Đọc truyện Tam Ma Thám Trảo – Chương 27: Tấu diễn bất thành kế khổ nhục – Công phu Hồ Điệp lui địch nhân
Nhưng lão Phong Trần Cuồng Cái không phải đang ngăn cản Hứa Thần Chung.
Trái lại vừa thoạt nhìn thấy một nữ nhân thân đẫm huyết y, dù tóc tai rũ rượi, Giang Cửu Linh cũng nhận được ngay :
– Mộc Lê Chân? Sao cô nương lại đến đây? Và ai đã gây nông nỗi này cho cô nương?
Lão Phong Trần Cuồng Cái khựng lại hoang mang nhìn Giang Cửu Linh :
– Ngươi biết ả? Vậy sao lão phu quát hỏi, ả thủy chung không đáp thậm chí cũng không nửa lời đề cập đến tính danh tiểu tử ngươi?
Với dáng vẻ kiệt lực Mộc Lê Chân chợt khuỵu xuống dù vậy vẫn gắng gượng lấy từ trong người ra một vật, cố ném cho Giang Cửu Linh nhưng bất thành và đánh thất vọng nhìn vật đó đang nằm chỏng chơ chỉ cách nàng vừa quá một tầm tay với.
Keng.
Giang Cửu Linh cũng dễ dàng nhận ra vật đó ngay :
– Vì sao cô nương đổi ý bỗng đem Liễu Diệp kiếm trả lại cho tại hạ? Nhưng thôi cô nương đang kiệt lực đừng quá miễn cưỡng kẻo thương thế thêm nặng. Vì tại hạ hiểu giữa cô nương và lệnh đường ắt đã xảy ra mâu thuẫn? Thế là trong một lúc nhất thời chính lệnh đường ra tay? Phần cô nương thì cố chạy tìm tại hạ đúng không? Nếu vậy hảo ý và sự tận lực của cô nương lẽ nào tại hạ không tiếp nhận để cô nương chẳng phải thất vọng, xin đa tạ.
Cùng lúc đó với thân pháp bật tiến bật thoái vô khả lường ở Giang Cửu Linh chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy có sự chớp động toàn thân vẫn bất thần dịch ào đến và vì khoảng cách không hề xa, chỉ non một trượng mà thôi, nên cũng lập tức Giang Cửu Linh thoái lùi lại đúng như phương vị lúc đầu với thanh Liễu Diệp kiếm hiển nhiên đã được thu hồi thật nhanh.
Vù…
Cảm thấy lạ lão Phong Trần Cuồng Cái hỏi :
– Tiểu liễu đầu bất chấp thương thế chủ ý tìm để giao hoàn nguyên vật cho chủ sở hữu, có cần ngươi quá cẩn trọng như thế chăng?
Giang Cửu Linh vụt cười lạt :
– Lão tiền bối không thấy tiểu bối cũng đã điểm huyệt chế ngự ả sao? Tiểu bối chưa kết liễu ả là may vì cũng nhờ kế này tiểu bối đoán, ả nhờ đó ung dung hạ sát thủ không chỉ với hôn phu ả là Tiêu San mà còn bội nghĩa vong ân kết liễu cả lão Chân Quân Động chủ Thiên Sơn cửu động từng cưu mang giáo dưỡng ả.
Lần này ắt cũng vậy nhưng kế của ả đâu dễ mãi qua mắt tiểu bối. Hừ.
Lão vỡ lẽ :
– Khổ nhục kế? Hóa ra Liễu Diệp kiếm chỉ là kế để ả tiếp cận? Thảo nào ả chỉ ném kiếm cho ngươi chỉ với khoảng cách vừa đủ tấm tay nhưng sao ngươi chưa xử trí ả?
Giang Cửu Linh chợt thu cất Liễu Diệp kiếm vào người giấu đâu đó trong ống tay áo bên tả và vừa cầm thanh cổ kiếm bên hữu thủ, Giang Cửu Linh vừa đáp :
– Vì lúc này đang có người đến, tiểu bối đang chờ cần ứng phó Giáo chủ Minh Nguyệt giáo Tây Môn Nghi.
