Đọc truyện Tâm Ma – Jimmaryal – Chương 59: Hồi Ức (p1)
Người đàn ông với bộ trang phục kì lạ hiện ra trước mắt khiến Quyên cảm thấy vô cùng hoang mang. Cô nhỏ giọng hỏi.
“Tôi đã gặp anh trước đây rồi sao?”
Người đàn ông với mái tóc màu đỏ nhẹ nhàng cười, sau đó chẳng nói chẳng rằng bước đến gần chỗ cô hơn, hai tay dần đưa lên. Quyên hơi giật mình lùi lại, người đó bảo không sao đâu, đừng lo lắng.
Cô không biết có nên tin lời anh ta không, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn đứng im để xem có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay lên hai bên thái dương của cô, một thứ ánh sáng từ tay anh ta đang dần chảy vào trong đầu Quyên.
“Nhắm mắt lại đi.”
Cô nghe lời hắn nhắm nghiền mắt lại, những hình ảnh lạ lẫm chợt hiện ra trước mắt. Cô thấy mình đang trong hình hài một cậu bé nhỏ tuổi với mái tóc màu đỏ. Phải chăng là người đàn ông kia từ rất lâu về trước, khi cô thấy hắn sống trong một thế giới không có điện, không có các toà cao ốc, xe cộ, mà thay vào đó chỉ có nhà tranh, những cánh đồng rộng lớn. những ngọn núi hùng vĩ, hay những con người mặc quần áo trông cũ sờn và kì lạ.
Cô thấy mình có một người bạn đồng hành nữa, đó là một người phụ nữ trẻ cực kì xinh đẹp. Cô ấy có một đôi mắt sâu, hẹp và sắc sảo, đủ để mọi ánh nhìn luôn hướng về mình. Mái tóc của cô ấy óng mượt như nhung, buộc hờ, dài đến tận đầu gối. Làn da trắng trẻo, cùng với bộ quần áo gần giống như cô đang mặc, chỉ khác cái là nó có màu đỏ và màu đen.
“Tiểu quỷ, ngươi làm cái gì ở đây vậy?”
Người phụ nữ đó đối diện với cô, ngồi xổm xuống, sau đó xoa đầu cô.
“Lại thèm ăn gà hả? Ta đã bảo rồi, ngươi không được ăn trộm gà sống của con người, ngươi phải nói cho ta điều ngươi muốn để ta đi tìm cho ngươi chứ.”
“Nhưng gà sống ngon lắm.”
Một giọng nói non nớt vang lên, phát ra từ phía cô. Đây không phải là giọng nói của cô, vậy nên Quyên chỉ có thể khẳng định những điều đang xảy ra trước mắt này chính là kí ức của người đàn ông.
Sau đó người phụ nữ bằng một cách thần kì nào đó đã biến mái tóc của cô thành màu đen, rồi quang minh chính đại đưa cô vào một tiểu lâu để ăn gà.
Trong lúc ăn uống ngon lành, họ nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bàn bên.
“Ta nói cho ngươi biết, làng bên cạnh có yêu quái đấy!”
“Hả, yêu quái á, thật sao?”
“Một người bác họ làng bên cạnh làng ta hồi sáng sớm lên rừng hái củi, sau đó tận mắt chứng kiến cảnh tất cả mọi người oán than vang lên tận trời! May mắn thế nào mà bác ấy sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức, nếu không thì…”
Quyên thấy mình đang ăn gà bèn dừng lại, giọng non nớt ban nãy vang lên bên tai.
“Ngươi có nghe thấy họ nói gì không?”
“Có, nghe thấy rất rõ ràng.”
Người phụ nữ đặt đũa xuống, sau đó kéo cô rời khỏi tiểu lâu. Điều họ không ngờ tới là, hai vị khách ban nãy truyền miệng câu chuyện này trong phút chốc biến thành hai con rắn lớn, doạ tiểu nhị và các vị khách khác một phen hú hồn hú vía.
Đến tận bây giờ, cô đã lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Kết hợp với câu chuyện mà ma nữ đã kể, có lẽ cô đang ở trong kí ức của con quỷ tóc đỏ, và người trước mặt này chính là nữ pháp sư trong truyền thuyết.
Hai người đi đến ngôi làng đó. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, khung cảnh ở đây thật ngoài sức tưởng tượng. Những căn nhà mái tranh bị phá huỷ đến không còn một hình thù hoàn chỉnh, thây người ở khắp mọi nơi, có cái toàn vẹn, có cái bị thiếu mất vài ba bộ phận trên cơ thể. Máu người khắp nơi, đã không còn màu đỏ vốn có mà trở nên đen sì. Cô cũng bị sốc bởi hình ảnh trước mắt, không dám nhìn thẳng, bản thân cô vốn đang nép sau vạt áo của nữ pháp sư.
