Đọc truyện Tam Ma Thám Trảo – Chương 13: Theo chiến thư suýt chạm Thiếu Lâm – Bất như ý quyết chẳng chung đường
Với thái độ tuy không lấm lét nhưng luôn cẩn trọng nhìn trước nhìn sau, cùng với y phục thoạt nhìn cứ ngỡ một thương nhân, đối tượng đang bị nhóm Giang Cửu Linh ba người ngấm ngầm giám sát dù đã khá cao niên, ít nhất cũng ngoại ngũ tuần, vẫn bất chợt để lộ một thân thủ chứng tỏ bản thân cũng là một nhân vật võ lâm. Lão di chuyển thật nhanh, rẽ theo vài chỗ ngoặt thật kín đáo, cuối cùng thì dừng lại và gõ vài tiếng vào cánh cửa vừa nhỏ vừa cũ kỹ. Nhưng khi cánh cửa hé mở thì để lộ một khuôn viên bên trong thật ngăn nắp gọn gàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ cũ kỹ bề ngoài của cánh cửa.
Và cùng lúc với cánh cửa vừa hé mở, một nhân vật dáng dấp một viên quản gia cũng bước ra khẽ gật đầu với lão thương nhân :
– Thế nào?
Lão thương nhân hậm hực đáp :
– Tiểu tử quyết không hội ước, đã vậy còn vừa bỏ đi, ắt đành phải nhờ đến phủ nha, chỉ có họ mới đủ nhân số giúp chúng ta kịp ngăn chặn mọi nẻo thoát của tiểu tử.
Viên quản gia ngập ngừng :
– Việc của giới võ lâm chúng ta nếu để bọn phủ nha nhúng tay vào liệu có ổn chăng?
Lão thương nhân bảo :
– Nhưng không lẽ cứ thúc thủ nhìn tiểu tử thoát? Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội này, bỗng dưng thấy tiểu tử xuất hiện ngay tại địa phương mà lâu nay đã do những huynh đệ chúng ta chiếm giữ hầu hết cương vị trọng yếu?
Viên quản gia vẫn lo lo :
– Hay cứ bẩm báo về sơn môn? Thà bị quở mắng nhưng cuối cùng cũng báo được thù?
Lão thương nhân thở dài :
– Nếu có thể bẩm báo được thì nói làm gì? Vì ta vừa nhận được tin, nghe đâu đã có một vài huynh đệ do quyết báo thù nên có lập trận đối phó. Ngờ đâu lại bị thảm bại và hậu quả là tất cả quyết thà giữ kín, chẳng dám nửa lời hé môi, vì ai ai cũng sợ Phương Trượng nếu hay ắt chẳng bó qua tội làm ô danh.
Viên quản gia giật mình :
– La Hán trận cũng bị hắn đánh bại? Nếu vậy thân thủ hắn quả lợi hại, một là đành phải nhờ tới quan phủ, hai là thà báo về sơn môn thì hơn. Nếu không càng kéo dài thì hậu quả càng khó lường.
– Không cần đâu.
Và cùng với câu nói đột ngột tự bật thốt này, Giang Cửu Linh cũng xuất hiện. Bên cạnh dĩ nhiên còn có thêm hai huynh đệ họ Khúc và họ Hứa.
Lão thương nhân vội quay lại và thật sự bị giật mình :
– Chao ôi, sao bọn ngươi ở đây?
Viên quản gia nghi ngại nhìn nhóm người Giang Cửu Linh :
– Họ là ai?
Giang Cửu Linh nhẹ cười :
– Là nhân vật nhị vị tôn giá đang đề cập, tuy nhiên không như nhị vị nghĩ, Giang Cửu Linh tại hạ không hề là hung thủ sát hại mười bảy nhân mạng Khưu gia? Và sự thực là…
Lão thương gia và viên quản gia vùng bỏ chạy làm Giang Cửu Linh sững sờ ngừng nói.
Họ Khúc chợt tung mình đuổi theo :
– Sao lại chạy? Không phải bọn thất phu các ngươi hạ chiến thư hay sao? Dù chạy vẫn chẳng thể thoát.
Vù…
Giang Cửu Linh vội quát gọi họ Khúc :
– Đừng đuổi họ vì nguyên ủy không xuất phát từ họ. Khúc nhân huynh dừng lại mau.
Nhưng họ Khúc đã mất dạng trong khuôn viên khiến Giang Cửu Linh động nộ chực quăng mình lao theo.
Hứa Thần Chung biến sắc vừa nhìn Giang Cửu Linh vừa khẩn trương lên tiếng gọi họ Khúc :
– Khúc đại ca hãy mau dừng lại, có nghe không? Nhanh nào.
Họ Khúc đã tái xuất hiện, thoạt tiên có vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cũng dần biến sắc để mãi lo lắng nhìn Giang Cửu Linh :
– Mỗ cứ ngỡ phải giữ họ lại để tiếp tục nghe Giang thiếu hiệp nói, không phải như thế sao?
Giang Cửu Linh gượng cười và lập tức lấy lại trấn tĩnh qua một lượt thở hắt ra :
– Tại hạ cũng đâu có ngờ họ cũng là người của phái Thiếu Lâm, huống hồ giữa tại hạ và phái Thiếu Lâm lại càng không thể ngờ đã xảy ra những ngộ nhận đáng tiếc, liên quan đến mười bảy nhân mạng hoàn toàn chẳng do tại hạ sát hại. Họ chẳng chịu nghe giải thích, có miễn cưỡng cũng không được, Khúc nhân huynh đuổi theo chỉ làm sự việc thêm tồi tệ. Nào chúng ta đi thôi.
Nhưng họ Khúc chợt bảo :
– Đi ư? E không thể vì họ không chạy để tẩu thoát. Trái lại, do họ có sẵn nhiều trợ thủ vì thế họ nhất định sắp quay ra.
Giang Cửu Linh biến sắc.
