối cần thiết vừa thật là khó đoán, chư vị nghĩ sao?
Khúc Thụy bèn gật đầu :
– Thiếu hiệp đang có thái độ rất nghiêm trọng, chứng tỏ đang thực sự lo, không phải chỉ phô trương về tài nhận định mọi việc chuẩn xác. Vậy nói đi, việc Tây Môn Nghi giáo chủ có bị phát hiện hay chưa thì có liên quan gì đến đề xuất sẳn sàng cùng Minh Nguyệt giáo ước hội của thiếu hiệp vừa rồi?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng nghiêm trở lại :
– Phải đấy, chủ ý của ngươi thế nào, cứ nói rõ xem sao.
Giang Cửu Linh bảo :
– Tại hạ đoán việc Minh Nguyệt giáo cầm chân chúng ta đến năm ngày tại Phổ Quang cổ tự ngoài toại nguyện vì có thể thu hồi cổ kiếm Phổ Quang thì dường như còn ngoài chủ ý của Tây Môn Nghi khi Minh Nguyệt giáo nhân đó gây náo loạn và có vài đắc thủ đối với các võ phái. Vậy giả như vì phát hiện bị Minh Nguyệt giáo qua mặt không xem trọng bối phận là Giáo chủ của mình, vì sinh hận nên Tây Môn Nghi ngấm ngầm hỗ trợ để phá rối nội tình Minh Nguyệt giáo thì phải chăng nên nghĩ nhân lúc chúng ta ước hội Minh Nguyệt giáo thì sẽ có Tây Môn Nghi tiếp tục giúp chúng ta, lo sao cho các nhân vật nhất môn chi chủ được vẹn toàn. Đúng không?
Hứa Thần Chung tán đồng :
– Nhưng Tây Môn Nghi giáo chủ giúp chúng ta không hề vì lòng phẫn hận theo ý Cửu Linh huynh đoán.
Mộc Lê Chân cũng phụ họa :
– Nàng giúp vì đã được thiếu hiệp dân cảm hoá, há chẳng phải cả hai đã từng thừa nhận đã cùng nhau cận kề hơn nửa năm? Tiểu nữ chỉ mới cùng thiếu hiệp đồng hành trước sau độ mười mấy ngày nhưng vẫn được cảm hoá, sinh lòng ngưỡng phục về cung cách hành xử của thiếu hiệp, Tây Môn giáo chủ ắt còn ngưỡng phục nhiều hơn.
Lão Phong Trần Cuồng Cái gật đầu :
– Tạm cho là như vậy nghĩa là chúng ta đỡ lo được một mặt nếu Tây Môn Nghi chưa bị phát hiện. Nhưng nếu đã bị phát hiện thì sao?
Giang Cửu Linh tủm tỉm cười :
– Thì lúc ước hội nhất định tiểu bối phải lâm cảnh khó xử vì thế nào cũng bị Minh Nguyệt giáo đem sinh mạng Tây Môn Nghi uy hiếp ngược lại. Dù vậy cũng có cách đối phó và đó là úc tại hạ cần sở trường, một về thuật dụng độc, một về thuật khinh công của Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối và Khúc nhân huynh.
Khúc Thụy chợt phấn khích :
– Như thế nào?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng chờ đợi và dần vỡ lẽ cũng là hài lòng với cách phân phó sắp đặt của Giang Cửu Linh. Cuối cùng lão cười như lấy lại hào khí ngày nào :
– Được lắm chúng ta cứ y kế thi hành để xem phen này công phu Minh Nguyệt giáo có cao minh hơn công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng và Tam Ma Thám Trảo lần đầu hiệp lực chăng? Phần lão phu vậy là có cơ hội tha hồ vùng vẫy ngang dọc, chỉ mong hai tiểu liễu đầu này cùng nhau tận lực một lần hà hà…
Và họ lại lên đường cũng chỉ sáu người như trước không nhiều hơn cũng chẳng tự bỏ bớt đi.
