Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 5: Thập tam niên
Tiểu Phàm nghe vù vù…bên tai, hai mắt liền nhẹ mở ra. Xung quanh là một loạt những hình ảnh nhòe mờ. Hắn nhớ ra đêm qua chính là hắn đã chia tay gia đình đi theo sư phụ Dương Quá. Bây giờ Tiểu Phàm đang phi hành (bay) cùng với y trên lưng Thần Điêu.
– Thức dậy rồi sao, tiểu tử?
Một giọng nói ấm áp vang lên, chính là Dương Quá.
– Tiểu Phàm, chúng ta sắp tới nơi rồi… chờ chút nữa ta sẽ cho con ăn ha. À phải rồi, để ta giới thiệu đôi chút về bản thân ta nha. Vi sư họ Dương, tên chỉ có một chữ Quá. Tu vi một đời của ta thực chất thì không có nguồn gốc duy nhất, không ngại nói cho con hay, tu vi của ta còn có phần tạp nham là đằng khác. Ta từng học tại Toàn Chân Giáo, học võ nghệ của Cái Bang…
Tiểu Phàm không chú ý nghe những lời Dương Quá nói, bởi lẽ tiểu thuyết Kim Dung với hắn mà nói thì chính là đã rõ như lòng bàn tay rồi. Cuộc đời Dương Quá hắn cũng đã nắm được. Dù rằng có thể nói Dương Quá này có khả năng sẽ khác đôi chút so với trong tác phẩm “Thần Điêu Hiệp lữ” nhưng sự khác biệt hẳn là sẽ không nhiều. Lại nói, bây giờ trong đầu Tiểu Phàm đang tràn ngập một thứ khác… đó là: hình bóng của Trần Nguyệt. Tại sao hắn chọn con đường tu luyện đầy gian truân mà không chọn cuộc sống an nhàn, bình ổn? Không gì khác, chính hình bóng của nàng đã thành động lực của hắn. “Ta muốn tìm lại nàng!”, chính khao khát đó đã khiến hắn không cần suy nghĩ đã có ngay cho mình quyết định. Hắn biết muốn tìm được nàng không hề đơn giản. Hắn nếu chỉ là một kẻ tầm thường thì việc tìm được nàng chính là không thể xảy ra. Hắn đã đầu thai, bản thân đang ở nơi nào hắn còn không rõ, thông tin của nàng một chút hắn cũng chẳng nắm được, hơn nữa có lẽ nàng cũng đã đầu thai… Tất cả những khó khăn ấy đã khiến hắn chẳng thể nào tìm ra được lối thoát. Hắn thậm chí còn không biết phải tiến bước đầu tiên như thế nào? Nhưng… hàng trăm cuốn tiểu thuyết Tiên hiệp mà hắn từng đọc đã cho hắn câu trả lời. Muồn tìm lại người mà ngươi yêu thương sao, trước hết ngươi phải sống, ngươi phải cường đại! Hắn biết trong thế giới tu đạo này, sự khắc nghiệt kinh khủng tới mức nào. Hắn muốn sống, muốn cường đại, muốn làm chủ số phận của mình, muốn khám phá ra phương pháp tìm lại nàng,… hắn phải tu đạo! “Tiểu Nguyệt… ta sẽ tới tìm nàng. Hãy đợi ta…”, Tiểu Phàm tự nhủ trong lòng hàng ngàn lần nhưng câu nói tương tự như thế…
– Ầm…
Thiên không đột nhiên vang động tiếng sấm gầm thiên địa.
Dương Quá kinh hãi nhìn lên:
– Thiên phạt của ta không một tia báo trước, sao lại đột ngột xảy ra vào lúc này?