Vừa lúc đó, mãi sâu trong khuôn viên vốn là các dãy nhà ngang dọc, liền khi họ Khúc dứt lời thì từ các dãy nhà chợt ào ào xông ra có không dưới vài mươi cao thủ, và sở dĩ Giang Cửu Linh biến sắc vì trong các cao thủ cũng thấp thoáng một số quân binh.
Không dám chần chừ Giang Cửu Linh bật tung vọt ngay :
– Chạy.
Vút.
Thái độ của Giang Cửu Linh khiến họ Khúc và Hứa Thần Chung dù ngỡ ngàng tỏ ra không hiểu nhưng cũng vội chạy theo.
* * * * *
Đang thả dần cước bộ, Giang Cửu Linh bỗng nghe gọi :
– Thiếu hiệp nhất định là Giang Cửu Linh?
Chợt nghe gọi, Giang Cửu Linh chột dạ, toan bật người chạy tiếp. Thời may thanh âm nọ lại gọi lần nữa :
– Tiểu nhân tuân lệnh gia sư tổ là Phong Trần Cuồng Cái lão nhân gia, có tin khẩn cần báo ngay cho Giang thiếu hiệp.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Cửu Linh vội quay người qua phía tả và lập tức nhìn thấy một nhân vật cũng mặc y phục rách bươm, xem ra còn tệ hơn lão Phong Trần Cuồng Cái bội phần. Giang Cửu Linh tiến lại gần :
– Sao nhân huynh nhận biết tại hạ? Hay lúc nãy ở tửu lâu đứng lẫn trong nhóm đệ tử của quý bang cũng có nhân huynh?
Gã đệ tử Cái bang vừa lắc đầu vừa phì cười :
– Theo điềm chỉ của gia sư tổ, tiểu nhân và nhiều huynh đệ nữa được lệnh phân khai tỏa đi các hướng để tìm nhân vật nào duy nhất có đội thiết chỏm trên đầu ắt là Giang thiếu hiệp quyết chẳng sai. Và chỉ có tiểu nhân là may mắn lần đầu đã gặp Giang thiếu hiệp.
Giang Cửu Linh vỡ lẽ và dù ngượng vẫn quyết chẳng chịu gỡ bỏ một chỏm sắt nhỏ hiện còn đang đội chụp ngay giữa đỉnh đầu :
– Vậy có tin gì? Thật không ngờ lão nhân gia quá mau mắn và quý bang cũng thần thông quảng đại danh bất hư truyền, chỉ mới đó đã có tin, như chưa được nửa ngày.
Gã nọ chợt nhìn quanh :
– Sao Giang thiếu hiệp chỉ đi một mình? Vả lại như ý Giang thiếu hiệp đang chờ tin gì đó từng nhờ cậy bổn bang? Vậy thì e không phải, bởi ngay khi về đến tệ Phân đà, gia sư tổ đã lập tức sai phái bọn tiểu nhân tỏa đi các hướng tìm Giang thiếu hiệp ngay, chỉ có vài lời cần cáo giác về xuất thân lai lịch khả nghi của hai nhân vật lẽ ra vẫn cùng đồng hành của với Giang thiếu hiệp mới phải. Họ đâu?
Giang Cửu Linh thất vọng, đành nói :
– Họ có gì khả nghi? Mà này, họ cũng vừa vặn chạy đến kìa, nếu cảm thấy chẳng tiện nhân huynh hãy vờ nói một vài câu gì đó rồi bỏ đi cũng được.
Giang Cửu Linh vừa nói dứt thì từ xa xa phía sau đã có tiếng Hứa Thần Chung gọi :
– Họ tuy đông nhưng đều là những tục gia đệ tử hàng thứ tư, thứ năm của phái Thiếu Lâm, đâu có gì đáng ngại khiến Giang nhân huynh phải chạy quá nhanh như bị ma đuổi?
Toan đáp lại, Giang Cửu Linh chợt nghe gã đệ tử Cái bang vừa nói vừa nhét vật gì đó vào giữa lòng bàn tay Giang Cửu Linh :
– Gia sư tổ nhắn: rất mong gặp lại Giang thiếu hiệp và đây là phương thức lưu ám ký liên lạc với bổn bang, khi nào thuận tiện Giang thiếu hiệp chỉ cần lưu ám ký và lập tức sẽ được gặp gia sư tổ. Nhiệm vụ của tiểu nhân kể như đã xong, xin cáo biệt.
Gã bỏ đi cũng là lúc họ Khúc và Hứa Thần Chung tuần tự chạy đến. Đồng thời chính họ Khúc chợt hỏi :
– Lão Phong Trần Cuồng Cái như ngày càng có nhiều quan tâm đến Giang thiếu hiệp? Chớ quá tin lão vì vị tất Giang thiếu hiệp đủ mọi hiểu biết về lão.
Giang Cửu Linh phì cười, nhân đó tự xòe cho họ thấy cũng là cho bản thân lần đầu nhìn thấy có một vật được vo tròn, có vẻ là một mảnh hoa tiên :
– Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối bảo đây là cách lưu để khi cần liên lạc, người đã có lòng há lẽ tại hạ lại khước từ? Nhưng sao Khúc nhân huynh tỏ ra không thuận ý? Còn uẩn khúc gì chăng và tại hạ chưa biết?
Hứa Thần Chung nhìn mãi vào mảnh giấy vo tròn, chợt bảo :
– Dù đấy là cách lưu liên lạc, thiết tưởng Giang nhân huynh đừng dùng đến thì hơn, vì dĩ nhiên là phải có nguyên ủy ẩn tình, chỉ tiếc bọn đệ chưa tiện thổ lộ.
Giang Cửu Linh thản nhiên mở mảnh giấy ra và chỉ sau một thoáng nhìn lướt qua, Giang Cửu Linh cười lạt vừa chập mảnh giấy vào giữa hai lòng bàn tay, khẽ xoa nát vụn :
– Thật khó thể tin.
