Đọc truyện Tâm Ma – Jim Maryal – Chương 35: Tiếng khóc bí ẩn
Hoa không nói gì, cô bé cũng đoán được chuyện này.
“Anh… biết rồi sao?”
“Ừm. Vì sao em lại vào rừng giữa đêm khuya, và vì sao người em toàn bùn…”
“Vì sao ạ?”
Đương nhiên là Hoa sẽ rất hiếu kỳ rồi.
“Em bị mộng du.”
“Mộng… mộng du?”
“Ừm.”
Nguyên nhân Hoa bị mộng du có lẽ là liên quan đến “con ma” kia. Cùng thời điểm nó tới căn nhà hoang, Hoa cũng bị mộng du.
Hay bên dưới đống bùn lầy này có thứ gì đó?
Hoa ban nãy vừa khóc vừa bới đống bùn, giống như đang tìm cái gì đó vô cùng quan trọng.
“Được rồi, bây giờ em theo anh về nhà nhé.”
Minh liếc mắt qua đống bùn, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ quay lại đây…
Không như suy tính, khi quay về ngôi nhà nhỏ, Minh chẳng thấy “con ma” đâu nữa.
Hoa ngại ngùng nói nhỏ.
“Cái đó… Anh có thể vào nhà được rồi ạ. Em tắm cũng quen rồi.”
Suy nghĩ một chút, Minh quyết định ở lại canh.
“Không sao đâu, anh sẽ ở bên ngoài canh cho em. Dù sao đêm hôm khuya khoắt lại vắng vẻ thế này, ngay cả anh cũng không dám tắm đâu.”
“Vậy… vậy…”
Sợ Hoa ngại quá không dám tắm nữa, Minh nhanh chóng đẩy cô bé vào nhà tắm.
“Đã bảo không phải ngại rồi. Em cứ đi tắm đi!”
…
Tiếng nước xối xả bắt đầu chảy, Minh bắt đầu liên kết những thông tin mình kiếm được.
Cái thứ trăng trắng kia khả năng cao chính là một hồn ma, mà giả thiết ban đầu Hoa là hồn ma đó là hoàn toàn sai lầm. Trong căn nhà hoang đó có giọng phụ nữ và một người đàn ông, mà cứ đến sáng là chẳng thấy ai… Vậy người đàn ông kia không lẽ cũng là ma? Nhưng nếu là ma thì tại sao chúng lại lén lút làm mấy chuyện ấy ấy…? Con ma đó, không lẽ chính là mẹ Hoa vẫn chưa siêu thoát được, và hiện giờ đang ở nhà Hoa?
Thế nhưng Quyên tự dưng mất tích…
Vậy khẳng định một điều chắc chắn rằng căn nhà hoang đó không bình thường! Không có gì trong nhà là điều dễ hiểu, nhưng nếu là nhà hoang thì ít ra cũng phải có vài ba cái mạng nhện chằng chịt vào nhau, hoặc là bụi bám khắp nơi… Vậy chứng tỏ căn nhà đó có sự nhúng tay của con người, cũng tức là giả thiết người đàn ông kia là ma bị loại bỏ. Hắn là người! Vấn đề là đến sáng không có ai ra khỏi nhà, mà Quyên cũng không thấy trở lại. Cậu suy đoán Quyên đã vào nhà đó để tìm hiểu và sau đó thì mất tích.
Mấu chốt ở đây chính là bí mật nào đó mà căn nhà ấy che giấu.
Cái hầm sau nhà?
Hoa đã nói rằng ở đó có hồn ma một người phụ nữ bí ẩn không phải người bản địa ở đây. Cậu muốn đến xem thử… Dù rất sợ hãi vì “một thời gian sau họ đều chết…” như lời Hoa nói, nhưng hình như manh mối duy nhất hiện tại chỉ còn nó mà thôi. Đúng lúc ấy, tiếng nước ngừng hẳn, Hoa bước ra với mùi thơm tự nhiên, không còn lấm lem bùn đất nữa.
Minh giống như quyết tâm rồi, chạy tới nói thật nhanh cho Hoa biết.
“Anh có chút chuyện cần xác minh, em vào nhà ngủ trước đi nhé!”
Minh xoay người định chạy đi thì Hoa kéo tay cậu lại.
“Đêm hôm rồi anh đi một mình nguy hiểm lắm, để em đi cùng với. Em là dân ở đây, em rành hơn anh.”