* * * * *
Chợt Giang Cửu Linh huơ tay ra hiệu, mọi người vội tản khai.
Ngờ đâu Giang Cửu Linh phì cười bảo :
– Có nhiều tình huống khó tiên liệu tất cả, ý tại hạ muốn cảnh báo, ở phía trước như có người chạy ngược lại, đâu cần tất cả vội phân khai.
Mọi người lại xuất hiện và lão Phong Trần Cuồng Cái nhăn nhó :
– Để phân phó sắp đặt thì tùy theo tình huống cần đối phó, hầu như ai cũng có thể thực hiện. Nhưng để điều động mọi người hừ, vì cần có phẩm chất nên đấy là điều duy nhất ngươi thiếu, báo hại mọi người một phen lo hão.
Dù vậy vì quả thật có người xuất hiện nên lão Phong Trần Cuồng Cái nhờ đó thôi làu bàu, tái lại lão hất hàm hỏi ngay nhờ nhận biết người vừa đến là ai :
– Ngươi là đệ tử phái Điểm Thương? Có nhận biết lão phu chăng? Nói đi tình thế đã sao rồi? Các phái định đối phó Minh Nguyệt giáo như thế nào?
Nhân vật nọ do đã trạc tuổi Khúc Thụy vì thế biết rõ lão Phong Trần Cuồng Cái :
– A… hóa ra Phong Trần Cuồng Cái Lão nhân gia, đối phó Minh Nguyệt giáo ư? À, điều này, các phái hiện vẫn đang luận bàn nghi kế nhưng e vẫn vô khả vì có ba phái hầu như đang lâm cảnh, ném chuột sợ vỡ vật quý. Diễn biến này Lão nhân gia có biết chưa?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cáu gắt :
– Chớ nói nhảm, dù có một vài nhân vật nhất môn chi chủ bị khống chế nhưng Minh Nguyệt giáo đã bộc lộ dã tâm, trở thành đại họa võ lâm thì khi cần các võ phái vẫn khẩn trương nghi kế đối phó, cớ gì ngại ném chuột ắt vỡ đồ. Hừ!
Họ đang nghi kế ở đâu?
Nhân vật nọ bị mắng nên bối rối :
– Điều này… à… hiện các Chưởng môn đang ở rất xa và…
Lão Phong Trần Cuồng Cái lại gắt hai mắt trợn to :
– Sao? Ngươi ngại gì chứ? Hay vì lão phu quá cao niên chẳng còn tư cách hoặc đến gặp hoặc nghi bàn cùng họ? Thậm chí địa điểm như thế nào ngươi cho lão phu chẳng đủ tư cách hỏi ư? Thật quá đáng, nói mau ngươi có tính danh như thế nào? Để khi gặp Chưởng môn Điểm Thương phái lão phu quyết hỏi cho ra lẽ vì sao lại giáo huấn một đệ tử quá vô lễ như ngươi.
Nhân vật nọ càng thêm bối rối đến độ để xưng danh cũng thật khó khăn :
– Tiểu bối là… tiểu bối là…
Giang Cửu Linh bỗng nhẹ nhàng lên tiếng :
– Tại hạ đã nhận ra Đào Khánh Sơn các hạ, nhân tiện cho hỏi nếu các phái đang luận kế nghi bàn phần các hạ là một trong những đệ tử các phái lẽ ra phải luôn trong tư thế chuẩn bị, nghĩa là không thể lẻ loi xuất hiện một mình ở đây, vậy các hạ đang đi đến chỗ các phái nghi bàn hay vừa từ chỗ ấy lẻn ly khai đến tận đây?
Nhân vật nọ giật mình và bỗng dưng sửng cồ với Giang Cửu Linh :
– Ngươi là ai? Tâm thất cách gì cật vấn tợ hồ muốn định tội Đào Khánh Sơn ta? Chớ hồ đồ, ta đi đâu là việc của ta. Nếu bảo ta đang tiến hành nhiệm vụ được phân phó ngươi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt lại vô can với phái Điểm Thương, liệu đủ tư cách để mong ta phục bẩm cùng ngươi chăng? Hừ!