Nên biết rằng tu đạo chính là nghịch thiên mà đi, cũng tức là làm trái với đạo trời mà tiến tới, cho nên tu đạo giả trong quá trình tu luyện phải chịu sự trừng phạt của trời. Và người ta gọi đó là Thiên phạt. Thiên phạt của tu đạo giả rất kì lạ, đối với mỗi người, hình thức và số lần lại khác nhau. Tuy nhiên vẫn có những quy luật chung. Thứ nhất là đối với tu đạo giả càng mạnh thì Thiên phạt sẽ càng ở mức độ kinh khủng hơn. Thứ hai là Thiên phạt lần sau so với lần trước sẽ khắc nghiệt hơn rất nhiều. Mỗi lần chịu Thiên phạt, tu đạo giả đều phải tự lực vượt qua, không được nhờ tới sự giúp đỡ của người khác, nếu không, Thiên phạt sẽ càng khó khăn hơn không chỉ là gấp bội, đối với mỗi tu đạo giả đó đều là một thử thách thập tử nhất sinh, khó khăn vô cùng. Thứ ba, đó là đa phần mỗi lần sắp chịu Thiên phạt tu đạo giả đều có thể cảm ứng được mà có thời gian chuẩn bị trước. Trời tuy phạt nhưng cũng là “trời không diệt đường người”. Tuy nhiên, đó chỉ là phần đa mà thôi. Đối với một số tu đạo giả, không rõ vì lý do gì, Thiên phạt của họ sẽ có đôi lần không báo trước mà lại đột ngột xảy đến. Có thể trời muốn thử thách họ hoặc giả như họ là nguy cơ mà trời muốn diệt!? Không ai rõ nhưng chỉ biết rằng nếu tu đạo giả nào gặp phải Thiên phạt như thế thì chính là đã gặp phải họa sát thân rồi, muốn sống sót qua khỏi đúng là đã khó lại càng khó gấp ngàn vạn lần.
Dương Quá không ngờ chính là đang ở trong tình trạng nguy khốn này…
Y nhìn Tiểu Phàm trong lòng mình, lo lắng nói:
– Điêu huynh, huynh hãy đưa Tiểu Phàm rời khỏi nơi này ngay. Ở đây không an toàn cho nó.
Đáp lại là một tiếng hót “Ó ó ó…” của Thần Điêu.
– Không được, huynh không thể ở lại được, Tiểu Phàm hiện một chút tu vi cũng không có, lúc nữa khi Thiên phạt giáng xuống, áp lực khủng khiếp đó Tiểu Phàm không thể nào chịu nổi mà sẽ chết mất.
Nói đoạn, Dương Quá liền nhảy ra khỏi lưng Thần Điêu, đồng thời nhẹ đặt Tiểu Phàm lên đó.
– Đi!!
Dương Quá quát lên.
Thần Điêu hót lên một tiếng uy mãnh, vài nhịp cánh đã bay đi được hai dặm (khoảng một cây số, một dặm = 500 mét).
Xoạt, Dương Quá rút cây cổ phác trọng kiếm ra, hướng thẳng lên trời thành thế “nhất tiễn xuyên vân” (mũi tên hướng thẳng lên trời phóng qua mây).
– Đến đây đi!
Trường bào tung bay, tóc dài phần phật trong gió, tả thủ (cánh tay trái) cầm trọng kiếm chỉ thiên mà gào thét thách thức ông trời – đây… chính là ngạo khí của kẻ đã tung hoành ngang dọc cả thiên hạ – Thần Điêu Đại hiệp Dương Quá.
Thiên không lúc này hắc vân vần vũ, cuồng phong “ào ào…” thổi, sấm chớp không ngừng xuất hiện, lôi điện lòa sáng như du long thoắt ẩn thoắt hiện trong mây…
XẸT!
Một tia sét bất ngờ đánh xuống.
Ầm…, Dương Quá chỉ kiếm hướng thiên liền tự biến mình thành một cây cột thu lôi sống, cho nên y liền lãnh trọn ngay một tia sét đó.
Có điều…
– Ó ó ó…
Một tiếng hót kinh hoảng từ xa vọng tới.
– Cái gì?
Dương Quá vừa đau đớn nhận một tia sét từ Thiên Phạt, liền giật mình quay đầu nhìn về phía Thần Điêu.
