Tầm Lộ

Chương 46: Đêm...


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 46: Đêm…

Tại sườn núi Vô Cực Sơn…

– Sư tỷ. Cái này cho tỷ.

Tương Ngạn lấy từ trong tay nải ra một cái bánh Thủy Liên đưa cho Ái Thượng.

– Cám ơn đệ.

Ái Thượng mỉm cười nhận lấy miếng bánh.

Đoạn, nàng bẻ miếng bánh làm đôi, ngập ngừng nhìn Tôn Kinh đang ngồi khều lửa. Tự mỉm cười một mình, Ái Thượng tiến đến chỗ Tôn Kinh, dịu dàng nói:

– Đại sư huynh. Huynh cũng dùng đi.

Vừa nói, Ái Thượng vừa đưa một nửa cái bánh Thủy Liên trong tay cho y.

Tôn Kinh ngạc nhiên, rồi lắc đầu nói:

– Muội ăn đi. Ta có rồi.

Y xoay tay trong không trung, liền thấy đã nắm gọn lấy một miếng lương khô.

Ái Thượng chỉ ừm nhỏ một tiếng. Nàng ngồi đó, lặng yên không nói gì.

Tương Ngạn ngồi phía xa tại một góc, nhìn thấy cảnh này cũng lặng yên, trong mắt thoáng hiện lên nét phức tạp, sau lại lắc đầu, nhắm mắt lại dưỡng thần.

– Tiểu Phàm, đệ có mang lương thực không?

Tôn Kinh nhìn về phía Tiểu Phàm đang ngồi xếp bằng ở một bên, hỏi.

Tiểu Phàm mở mắt, đáp:

– Đại sư huynh, còn lương khô không vậy?

Tôn Kinh mỉm cười, hất tay, một miếng lương khô bay tới chỗ Tiểu Phàm. Tiểu Phàm xòe tay đón lấy, rồi nói:

– Đa tạ sư huynh.

– Đệ ra đây ngồi đi, sao ngồi đó một mình vậy?

Tôn Kinh lại quay sang Tương Ngạn, nói – Cả đệ nữa…

Hai người Tiểu Phàm và Tương Ngạn nghe vậy cũng tiến đến bên đống lửa ngồi xuống.

Tiểu Phàm bỗng nhiên nảy ra một ý. Trong lòng chợt động, hắn lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ. Ba người kia liền tò mò, nghiêng đầu nhìn cái bọc trong tay Tiểu Phàm.

Xoạt, Tiểu Phàm gỡ tấm vải xơ xài ra.


– Thái đao? (Đao chuyên dùng để thái trong nghề làm bếp)

Tương Ngạn ngạc nhiên.

Tiểu Phàm chỉ cười hì hì, rồi chăm chú nhìn miếng lương khô trong tay trái. Để xem ta làm được tới đâu, Tiểu Phàm thầm nghĩ. Hắn tung miếng lương khô lên, rồi…

Véo véo véo…

Hai mắt Tiểu Phàm léo sáng, tay phải cầm thái đao vung ra liên tiếp. Ngang dọc, trái phải, âm thanh vù vù vang lên cùng ánh đao léo sáng lên không ngừng. Bụp, thái đao vừa thu lại, tay trái hắn liền xòe ra bắt lấy miếng lương khô trong chớp mắt.

Tiểu Phàm xòe bàn tay ra, bốn người cùng nhìn vào.

– Oa… Nhị sư huynh thật giỏi nha.

Ái Thượng kinh ngạc thốt lên.

– Phải đó. Thật không ngờ đệ còn tinh thông trù nghệ nữa.

Tôn Kinh cũng nói.

Tương Ngạn thì thích thú hỏi:

– Huynh dạy đệ được không?

Nguyên lai trong bàn tay Tiểu Phàm bây giờ là miếng lương khô vốn to bằng nắm tay đã được thái ra thành hơn chục miếng nhỏ.

Tiểu Phàm lắc đầu, Ài, thất bại thảm hại rồi. Không một miếng nào đều nhau cả. Thậm chí có được miếng vuông vức cũng không nổi nữa… Hắn nói:

– Tinh thông gì chứ. Ta chẳng qua là dùng thái đao làm trò tào lao mà thôi… Thực hai chữ “trù nghệ” còn quá xa vời. Đâu có cái gì mà dạy với không dạy…

Tương Ngạn nghi hoặc nói:

– Cái này mà là trò tào lao sao? Vậy, nhị sư huynh, thế nào mới coi là trù nghệ được?