Lão Phong Trần Cuồng Cái nhẹ gật đầu :
– Với bản lĩnh của ngươi nếu bảo có người đến thì nhất định phải có người đến vậy. Lão phu tạm lánh mặt được chứ? Nhân tiện cũng nên đưa ả vào, tạm an trí trong cổ tự.
Thính lực tinh tường của Giang Cửu Linh cùng cách ứng phó của một nhân vật có quá nhiều kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ như lão Phong Trần Cuồng Cái sắp đặt mọi chuyện thật nhanh hóa ra lần này lại sai.
Vì nhân vật đang từ xa xuất hiện và chạy đến là một đệ tử Cái bang theo sau nữa là một nhân vật khác tuy có vẻ ngoài giống đệ tử Cái bang nhưng qua thái độ và thần sắc có chiều úy kỵ kỳ lạ tợ hồ tự cáo giác bản thân không phải là đệ tử Cái bang.
Giang Cửu Linh vội lên tiếng trước hỏi khá to, chủ ý là cho lão Phong Trần Cuồng Cái đã đi khuất vào trong Phổ Quang cổ tự vẫn có thể nghe :
– Nhị vị ắt đang tìm Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối? Xin thứ lỗi, Giang Cửu Linh tại hạ kiến văn ấu trĩ, hành tẩu giang hồ chẳng được bao nhiêu thời gian vì chưa thấy nhị vị bao giờ nên không biết cách xưng hồ như thế nào.
Lão Phong Trần Cuồng Cái dĩ nhiên nghe lập tức xuất hiện trở lại nhờ khinh công Cuồng Phong Tảo Bộ cơ hồ độc nhất vô nhị của lão. Và vì lão cũng nhìn thấy hai nhân vật đang đến huống hồ họ cũng đến quá gần nên lão sừng sờ lên tiếng :
– Chấp chưởng trưởng lão có việc gì phải vội thân hành tìm đến đây? Sao không phát hiệu lệnh lão phu dù luôn tự thị cáo niên cũng chẳng dám chẳng đủ lễ tiếp nghinh.
Cả hai nhân vật vừa đến đều cùng độ tuổi trung niên nhưng vì chỉ có một là chấp pháp trưởng lão Cái bang nên hiển nhiên chỉ có một là vội lên tiếng vừa nói vừa thi lễ với lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Lão nhân gia chớ quá lời vì từ lâu tuy lão nhân gia đã thoái ẩn nhưng đối với bổn bang và khắp võ lâm hình ảnh lão nhân gia mặc nhiên vẫn là biểu tượng của Cái bang và lệnh của lão nhân gia cũng chính là thượng lệnh, xin phục bẫm lão nhân gia, đây là Tô Vĩnh Đàm nhân vật được lão nhân gia hạ lệnh tìm và thỉnh mời.
Nhân vật trung niên thứ hai lúc này mới lên tiếng, rất rụt rè ngần ngại :
– Vãn bối Tô Vĩnh Đàm tự biết lỗi đã có cung cách hành sự tợ đệ tử quý bang nhưng may được biết Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối cho lệnh đòi không vì bắt lỗi về cách hành xử của vãn bối vừa nói, vậy xin nghe chỉ giáo.
Giang Cửu Linh ngờ ngợ hỏi lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Có phải đây là nhân vật từ lâu tiểu bối đã từng nhờ lão tiền bối tìm hộ? Một tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm có quan hệ đồng môn sư huynh đệ với Khưu gia từng bị uổng từ hai mươi mấy nhân mạng?
Nhân vật chấp pháp trưởng lão Cái bang xạ nhìn Giang Cửu Linh :
– Gần đây không chỉ riêng mỗ khắp võ lâm hầu như ai ai cũng nghe đại danh Giang Cửu Linh thiếu hiệp nhất là hành vi luôn được Phong Trần Cuồng Cái lão nhân gia ưu ái có biệt nhãn dành cho thiếu hiệp, như vậy tìm Tô Vĩnh Đàm huynh đây là chủ ý của Giang thiếu hiệp? Hy vọng không là dụng tâm gây bất lợi như đã xảy ra cho toàn bộ Khưu gia?
Tô Vĩnh Đàm lên tiếng :
– Mỗ cũng đã nghe nhiều điều về Giang thiếu hiệp và phần nào tin thảm án Khưu gia vô can với thiếu hiệp, hay mỗ đoán sai?