Không ngờ từ trong đám hắc vân không chỉ có một tia sét đánh tới Dương Quá mà còn một tia khác đánh tới Thần Điêu! Trong một sát na (một khoảnh khắc) trước khi tia sét đánh tới, Thần Điêu liệng cánh nhẹ hất tiểu hài tử Tiểu Phàm khỏi lưng mình!
Ầm!, tia sét đánh thẳng lên lưng Thần Điêu.
– Tiểu Phàm…!
Dương Quá gào lớn. Y biết một tia sét vừa rồi căn bản là không thể làm Điêu huynh bị thương quá nặng, nhưng tiểu đồ đệ của hắn thì khác. Nếu như rơi từ độ cao này xuống thì thật là… mười phần thì chín là Tiểu Phàm sẽ chết không toàn thây rồi! Có điều y và Thần Điêu bây giờ không thể phân tâm được. Họ đã gặp phải loại Thiên Phạt trăm ngàn lần mới có một, cũng là loại nguy hiểm nhất trong các loại Thiên Phạt: Song Sát Thiên Phạt! Như đã nói, Thiên Phạt vốn không nên để cho người thứ hai giúp đỡ mình vượt qua, bởi lẽ như thế sẽ chỉ làm cho mức độ khó vượt qua của Thiên Phạt càng cao hơn mà thôi. Thế nhưng có một vài trường hợp, dù rằng vô cùng hiếm thấy, Thiên Phạt cùng lúc giáng lên hai người, cũng tức là ép họ phải cùng nhau vượt qua! Người ta gọi đó là Song Sát Thiên Phạt. Độ khó và sự nguy hiểm của nó không chỉ gấp mười lần so với Thiên Phạt bình thường và thường thì những ai từng đối mặt với loại Thiên Phạt đó đều đã vong mạng! Chữ “Sát” trong danh tự chính là mang ý nghĩa này.
“Tiểu Phàm, vi sư quả thực là vô dụng. Vừa nhận con làm đồ đệ đã đẩy con vào thế nguy hiểm tới tính mạng. Nếu quả thực con… còn sống, vi sư sẽ nguyện dốc hết sức lực dạy bảo con, giúp con thành cường giả còn mạnh hơn cả ta nữa. Nhưng… con… nếu không còn trên thế gian này, ta và hậu đại của ta chính là đã nợ Lâm gia con một món nợ không thể trả nổi rồi. Dương Quá ta xin thề sẽ vì con mà toàn tâm toàn ý mãi mãi tọa trấn Lâm gia, không để một kẻ nào gây tổn hại tới gia tộc của con!”, Dương Quá mắt vẫn hướng lên thiên không cuồn cuộn, trong lòng thì tự hứa… “Chết tiệt! Làm sao đây?”, Tiểu Phàm nhanh chóng rơi xuống khỏi lưng Thần Điêu từ độ cao ba trăm trượng (khoảng 900 mét). Tiếng gió “ù ù” bên tai khiến hắn phát hoảng, hắn biết rõ nếu rơi từ độ cao này xuống dù là thép cũng tan tành chứ đừng nói đến thân thể yếu ớt bây giờ của hắn. Nhưng chính là lực bất tòng tâm, cho dù có là người trưởng thành trong hoàn cảnh bên cạnh không dù, không áo cánh dơi, không công cụ hỗ trợ lại rơi xuống từ độ cao này thì cũng là chuyện đã rồi. Hắn lại là một tiểu hài mới ra đời được một ngày đêm, quả thực là lần này hắn coi như đã xong. “Lão thiên (ông trời), ông cho ta đầu thai để rồi lại ra đi lãng xẹt thế này sao? Ta còn chưa có làm được gì cơ mà…” – Tiểu Phàm gào thét trong đầu.
Một tiếng hét vang vọng thiên không “Tiểu Phàm… Tiểu Phàm…”. “Sư phụ gọi ta… “, Tiểu Phàm loáng thoáng nhìn thấy sư phụ đã gọi hắn nhưng hắn biết có lẽ ông ấy không thể cứu hắn được rồi. Ông ấy đang phải chịu đựng Thiên Phạt!