Minh lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Dù sao cậu cũng sợ hãi khi đi một mình, vậy cứ đi hai mình thì sẽ an tâm hơn nhiều. Trong giây phút đó, cậu nghĩ tới Quyên. Phải chăng là cậu ấy…
Hai bóng dáng nho nhỏ chạy khá nhanh trong rừng sâu, mà đích đến của bọn họ là ngôi nhà hoang giữa rừng. Minh đứng trước căn nhà hoang, nhớ lại ban nãy “con ma” kia đã vào đây trong khi cậu đuổi theo Hoa bị mộng du tới vũng bùn. Vậy thì thời điểm Hoa tỉnh dậy và quay trở về nhà chính là thời điểm “con ma” và người đàn ông kia hành sự xong. Có lẽ chúng còn để lại một vài vết tích gì đó.
Minh nhìn Hoa, sau đó hai người thận trọng bước vào nhà. Có lẽ hôm qua Quyên cũng đã vào đây. Phải tìm được gì đó trước khi trời sáng. Ví dụ như, tung tích của Quyên.
Hai người bắt đầu tìm kiếm từ trên chiếc giường rơm duy nhất trong nhà cho đến từng vết bẩn, vết xước trên bức tường đã xám ngoét lại vì cũ kỹ. Trên giường rơm bùng nhùng đúng là có một vài vệt nho nhỏ đương nhiên phải có sau mỗi trận hoan lạc của người lớn. Chứng tỏ ngày hôm qua cũng có. Ngoài nó ra, hai người chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì có vẻ kì lạ nữa.
Bây giờ sang đến bước thứ hai. Minh tim đập thình thịch nhìn Hoa và nói.
“Bây giờ chúng ta sẽ ra sau nhà…”
“Anh định… tìm gì ở đó chứ?”
Hoa lộ rõ vẻ mặt không hề muốn đi chút nào.
“Nó là manh mối duy nhất hiện giờ.”
Hoa không nói gì, cô bé chỉ bặm môi thật chặt.
Hai người thận trọng đi từng bước ra sau nhà. Tiếng gió đập vào những nhành cây đu đưa tạo cảm giác rùng rợn. Hoa bấu chặt vào áo Minh. Có lẽ cô bé thật sự không muốn đi tới đó một chút nào hết.
Minh cũng sợ hãi và run rẩy, nhưng không hề ngừng lại. Cậu vẫn tự trách mình hôm qua đã về trước mà không ở lại để bảo vệ Quyên. Nếu như bây giờ cậu bỏ chạy thì cậu chính là một kẻ hèn nhát, lại cũng không thể bảo vệ được Hoa.
Hòa trong tiếng lá xào xạc là tiếng khóc nho nhỏ, vang lên như một bản hòa ca êm ru giữa núi rừng. Minh và Hoa đồng loạt sởn gai ốc.
“Hay mình về đi anh Minh…”
Cô bé đứng khựng lại, tay vẫn một mực kéo áo Minh.
Cậu bé thấy tình hình có vẻ không ổn bèn liều mạng.
“Nếu em sợ thì cứ về trước đi! Không cần lo cho anh đâu!”
Nhưng Hoa làm sao dám bỏ về một mình, thậm chí nếu Minh thực sự cũng mất mạng như lời người ta nói thì cô bé sẽ ăn năn suốt đời mất.
Không sao, Hoa ạ, mày phải dũng cảm lên!
Tự nhủ trong lòng như vậy, Hoa như có thêm dũng khí, ánh mắt đẹp trở nên kiên định.
“Không, em sẽ đi cùng anh!”
Minh nhìn Hoa một lúc lâu, rồi đi tiếp. So với Hoa nhút nhát của mấy ngày trước, bây giờ Hoa mạnh mẽ dũng cảm lên không ít rồi.
“Em sẽ không sao chứ?”
“Không sao mà.”
Tiếng khóc ấy dần dần lớn hơn, nghe rõ ràng ra thì chính là tiếng khóc của một người phụ nữ. Hai người càng bạo gan hơn, bước chân tiến tới cái hầm cũng nhanh hơn.
Đây rồi. Tiếng khóc chính xác phát ra từ trong cái hầm này.
“Bây giờ… bây giờ ta phải làm gì hả anh Minh?”
Minh không nói gì. Cậu đang phân vân không biết có nên phá hầm mà vào trong không. Đến nước này rồi chỉ còn cách đối mặt với vấn đề mà thôi. Ma cỏ gì đó dù có đáng sợ đến mấy thì trước đây nó cũng đã từng là con người mà…
Minh đẩy Hoa lùi lại.
“Em tránh ra một chút…”
Hoa nhanh chóng nhận ra vấn đề bèn vội vàng cản Minh lại.