Họ Khúc cau mày và cứ nhìn mãi theo những mảng giấy lả tả tuột rơi từ những kẻ tay của Giang Cửu Linh :
– Trong đó không phải cách lưu ám ký sao?
Giang Cửu Linh chợt thở hắt ra :
– Dĩ nhiên là cách lưu ám ký nhưng do quá đơn giản, chỉ vài nét gạch ngang xổ dọc chẳng ra hình thù gì khiến tại hạ khó thể tin bằng cách ấy có thể thông tin liên lạc.
Hứa Thần Chung chợt bảo :
– Những nét ngang xổ dọc như thế nào? Giang nhân huynh hãy thử vạch xem sao?
Giang Cửu Linh xua tay bảo :
– Chẳng phải Hứa nhân huynh có khuyên tại hạ đừng dùng đến? Vậy chớ đề cập lại làm gì, thay vào đó có thể cho tại hạ hỏi thẳng mấy câu, nhị vị mãi theo tại hạ là có dụng ý gì?
Họ Khúc chột dạ :
– Có phải lão Phong Trần Cuồng Cái đã ngầm bảo điều gì đó có liên quan đến hai huynh đệ mỗ ở ngay bên trong mảnh giấy vừa rồi? Nếu vậy Khúc mỗ đành lập lại lần nữa, thật mong Giang thiếu hiệp chớ tin bất kỳ gì ở lão.
Giang Cửu Linh cười lạt :
– Tại sao? Bởi nếu muốn khuyên và thật tâm mong tại hạ đừng làm điều đó, phải chăng điều tiên quyết là phải giải thích rõ nguyên nhân? Tại hạ xin chờ nghe.
Cả hai lộ vẻ khó xử, chợt nhìn nhau rồi ngậm tăm.
Thấy vậy Giang Cửu Linh nhún vai bảo :
– Phong Trần Cuồng Cái cũng khuyên tại hạ luôn đề cao cảnh giác với nhị vị, tuy nhiên như nhị vị đã thấy, tại hạ tự có chủ trương, quyết chẳng để lung lạc chỉ bằng vào những lời nói có thể xem là khẩu thuyết vô bằng, hiện vẫn đang xử sự nhất mực lễ độ với nhị vị, cho dù, nhân đây tại hạ cũng không ngại thổ lộ, tại hạ từng tận mắt mục kích và thập phần hoang mang tự hỏi chẳng biết nhị vị tìm gì ở chỗ tại hạ từng cùng Đoàn Đăng tam thúc phụ lưu ngụ với toàn bộ cảnh vật ở đấy chỉ còn là đống tro tàn. Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên vì kỳ thực đúng là tại hạ tận mục sở thị.
Họ không chỉ ngạc nhiên mà còn dần chuyển qua biến sắc, sau cùng họ Khúc bảo :
– Nếu đã tận mục sở thị, Giang thiếu hiệp sao không tự nói ra vào đêm đó và cho đến tận lúc này bản thân có những suy nghĩ gì? Đồng thời cũng xin lượng thứ vì hai huynh đệ mỗ thật chưa tiện thổ lộ.
Giang Cửu Linh ung dung đáp :
– Hiện nay nếu tính luôn phái Thiếu Lâm thì trước sau gì đã có những năm thế lực đang nhắm vào tại hạ, giả thử có thêm nhị vị nữa, thành sáu, thì đối với tại hạ, thú thật, cũng chưa hẳn thêm khó khăn. Thế nên tại hạ quyết chẳng ngại tỏ bày, nhất là về bản thân, rằng tại hạ ngay đêm phát hiện nhị vị sục tìm từng chút một trong đống tro tàn quả thật có tự hỏi, hành vi có phần kỳ bí của nhị vị là liên can đến thân thế của tại hạ chăng? Bởi cho đến nay, tại hạ quá bất hạnh, vẫn chưa biết rõ tính danh lẫn lai lịch xuất thân của song thân phụ mẫu, ngoại trừ một điều.
Hứa Thần Chung giật mình :
– Là điều gì?
Giang Cửu Linh phì cười :
– Sao cô nương lại tỏ ra quá khẩn trương? Thật thất lễ vì tại hạ không biết chợt thay đổi cách xưng hô như vậy có làm cô nương phật ý chăng?
Hứa Thần Chung lại giật mình, lần này còn kèm theo sự phẫn nộ thể hiện qua tiếng quát :
– Nhất định là do lão Phong Trần Cuồng Cái đa ngôn đa sự, há lẽ lão đã chán sống thật rồi và đang phiền muộn chẳng có ai hóa kiếp hộ lão?
Giang Cửu Linh vụt lạnh giọng :
– Xin chớ vội nghĩ quấy cho người, có trách là trách Hứa cô nương dù có lối cải trang cao minh nhưng với bàn tay thon nhỏ lại tuyệt đối vô khả làm cho biến thành bàn tay khác vừa thô vừa kệch cỡm. Cô nương ắt vẫn nhớ lúc tại hạ phô diễn công phu, áp bàn tay này vào vệt chưởng tay quá nhỏ của cô nương khi ấy hãy còn lõm sâu trên mặt bàn ở tửu lâu? Đấy là lúc tại hạ dù khờ khạo, kém kiến văn vẫn có thể phát hiện và dần minh bạch rõ về giới tính của cô nương. Không đúng sao?
Ả thở dài :
– Bất luận Giang nhân huynh nói thế nào, phần đệ, à không, tiểu nữ vẫn có ý nghi ngờ lão Phong Trần Cuồng Cái. Nhất là với mảnh giấy vừa rồi, Giang nhân huynh sao cứ vội hủy?
Họ Khúc bỗng lên tiếng :
– Cho dù vậy, Thiếu chủ nhân chợt bị bại lộ chân tướng cũng là điều hay bởi Khúc mỗ nghĩ, nhân Giang thiếu hiệp đề cập đến thân thế lai lịch, nên chăng Thiếu chủ nhân chớ bỏ qua cơ hội này?