Mắt hắn bị gió tạt vào cay nhức vô cùng, khiến hắn phải nhắm mắt lại và đợi chờ cái chết sắp tới gần. Hắn cứ rơi xuống mãi, rơi xuống mãi…
“Sao lâu quá vậy? Dù là độ cao ba trăm trượng thì thời gian rơi cũng không thể lâu như thế được…”, Tiểu Phàm cố căng mắt ra để nhìn xung quanh nhưng gió rít tạt cay mắt quá, hắn ti hí mắt tập trung nhãn lực nhìn ra. Nhưng… một màu hắc ám là tất cả những gì hắn có thể thấy được. “Chuyện gì thế này? Vừa rồi ta còn nhìn thấy các màu sắc khác nhau, dù bị nhòe đi vì tốc độ rơi quá cao, nhưng một màu hắc ám thì thật là kì quái…”, Tiểu Phàm lo lắng suy nghĩ.
Bỗng U… u… u…, Tiểu Phàm không còn nghe thấy tiếng gió rít bên tai nữa, mà thay vào đó là ù trong tai khi không gian đột ngột im ắng hoàn toàn. “Hình như… ngừng rơi rồi… ta còn sống?”, Tiểu Phàm nửa mừng nửa nghi cẩn trọng cảm nhận. Rồi hắn mở mắt ra nhìn: “Cái gì? Vẫn là hắc ám…” Xung quanh Tiểu Phàm toàn bộ là không gian đen thui, không một tia ánh sáng. “Ta lại tới địa phương nào đây?”, Tiểu Phàm chán nản tự hỏi. Từ khi chết tới giờ hắn đã đi tới không biết bao nhiêu là địa phương kì lạ rồi, nào là Âm phủ, nào là thế giới tu chân kì lạ, giờ lại tới cái hắc ám không gian đen tù mù này. “Ài… nhưng cũng thật may mắn mà, rơi từ độ cao đó mà ta lại không chết… Chết? Chắc không phải ta lại chết nữa chứ?”, Tiểu Phàm vừa kinh sợ vừa cười khổ trong lòng. Nếu hắn thực chết một lần nữa thì đúng là ông trời trêu đùa hắn rồi, vừa đầu thai được hơn một ngày đã lại xuống gặp Diêm Vương gia, khí vận của hắn quá tệ đi!
– Tiều tử… ngươi chưa chết đâu!
Bỗng một giọng nói kì lạ vang lên.
“Hả? Có người? Ai vậy?”, Tiểu Phàm kinh ngạc tự hỏi.
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta và ngươi rất là có duyên… tiểu tử xem qua tư chất ngươi rất khá nha. Thế nào? Có muốn sống sót ra khỏi đây không hả?
“Ngươi biết ta nghĩ gì sao? Ta tất nhiên muốn ra khỏi nơi này rồi. Mà nơi đây là nơi nào vậy?”, Tiểu Phàm “nói”.
– Việc đọc được suy nghĩ của kẻ không một chút tu vi như ngươi thực có đáng gì đâu mà ngạc nhiên. Còn về việc nơi này là nơi nào thì ta có thể nói cho ngươi đây là một cái tiểu phong ấn không gian (không gian nhỏ dùng để phong ấn), kẻ thù của ta đã mở ra nơi này để nhốt ta ở đây. Ta cứ nghĩ là sẽ mãi mãi không có kẻ nào tới, ta ở đây đã năm nghìn năm có lẻ rồi! Thông đạo vào nơi này sau mấy nghìn năm mới có đôi chút suy yếu, nhờ đó ngươi mới rơi được vào đây. Ngươi rơi vào đây có thể nói là kì ngộ lớn nhất cuộc đời ngươi đó. Vừa rồi ngươi nói muốn thoát khỏi nơi đây phải không?
“Phải!”, Tiểu Phàm dứt khoát đáp.
– Vậy để ta nói ngươi phương pháp nha. Hắc… hắc… nhưng trước tiên ngươi phải hứa với ta vài điều đã…
“Điều gì?”, Tiểu Phàm hỏi.