Giang Cửu Linh nhẹ cười :
– Tại hạ họ Giang tên Cửu Linh, dù là vô danh tiểu tốt nhưng hy vọng đã được các hạ nghe qua chí ít là một lần, đã lâu, thật mong các hạ vẫn nhớ. Và nếu chưa thể nhớ, à, có một người nhờ tại hạ gửi lời vấn an đến các hạ, như người đó luôn gọi các hạ là tam sư huynh thì phải? Bởi Hoa Tiếu Vân tỷ đứng hàng thứ năm là ngũ sư muội của Đào Khánh Sơn các hạ.
Đào Khánh Sơn biến sắc :
– Giang Cửu Linh? Ối…
Và họ Đào đột ngột bỏ chạy nhưng chợt gặp phải Khúc Thụy bằng cách nào không biết chợt xuất hiện ngay trước mặt y :
– Mỗ họ Khúc tên Thụy tuy cũng là hạng vô danh nhưng mong các hạ ngoan ngoãn tạm lưu lại cho khi Giang thiếu hiệp xong việc.
Y lại ngoặt người qua phía khác nhưng vì nhác thấy sắp bị lão Phong Trần Cuồng Cái chặn đầu nên túng cùng lao về phía Hứa Thần Chung cùng Mộc Lê Chân. Y lao đến có mang theo hai đạo chưởng phong :
– Mau tránh lối nếu không muốn chết.
Ào…
Ào…
Hứa Thần Chung và Mộc Lê Chân chợt nhìn nhau thật nhanh đoạn đồng bật cười :
– Bọn tiểu nữ tuy cũng vô danh tiểu tốt nhưng các hạ nên tự lượng sức mình, sao lại cùng lúc đối phó cả hai? Haha…
– Dù chỉ có một cũng khiến các hạ khốn đốn, vì ta tài hèn cũng vẫn là Động chủ Thiên Sơn cửu động còn Hứa muội kia lại là chủ nhân Cửu Linh động. Các hạ muốn tự chuốc nhục sao? Haha…
Cả hai cùng vẫy ngọc thủ, dù nhẹ vẫn khiến Đào Khánh Sơn thất sắc vì lập tức bị chấn lùi.
Bùng.
Còn đang cố gượng lại cước bộ, trước mặt y chợt xuất hiện Giang Cửu Linh :
– Các hạ còn nhớ một vách núi cao trên đó ngoài các hạ và Hoa Tiếu Vân ngũ sư muội còn hiện hữu một pho tượng Thiên Thủ Phật? Tại hạ đã ẩn ngay bên trong pho tượng ấy nhưng tại hạ nhắc đến không phải để hài tội các hạ từng vì cưỡng bách Hoa Tiếu Vân bất thành nên nhẫn tâm tìm cách kết liễu bằng hành vi đẩy Hoa Tiếu Vân xuống vách núi. Trái lại tại hạ chỉ muốn biết hiện tình các phái như thế nào? Phải chăng vì được tin Hoa Tiếu Vân vẫn còn sống lại còn do Minh Nguyệt giáo sinh cầm, các hạ sợ chân tướng bại lộ tội lỗi năm xưa ắt khó thoát nên lập tức nghĩ cách tự cứu? Và nếu muốn vậy thực hiện không gì dễ hơn nếu có thể khiến cả Hoa Tiếu Vân lẫn Tây Môn Nghi cùng chết mãi mãi câm lặng, tử vô đối chứng? Vậy hãy nói đi các hạ đã phản bội môn phái hay chưa? Hoặc giả đã phản và đang trên đường tìm Minh Nguyệt giáo, một là đưa tin, hai là dâng công, mong sau này được Minh Nguyệt giáo trọng dụng? Thế nào?
