Đọc truyện Tâm Ma – Jimmaryal – Chương 56: Tâm Quỷ
Lê Thị Thương nhìn trước ngó sau một hồi, sau khi chắc chắn không có ai trên đường thì thở phào một hơi. Quyên vội đánh thức ba người còn lại, sau đó tập trung nhìn vào cô gái đang làm những động tác kì lạ kia.
Thương dang rộng hai tay, đầu ngẩng lên trời, sau đó miệng há thật lớn.
“Cô ta đang làm gì thế nhỉ?”
Quyên thầm hỏi nhỏ.
Sau đó, chỉ thấy những sinh vật kì lạ ban nãy giống như bị hút vào một lốc xoáy vũ trụ, tất cả đều chui vào miệng cô ta.
Chú Quân và chú Nam nguyên bản không thấy được những sinh vật kì lạ kia, chỉ thấy những làn khói đen liên tiếp lao vào miệng cô gái kia, chỉ cảm thấy khó hiểu và ghê tởm. Còn Minh thì khác, cậu vô cùng sợ hãi lấy hai tay che miệng mình, ngăn cái thứ dịch nóng bỏng trong người sắp trào ra.
Quyên cũng cả kinh khi tận mắt chứng kiến một cảnh hãi hùng như thế, sau đó cố gắng trấn tĩnh lại để tiếp tục quan sát, may thay cuối cùng trái tim bé bỏng của cô không đập loạn lên nữa.
Người phụ nữ tóc vàng sau khi hút hết những sinh vật kì lạ kia vào người thì thở một hơi dài thoả mãn, sau đó đung đưa người tiến về phía trước, hình như là định đi đâu đó. Thật kì lạ, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy nhưng từ cách ăn mặc cho đến khí chất so với Lê Thị Thương lúc sáng đều khác hoàn toàn, giống như chị em sinh đôi vậy.
Cách một đoạn đủ xa để cô ta không nghi ngờ gì nữa, nhóm bốn người một ma mới bắt đầu bám theo, mặc cho sự việc kì dị ban nãy đã xảy ra cũng không thể làm chùn bước chân của họ.
Bám theo cả một đoạn đường vừa dài vừa tối, lại nhờ màn đêm mà mấy người thuận tiện hoạt động hơn rất nhiều. Tới một công trường bỏ hoang, Quyên trông thấy Lê Thị Thương đang tiến tới một cabin đang mở toang cửa, sau đó tiến vào bên trong. Ở bên ngoài nhìn vào, có một ánh nến lập loè như thể bất cứ khi nào cũng có thể tắt ngúm, trên sàn có một người đàn ông đang bị trói tay chân lại, miệng bị nhét một lùm vải không thể nói được gì. Ánh mắt mơ màng của người đàn ông khi chạm đến đôi giày cao gót màu đỏ thì đột nhiên xao động dữ dội, sau đó anh ta nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì kích động vô cùng. Ánh mắt hằn lên tia máu, miệng ư a những từ vô nghĩa, tay chân cố cựa quậy nhưng căn bản không hề hấn gì.
Chỉ nghe thấy một tràng cười ghê rợn, sau đó là tiếng nói lảnh lót của người phụ nữ.
“Ôi, thật đáng thương! Làm sao đây, ta có nên thả ngươi không nhỉ…?”
Quyên chăm chú nghe tiếng nói đó và phán đoán người đàn ông kia là ai, thì một trận gió lạnh âm thầm nổi lên bên cạnh. Ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy con ma nữ vẫn luôn lặng lẽ âm u ban nãy đang không nhịn được mà phát ra những hơi thở lạnh thấu xương, vô cùng rùng rợn. Ánh mắt nó trợn trừng, móng tay đột nhiên dài ra sắc nhọn, tóc dài tung bay liên tục quất vào mặt.
“Nó… dám nhốt chồng của tao…”
Âm thanh như đến từ tu la địa ngục liên tục vang vọng trong không gian, khiến mấy người bọn Quyên liên tục phải lùi lại. Đây là có chuyện gì đang xảy ra kia chứ?
Chồng… người đàn ông đang bị nhốt trong kia chính là chồng cô Hương. Quyên chợt nhận ra ngay từ đầu mọi thông tin về chồng của ma nữ luôn không có gì, tất cả sự chú ý đều dồn vào người phụ nữ tên Lê Thị Thương kia. Chú Quân lúc này cũng tái xanh, chú Nam gương mặt trầm xuống. Hình như tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy ma nữ kia, mà còn nhìn thấy dưới hình dạng đáng sợ như vậy.