– Cách trả lời của ngươi rất lạnh lùng, dường như không giống với hài tử mới sinh ra, mà… giống như một tên thanh niên coi trời bằng vung. Đầu thai vẫn giữ ý thức hả?!
“Ngươi… sao…”, Tiểu Phàm kinh hãi. Chỉ một vài lời mà kẻ thần bí nhân kia đã tìm ra bí mật của hắn. Xét cả về lịch duyệt (có thể hiểu là kinh nghiệm) và cơ trí thì kẻ này đều bộc lộ bản lĩnh của một lão yêu quái tinh minh không tầm thường. Tiểu Phàm lại suy nghĩ sâu hơn, dựa vào kinh nghiệm đọc tiên hiệp kiếp trước, hắn có thể khẳng định việc mở ra không gian là thủ đoạn của những kẻ rất mạnh, những kẻ ấy chính là cường giả mà người ta nói tới. Điều ấy nói lên điều gì? Chính là kẻ thù của thần bí nhân này hẳn là một cường giả rất đáng sợ. Nhưng… kẻ thù của y lại không giết được y, mà chỉ có thể phong ấn y ở đây hơn năm nghìn năm. Từ đó lại càng thấy rõ rằng: thần bí nhân này là một lão yêu quái từ xa xưa cực độ khủng bố! Tiểu Phàm phải thật cẩn trọng khi nói chuyện với người này. Biết đâu kẻ này sống lâu trong cô độc, tính khí thất thường, chỉ một câu không hợp ý thôi, y sẽ khiến cho Tiểu Phàm hôi yên phi diệt (tan thành cát bụi) thì sao? Nhưng… một lời hợp ý, biết đâu quả như lời ông ta nói, đây sẽ là kì ngộ lớn nhất cuộc đời của Tiểu Phàm…
Nghĩ tới đây, Tiểu Phàm lại nghe thấy giọng nói của người kia:
– Không cần phải ngạc nhiên như thế. Chuyện đầu thai giữ được ý thức tuy rằng hiếm xảy ra, với lại Diêm La giới thường hay bưng bít chuyện nhục nhã này, nhưng với những người đã tu luyện tới cấp độ của ta thì việc này chẳng còn là bí mật gì cả. Bây giờ nói tới chuyện chính đi… Ta muốn ngươi hứa với ta đôi điều thế này. Thứ nhất, sau khi ra khỏi đây ngươi phải giúp ta đi trả thù. Thứ hai, ra khỏi đây rồi, ngươi phải giúp ta tìm và bảo vệ hậu đại (đời sau) của mình, nếu nó là nữ nhi thì ngươi phải thành thân với nó; nếu nó là nam thì ngươi phải nhận nó làm đệ tử, hết lòng bồi dưỡng nó… Thế thôi, ta chỉ muốn ngươi hứa hai điều ấy thôi.
“Tiền bối à… hai điều mà người muốn ta làm nghe qua thì đơn giản nhưng mà sức trói buộc và độ khó thì không hề thấp đâu. Điều thứ nhất, người muốn ta giúp người báo thù, tuy rằng không giới hạn thời gian nhưng với người trọng chữ “tín” như ta thì đúng là một gánh nặng tâm lí không hề nhỏ. Lại nói, người khi xưa hẳn là rất hùng mạnh đi, vậy thì kẻ có khả năng phong ấn người ở đây thì lại càng không đơn giản rồi. Một tiểu tử chưa có một chút tu vi nào như ta muốn giúp người báo thù thì đúng là không khác gì người si nói mộng (kẻ ngốc nói mơ). Hơn nữa dù cho ta thời gian để tu luyện đi chăng nữa thì với một kẻ một chút căn bản về tu đạo cũng không có như ta, chuyện trả thù cũng là bất khả thi. Còn về điều thứ hai. Người nói muốn ta tìm và bảo vệ hậu đại của người. Chưa nói tới việc ta có khả năng bảo vệ hay không, riêng việc tìm lại hậu đại của người sau hơn năm ngàn năm thì còn khó hơn mò kim đáy bề nữa. Đấy là còn chưa kể tới việc người muốn ta thành hôn với nữ nhân mà ta một chút cũng không biết. Quả thật là làm khó ta quá mà!”, Tiểu Phàm phân tích.