Họ Đào càng nghe Giang Cửu Linh nói thì càng bủn rủn, điều này nhìn quá rõ, không thể che giấu được ai vì thế Khúc Thụy tiến lên và nghiến răng ken két :
– Mến mộ một nữ nhân để sau đó dù yêu đơn phương trong tuyệt vọng thì vẫn là hành vi đáng trân trọng, ngươi thực sự vô sỉ khi toan cưỡng bức một nữ nhân như thế, bình sinh Khúc mỗ ta căm ghét nhất hạng người này, xuất thủ đi. Ta hứa chỉ một chiêu nếu không kết liễu kẻ vô sỉ ngươi thì Khúc Thụy ta đây sẽ tự vỗ chưởng chịu chết. Nào, xuất thủ đi.
Đào Khánh Sơn kinh hãi chợt lùi thì nghe thanh âm lạnh tợ băng do Hứa Thần Chung cất lên ngay phía sau :
– Cũng là nữ nhân nếu ngươi muốn, ta nguyện thay Hoa Tiếu Vân tỷ xử trị kẻ đồi bại là ngươi.
Họ đào suy sụp, bỗng kêu :
– Nhưng ta và Hoa sư muội yêu nhau thật lòng, chỉ do huấn lệnh của sư môn quá nghiêm khắc là nguyên do khiến lần đó ta và Hoa Tiếu Vân phải cùng nhau bỏ trốn. Ta tuy có hành vi hoàn toàn không phải với Hoa Tiếu Vân nhưng bọn ngươi nên biết kể từ ấy đến nay ta luôn ân hận chừng nào. Vì thế khi được Minh Nguyệt giáo hứa cho ta và Hoa Tiếu Vân toại nguyện được mãi sống cạnh nhau, đây là cơ hội nếu muốn chuộc lỗi với Hoa Tiếu Vân ta không thể bỏ lỡ thế nên… thế nên…
Lão Phong Trần Cuồng Cái bật gầm :
– Thế nên ngươi bội phản đang tâm phó giao toàn bộ sinh mạng của bao nhân vật nhất môn chi chủ kể cả sư phụ ngươi vào tay Minh Nguyệt giáo đúng không? Ngươi là kẻ bất trung bất nghĩa lão phu đập chết ngươi.
Không biết lão chỉ có ý dọa họ Đào khiếp đảm vội cung xưng :
– Tiểu bối đã biết tội, Lão nhân gia rộng dung chỉ một lần này.
Lão trợn mắt :
– Lúc này họ đã như thế nào?
Họ Đào khai ngay :
– Ngoài Bang chủ quý bang và ba Chưởng môn nhận trước đó, tứ vị Chưởng môn còn lại cũng đều bị phục mê dược đang bị giam chung ở một nơi do Minh Nguyệt nhị thần cắt người cảnh giới.
Giang Cửu Linh ngạc nhiên :
– Minh Nguyệt nhị thần?
Đào Khánh Sơn gật đầu :
– Ở Minh Nguyệt giáo Giáo chủ chỉ là nhân vật tuy có quyền hạn trên mọi giáo đồ nhưng luôn phải hành sự theo chủ ý của Minh Nguyệt nhị thần, và hiện nay do Tây Môn giáo chủ đang có phần thất sủng nên hầu hết mọi hành động gần đây của Minh Nguyệt giáo đều do Minh Nguyệt nhị thần tự chủ xướng.
Giang Cửu Linh chợt vỡ lẽ bảo :
– Các hạ nếu muốn mọi tội được bỏ qua có thể đưa đường cho tại hạ đến chỗ các vị Chưởng môn nhân đang bị sinh cầm?
Họ Đào nghi ngại :
– Giang thiếu hiệp không lừa mỗ chứ?
Giang Cửu Linh quả quyết lắc đầu :
– Nhưng việc định tội các hạ sẽ do Hoa Tiếu Vân tỷ định liệu, tại hạ quyết chẳng xen vào.