Tiểu Phàm chán nản nói:

– Miếng lương khô này cắt ra phải đều nhau. Hai mươi miếng phải giống nhau như đúc, một li cũng không được sai, vuông vắn, đầy đặn… Ta đến việc thái cho chúng thành khối vuông cũng làm không nổi thì nói gì tới “trù nghệ”.

Ái Thượng thích thú lấy một miếng lương khô trong tay Tiểu Phàm lên xem, rồi nói:

– Có nói thế nào thì muội cũng thấy hay lắm mà. Miếng lương khô vốn bình thường, giờ nhìn lại thấy khả ái lắm chứ hả? Nhìn cũng muốn ăn hơn…

– Phải đó… Ta cũng thấy vậy.

Tôn Kinh cười nói. Y cũng cầm lên một miếng bánh trong tay Tiểu Phàm bỏ vào miệng…


Tương Ngạn cười hì hì, cầm luôn hai miếng lương khô nhỏ nhét vào miệng, nhai choẹp choẹp… – làm bộ ngon lành vô cùng. Đồng thời giơ ngón tay cái lên, đầu lại gật gật không ngừng…

Tiểu Phàm trông thấy thế liền cười ha hả. Hắn sao lại không rõ mọi người chính là đang an ủi hắn mà thôi. Nhưng an ủi thì an ủi, lòng hắn, dù vậy vẫn hoan hỉ cùng xúc động vô cùng… Bốn người bọn họ tuy mới nhận đồng môn không tới một ngày, nhưng tình cảm lại kì lạ khá thân thiết. Có lẽ mỗi người đều cảm thấy: họ, những luyện thể giả hiếm hoi, chính vốn đã là một gia đình rồi.

– Hảo… Vậy đưa linh thực của mọi ngươi đây. Ta thái cho…

Tiểu Phàm cười cười nói, đồng thời nhanh tay cầm lấy bánh Thủy Liên và lương khô của ba người kia tung lên không…

Ánh đao phản chiếu ngọn lửa trại lại lóe lên, họa ra một màn đao quang dày đặc. Xoát, thái đao thu lại, ba người kia đồng loạt xòe tay, chụp lấy.

– Hảo đao pháp. Hảo đao pháp…

Tôn Kinh cười nói.

Tiểu Phàm vui vẻ, cười cười, chắp tay, cúi người làm bộ khách khí đáp lại:

– Đa tạ. Đa tạ…

Mọi người liền cười phá lên một tràng sảng khoái vang vọng cả một góc núi…

Mười hai giờ đêm…

– Được rồi, mọi người, đêm nay chúng ta sẽ phân công gác đêm rồi nghỉ ngơi thôi. Sáng mai còn lên đường nữa.

Tôn Kinh nuốt nốt miếng lương khô cuối cùng, nói.

Y tiếp:

– Ta sẽ gác ca đầu. Sau đó đến Tiểu Phàm. Rồi Ái Thượng và Tương Ngạn lần lượt kế tiếp. Mỗi người sẽ gác hơn một canh giờ nhá.

Ba người còn lại Dạ một tiếng đáp ứng.

– Vậy bắt đầu nghỉ ngơi đi. Ta có mang theo lều nhỏ đây. Cái này cho tam sư muội sử dụng là được rồi. Nam nhi chúng ta cứ nghỉ ở ngoài cũng không sao…

Nói dứt lời, y vung tay, trên nền trại liền xuất hiện một số dụng cụ dựng lều đơn giản.

Bốn người chung tay, sau chỉ vài phút đã dựng xong. Xong xuôi, Ái Thượng bước vào trong lều, hai người Tiểu Phàm và Tương Ngạn, mỗi người một góc nhắm mắt nghỉ ngơi. Riêng Tôn Kinh nhanh nhẹn chèo lên đỉnh một cái cây, bắt đầu cảnh giới quan sát.

Sương đêm bắt đầu phủ xuống, con người ta cảm nhận ngày một rõ hơn cái lạnh và tĩnh lặng của núi rừng…


Tiếng côn trùng kêu rả ríc vang lên rõ rệt trong đêm tĩnh mịch – đêm đã muộn rồi.

Chợt nghe Xoạt xoạt… mấy tiếng, dưới ánh lửa tàn, một bóng người nhẹ nhàng bước ra khỏi lều. Người này không ai khác chính là Hách Ái Thượng… Nàng bước thật nhẹ, rồi leo lên thân cây.

– Hả? Ai vậy?

Tôn Kinh nghe tiếng có người leo lên cây, ngạc nhiên khẽ hỏi.

– Là muội, Ái Thượng đây…

Ái Thượng khẽ đáp.