– Hắc Hắc… rất thông minh. Ngươi cũng là một kẻ rất cẩn thận, hơn nữa trong mỗi câu nói đều suy xét rất kĩ. Để ta nói xem đúng không nha? Trước hết ngươi gọi ta là “tiền bối” chính là sự thay đổi đầu tiên – chính là muốn nâng ta lên phải không? Tiếp theo ngươi tự nhận là người giữ chữ “tín” là “nhất tiễn hạ song điêu” (một mũi tên bắn hai con chim). Nhờ một chữ “tín” đó, ngươi đã vô hình chung khiến ta một phần sẽ tin tưởng ngươi hơn, dù rằng đó chỉ là một câu nói. Tác dụng thứ hai của chữ “tín” ấy chính là làm tăng mức độ nặng nề của thử thách thứ nhất lên. Từ đó nếu ngươi đồng ý nhận lời thì công lao của ngươi trong lòng ta sẽ không chỉ tăng lên gấp đôi đâu. Tới nữa, khi ngươi phân tích kẻ thù của ta, thì cũng là cố tình khen ta hùng mạnh, đồng thời lần nữa tăng độ khó của lời hứa thứ nhất lên. Đến lời hứa thứ hai, ngươi cũng là phân tích để thấy được sự khó khăn khi thực hiện nó. Phía trên ngươi còn có nói tới sự thiếu căn bản tu đạo của mình nữa. Tổng kết lại thì chỉ trong một đoạn phân tích của mình, ngươi hẳn là muốn đạt được mấy điều sau đây: Thứ nhất là muốn chiếm cảm tình của ta. Thứ hai là muốn ta hiểu được ngươi cũng là một kẻ thông minh, hiểu được độ khó của hai lời hứa này, không phải dạng lỗ mạng dễ bị lừa gạt. Thứ ba và cũng là điều cuối cùng, ngươi muốn mặc cả giá với ta mà thôi. Hẳn ngươi không chỉ muốn thoát khỏi nơi này, mà còn muốn thù lao hợp lý phải không?
“Đúng là không gì qua nổi mắt tiền bối.”, Tiểu Phàm cười cười nói. Việc thần bí nhân nhìn ra được ý đồ của hắn chính là đã nằm trong sở liệu. Hắn cũng chỉ mong có thế. Như vậy hắn mới có thể có được cái phần thù lao xứng đáng mà hắn muốn.
– Ngươi yên tâm, ta không để ngươi tay không bắt giặc đâu. Nếu đã để ngươi thực hiện hai lời hứa ấy, ta phải cho ngươi điều kiện để thực hiện chứ, phải không? Nhưng ngươi… trước hết phải phát thệ (thề) đã!
“Được!”, Tiểu Phàm chấp thuận.
“Ta, Lâm Tiểu Phàm, hôm nay hướng thương thiên xin phát thệ. Nếu sau này thoát được khỏi nơi đây… với điều kiện hợp lí ta sẽ giúp vị…”
– Ta họ Phạm, tự là Nhất Tiêu.
Thần bí nhân nhẹ nói.
Tiểu Phàm tiếp: “… ta sẽ giúp vị Phạm Nhất Tiêu này báo thù rửa hận. Đồng thời giúp ông ấy tìm hậu đại của mình và bảo vệ họ, giúp ông ấy chăm sóc họ. Xin thương thiên…”
– Khoan đã… nếu nó là nữ nhi ngươi phải thành thân với nó, nếu nó là nam nhân ngươi phải nhận nó làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ… không được bỏ qua phần này.
Thần bí nhân nghiêm khắc nhắc nhở.
“Tiền bối à, việc này… “, Tiểu Phàm ngần ngại nói.
– Có gì không ổn sao?
Thần bí nhân nghi hoặc hỏi.
“Việc nhận làm đệ tử thì vãn bối không có vấn đề gì. Nhưng việc thành thân thì xin nói thẳng, vãn bối làm không được!”, Tiểu Phàm dứt khoát nói.