“Này, ngươi hãy chạy đi xung quanh xem còn ai sống sót không.”
Cô thấy tiểu quỷ đang run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi xung quanh tìm kiếm.
Cô nhìn hai bên, sau đó nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ trong một cái chum, ban đầu khác sợ hãi, nhưng sau đó mạnh dạn tiếng lại gần nó.
“Ai… ai đó?”
Tiểu quỷ run run hỏi, tay đã không tự chủ được mà toát hết mồ hôi hột.
Kể cũng lạ, bản thân cậu là tiểu quỷ, sao lại yếu đuối và sợ sệt như thế này được.
“Cứu… cứu em với…”
Giọng nói của một cô bé vang lên, sau đó Quyên thấy mình giúp cô bé đó ra khỏi chum. Cô giật thót mình, đây không phải chính là hình dạng của con quỷ không lâu trước đó đã đối đầu với cô sao? Quyên muốn gào lên rằng tiểu quỷ hãy mau chạy đi, đó là quỷ chứ không phải người đâu, nhưng cô chợt nhớ ra mình đang trong bản thể của tiểu quỷ trong hồi ức, có la hét như thế nào cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Sau đó cô đưa cô bé kia tới trước mặt người phụ nữ, mặt nữ pháp sư đột nhiên đanh lại.
Sau khi nghe kể toàn bộ quá trình cả làng bị giết như thế nào, cô bé đã trốn đi ra sao, nữ pháp sư chẳng nói chẳng rằng kéo Quyên ra phía sau lưng mình, rồi cất giọng.
“Diễn tốt lắm, ngươi đúng là xảo quyệt, chút nữa thì ta cũng đã bị lừa.”
Cô bé ban đầu còn thanh minh, rồi khóc lóc rất thảm thiết, khiến người ta phải động tâm. Nữ pháp sư nhỏ giọng nói với cô.
“Đừng nghe hắn nói, chút nữa nhân cơ hội ngươi hãy chạy đi, chạy càng xa càng tốt vào, tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy ngươi.”
Cô cảm thấy tiểu quỷ đang phân vân một cách dữ dội, lồng ngực phập phồng, tay liên tục cầm vạt áo của nữ pháp sư mà lắc đầu. Cô có thể thấy được rằng tiểu quỷ không muốn rời xa pháp sư, nhưng nữ pháp sư không để tâm đến, hất một cái khiến cậu bé văng ra xa.
Chưa kịp định thần lại, tiếng của pháp sư lớn hơn ban nãy rất nhiều.
“Ngươi đừng có giả bộ nữa, ta nhìn thấy rồi, con quỷ mục ruỗng kia.”
Cô bé ánh mắt long lanh nhìn nữ pháp sư, sau đó còn khóc lóc thảm thiết hơn.
“Ngươi đang nói cái gì vậy, ta là người, là người mà!”
Nữ pháp sư cười ha hả, nói.
“Ngươi không cần chối. Bộ quần áo ngươi đang mặc rất sạch sẽ, không chút vấy bẩn, lại chẳng phải quần áo đặc trưng của vùng này.”
Cô bé run rẩy kịch liệt, Quyên đang nằm sõng soài trên mặt đất chưa kịp phản ứng lại mọi chuyện. Theo đôi mắt của tiểu quỷ chuyển động xung quanh, Quyên thấy nữ pháp sư đưa tay ra sau lưng dần tích tụ thành một thanh trường kiếm dài, trên cán có hình con rồng bay lượn.
Nữ pháp sư tiếp tục nói.
“Nếu như ngươi vẫn tiếp tục chối mà không nhận, ta đành phải dùng biện pháp mạnh vậy.”
Sau đó, nữ pháp sư giơ thanh trường kiếm ra trước mặt, chĩa vào cô bé đối diện.
“Ngươi không thể qua được mắt ta. Nếu ngươi là con người, ngươi phải có dương khí của con người, chứ không thể nào bốc lên mùi hôi thối của xác chết xung quanh được.”
“Đây… là do xung quanh có quá nhiều xác chết, ta bị ám mùi mà thôi!”
Nữ pháp sư cười khẩy.
“Cái mùi hôi thối đặc trưng của bọn quỷ các ngươi, nó phát ra từ bên trong kìa!”
Một cách dứt khoát, nữ pháp sư vung thanh trường kiếm trong tay về thẳng hướng cô bé. Lúc này Quyên cũng thấy sợ hãi, người phụ nữ kia liệu có nhầm lẫn gì hay không, nếu như đứa bé đó thực sự là con người thì sao? Cô bé sẽ đỡ đòn kiếm kia như thế nào?