Y nhẹ thở ra :
– Vậy mau lên, theo lối này.
Họ theo chân Đào Khánh Sơn và phải mất hai canh giờ mới đến.
Họ Đào len lén dừng lại :
– Tuy lúc này đã nhập nhoạng tối nhưng nếu chư vị cùng có mục lực tinh tường ắt vẫn thấy xa xá có một ngôi sơn miếu thấp thoáng ẩn hiện cạnh khu rừng, tất cả đang ở đó được ngoài hai mươi giáo đồ Minh Nguyệt giáo lúc nào cũng tuần phòng cẩn mật.
Lão Phong Trần Cuồng Cái chợt chộp vào họ Đào :
– Đừng mong đem nhân số quá đông của bọn chúng hy vọng dọa được lão phu, đi thôi nhưng ngươi sẽ do lão phu giám sát. Hừ.
Giang Cửu Linh một lần nữa nhẹ huơ ta, lần này tất cả cùng tản khai phân thành nhiều hướng cùng thần tốc lao vùn vụt vào màn trời chiều nhập nhoạng.
Vút Vút…
Họ hành sự rất nhanh, vả lại bọn giáo đồ Minh Nguyệt giáo đều lâm cảnh bất ngờ huống hồ những nhân vật bất thần xuất hiện đều là đại cao thủ. Tất cả đều bị chế ngự thật gọn tịnh không gây thành bất kỳ tiếng động nào dù nhỏ.
Và từ nhiều phía tất cả cùng lao ập vào ngôi sơn miếu với nhiều ngọn hỏa tập cùng được mọi người đồng loạt bật lên.
Xoạch…
Nào ngờ từ nhiều hướng xuất phát từ góc khuất bên trong miếu lập tức xuất hiện nhiều ngọn lực đạo cùng lũ lượt quật vào họ :
– Thật ngông cuồng, mau cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại.
– Chớ nhiều lời đánh.
– Vô lượng thọ Phật, quả thật đã đến lúc cho chúng niếm mùi lợi hại.
Ào…
Vù…
Các ngọn hỏa tập đương nhiên đều tắt ngấm chỉ còn lại các ngọn chưởng kình giao nhau kinh thiên động địa.
Ầm…
Ngôi sơn miếu lung lay, ngói từ trên cao bắt đầu rơi loảng xoảng.
Rào…
Chợt từ trong miếu có tiếng lão Phong Trần Cuồng Cái vừa suýt soa vừa cười dài :
– Các hạ mẹ ôi, lão Phong Trần Cuồng Cái này cùng nhiều tiểu bằng hữu toan cứu chư vị ngờ đâu suýt bị chư vị nhầm lẫn cho một mẻ nên thân. Nếu lão phu không may nhờ thuật khinh công Cuồng Phong Tảo Bộ thì nói đi bộ xương già này liệu có còn nguyên vẹn chăng? Hung hiểm thật và cũng quá đáng thật, hà hà…
Mộc Lê Chân cũng lao trở ra bên ngoài từ lúc nào, đành gượng cười :
– Tiểu nữ thì may nhờ Thượng Tuyết Phi công phu cũng khá lợi hại nếu không a…
Khúc Thụy và Hứa Thần Chung cũng cười :
– Cung hỉ chư vị Chưởng môn nhân vẫn vô sự.
– Nhưng lần sau xin đừng nhầm lẫn chỉ suýt nữa là Khúc mỗ phải vận dụng công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng lúc đó e hậu quả khó lường hah…
Từ trong miếu lũ lượt lao ra bảy tám nhân vật, nhờ bên ngoài trời hãy còn mờ sáng nên tất cả nhận ra nhau nhưng chủ yếu chỉ có duy nhất lão Phong Trần Cuồng Cái là nhận diện được tất cả nên vội dẫn kiến mọi người với nhau :
– Đây là Giang Cửu Linh tiểu tử, kia là Khúc Thụy cùng Hứa Thần Chung, là…
Chợt có một lão nhân bật lao vào chỗ lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Cuồng Cái lão bất tử đang giữ ai vậy? Nếu là nghịch đồ Đào Khánh Sơn thì đưa đây.