Lão Phong Trần Cuồng Cái bảo :
– Muốn biết có đoán sai hay không hư thực như thế nào đều tùy thuộc vào Tô Vĩnh Đàm các hạ, nhưng dù thế nào đi nữa, lão phu hiểu vì sao tự thân chấp pháp trưởng lão bổn bang phải cùng đưa các hạ đến đây, vậy hãy yên tâm vì uy danh mấy trăm năm tồn tại của bổn bang lão phu hứa sẽ chẳng ai dám gây bất lợi cho các hạ. Nếu không người bị xử trị đầu tiên theo bang quy chính là lão phu.
Giang Cửu Linh gật đầu :
– Tại hạ không là hung thủ tận diệt Khưu gia nhưng để minh chứng và nhất là để vạch rõ chân tướng của hung thủ bí ẩn đã luôn dùng thủ đoạn ném đá giấu tay, nhờ một vài lời kể như là sau cùng của Khưu Vân Lâu thiếu gia tại hạ mới biết và đành nhờ Cái bang giúp tìm Tô Vĩnh Đàm tiền bối. Hiển nhiên kết quả dù ra sao tại hạ vẫn hứa quyết không gây bất lợi cho tiền bối, huống hồ còn có Cái bang như đang hậu thuẫn, tại hạ dù ba đầu sáu tay cũng không dám.
Hài lòng vị chấp pháp trưởng lão Cái bang chợt bảo :
– Trước lúc đến đây đương nhiên mỗ cũng đã cẩn trọng dò hỏi nhiều điều về thiếu hiệp chủ yếu lá quan hệ với bổn bang, và trăm nghe không bằng một thấy Giang thiếu hiệp quả không khiến mỗ thất vọng. Nhân đây cho hỏi, thiếu hiệp thân thiết như thế nào với hai nhân vật một nữ một nam với nữ nhân như ở họ Hứa thì phải?
Giang Cửu Linh lo ngại :
– Cả hai đều là bằng hữu, có phải ý của trưởng lão có ý trách Khúc nhân huynh đã có xử sự không đúng mực từng gây phật ý cũng như nhiều bất bình cho đệ tử Cái bang tại Phân đà nay? Nếu vậy hãy cho tại hạ ngàn lần có lời tạ lỗi thay nhị vị bằng hữu Khúc-Hứa.
Chấp pháp trưởng lão cười lạt :
– Gieo nhân khắc nhận quả dù quả đó chẳng do người của bổn bang gây ra, tuy nhiên nể lời thiếu hiệp mỗ chỉ xin đưa tin. Như cả hai cũng vừa mới ly khai?
Họ đã chạm địch nữ nhân họ Hứa dù đã được họ Khúc tận lực bảo vệ vẫn bị tổn hại nghiêm trọng và hiện giờ đệ tử bổn bang dù không tiện ra mặt, dĩ nhiên càng không thể nhúng tay vào nhưng nhờ nghĩ đến ân giải độc của thiếu hiệp tất cả vẫn ngấm ngầm tạo kế nghi binh, chủ tâm kéo dài thời gian nếu thiếu hiệp đi ngay lúc này nhất định vẫn còn kịp.
Giang Cửu Linh giật mình :
– Họ đang ở đâu? Nhân tiện trưởng lão có biết đại địch của họ là ai chăng?
Đối phương chỉ một hay thật nhiều?
Chấp pháp trưởng lão lắc đầu :
– Tin về những hành vi ngang ngược của Minh Nguyệt giáo đối với Phân đà này gần đây mỗ cũng đã nghe. Chỉ tiếc người của chúng gồm những ai có lai lịch thế nào vì đệ tử bổn bang chưa có cơ hội am hiểu nên nói thật, đại địch của quý hữu Khúc-Hứa có phải là Minh Nguyệt giáo hay không mỗ cũng không dám chắc.
Nhưng dù sao thiếu hiệp cũng nên đi ngay thì hơn, ở phía bắc cách đây quãng năm dặm.
Giang Cửu Linh nôn nóng vội trao thanh cổ kiếm cho lão Phong Trần Cuồng Cái :
– Vạn nhất Tây Môn Nghi đến hỏi, lão tiền bối có thể tùy ý giao vật này ra miễn sao có kết quả thật vẹn toàn cho quý bang là ổn.