Quyên trấn an mọi người, trong đó có cả Minh mặt đang biến sắc, tay bấu chặt vào gấu tay áo của cô.
“Mọi người đừng sợ, trước hết cứ bình tĩnh đi đã, đây chính là cô Hương.”
Trong lúc tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý về con ma nữ đang âm thầm nổi lên cơn giận dữ kia, không ai nhìn thấy cái nhếch mép của Lê Thị Thương, cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người đàn ông bất lực kia.
“Cuối cùng cũng lộ diện.”
Cô ta lạnh lùng phun ra vài tiếng, sau đó mặc cho người đàn ông cố gắng giãy dụa và những tiếng la hét bị nghẹn lại trong cổ anh ta, cô ta từ từ quay đầu lại rồi bước ra khỏi cabin.
“Hương, ta thấy ngươi rồi.”
Cô ta cao giọng, nụ cười đắc ý trên mặt vẫn không mất đi, hai mắt nhìn thẳng về phía bốn người một ma đang lộn xộn đằng kia.
Chỉ thấy con ma nữ từ từ tiếng lại gần phía cô ta đang đứng hơn, sau đó lạnh lùng cất giọng.
“Thả chồng tao ra.”
Lê Thị Thương không nói, chỉ cười một điệu cười man dại, sau đó lật bài ngửa với con ma trước mắt. Cô ta thế mà lại không hề có một chút sợ hãi nào.
“Trần Hương, vì cái linh hồn của ngươi, ta đã tốn bao nhiêu công sức để ngươi chết, vậy mà cuối cùng ngươi vẫn trốn mất! Thật may mắn… ngươi lại tự dâng mình tới cửa, còn có mấy món mồi phía sau nữa chứ!”
Cô ta quét mắt qua bốn người phía sau, ý tứ rõ ràng là cực kì đen tối.
Con ma nữ nét mặt âm trầm, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng.
“Tại sao ngày hôm đó, mày lại đi chung với chồng tao tới khách sạn?”
Đây có lẽ là khúc mắc lớn nhất của cô sau khi chết đi. Bị phản bội bởi người cô yêu thương nhất ư, có chết rồi cũng phải tự mình xác nhận chuyện này.
Chỉ thấy người đàn ông trong cabin liên tục hướng tới cô mà lắc đầu. Mà Lê Thị Thương lúc này lại cười phá lên.
“Đúng là đồ đàn bà si tình, chỉ vì một tin nhắn và một bức ảnh chụp trước sảnh khách sạn mà lòng tin dễ vỡ đến như vậy!”
Sau khi cợt nhả xong, cô ta bèn ngừng cười, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hồn ma trước mặt.
“Tình yêu của con người thật vĩ đại. Trước khi ngươi là của ta, thì ta sẽ có lòng cho ngươi biết vậy.”
Lê Thị Thương có hai linh hồn bên trong một bản thể. Ban ngày, Lê Thị Thương chính chủ sẽ đi làm và thực hiện những công việc thường ngày một cách bình thường như một người hoàn toàn bình thường. Thế nhưng mỗi khi đêm đến, khi Lê Thị Thương chính chủ đã đi vào giấc ngủ, một Lê Thị Thương khác sẽ thức dậy.
“Ta là tâm ma của Lê Thị Thương. Ta được sinh ra vì những vết thương thời thơ ấu của cô ta. Từ bạo lực gia đình, sự phản bội và đâm sau lưng từ bạn bè của cô ta, từ những lời nói cay nghiệt của thầy cô và đồng nghiệp của cô ta, và từ sự ruồng bỏ từ người con trai cô ta yêu. Tất cả đã dẫm nát con người cô ta, từ đó, ta được sinh ra.”
Trong cơn sợ hãi chưa kịp dứt của đám người Quyên, mọi người vẫn kịp nghe từng lời người phụ nữ này đang nói.
Tâm ma… Trong đầu Quyên thoáng hiện lên hình ảnh một bản thể khác của mình đứng trước mặt, với chiếc váy đen và những dây gai quấn chằng chịt trên người đến nỗi nhỏ máu, cả người nồng nặc mùi máu tanh.
“Ta sinh ra nhưng cũng cần phải tồn tại. Lê Thị Thương kia quá yếu mềm và lương thiện, quá ít những cảm xúc đen tối có thể nuôi dưỡng ta. Trong một lần lang thang ngoài đường, ta gặp một con quỷ.”