– Sao vậy? Giờ này leo lên đây có chuyện gì sao?

Tôn Kinh nhíu mày, hỏi một cách đầy quan tâm.

Ái Thượng đến bên cạnh Tôn Kinh, ngồi xuống tán cây, nói:

– Muội. Muội không ngủ được…

– Hử? Có chuyện phiền muộn sao?

Tôn Kinh quay sang hỏi.

– Ừm… Không có gì. Chỉ là… có một… có một…

Ái Thượng đột nhiên ngập ngừng không nói nữa.

– Có một?

Tôn Kinh hiếu kì hỏi lại.

Ái Thượng đột nhiên cười khúc khích nói:

– Có một tên ngốc làm muội không sao ngủ được…

– Hả? Một tên ngốc? Hắn là ai? Hắn làm gì muội vậy? Là chuyện trước đây sao?

Tôn Kinh lấy làm kì lạ, hỏi liền mấy câu.

Ái Thượng không đáp chỉ cười mỉm một cái. Khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, nhưng vì trời tối, Tôn Kinh lại không quá để ý nên không hề nhận biết được. Lúc lâu sau, Ái Thượng mới nói:

– Đại sư ca. Tinh tú hôm nay thực đẹp quá.

Ái Thượng đã thay đổi cách xưng hô với Tôn Kinh, từ “đại sư huynh” thành “đại sư ca”, tính thân mật không chỉ đơn giản tăng thêm một bậc. Chỉ có điều Tôn Kinh là người thực thà, tất nhiên càng không phải là người tinh ý cho nên y cũng không nhận ra điều này.

– Phải… Thực cảm giác như là ở quê hương ta vậy… Hai nơi nhưng cùng một bầu trời…

Tôn Kinh gật đầu, nói.

Ái Thượng dịu dàng hỏi:

– Sư ca, huynh có thể kể cho muội nghe về quê hương của huynh được không?

Tôn Kinh ánh mắt có phần hoài niệm, bắt đầu kể:


– Quê hương của ta…

Tiểu Phàm ngồi xếp bằng ở một góc, nhìn qua dường như là đã tiến vào nghỉ ngơi từ lâu. Có điều tinh thần hắn thực ra vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn cười thầm, Hai người này quả nhiên… Hắc hắc…

Bỗng…, Crắc…, một tiếng cành cây gãy vang lên nho nhỏ. Tiểu Phàm mở hé mắt ra. Ài…, thật là…, hắn ngán ngẩm thở dài trong lòng.

Nguyên lai dưới chân Tương Ngạn lúc này đã có một cành cây nhỏ gãy làm đôi. Xem chừng chính là đã bị y dùng tay mà bẻ đi!

Tiếng rì rầm nho nhỏ của Tôn Kinh kể về những kỉ niệm ấu thơ của mình cùng tiếng cười khúc khích của Ái Thượng lại vang lên khe khẽ trong đêm. Có lẽ hai người họ không hề hay biết rằng phía dưới, Tiểu Phàm và Tương Ngạn vẫn còn đang thức và có thể nghe được mọi điều…

Tiểu Phàm bỏ ngoài tai những tiếng to nhỏ khe khẽ của hai người trên tán cây cao phía trên. Hắn quyết định tiến vào trạng thái Tâm tưởng tu luyện. Dù sao kĩ thuật Thái của hắn vẫn còn quá kém cỏi…

Phập. Phập. Phập…

Tiểu Phàm không ngừng nghỉ vung thái đao chém lên thân mộc trụ trước mặt. Động tác của hắn so với lần tập đầu tiên cũng đã nhanh hớn một chút rồi. Bởi lẽ tuy nói là một lần tập đầu tiên nhưng nó lại kéo dài tới hơn hai ngày thời gian tâm tưởng, cho nên hiệu quả cũng không phải là không có.

Khoảng một ngày thời gian (tâm tưởng) tập luyện không ngừng nghỉ, Tiểu Phàm cuối cùng cũng chịu không nổi liền quyết định chuyển sang làm việc khác. Hắn phất tay một cái, mộc trụ khắc bàn cờ họa tiết liền tan thành đám mây trắng rồi tản đi mất. Một cái bàn bếp liền đó hiện lên cùng những nồi, những Tử Vân Kê, Thanh Lựu Quả, Băng Lựu Củ, Tiểu Ngư Tảo,…

Đáng tiếc là phương pháp Tâm tưởng thao luyện này không thể tự tái tạo lại mùi vị sau khi nấu ra của linh phẩm, nếu không thì ta có thể tập nấu luôn thử trong này mà không cần tốn tiền mua nguyên liệu rồi, Tiểu Phàm nghĩ thầm, Nhưng mà luyện kĩ thuật thái thì cũng tốt lắm… Dẫu sao trong cuốn sách cũ kĩ kia cũng đã nói là món Cung Bảo Kê Đinh này chú trọng ở kĩ thuật Thái mà.