Ngờ đâu lão lắc đầu :
– Lão phu cùng đi với ngươi, có thêm người dĩ nhiên ngươi và lão phu càng sớm quay lại, còn hỏi Tô Vĩnh Đàm và ả Mộc Lê Chân nữa? Vả lại mãi đến khi chiều tối mới đến hạn kỳ lẽ nào chẳng đủ thời gian?
Nói xong không chờ Giang Cửu Linh tỏ lộ phản ứng lão vội căn dặn với chấp pháp trưởng lão về Mộc Lê Chân đang an trí trong cổ tự :
– Phiền trưởng lão lưu tâm hộ bọn lão phu sẽ lập tức quay về. Đi nhanh nào tiểu tử.
Vút. Vút.
Tô Vĩnh Đàm nhìn theo :
– Hảo thân pháp, thật không hổ danh Phong Trần Cuồng Cái.
Chấp pháp trưởng lão thì kêu :
– Nhưng thân pháp của Giang Cửu Linh tợ hồ cao minh hơn, thật không thể ngờ.
* * * * *
Cả hai không dám gây kinh động dù một mảy may chỉ lẳng lặng tìm cách tiến nhập càng lúc càng gần và khi có cơ hội chính lão Phong Trần Cuồng Cái dùng thủ hiệu ra lệnh cho các đệ tử Cái bang cũng triệt thoái dần.
Sau đó khi đnế đủ gần Giang Cửu Linh lập tức ra hiệu cho lão Phong Trần Cuồng Cái dừng lại và tìm cách phụ nhĩ vào tai lão :
– Vẫn chưa thấy Hứa Thần Chung ở đâu, riêng nhân vật đang cùng Khúc Thụy giao đấu lão tiền bối có nhận ra chăng?
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng chú tâm nhìn vào cục diện đang diễn khai giữa một chỗ trống chỉ cách chỗ cả hai đang ẩn thân độ mấy trượng :
– Có vẻ giống như kẻ luôn dùng tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ nhưng nếu chỉ nhận định qua dáng vẻ bên ngoài, riêng diện mạo vẫn che kín thế này thì e chẳng đúng lắm. Ngươi nên mau lo tìm ả họ Hứa, đã có lão phu ở đây lược trận nhất định không để gã họ Khúc nguy đến tính mạng đâu.
Giang Cửu Linh gật đầu :
– Nếu được tiểu bối mong đây là cơ hội để hóa giải mọi hiềm khích cừu thù giữa lão tiền bối và tiền nhân của Khúc Thụy. Xin phó giao cho lão tiền bối, tiểu bối đi đây.
Chờ Giang Cửu Linh bỏ đi lão Phong Trần Cuồng Cái lần đầu tự lẩm bẩm thổ lộ dĩ nhiên chỉ với bản thân :
– Bản lĩnh họ Khúc lợi hại thế này lão phu liệu dám giữ mãi hiềm khích cùng gã chăng? Thật chẳng hiểu sao lúc cúng lão già này giao đấu sao gã không thi triển những công phu thượng thừa tương tự? Là gã chẳng nỡ ư? Thật xấu hổ, được gã nương tay mà ta vì không biết nên vẫn cứ tự cao tự đại. A… lão đây già thật rồi. Hà…
Sở dĩ lão tự nhận như thế vì với cục diện đang diễn khai quả thực Khúc Thụy đang tận lực thi triển thần oai không chỉ bằng công phu thượng thừa mà còn bằng sự cuồng nộ không thể nào kiềm chế. Và lúc này Khúc Thụy bật quát :
– Bất luận thế nào nếu tôn giá quyết chẳng xưng danh thì điều duy nhất Khúc mỗ đáp ứng chỉ là sinh mạng bản thân cùng sự an nguy của Hứa thiếu chủ nhân, tuyệt vô can hệ với bất kỳ ai khác. Chiêu thứ mười hai đỡ.
Với hai tay giang rộng về hai phía lúc bật quát cũng là lúc Khúc Thụy tự giật chếch cả hai tay vào nhau tạo thành hai đạo chưởng kình một tả một hữu chợt đan nguyện vào nhau thật lạ và càng kỳ lạ hơn là lập tức tạo ra thành duy nhất một đợt xoáy kình cuộn ào ào vào nhân vật luôn che kín diện mạo ở phía trước mặt.