Bảo đưa nhưng kỳ thực lão nhân cứ nóng nảy giật ngay trên tay lão Phong Trần Cuồng Cái và lão nhân chợt quát :
– Nếu không nhờ Tây Môn Nghi kịp trao giải dược và đưa tin khẩn ắt các võ phái Trung Nguyên chỉ vì một kẻ hồ đồ là ngươi bị hao tổn toàn bộ chân khí tạo cơ hội cho Minh Nguyệt giáo hoành hành. Đào Khánh Sơn ngươi đã biết tội chưa? Vậy mau đền tội và đừng trách bổn Chưởng môn buộc phải thanh lý môn hộ.
Lão nhân quật chát xuống một chưởng.
Vù…
Đào Khánh Sơn cuống cuồng kêu :
– Sư phụ… Phong Trần Cuồng Cái Lão nhân gia xin cứu…
Quá muộn cho y.
Ầm.
Đào Khánh Sơn vong mạng lại là cơ hội cho một nhân vật Cái bang chợt chau mày hỏi lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Họ Đào đại nghịch bất đạo tội chết khó dung sao y lại kêu cứu Lão nhân gia?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cười hì hì :
– Thì cũng nhờ y bọn lão phu mới xuất hiện nhưng y kêu cứu chỉ vô ích vì lão phu biết quá rõ tính khí của tiểu lão nhi Chưởng môn phái Điểm Thương. Huống hồ tội của y đã rành rành lại tội này chất chồng thêm tội khác y chết cũng đáng. Nhưng này Tây Môn Nghi là Giáo chủ Minh Nguyệt giáo Bang chủ chẳng biết ư?
Nhân vật Cái bang giật mình :
– Có chuyện này thật sao? Không bổn tọa chỉ nhận được tin của Lão nhân gia khuyên bổn bang nên hỗ trợ và cần thiết thì cứ nhất nhất nghe theo mọi sắp đặt của Tây Môn Nghi cô nương. Vậy nếu là Giáo chủ Minh Nguyệt giáo thì sao Tây Môn Nghi cô nương có cung cách hành động tợ hồ đi ngược lại quyền lợi của chính Minh Nguyệt giáo? Chuyện này phải giải thích thế nào?
Lão vẫn cười chợt lấy tay chỉ vào Giang Cửu Linh :
– Giang tiểu tử ngoài bản lĩnh ngày càng cao minh còn vì luôn hành động quang minh lỗi lạc khiến dần cảm hóa được Tây Môn giáo chủ. Không những thế chủ trương độc bá võ lâm như là chủ xướng của hai nhân vật có bối phận cao hơn Tây Môn giáo chủ là Minh Nguyệt nhị thần, khiến Tây Môn Nghi càng thêm quyết tâm giúp Giang tiểu tử thoạt tiên là giải cứu chư vị. Ằt chưa ai gặp Giang tiểu tử bao giờ? Thì y đấy hì hì…
Giang Cửu Linh chợt hỏi :
– Giang Cửu Linh tại hạ thật chẳng dám nhận công, cũng may tất cả đã được Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối đây thay thế sắp đặt, chỉ xin hỏi lúc phó giao giải dược Tây Môn Nghi có đưa tin khẩn như thế nào với chư vị Chưởng môn nhân?