Ngoài sức tưởng tượng của Quyên, khi đòn kiếm kia gần giáng xuống, một luồng khói đen đặc quánh bao quanh cô bé, cuốn cô bé tránh đòn kiếm kia ra xa cả chục mét. Sau đó, cô bé nhỏ bắt đầu biến dạng. Đôi mắt ngây thơ một khắc trước đó đã biến thành màu đen, mái tóc màu đen chuyển thành màu nâu, dài ra hàng chục cen ti mét. Làn da của cô bé trắng trẻo hồng hào biến thành xám xịt, nứt toác, người trở lên cao lớn hơn cả mét, thậm chí cao hơn cả nữ pháp sư.
Quyên trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ muốn hét lên là nữ pháp sư hãy chạy đi, thế nhưng những gì xảy ra trước mắt chỉ là một đoạn kí ức.
Nữ pháp sư chém hụt vào con quỷ, trái lại lại chẳng hề tức giận. Cô cười lớn, sau đó giễu cợt.
“Ta đã nói, ngươi không thể qua được mắt ta đâu.”
Con quỷ lộ bản chất thật của nó, cái miệng rộng ngoác đến mang tai, bên trong chảy ra một thứ chất lỏng màu đen ra trông rất kinh dị.
“Không hổ là nữ pháp sư tài giỏi, ta lại không thể lừa được ngươi. Vậy… chúng ta đấu với nhau nào!”
Nói rồi, xung quanh con quỷ bốc ra một làn khói màu đen lao đến nữ pháp sư, lúc đó cô ấy chỉ cười khẩy rồi đứng yên chờ đám khói đó tới. Quyên nghe thấy giọng nói của tiểu quỷ vang lên bên tai.
“Chạy… Chạy đi!”
Một khắc trước khi làn khói kia kịp động vào nữ pháp sư, cô ấy đã biến mất ngay trước mắt tất cả mọi người, sau đó lại xuất hiện ngay phía sau lưng con quỷ. Trên tay cô ấy cầm thanh trường kiếm, nhanh nhẹn giáng xuống phía con quỷ lần nữa. Lần này nó không may mắn được như khi biến thân trong hình dạng một cô bé, nên cho dù tránh đi cũng kịp ẵm một nửa chiêu của nữ pháp sư.
Bên tai cô lại vang lên một tiếng nói, là giọng của nữ pháp sư.
“Chạy ngay đi! Nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”
Quyên thấy mình lắc đầu, không muốn rời xa nữ pháo sư, nhưng sau đó giọng nói của cô ấy tiếp tục vang lên.
“Ta nói mà ngươi dám lại cãi lời ta sao?”
Sự nạt nộ trong lời nói thực sự đã có hiệu quả với tiểu quỷ. Dù không muốn, nó vẫn phải đứng dậy và bỏ chạy.
“Ta… Ta thực sự không muốn rời xa ngươi!”
Tiểu quỷ chạy đi một đoạn, nhưng do không thể bỏ mặc nữ pháp sư lại một mình, cuối cùng cậu vẫn quyết định quay trở lại.
“Ngươi nói mà ta phải nghe sao? Ta muốn giúp ngươi, ta muốn bảo vệ ngươi cơ mà!”
Ngập ngừng một chút, cô thấy bản thân mình đang quay trở lại chỗ nữ pháp sư đang chiến đấu với con quỷ, rồi nấp vào một bụi cây gần đó. Trong người tiểu quỷ có một cái nỏ bắn trái cây, hắn đem nó ra rồi nhắm vào con quỷ đang không để ý tới mình kia mà bắn. Tiểu quỷ lại nghĩ quá đơn giản rồi.
Nữ pháp sư đang chiếm thế thượng phong, con quỷ đang tìm cách đánh trả lại cô ấy thì bị trúng một viên đá to vào người. Không hề hấn gì, nó quay ra hướng đã bắn mình, nở một nụ cười quỷ dị.
Nữ pháp sư đang vô cùng đắc ý vì thắng lợi trước mắt, đột nhiên biến sắc, hét to.
“Chạy… Chạy ngay đi!!!”
Khi tiểu quỷ nhận thức được vấn đề thì đã muộn, nó hoảng sợ chạy đi một đoạn thì bị lan khói đen kia bao lấy. Dù đang trong kí ứ của tiểu quỷ, Quyên vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đột nhiên không gian xung quanh bị bóng tối bao trùm, giống như bản thân lại một lần nữa rơi vào đáy vực sâu thẳm.