– Vì sao? Hay ngươi sợ hậu đại của ta xấu xí không xứng đáng với ngươi?
Thần bí nhân lạnh nhạt hỏi.
“Không phải. Nguyên do là vãn bối đã có người thương rồi. Vãn bối sẽ không bao giờ phản bội nữ tử ấy”, Tiểu Phàm đáp.
– Ra thế. Là người ngươi yêu từ kiếp trước phải không?
Giọng nói lại vang lên.
“Dạ phải.”, Tiểu Phàm đáp gọn.
– Nhưng lấy gì để đảm bảo ngươi sẽ tìm được nàng ta? Lại nói chắc gì khi hai người gặp lại nàng ta vẫn còn yêu ngươi? Nếu quả thực nàng ta không còn yêu ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Phạm Nhất Tiêu nói.
“Ta sẽ tìm thấy nàng! Và nàng chắc chắn sẽ yêu ta!”, Tiểu Phàm khẳng định.
– Tại sao?
Nhất Tiêu hỏi lại.
“Không tại sao cả. Chỉ đơn giản như đêm đến thì trăng lên, ngày tới thì mặt trời sáng tỏ. Vậy thôi!”, Tiểu Phàm trả lời.
– Ngươi cũng thật là cứng đầu đi. Bất quá… ta thích! Nhưng mà thích thì thích, điều kiện ta đưa ra vẫn không thay đổi. Ngươi đồng ý thì đồng ý, không thì thôi. Dẫu sao ta cũng luôn muốn có một bằng hữu (bạn) ở đây với ta. Ta cô đơn hơn năm nghìn năm rồi…
Nhất Tiêu vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ.
“Tiền bối thật ép người quá đáng…”, Tiểu Phàm nói.
– Không có gì là quá đáng cả. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Nếu ngươi không ra khỏi đây được thì liệu ngươi có tìm được nữ tử đó không, hơn nữa nam nhi đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình cơ mà. Còn nữa, chắc gì hậu đại của ta đã là nữ nhi đúng không? Cho nên việc ngươi thành thân đâu chắc chắn đã xảy ra đâu nào.
Nhất Tiêu thuyết phục.
“Tiền bối, vãn bối quả thực muốn ra khỏi nơi đây, nhưng muốn ta phản bội nàng thì mãi mãi không thể. Hay là… người đổi điều kiện khác đi.”, Tiểu Phàm thỏa hiệp.
– Không được, ta đâu còn gì luyến tiếc nữa. Ta nói rồi, ngươi đồng ý thì đồng ý, không thì ở lại đây đi.
Nhất Tiêu nói.
“Tiền bối… Ài… thế thì thôi vậy! Chúng ta hay là ở lại đây thêm vài cái năm ngàn năm nữa đi ha. Rồi chờ đợi một kẻ nào đó may mắn như vãn bối rơi được vào nơi này. May ra thì lúc đó tiền bối mới trả được thù đi. Nhưng mà… hậu đại của người… dù là nam nhân hay nữ nhân thì không biết là còn tồn tại tới lúc đó không nữa?”, Tiểu Phàm thở dài than thở.
– Hừ… uy hiếp ta sao?
Phạm Nhất Tiêu hừ lạnh.
“Vãn bối không dám…”, Tiểu Phàm cười cười đáp.
“Chỉ là điều vãn bối nói chính là sự thật. Tiền bối tinh minh như vậy hẳn là cũng biết rõ quá ấy chứ”, hắn tiếp.
– Hảo… hảo… hay cho tiểu tử tinh quái ngươi. Nếu đã như thế thì để xem ta và ngươi ai là kẻ cứng đầu hơn đi.
Phạm Nhất Tiêu tức giận đáp.
“Vậy được… hai ta cứ chờ xem”, Tiểu Phàm nổi máu cứng đầu lên, cũng đối đáp lại.
Hắc ám không gian (không gian đen tối) chìm vào im lặng suốt mười ba năm thời gian.
Cho tới một ngày…
– HẾT CHƯƠNG 5-