Ả gạt ngay :
– Tuyệt đối chưa được, kể cả về thân phận thật của Hứa Thần Chung này mong Khúc đại ca nhớ cho, cũng chưa được phép bộc lộ. Là lệnh đấy.
Họ Khúc lập tức cúi đầu :
– Khúc mỗ có lỗi, đành chờ sau này khi có cơ hội, xin nguyện thỉnh tội.
Giang Cửu Linh giật mình hỏi :
– Nói như vậy nhị vị đều tỏ tường thân thế lai lịch của tại hạ?
Hứa Thần Chung lắc đầu :
– Nhưng rất mơ hồ, vì thế Giang nhân huynh đã thấy, bọn đệ vẫn cất công sục tìm càng nhiều những bằng chứng thật thuyết phục càng tốt, cũng bởi thế Giang nhân huynh nhớ cho, một là đừng phí công dò hỏi gì thêm ở bọn đệ và hai là nên có thái độ thân thiện, càng hợp lực cùng tìm thì càng mau thu kết quả minh bạch. Vậy hãy tiếp đi, điều gì Giang nhân huynh định nói có liên quan đến thân thế?
Giang Cửu Linh nhẹ hít vào một hơi, vẻ cân nhắc :
– Được, với thân phận đã rõ là không hề bình thường của cô nương, tại hạ chỉ hứa sẽ tôn trọng, nhất là đối với lối cải dạng như thế này, tại hạ lại xưng hô như trước. Kỳ dư, muốn tại hạ thân thiện hay không, nhị vị xử sự thế nào tại hạ theo thế ấy. Còn về điều tại hạ đã biết ư? Đấy chính là tính danh của tại hạ, được biết tại hạ chẳng phải ngẫu nhiên có tên là Giang Cửu Linh, liệu có hữu ích gì cho nhị vị đang tìm chăng?
Hứa Thần Chung cau mày :
– Chỉ có thế thôi sao? Cửu Linh? Tính danh này ám chỉ điều gì? Không, có thể đệ chưa đủ am hiểu nên cảm thấy chẳng có gì liên quan. Nhưng sao Giang nhân huynh quá cẩn trọng, bảo chỉ xử sự thân thiện nếu cũng được bọn đệ đối xử tương tự?
Giang Cửu Linh cười cười :
– Vì đó là đạo lý công bằng, huống hồ ngay từ nhỏ, tại hạ đã được giáo huấn là chẳng nên tin bất kỳ ai. Và như diễn tiến câu chuyện đến lúc này chẳng hạn, kể ra nhị vị biết khá nhiều về tại hạ, đổi lại, hãy thử tự vấn tại hạ đã biết gì về nhị vị? Liệu có công bằng chăng? Nhưng nếu cho lời của tại hạ quá đáng thì thôi vậy.
Họ Khúc biến sắc :
– Nghĩa là thế nào? Phải chăng Giang thiếu hiệp muốn tách khai, cảm thấy chán và chỉ mong đừng bị hai huynh đệ mỗ quấy rầy nữa?
Giang Cửu Linh dửng dưng gật đầu :
– Không sai, nhưng chẳng phải ngại quấy rầy, trái lại tại hạ không muốn gây hệ lụy cho bất luận ai. Xin cáo biệt.
Vút.
Chỉ chớp mắt Giang Cửu Linh đã biến mất, quá nhanh, khiến Hứa Thần Chung không sao ngăn kịp, đành lo lắng nói với họ Khúc :
– Bản lĩnh của hắn quá ư cao minh, hiển nhiên chẳng phải ngại bất luận ai có thể gây bất lợi cho hắn, nhưng dù vậy việc của chúng ta vẫn không thể không tiến hành. Mau đi nào.
Và cả hai lập tức thi triển khinh công bỏ đi, chẳng hề biết chỉ một lúc sau chính Giang Cửu Linh tự quay lại, xuất hiện và cười cười nhìn theo họ.
Nhưng đang cười Giang Cửu Linh chợt nghiêm mặt lại, tuy vẫn giữ thế đứng nguyên vị nhưng kỳ thực toàn bộ tai mắt đều được Giang Cửu Linh chú tâm dồn cả về phía sau lưng.
Ở sau lưng Giang Cửu Linh đích thực có ba nhân vật vừa xuất hiện, nhưng cả ba chỉ xuất hiện đứng cách Giang Cửu Linh năm trượng và cứ thế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào lưng Giang Cửu Linh. Không ai lên tiếng dù chỉ một lời.
Giang Cửu Linh cũng mãi nguyên vị, thoạt trông cứ như Giang Cửu Linh vẫn chú tâm nhìn đâu đó thật xa xăm trước mặt.
Tuy nhiên sau một lúc lâu chi trì, Giang Cửu Linh mất dần định lực, đành thở dài và dợm chân toan quay lại.
Ngờ đâu cũng lúc này, từ phía sau lưng Giang Cửu Linh liền vang lên một thanh âm nóng nảy :
– Ngươi muốn tẩu ư? Quá muộn rồi.
Điểm một nụ cười hài lòng, Giang Cửu Linh dần quay lại :
– Nếu muốn bỏ đi, ngay lúc chư vị thoạt đến, vì tại hạ đã phát hiện, liệu ngay lúc đó tại hạ tẩu đi thì chư vị kịp ngăn chăng? Huống hồ…
Nói đến đây Giang Cửu Linh chợt đổi giọng, vừa hoang mang vừa phân vân khó xử :
– Ôi chao, tại hạ thật thất lễ vì không ngờ là chư vị đại sư. Dám hỏi chư vị đại sư có gì cần chỉ giáo?
Đối diện với Giang Cửu Linh lúc này không chỉ có đúng ba nhân vật mà cả ba đều là tăng nhân với một tăng nhân vẫn đang phừng phừng đỏ mặt và bị một tăng nhân đứng giữa quở trách :
– Sư đệ vẫn dễ bị xúc nộ đến vậy sao? Có biết là đã làm Giang thí chủ cười, thay vì điều đó phải thuộc về chúng ta? Bần tăng nói như vậy hy vọng Giang thí chủ không phản bác?