Bang chủ Cái bang thán phục gật đầu :
– Bổn tọa từng nghe nhiều về Giang thiếu hiệp, có lẽ về bản lĩnh cao minh ắt Phong Trần Cuồng Cái Lão nhân gia cũng chẳng hề quá lời bởi Tây Môn Nghi có dặn nếu ngẫu nhiên gặp thì nói với Giang thiếu hiệp, một là mau đến cứu người bảo đấy là nhân vật có thân phận trọng yếu nhất Trung Nguyên. Và hai là đừng đi đông chỉ vô ích vì theo Tây Môn Nghi cô nương nhận định, duy chỉ có thiếu hiệp là đủ bản lĩnh đối phó Nhị Thần. Bổn tọa chỉ là người truyền đạt sắp đặt thế nào là tùy thiếu hiệp.
Giang Cửu Linh chấn động :
– Nhưng sao Tây Môn Nghi chỉ đề cập mỗi một nhân vật cần cứu? Còn những ba nạn nhân nữa thì sao?
Lão nhân Chưởng môn phái Điểm Thương lên tiếng :
– Phải một trong ba nhân vật có cả Hoa Tiếu Vân tệ đồ? Vậy chẳng lo nữa vì tất cả đã được Tây Môn Nghi cô nương giải thoát nhưng chẳng hiểu nhân vật trọng yếu nhất Trung Nguyên là ai? Và có thật chăng chỉ một mình thiếu hiệp là đủ bản lĩnh cùng lúc đối phó với Minh Nguyệt nhị thần?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng quan tâm :
– Phải đấy tiểu tử, đến lão phu cũng chẳng đoán biết nhân vật nào được xem là trọng yếu nhất Trung Nguyên.
Chợt xa xa có tiếng vó ngựa kèm theo là tiếng hô hoán gọi khẩn trương :
– Giang thiếu hiệp có ở phía trước chăng? Mỗ là đệ tử Cái bang có nhiệm vụ đưa đường một vị tướng quân triều đình hiện rất khẩn cấp tìm thiếu hiệp.
Mộc Lê Chân buột miệng kêu :
– Là Hoàng thượng? Minh Nguyệt nhị thần thật to gan, Giang Cửu Linh chàng lại phải một phen nữa cứu giá.
Có một chiến mã lao đến mang theo một giọng nói dù khẩn trương nhưng vẫn uy quyền :
– Giang tráng sĩ đã hay tin chưa? Hung thủ Ma Hoa Vô Ảnh Thủ đã lộ diện là Công Tôn Toại vừa cùng hai kẻ rắp tâm tạo phản, đang uy hiếp sinh mạng Hoàng thượng. Lần này phi tráng sĩ e chẳng ai đủ bản lĩnh cứu giá.
Giang Cửu Linh dù chẳng động đậy nhưng thân vẫn bất ngờ bật lướt đến trước mặt chiến mã :
– Trầm tướng quân có phải đấy là thiên lý mã độ nào thảo dân từng mượn? Hãy yên tâm thảo dân xin lập tức đi cứu giá nhưng cần thiên lý mã này.
Vị tướng quân họ Trầm tót xuống ngựa :
– Giang tráng sĩ chỉ đi một mình?
Giang Cửu Linh thuần thục nhảy lên ngựa :
– Tại hạ cần Khúc nhân huynh một phen hỗ trợ, sau đó phiền Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối cũng khẩn trương đưa đường cho mọi người cùng theo. Phần chư vị xin đối phó Công Tôn Toại hộ cho, riêng về Minh Nguyệt nhị thần ha ha… tại hạ tự tin đối phó và thu thập cả hai. Lên mau nào Khúc nhân huynh.
Khúc Thụy bật lao lên cùng lúc đó Giang Cửu Linh tung gót phi mã.
Vù…
Còn lại lão Phong Trần Cuồng Cái cũng hối thúc mọi người :
– Đại Tài Chủ Công Tôn Toại mọi người vẫn xem là mạnh Thường Quân tái thế kỳ thực chỉ là hạng ác ma đội lốt nguỵ quân tử. Tuyệt sát chiêu của Công Tôn Toại là Ma Hoa Vô Ảnh Thủ…
Cứ thế tất cả cùng nôn nóng lên đường vô hình chung tạo một dòng người như ngày càng dài thêm.