Ào…
Nhân vật che kín diện mạo bật cười vẻ rất tự tin và đầy tự phụ :
– Bổn nhân lại đang dần tiếc cho tiểu nhân huynh ngày càng lộ rõ là đóa kỳ hoa tuyệt thế cơ hồ chưa có cơ hội tung hoành ngang dọc lưu danh hậu thế, nhất là với công phu này gọi là Cửu Linh Hồ Điệp chưởng đúng không? Hảo công phu. Vậy chớ nên chối từ lời đề xuất của bổn nhân, không lẽ tiểu nhân huynh không thích chuyện song phương cùng có lợi? Đừng tự đánh mất cơ hội vì sau chiêu này chỉ còn lại tám lần nữa thôi, cho tiểu nhân huynh suy nghĩ. Hãy xem bổn nhân hóa giải đây ha ha…
Dứt lời với thân thủ bản lĩnh tợ hồ ngang bằng thái độ tự phụ, nhân vật che kín diện mạo cứ ung dung tung thẳng toàn thân vào đợt sóng kình đồng thời cũng tung xé ra một đạo chỉ lực mang theo lớp vân vụ mờ trắng.
Vù…
Bung.
Một đạo chỉ lực mỏng mảnh lại có sự lợi hại vô khả lường không những hóa giải được đợt xoáy kình của Khúc Thụy mà còn khiến bản thân họ Khúc phải lảo đảo.
Vù…
Dù vậy cách bị lùi của Khúc Thụy lại khác thường không vì thế mà gặp bất lợi trái lại với cách lùi có hai chân nhấc cao lên khỏi mặt đất một ít, toàn thân Khúc Thụy nhờ đó chợt lơ lửng bật lao ngược trở lại, quyết cùng nhân vật che kín diện mạo giao đấu tiếp :
– Nhưng với tám chiêu còn lại, chỉ e tôn giá khó thể đắc ý lâu, Nhất Linh Hồ Điệp chưởng, đỡ.
Ào…
Nhân vật nọ cũng lập tức xuất kình chứng tỏ chẳng dám xem thường Khúc Thụy :
– Hóa ra công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng còn có những tuyệt kỹ nhưng liệu có thực sự lợi hại chăng? Đỡ.
Vù… ầm…
Vù… bùng! Bùng!
Song phương ngỡ vẫn mãi giao đấu quân bình cho đến tận chiêu cuối cùng của Khúc Thụy gọi là Bát Linh Hồ Điệp chưởng, ngờ đâu sau đệ Lục Linh, thay vì Thất Linh Khúc Thụy đột ngột tự thu ngắn giai đoạn tung luôn chiêu đệ Bát linh :
– Đỡ.
Ào…
Điều đó khiến nhân vật nọ bất ngờ :
– Do kiệt lực do tự lượng sức hay đây là nguỵ kế của tiểu nhân huynh để tiếp theo sẽ là chiêu đệ Cửu Linh tối hậu lẽ ra như đã nói là chưa luyện được? Dám dùng thủ đoạn với bổn nhân ư? Vậy đừng trách bổn nhân độc ác, xem đây ha ha…
Toàn thân nhân vật nọ vụt cất cao và bất thần lao vút qua cơ hồ muốn vọưt ngang qua đầu Khúc Thụy một thái độ ngỡ đang muốn tránh chiêu đệ Bát Linh và để tẩu.
Vút.
Tuy nhiên lão Phong Trần Cuồng Cái thì quá rõ tư thức này có ý nghĩa thế nào nên lập tức cất cao giọng hô hoán ầm ĩ, cũng chẳng ngại bị cáo lộ hành tung đang ẩn thân :
– Ma Hoa Vô Ảnh Thủ, Khúc Thụy ngươi mau lui hoặc chí ít phải đề phòng tự bảo vệ đỉnh đầu của chính ngươi. Mau.
Khúc Thụy chấn động nhưng vì đã lỡ phát chiêu không những khó thể thu hồi mà dù muốn lùi tránh cũng chẳng kịp vì thế theo bản năng Khúc Thụy chỉ kịp vội lách nghiên đầu và cố sức quật chếch chiêu Bát Linh Hồ Điệp chưởng ngược lên không trung.