Giang Cửu Linh đành gật đầu :
– Không sai, và tại hạ thừa nhận định lực bản thân vì còn kém chỉ suýt nữa làm trò cười cho chư vị đại sư, nhưng xin hỏi lại, có phải chư vị đại sư chủ ý tìm tại hạ?
Tăng nhân thứ ba lúc này mới lên tiếng với giọng dù nhẹ thì vẫn bộc lộ tâm trạng hậm hực :
– Nếu thí chủ đúng là Giang Cửu Linh thì bọn bần tăng thật may đã tìm không nhầm người.
Giang Cửu Linh cười lạt :
– Tại hạ hành bất cải danh tọa bất cải tánh, xin được thỉnh giáo chư vị tìm Giang Cửu Linh tại hạ để làm gì?
Nhưng tăng nhân đứng giữa một lần nữa lại lên tiếng và trách tăng nhân thứ ba :
– Đã có sư huynh tác chủ sao sư đệ vội lên tiếng? Há lẽ quên những gì đã bàn liên quan đến dụng tâm của chúng ta lần này ư?
Trách xong, tăng nhân đứng giữa lại ngước nhìn Giang Cửu Linh :
– Những sư đệ của bần tăng nếu có gì thất thố, xin hãy tin sẽ có lúc bần tăng ngỏ lời tạ tội. Còn bây giờ, A di đà Phật, với cảm nhận Giang thí chủ luôn tỏ ra thẳng thắn, vậy cho hỏi, không lẽ Giang thí chủ chẳng chút đoán biết bọn bần tăng vì sao xuất hiện?
Giang Cửu Linh nhẹ thở dài :
– Nếu chư vị đến vì thảm án Khưu gia thì mong sao hãy cho tại hạ lần đầu tỏ bày tường tận, là thế này…
Nhưng tăng nhân nóng nảy bỗng quát :
– Nào chỉ một thảm án Khưu gia? Giang Cửu Linh ngươi thật độc ác, ta…
Tăng nhân đứng giữa liền trừng mắt và cũng quát nhưng là quát át lời của tăng nhân vừa rồi :
– Mau ngậm miệng lại ngay, cũng cần nhớ thái độ luôn nóng nảy lần này của sư đệ phải chăng đã không ít lần gây nhiều hậu quả? Không ai được lên tiếng nữa, nhớ chưa?
Giang Cửu Linh không vì thế mà mãn nguyện trái lại với diện mạo dần biến sắc, Giang Cửu Linh vội bảo ba tăng nhân :
– Cho hỏi đã xảy ra chuyện gì? Vì nếu chẳng phải như thế, kể cả tại hạ cũng quả quyết nhất định giữa bản thân và quý phái Thiếu Lâm, ắt chỉ có mỗi một ngộ nhận xuất phát từ thảm án Khưu gia mà thôi. Nhưng thái độ của chư vị như muốn nói lên điều ngược lại, là điều gì?
Tăng nhân đứng giữa liền hắng giọng :
– Với thảm án Khưu gia, Giang thí chủ quả quyết chỉ là ngộ nhận thôi sao? Nếu vậy, A di đà Phật, sao vẫn dám cao ngạo không chỉ xem thường và phá tan một La Hán trận, mà còn thi triển tuyệt kỹ như là Tam Ma Thám Trảo thì phải, uy hiếp và suýt nữa kết liễu một đệ tử tục gia của bổn phái Thiếu Lâm? Giang thí chủ có thừa nhận chăng?
Giang Cửu Linh bối rối :
– Tại hạ chỉ mong được một cơ hội giãi bày vì thế dù có phá La Hán trận, tuy có thi triển tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo nhưng chỉ dừng ở mức độ phải dừng, nào dám xem thường hay sát hại bất luận ai?
Tăng nhân đứng giữa dần lạnh giọng :
– Có tuyệt kỹ lợi hại nhưng định lực lại có phần kém như lời Giang thí chủ vừa thừa nhận. Vậy điều gì xảy ra một khi tự Giang thí chủ lâm phải cảnh ngộ khó thể kiềm chế? Nhân đây cũng xin thú thật tuy chưa nghe nói gì về tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo bao giờ nhưng bần tăng tự cảm thấy khó thể bỏ lỡ cơ hội, không tự lượng sức, quyết xin cùng Giang thí chủ lĩnh giáo. Xuất thủ đi.
Giang Cửu Linh giật mình :
– Ý đại sư không muốn nghe tại hạ giãi bày? Vì sao vậy? Nhất định đã có chuyện gì vừa xảy ra, sao không cho tại hạ minh bạch, sau đó muốn lĩnh giáo thế nào cũng được?
Tăng nhân nọ chợt tiến lên :
– Chớ nhiều lời, thay vào đó hãy cho bần tăng tường lãm tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo lợi hại, chỉ như thế, khi bần tăng phần nào minh bạch hư thực, tự khắc sẽ cho Giang thí chủ biết nguyên ủy, hay nếu ngại, bần tăng đành thất lễ, xuất thủ trước. Giang thí chủ nên mau quyết định.
Giang Cửu Linh liền phá lên cười đồng thời cũng bất chợt lắc vai bật lao đi nhưng chỉ là để thần tốc chộp một trảo cật lực vào một cội cây mọc ven đường :
– Tại hạ tự phụ bản thân chưa hề có bất kỳ hành vi nào sai trái, và sở dĩ như vậy vì tại hạ cũng luôn tự phụ hiện đã đạt thân thủ thượng thừa chứng tỏ điều gì tự làm quyết chẳng vì ngại bất kỳ ai mà không dám nhận. Và đây là bằng chứng.
Khai.
Ầm.