Đó là một con quỷ đã tồn tại rất lâu về trước, nó lẩn khuất trong mọi ngõ ngách, nó có thể biến thành mọi hình dáng mà nó muốn. Và nó đang đợi để gặp lại kẻ thù truyền kiếp của nó, một nữ pháp sư.
“Nó đã cho ta một giải pháp, chính là cắn nuốt những linh hồn khác. Ta cắn nuốt tất cả, kể cả linh hồn tinh khiết hay linh hồn bẩn thỉu, cuối cùng ta cảm nhận mình không chỉ tồn tại lâu dài mà còn ngày càng mạnh lên. Một ngày nào đó, ta sẽ thế chỗ Lê Thị Thương hoàn toàn.”
“Đó không còn là tâm ma nữa. Kể từ khi ngươi quyết định cắn nuốt những linh hồn khác, ngươi đã trở thành quỷ. Ngươi là tâm quỷ.”
Quyên lên tiếng, đối đầu với người phụ nữ kia. Cô ta bây giờ đang cực kì đắc ý.
“Ha ha, sao cũng được. Nhưng kể từ khi ta biết ngươi có một linh hồn thuần khiết, ta luôn muốn ăn nó.”
Chuyển tầm mắt từ Quyên sang con ma nữ, ánh mắt trông vô cùng thèm thuồng.
Con ma nữ trầm mặc không nói, có vẻ đang cực kì tức giận, sau đó nói nhỏ.
“Quyên, xin lỗi vì đã lợi dụng cháu. Cô không thể biết được chồng mình đang bị giấu ở đâu, mà cũng không thể đi theo người phụ nữ này khi chưa đủ lớn mạnh. Bây giờ, cô đã tích tụ đủ số lượng ma quỷ cần thiết để đối đầu với cô ta, chút nữa, hãy cứu chồng của cô.”
Mấy người nghe thấy đều cực kì ngạc nhiên. Con ma nữ này vậy mà vì muốn cứu chồng, không do dự cắn nuốt những con ma khác, trở thành một linh hồn không thuần khiết. Tệ hơn, khả năng siêu sinh cũng không còn.
Chú Quân lúc này là người sốc nhất. Nhìn thấy em gái mình trước mặt ở dưới dạng ma nữ, lại chính tai nghe những lời trước thời khắc sinh ly tử biệt như thế, còn gì chịu đả kích hơn?
“Em… em đừng đi…”
Chú run rẩy từng hồi, không muốn để em gái mình biến mất một lần nữa ngay trước mắt mình. Chú Nam ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ma nữ, rồi không đành lòng nhìn người đứng cạnh mình, bèn nhẹ nhàng cầm tay chú Quân.
“Xin lỗi anh, là em không tốt.”
Nói rồi ma nữ bắt đầu dang hai tay ra, gầm lên một tiếng như sư tử, từ trong người vụt ra một loại khí màu đen, bao trùm toàn bộ cơ thể nó. Lê Thị Thương cười khẩy, sau đó chỉ nhẹ nhàng dơ hai tay lên không trung, từ trong người toát ra một loại khí đen đậm đặc hơn của ma nữ rất nhiều.
“Tại chỗ này, hãy thanh toán ân oán của tao và mày.”
Giọng nói của ma nữ cũng đã thay đổi, trầm hơn và đáng sợ hơn rất nhiều.
Đây là cuộc chiến giữa những con ma, nhưng thân thể của Lê Thị Thương lại là con người, làm sao mà chịu nổi sức mạnh đen tối khổng lồ bên trong cơ thể mình. Một dòng máu trào ra từ trong miệng, cô ta vẫn không hề hấn gì lau dòng máu đó đi.
“Thân thể này quá yếu ớt.”
Sau đó, từ trong cơ thể đó, một làn khói đen cực kì đậm đặc liên tục trào ra từ trong miệng, mặt cô ta ngửa lên trời, mắt trợn ngược, tay chân cứng đờ, trông cực kì kinh dị.
Làn khói đó sau khi hoàn toàn ra khỏi cơ thể của Lê Thị Thương, thì cơ thể ấy ngã xuống đất, mái tóc màu vàng chuyển dần thành màu đen.
“Ngươi và ta cần đấu với nhau sao? Buồn cười, ngươi không thể thắng nổi ta!”
Vừa nói, chớp mắt làn khói đó di chuyển đến trước mặt ma nữ, từ trong đám khói là hình ảnh một người phụ nữ có gương mặt y hệt Lê Thị Thương, một tay đang bóp chặt cổ của ma nữ.