Ào…
Lúc đó bóng nhân ảnh của nhân vật nọ quả thật đang tự hạ trầm xuống gần sát đầu Khúc Thụy.
Vù…
Tiếng hô hoán của lão Phong Trần Cuồng Cái làm nhân vật nọ bật tiếng hừ lạt và lập tức lăng không đảo người lao ngược lên cao, đoạn thần tốc lao về phía lão Phong Trần Cuồng Cái đang từ chỗ ẩn phóng mình ra.
– Lão bất tử quả là oan gia, để xem lần này lão làm sao thoát. Hừ.
Vù…
Cùng lúc đó từ hướng Khúc Thụy vẫn nghe vang lên tiếng chạm kình.
Ầm.
Khúc Thụy lảo đảo với một bờ vai chợt bật toé màu :
– Ối…
Phần lão Phong Trần Cuồng Cái thì thật nhanh đặt vội một vật lên đỉnh đầu đồng thời nhân đó vì thuận tay nên lập tức quật xô vào đối phương đang cuộn ào đến một kích :
– Đỡ.
Ào…
Một lượt chạm kình vang lên kèm theo một tiếng động kỳ quái.
Ầm.
Choang…
Lão Phong Trần Cuồng Cái lảo đảo chấn động dù vậy vẫn cười vang :
– Giang tiểu tử đoán chẳng sai, tuyệt sát chiêu của ngươi nên đổi lại là Ma Hoa Hữu Khí Giới ha ha…
Đồng thời lão còn vận dụng khinh thân pháp độc bộ cố lao theo và xuất lực tấn công nhân vật che kín diện mạo :
– Lão phu đã có thiết chỏm, kể như vô ngại với tuyệt sát chiêu của ngươi.
Giờ là lúc ngươi phải trả những gì đã vay từ lão phu. Đỡ.
Ào…
Nhân vật nọ hung hãn lao ập vào lão :
– Lão có tư cách đòi được nợ chăng? Hay hôm nay sẽ là tử kỳ của lão? Mau nạp mạng.
Vù… bùng…
Lão Phong Trần Cuồng Cái lập tức bị chấn dội dần khiếp đảm trước thân thủ quả thật quá lợi hại của đối phương :
– Lão phu thọ mạng đã lâu nếu được ngươi giúp hóa kiếp thì chẳng còn gì bằng nhưng e lão phu khó được toại nguyện vì đâu thể cam tâm khi chưa biết ngươi kỳ thực là ai và liệu có đủ tư cách hóa kiếp lão phu chăng? Đỡ chiêu, một chiêu nữa, một chiêu nữa này.
Ào…
Ào…
Với thân pháp bất phàm nhân vật nọ cơ hồ nhanh hơn khi bất ngờ lao ập vào lão Phong Trần Cuồng Cái trước :
– Bảo chết thì lão cứ thế tuân theo hà tất mãi trùng trình chậm trễ. Vĩnh biệt lão!
Mắt lão Phong Trần Cuồng Cái chợt hoa lên cùng lúc với cảm nhận có một tia lực đạo xoáy thẳng vào tâm thất lão.
Viu…
Lão thất kinh vội hoảng loạn vừa nhảy lùi vừa gọi ầm ĩ :
– Cha mẹ ôi, tuyệt sát chiêu của ngươi hạ thủ vào chỗ nào cũng được sao? Mau cứu, họ Khúc đâu? Há lẽ ngươi lấy mắt làm ngơ được sao?
Vù…
Và khi kêu cứu lão đương nhiên cũng đảo mắt nhìn quanh nhưng điều đang đập vào mục quang càng làm lão vừa sợ vừa giận lại vừa thương, vì thế lão lại gọi :
– Ngươi không nghe lão phu kêu cứu viện sao? Ngươi đang tìm gì? Nếu là ả họ Hứa thì mau yên tâm, đã có Giang Cửu Linh tiểu tử tiến hành thay ngươi rồi. Phần ngươi nếu không tiếp lực phen này e lão phu khó thoát án tử. Mau, ối…
Khúc Thụy quả đang đảo tìm nhưng vừa nghe lão Phong Trần Cuồng Cái nói như thế Khúc Thụy lập tức tung người bật lao đến :
– Nói sao? Giang thiếu hiệp cùng đến với lão? Vậy thì được Khúc mỗ còn chiêu tối hậu chưa thể thi triển thì chưa cam tâm. Đỡ.