Cội cây chấn động, tự rung chuyển và làm nhiều lá cây rơi xào xạc. Ngoài ra ở thân cây ngay chỗ vừa bị một trảo của Giang Cửu Linh chộp vào thì vẫn nguyên vẹn, là một điều diễn biến khiến tăng nhân đứng giữa nếu chỉ ngạc nhiên nhìn thì hai tăng nhân còn lại lập tức cùng nhau vừa cười khinh khỉnh vừa bật người lao vào Giang Cửu Linh :
– Ngươi chỉ có thân thủ như vậy mà tự phụ là thượng thừa sao? Ngươi quá huênh hoang đấy.
– Nếu biết trước thân thủ ngươi chỉ có thế, bọn ta quyết chẳng để phí thời gian chỉ là vô ích với một kẻ tuy mới ngần này niên kỷ nhưng lại quá tàn độc, giết người chẳng gớm tay. Hãy mau nạp mạng.
Họ cùng xuất thủ.
Ào…
Vù…
Nhưng Giang Cửu Linh lại lắc vai biến mất và lần này là đi luôn, chỉ văng vẳng ném lại cho họ một câu :
– Sao không đến tận nơi nhìn cho kỹ để tỏ tường hư thực? Hừ.
Vút.
Thân pháp của Giang Cửu Linh quá nhanh khiến hai tăng nhân nọ ngẩn người và chẳng ai bảo ai, cả hai cùng vội chạy về phía cội cây.
Cuối cùng họ kêu :
– Đâu có gì khác lạ?
– Chúng ta đã trúng kế, giúp hắn thêm cơ hội cao bay xa chạy. Hừ.
Tăng nhân còn lại cũng nghi hoặc chạy đến và chỉ tăng nhân này mới phần nào nhận ra chỗ lợi hại được Giang Cửu Linh bảo phải xem :
– Hắn đã chộp một trảo với chấn lực đã làm rung chuyển toàn bộ cội cây, lẽ ra ở chỗ chấn chạm phải có dấu vết, đằng này vì không thấy gì nên chăng đây là chỗ lợi hại hắn ám chỉ? Lẽ nào nhờ nội lực đã thực sự đạt cảnh giới thượng thừa trong cang có nhu, một kích của hắn chỉ phá hủy bên trong, giữ được phần ngoài chẳng hề suy suyển?
Hai tăng nhân nọ phản bác :
– Hắn nhiều lắm cũng chỉ mới đôi mươi, nội lực thượng thừa như sư huynh vừa nói lại là cảnh giới hầu như khắp võ lâm chỉ một vài cao nhân may ra đạt được. Hắn mà đạt sao?
Tăng nhân bị phản bác đành gượng cười :
– Nhưng sự thật thì sư huynh tự nhận không thể lập lại y như hành động của hắn, hoặc cội cây phải đổ ngang nếu lực đủ mạnh, hoặc chỗ chấn chạm phải giập nát nếu lực yếu hơn. Nhị sư đệ không thấy như thế sao?
Một tăng nhân nóng nảy bảo :
– Sao sư huynh quá đề cao hắn? Đệ nghĩ chỉ vì thái độ lúc nào cũng cẩn trọng quá mức của sư huynh đã là nguyên nhân tạo cơ hội cho hắn tẩu. Nếu để đệ tác chủ, nhất định hắn phải như thế này, đừng mong thoát, hừ.
Không chỗ phát tác tăng nhân nọ vừa kêu vừa quật tung một quyền vào cội cây.
Lập tức cội cây gãy ngang.
Rắc.
Và cội cây đổ ào xuống.
Ầm.
Dù vậy chính tăng nhân vừa tung quyền lại kêu thất kinh :
– Sao lạ vậy? Quyền của đệ chạm ở chỗ cao hơn sao cội cây bị gãy ở chỗ thấp hơn những vài thốn?
Và họ cũng vỡ lẽ, khi cả ba tăng nhân nhìn thấy phần cội cây còn lại lộ ra những thớ cây bên trong ngay chỗ gãy, đều bị chấn dập.
Không những vậy, khi có một tăng nhân vì quá ngạc nhiên nên tự chạm tay vào chỗ các thớ cây bị dập, chính tăng nhân này kêu :
– Nhìn này, tay đệ chạm đến đâu thớ cây đều mủn đến đấy tương tự bột, sao lạ vậy?
Hiểu càng thêm hiểu, cả ba tăng nhân đều biến sắc, có lẽ cũng thêm tâm trạng sợ, biểu hiện qua thái độ cùng đảo mục quang nhìn khắp nơi, cuối cùng họ len lén bỏ đi, quay lại nơi đã đưa họ đến đây.
Sau một quãng thời gian được tọa công với bao mệt mỏi đều tan biến, Giang Cửu Linh không cần mở mắt cũng nhận biết quả thật vừa có người xuất hiện đúng như khi nãy thính giác bị đánh động bởi một thanh âm khả nghi và có phần mơ hồ.
Ngược lại, có vẻ người vừa xuất hiện cũng bản lĩnh cao minh để nhận biết Giang Cửu Linh dù vẫn nguyên tư thế tọa công nhưng không phải không có nhận thức và mọi cảnh giác cần thiết, vì người đó tự lên tiếng :
– Chỉ khi đủ tự tin vào bản lĩnh, ngươi mới đủ đởm lược một mình tìm đến đây. Đừng ngại, ta cũng thừa tự phụ bản lĩnh quyết chẳng cần ám toán ngươi, như vẫn còn là một tội đồ, tính danh Giang Cửu Linh và đang có một dụng tâm nào đó khi chủ ý xuất hiện ở đây, đúng chăng?