“Anh… Anh định làm gì? Anh định phá hầm sao? Không được đâu, em bảo không được! Anh đâu biết có thứ gì nguy hiểm trong đó chứ! Nếu anh có bị làm sao thì dù cho là tung tích của chị Quyên hay ngay bản thân anh thì anh cũng không thể lo được đâu!”
Câu nói của Hoa có vẻ như có tác dụng kéo Minh đứng lại.
Cậu nhìn Hoa một chút, sau đó thở dài.
“Em đừng cản anh nữa. Em sẽ không thể hiểu được cảm giác của anh lúc này đâu. Dù nguy hiểm thật, nhưng chỉ cần có một chút manh mối thôi là anh sẽ bất chấp hết… Em hiểu không?”
Nhìn vào đôi mắt kiên định kia, Hoa không thấy một tia sợ hãi nào nữa. Có lẽ, việc cản Minh lại là Hoa sai rồi. Cô bé buông thõng hai tay xuống, không hề có ý định ngăn cản Minh nữa.
“Em… sẽ đi cùng với anh!”
Hoa đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
Minh mỉm cười. Lần đầu tiên Hoa thấy nụ cười của cậu đẹp như thế, cô bé lúng túng quay đi chỗ khác.
“Ừm!”
Cái nắp hầm này trông đã khá cũ kỹ, vết gỉ sét có mặt ở khắp nơi. Minh tinh ý nhận ra một điều lạ lùng. Nếu là cũ kỹ như thế này, thì chắc chắn nó phải bị bỏ hoang rất rất lâu rồi. Tình trạng của cái nắp hầm này giống hệt căn nhà hoang kia, không có bụi bám đầy mặt. Nhìn qua thì tưởng không có ai đụng gì vào nắp hầm, và Minh quyết định chạm thử vào mặt nắp hầm để có thêm vài phần chắc chắn nữa. Đúng như suy đoán, cậu không thấy một vết bụi bám nào.
Sờ xung quanh mặt nắp hầm, tay Minh chạm vào một thứ gì đó như cái dùng để kéo nắp hầm lên, nhưng chỉ có điều nó bị khóa bằng một ổ khóa khá chắc chắn.
Tiếng khóc ban nãy vẫn rấm rứt không ngừng, dường như nghe thấy tiếng động nên âm thanh ngày một nhỏ hơn. Sao đây, không lẽ con ma đó chuẩn bị hiện hình trước mặt hai người sao?
“Anh Minh, anh đang tìm gì thế?”
“Suỵt!”
Minh ra hiệu cho Hoa im lặng, sau đó cậu nghe ngóng thêm.
Cậu rất muốn phá cái ổ khóa này ngay lập tức, thế nhưng cậu chẳng phải là một anh thợ chuyên đi phá khóa. Cái này nằm ngoài dự liệu ban đầu của Minh.
“Quay… lại?”
Vẫn là tiếng khóc nho nhỏ bên dưới căn hầm, nhưng xen lẫn vào đó là cái giọng nghèn nghẹn do khóc quá nhiều gây nên.
Hai người đồng loạt sởn gai ốc, sau đó Minh nhanh chóng kéo Hoa lùi lại phía sau.
Hình như con ma kia vừa nói. Nếu như bây giờ bất cứ ai trong hai người mà trả lời lại ma quỷ thì hồn phách sẽ bị hút đi mất.
Hoa khẽ hỏi nhỏ.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Cậu cũng rất bối rối.
“Anh không biết…”
“Hay bây giờ mình chạy về đi?”
Không, anh không về đâu. Em sợ thì chạy về trước đi!”
Đương lúc hai người đang băn khoăn về tiếng nói ban nãy thì giọng nói đó lại cất lên lần nữa kèm với tiếng than khóc âm u.
“Tao hận mày… Tao hận mày… Tao sẽ giết mày…”
Nghe thật thê lương.
Hình như không thấy có động tĩnh gì nên giọng nói đó tiếp tục cất lên.
“Ai… là ai ngoài đó? Cứu tôi với…”
Tiếng khóc đột nhiên lớn hơn, rồi dai dẳng mãi không ngừng.
“Em có thấy gì đó lạ không?”
Hoa giống như đã bị dọa sợ cho đến hồ đồ rồi, đứng như trời trồng mà nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng khóc.
“Hoa…? Hoa…!!!”
“A… Dạ?”
“Không phải tiếng khóc này rất kỳ lạ sao?”
“Chắc… chắc là con ma kia đang dọa chúng ta đó…”
Minh lại không nghĩ như vậy. Nghe tiếng khóc có chút âm u và thê lương, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Cậu quyết định đáp trả lại con ma kia. Không phải trước đây Quyên cũng từng nói chuyện với ma và không bị gì sao?