Vút Ào…
Bất ngờ nhân vật vọt lao đi chẳng một lời từ biệt.
Vút Lão Phong Trần Cuồng Cái nhẹ thở phào ngờ đâu nhịp hô hấp của lão cứ ồ ồ thở dốc khó thể kềm chế :
– Hắn… hắn quả thật… lợi hại. May nhờ ngươi…
Khúc Thụy cũng đảo bộ mắt lại loang loáng tìm quanh :
– Giang thiếu hiệp đâu?
Nghe thế lão Phong Trần Cuồng Cái giật thót người :
– Quái lạ, lẽ ra tiểu tử đã quay lại rồi mới phải? Mà này ngươi biết ả họ Hứa đang ở chỗ nào? Mau chạy đến xem.
Họ Khúc thất kinh :
– Nhân vật lúc nãy còn một đồng bọn như là nữ nhân thì phải, chính mụ đó đã bắt Thiếu động chủ uy hiếp và buộc Khúc mỗ phải thuận phục chúng, mụ đang giữ Thiếu chủ nhân nhưng ở chỗ nào thì Khúc mỗ chẳng rõ.
Lão Phong Trần Cuồng Cái giậm chân thình thịch :
– Mau phân khai tìm nhanh, thảo nào vừa rồi đối phương vội bỏ đi ắt là ngại Giang tiểu tử đang gây bất lợi cho đồng bọn mới vội như vậy, rất có thể cả hai đang hợp lực đối phó vậy càng nguy cho ả họ Hứa. Sao ngươi chưa đi?
Khúc Thụy đang phân vân lo lắng tuy khẩn trương nhưng dụ dự :
– Vì phân khai chỉ vô ích, sao không đuổi theo nhân vật lúc nãy nếu lão quả quyết họ có thể hợp lực?
Lão càng nghe càng bối rối :
– Lão phu già rồi suy nghĩ cũng chẳng được thấu đáo như lúc xưa, thôi thì tùy ngươi miễn sao phải thật nhanh mới kịp.
Chợt hai mắt Khúc Thụy sáng quắc :
– Có rồi, mau.
Khúc Thụy lao đi khiến lão Phong Trần Cuồng Cái cũng vội lao theo dù đầy nghi vấn :
– Sao đột nhiên ngươi chọn hướng này? Đâu phải hướng đối phương lúc nãy bỏ đi?
Khúc Thụy vẫn khẩn trương chạy :
– Vì Khúc mỗ vừa nghe phía này có tiếng động, không thể không nghĩ hướng lúc nãy đối phương bỏ chạy chỉ là kế dẫn dụ.
Lão Phong Trần Cuồng Cái dĩ nhiên vẫn lao theo Khúc Thụy cho dù nghi nan vẫn cứ hoàn nghi nan :
– Vạn nhất tiếng động ngươi nghe lá kế dẫn dụ thì sao? Xem ra ngươi chẳng cao minh so với lão phu?
Nghe vậy Khúc Thụy suýt nữa khựng lại ngờ đâu chợt phát hiện một chỗ có dấu hiệu khả nghi :
– Có người đang chui ẩn ở trong kia sau lùm cây, lão định thế nào?
Lão Phong Trần Cuồng Cái nhờ đó cũng phát hiện quả thật có dấu chân giẫm xéo lên cỏ cạnh một lối mòn và sâu bên trong lá một lùm cây to rậm, lão vụt hạ thấp giọng và đề xuất :
– Định gì nữa mau phân khai tả hữu, lão phu và ngươi hai phía cùng lao ập vào.
Khúc Thụy gật đầu :
– Khúc mỗ cũng nghĩ như thế.Nhường lão phía tả, một hai ba đi.
Cả hai lập tức xông vào đến lùm cây phân khai mỗi người một hướng cùng nhảy vòng về phía giữa sau lùm cây.
Vút vút.
Nhưng lập tức cả hai ngớ người dừng phắt lại.