Giang Cửu Linh liền hé mở đôi mắt cũng xạ mục quang chói ngời để xuyên màn đêm đen ắt đã buông phủ từ lâu và nhìn vào bóng nhân ảnh trước mặt, chỉ cách độ nửa trượng :
– Tôn giá đến Cổ Chung tự này với thời khắc cũng vừa đúng canh ba, thật phù hợp, ắt là Trang chủ Diệp Bích trang? Thật thán phục vì tôn giá đã kịp tìm hiểu khá nhiều về tại hạ, duy với một dụng tâm nào đó như tôn giá vừa nói lẽ ra nên để cho tại hạ đặt cho tôn giá thì đúng hơn. Vậy xin thỉnh giáo, có ước hội với tại hạ ở đây, tôn giá muốn chỉ giáo điều gì? Và tại hạ phải hiểu như thế nào về ba chữ “phục hận nhân”?
Bóng nhân ảnh nọ vẫn đứng sừng sững và đó là nguyên do để bóng nhân ảnh lập tức trách Giang Cửu Linh :
– Ngươi không nhận thấy đã và đang vô lễ? Dù vậy hãy thử giải thích vì sao ngươi quả quyết ta là Diệp Bích trang Trang chủ?
Giang Cửu Linh vẫn cứ ngồi :
– Nguyên nhân thứ nhất, về địa điểm với thời gian quá phù hợp, tại hạ đã nói rồi, nguyên nhân tiếp theo là qua lời tôn giá vừa mở miệng quở trách, chẳng phải chính tôn giá tự cáo giác thân phận, thị là tôn trưởng và cho là đủ tư cách trách mắng tại hạ đấy sao? Dù sao, cũng còn nguyên nhân nữa khiến tại hạ tin vào điều đang nhận định và thiển nghĩ chẳng cần giấu làm gì. Đấy là tại hạ tự lấy làm lạ, tại sao theo chân một nhân vật có dáng dấp tương tự một chưởng quầy, cứ ngỡ nhân vật đó dẫn đến một nhân vật khác cao minh hơn, chỉ như thế mới tương xứng với chủ nhân của chiến thư, nhất là mới xứng hợp với phần thư danh mơ hồ là “phục hận nhân”, thì ngờ đâu tại hạ chỉ toàn gặp những hạng vô dụng? Thế nên thoạt tiên tại hạ không thể nào tự đoán hiểu nguyên ủy, đến mãi về sau, do phát giác một tình tiết mâu thuẫn, tại hạ vỡ lẽ và nhờ đó bây giờ minh bạch, may thay đã không đến lỡ hẹn.
Bóng nhân ảnh vội tiếp :
– Là tình tiết nào mâu thuẫn? Nhưng lẽ ra khi vỡ lẽ và quyết định đến đây theo thư ước hội, Giang Cửu Linh ngươi nên đưa tin bằng cách nào đó. Ngươi không ngại bị lỡ hẹn sao?
Giang Cửu Linh cười cười, bất kể có được bóng nhân ảnh nhìn thấy hay không :
– Tại sao cần phải đưa tin một khi tại hạ quả quyết thế nào cũng được hội diện cùng tôn giá ở đây, tại Cổ Chung tự này? Vả lại cũng nhờ đó, tại hạ thêm may mắn là có đủ thời gian được tự thân dò xét khắp nơi quanh đây vì không thể không đề phòng. Dù vậy cũng suýt nữa tại hạ bất phòng, để tôn giá đến quá gần mới phát hiện, tôn giá không thấy như thế sao? Còn về tình tiết mâu thuẫn ư? Những nhân vật vô dụng tại hạ đã gặp dù có là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm thì ở địa phương này họ vẫn vô khả tác chủ bất kỳ cái gì một khi chưa được sự ưng thuận nào đó hoặc ngấm ngầm hoặc không từ phía Diệp Bích trang. Đúng chăng? Thế là tại hạ vỡ lẽ, nhờ được tôn giá bỏ qua, vờ như không hay biết, họ tuy phát hạ chiến thư hiển nhiên là theo lệnh của tôn giá nhưng nhân đó họ tương kế tựu kế, chỉ vì muốn báo thù và nếu ngay hôm qua họ không bị tại hạ phát hiện hành tung thì ắt lúc này đây là họ ào ào xuất hiện, quyết chẳng đến lượt tôn giá, đúng không? Thật đáng khen cho kế mượn đao sát nhân quá cao minh của tôn giá, để khi tại hạ vạn nhất bị bất lợi ắt chẳng bao giờ nghĩ đấy là hành vi của tôn giá cũng là của Diệp Bích trang. Thành thật ngưỡng phục.
Bóng nhân ảnh chợt bước lùi lại :
– Ngươi lập luận cũng rất cao minh và ắt sẽ hoàn toàn đúng nếu đừng để sơ thất một điều dù là tiểu tiết nhưng lại hết sức hệ trọng, đó là ngươi đã nhận định sai khi đề quyết ta là Trang chủ Diệp Bích trang.
Giang Cửu Linh đứng bật dậy :
– Sai ư? Hay tôn giá vì có nguyên do để lo ngại nên quyết phủ nhận thân phận thật?
– Ngươi bảo ta lo ngại điều gì? Về thân thủ chẳng bằng ngươi ư? Song phương vẫn chưa giao thủ ngưới chớ quá ngạo mạn.
– Vậy sao tôn giá xuất hiện quá đúng nơi đúng lúc, như chiến thư đã ước hẹn?
– Vì ta là phục hận nhân, đã hạ chiến thư ta không thể không đến.
– Nhưng tư cách gì tôn giá trách tại hạ vô lễ?
– Hãy tự so về niên canh niên kỷ, ngươi kém hơn lại đến đây trước, lý ra phải đứng lên để phần nào gọi là nghênh đón ta mới đúng, nhưng do ngươi vẫn mãi ngồi, há không là thái độ vô lễ hay sao?
Giang Cửu Linh cười lạnh :
– Tôn giá đến sau lại chủ tâm đi không một tiếng động, là ý gì nếu không phải toan tìm cách hạ thủ ngay khi phát hiện có cơ hội? Đã vậy còn mong tại hạ đứng lên, là cử chỉ thế nào nhất định cũng bị tôn giá triệt để tận dụng, hầu xuất kỳ bất ý ra tay đắc thủ. Lầm rồi, tại hạ đâu phải là trẻ lên ba, cũng không còn là kẻ chỉ mới lần đầu bôn tẩu giang hồ, mọi thủ đoạn của tôn giá đừng mong dễ lừa tại hạ. Và nếu muốn phục hận thì cứ mau ra tay, Giang Cửu Linh tại hạ luôn sẵn sàng hầu giáo.