– Giang tiểu tử.
– Thiếu chủ nhân.
Nghe động Giang Cửu Linh đang tư thế ngồi tọa công trút lực cho Hứa Thần Chung liền kinh hoảng mở mắt, nhìn thấy họ, Giang Cửu Linh nhẹ thở ra nhưng vừa há miệng gọi thì lập tức oằn người thổ huyết ra :
– Oẹ…
Lão Phong Trần Cuồng Cái và Khúc Thụy thất kinh bước tới, người thì lo Giang Cửu Linh kẻ thì bối rối vì Hứa Thần Chung vẫn bất động :
– Ngươi sao vậy? Có phải bọn lão phu sơ thất gây kinh động, ngươi bị tẩu hỏa nhập ma?
– Thiếu chủ nhân sao vẫn mê man thế này?
Giang Cửu Linh tuy thổ huyết nhưng vẫn chưa đến nỗi bất tỉnh, vội hít vào một hơi và bảo :
– Khúc nhân huynh chớ lo lắng cũng đừng vội làm Hứa cô nương kinh động. Mọi nguy hiểm đã qua, bây giờ là lúc cần đưa Hứa cô nương tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi. Phần tại hạ đa tạ nhị vị kịp thời hỗ trợ chỉ suýt nữa tại hạ bị chân khí nghịch hành thật rồi. Hừ! Một kích do mụ mẫu thân của Mộc Lê Chân lẻn ám toán, tuy lợi hại nhưng thật hèn hạ, lần sau tại hạ quyết không dung tha mụ.
Vừa nói Giang Cửu Linh vừa loạng choạng đứng lên, lão Phong Trần Cuồng Cái lo lắng vội đưa tay đỡ :
– Cẩn trọng kẻo lại ngã, ngươi bảo mụ mẫu thân của Mộc Lê Chân ra tay? Vậy không phải bọn lão phu bất thần cùng nhảy ập vào làm ngươi kinh động thổ huyết? Sao còn bảo bọn lão phu hỗ trợ? Hồi nào?
Giang Cửu Linh giật mình tìm quanh và rồi nhẹ thở phào dù vẫn nghi hoặc :
– Nếu chẳng phải nhị vị thì ai đã ngăn cản khiến mụ chỉ kích một lượt rồi vội bỏ đi? Cũng may kẻ nào đó không thừa cơ hội đoạt mất bảo kiếm Phổ Quang vì nếu mất, liệu lấy gì phó giao cùng Minh Nguyệt giáo?
Khúc Thụy vì vẫn lo cho Hứa Thần Chung nên chợt bảo :
– Nhân vật sử dụng tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ còn một đồng bọn, chính là kẻ bắt giữ lúc Thiếu chủ nhân đã bị trọng thương và dùng uy hiếp ngược lại Khúc mỗ. Giang thiếu hiệp bảo đấy là mẫu thân của Mộc Lê Chân? Không phải Khúc mỗ chẳng tin, vì chính Giang thiếu hiệp cướp lại Thiếu chủ nhân từ tay mụ. Nhưng nếu vậy sao thiếu hiệp không sớm đề phòng để mụ lẻn ra tay như nhắm lúc thiếu hiệp đang vận công giúp Thiếu chủ nhân trị thương thì phải?
Giang Cửu Linh gật đầu tuy nhiên lại bảo :
– Chuyện dài lắm, chúng ta lại đang vội quay lại cho kịp kỳ hạn với Minh Nguyệt giáo. Do đó tại hạ tạm sắp đặt như thế này mong Khúc nhân huynh và lão tiền bối giúp cho, sao cho càng mỹ mãn càng tốt. Là thế này…
Sau khi nghe Giang Cửu Linh giải thích tuy thật sự lo nhưng lão Phong Trần Cuồng Cái cũng phải chấp thuận :
– Được với tình thế này e chẳng còn cách nào khác. Đi nào.
Thế là Khúc Thụy bồng theo Hứa Thần Chung chạy trước mở đường, quay lại Phổ Quang cổ tự.
Vút.
Phần lão Phong Trần Cuồng Cái và Giang Cửu Linh thì tay trong tay, ung dung chạy phía sau tợ hồ đang hộ tống Khúc Thụy cùng về.