Bóng nhân ảnh bật cười vang như chẳng ngại đây là hành vi ắt gây kinh động do lúc này đã là nửa đêm :
– Ngươi quá nôn nóng, đã vậy ta quyết cho ngươi toại nguyện, chờ khi sắp kết liễu ngươi, ta sẽ cho ngươi biết đã có mối hận như thế nào giữa ta và lão thất phu Phạm Uy Bá. Hãy mau nạp mạng, ha ha…
Giang Cửu Linh lập tức ứng phó cũng tung chưởng khi thấy đối phương dụng chưởng :
– Đâu quá dễ như vậy, đỡ.
Vù…
Ầm.
Sau một kích có vẻ như đã biết đá biết vàng, bóng nhân ảnh vội lùi lại và không thể không bật kêu, tợ hồ ngoài sự tự chủ :
– Chao ôi.
Giang Cửu Linh thì khác, mặt vẫn lạnh lùng và bật bám theo đối phương :
– Sao vậy? Há lẽ chỉ mới một chiêu đã cho là đủ? Đừng vội tẩu chớ, đỡ.
Ào…
Bóng nhân ảnh vội tránh, một thái độ chỉ biểu lộ bằng tâm trạng duy nhất là đã biết sợ.
Vù…
Giang Cửu Linh bất kể có bị hụt chiêu hay không, vẫn quyết liệt bám theo :
– Dám mở miệng tự nhận là phục hận nhân, phải chăng tôn giá chờ tại hạ thi triển công phu sở học do sư phụ truyền thụ mới ưng thuận cùng tại hạ đối chiêu? Nếu vậy tại hạ cung kính bất như tòng mệnh. Hãy tiếp chiêu.
Ào…
Có vẻ như Giang Cửu Linh đã nói đúng tâm trạng cũng là sở nguyện của đối phương thì phải, vì lần này, bóng nhân ảnh không tránh nữa, trái lại chợt bật gầm vang :
– Ngươi thật ngông cuồng, vậy là tự chuốc họa vào thân. Đỡ.
Vù…
Nhưng lần này lạ thay, không một tiếng chạm kình nào vang lên. Sở dĩ như vậy là vì đối phương chợt thu kình và biến mất, để ngay sau đó có một tiếng quát phát ra đầy bất ngờ ở phía sau Giang Cửu Linh :
– Trúng này.
Ào…
Giang Cửu Linh lúc phát hiện đối phương biến mất may mà cũng đã kịp tự cảnh tỉnh bản thân, thế nên khi nghe tiếng quát thật gần, toàn thân Giang Cửu Linh tợ hồ chẳng cần chớp động vẫn tự dịch chuyển và bay bắn qua một bên cực nhanh.
Vù…
Nhưng vừa thoát, Giang Cửu Linh lại nghe tiếng đối phương quát ngay ở bên tai :
– Ngươi chỉ thoát một, đừng mong thoát lần thứ hai. Trúng.
Ào…
Một cảnh tượng lúc nãy lại tái diễn chỉ khác một điều là song phương chợt hoán đổi vai trò cho nhau với lần này kẻ phải vội vội vàng vàng tránh chiêu là Giang Cửu Linh.
Vù…
Và đối phương cũng quyết bám theo Giang Cửu Linh như hình với bóng :
– Khá đấy, vậy hãy thoát lần này nữa xem. Đỡ.
Ào…
Nhất bất quá tam, Giang Cửu Linh tuy không chủ ý chờ bị uy hiếp đến lần thứ ba mới chịu ra tay đối phó nhưng là vì mãi đến chiêu này Giang Cửu Linh mới thực sự có cơ hội phản công hoàn chiêu. Và một trảo được Giang Cửu Linh bật ra trong một khoảng cách thật gần :
– Tại hạ cần gì phải lo tránh, mong thoát? Trái lại hãy đỡ này.
Ầm.
Song phương đều bị kích lùi sau khi cùng để chiêu chạm chiêu, nhưng đến lúc đó Giang Cửu Linh chủ động bật lướt tới :
– Thử tránh lại xem. Đỡ.
Ào…
Quả nhiên đối phương chẳng hề chậm cũng lập tức lắc người biến mất.
Vù…
Ngờ đâu lần này Giang Cửu Linh nhanh hơn chợt cười vang và cũng lắc mình biến mất :
– Hư Vô Thân Ảnh tuy lợi hại nhưng chỉ tiếc tôn giá như chưa đủ hỏa hầu khiến chỉ có thể tạm thủ đắc một lần, quyết chẳng có thêm lần thứ hai, xem chiêu. Ha ha…
Ầm.
Song phương liền hiện thân, bóng nhân ảnh lảo đảo xuất hiện trước và vội kêu hoảng loạn khi thấy đến lượt Giang Cửu Linh xuất hiện liền sau đó với dáng vẻ chuẩn bị quật chiêu tối hậu :
– Chư vị đâu? Sao không mau xuất hiện? Định tâm để Đổng mỗ bị tiểu sát tinh hại thật sao?
Giang Cửu Linh tức thì dừng lại, cũng thầm chấn động khi thấy cùng lúc đó bất chợt hiển hiện nhiều ánh đuốc tỏa sáng, hầu như xua tan toàn bộ mọi bóng đêm bên trong tòa Cổ Chung tự này. Không những thế, chính những nhân vật xuất hiện cầm đuốc mới là nguyên nhân đích thực khiến Giang Cửu Linh thêm chấn động, dần biểu lộ ra ngoài nét mặt những tâm trạng hoang mang nghi hoặc…