Hắn lại bắt đầu tập thái các loại nguyên liệu của món Cung Bảo Kê Đinh. Hắn hiểu rằng tuy nói tập khắc lên mộc trụ chính là phương pháp tập luyện Thái kĩ (kĩ thuật Thái) của Đinh gia, nhưng muốn làm chủ được món Cung Bảo Kê Đinh sớm thì chính là vẫn phải thực hành trên nguyện liệu thật nhiều để có thể hiểu hết về kết cấu của từng loại khác nhau. Hơn nữa, nếu toàn bộ ba ngày thời gian (tâm tưởng) chỉ để dành cho việc khắc hết vết này đến vết khác lên mộc trụ thì cũng thật là quá buồn chán…

Thời gian hơn một ngày còn lại trong tâm tưởng của hắn nhanh chóng trôi đi. Chán thái nguyên liệu thì hắn lại chuyển sang chém lên cột gỗ. Chán luyện Đinh gia kĩ thì hắn lại chuyển sang luyện Thái Tổ Trường Quyền. Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại…

Tiểu Phàm mở mắt, thoát khỏi trạng thái Tâm tưởng thao luyện. Ài, lại thế rồi…, Tiểu Phàm cố vẫy vẫy cánh tay phải đau nhức. Cũng giống như lần trước, sau khi rời khỏi tâm tưởng thế giới, cánh tay hắn lại bị đau mỏi vô cùng. Có điều Tiểu Phàm chỉ xoa bóp cho cánh tay một chút, sau đó liền bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện Ma kinh. Từ lần trước, hắn đã biết ngay sau khi tiến hành Tâm tưởng thao luyện, hiệu quả tu luyện sẽ mạnh hơn rất nhiều…

Thủ ấn vừa kết, Nhị hợp đồ hình nơi ngực trái liền lóe sáng lên dưới áo bào, linh khí Lôi Đình và Hắc Ám bắt đầu được dẫn dắt vào cơ thể Tiểu Phàm. Lần này tốc độ linh khí hấp nạp vào cơ thể để chuyển hóa thành Thần Ma lực có kém hơn một chút so với lần trước. Nhưng việc này Tiểu Phàm vốn đã đoán trước rồi. Hắn hiểu lần đầu tốc độ tu luyện mạnh tới như vậy là do cơ thể hắn chính là đang ở trạng thái bị “sốc”. Việc đó cũng giống như là một người lần đầu chạy marathon một quãng đường dài trở về, cơ thể sẽ vô cùng mệt mỏi và khát nước. Khi đó, não bộ và cơ thể sẽ đòi hỏi một lượng nước lớn hơn bình thường rất nhiều nhiều lần. Nhưng sau này, khi người đó trải qua cùng một quãng đường chạy tương tự lần thứ hai, sự mệt mỏi của anh ta sẽ giảm bớt, nhu cầu đòi hỏi hấp thụ nước cũng sẽ hạ xuống. Đó là bởi cơ thể đã dần thích nghi với cường độ hoạt động như vậy. Việc tu luyện sau khi tiến hành Tâm tưởng thao luyện thực ra cũng giống như việc thèm nước của người chạy marathon kia. Ở lần đầu tiên, cơ thể Tiểu Phàm bị tiến vào trạng thái gần như kiệt sức hoàn toàn, vì vậy mà hắn mới có thể tạo ra thực tượng trong khi tu luyện. Nhưng tới lần thứ hai này, cơ thể hắn đã quen hơn một chút với Tâm tưởng thao luyện, cho nên tốc độ hấp thu linh khí cũng giảm bớt đi một phần nhỏ. Có điều, cũng nhờ thế mà hắn không có tạo ra thực tượng như lần trước. Nếu không chỉ sợ, ba người đồng môn còn lại của hắn đã bị chấn động đến phát ngốc mất rồi…

– Tiểu Phàm. Tiểu Phàm… Đến ca gác của đệ rồi.

Giọng nói của Tôn Kinh khe khẽ vang lên bên tai Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm thở ra một hơi, mở mắt ra, cười nói:

– Ồ. Đến lượt đệ rồi à? Vậy huynh đi nghỉ đi…

Vừa nói, hắn vừa nhìn xung quanh: Ái Thượng đã không ở ngoài từ bao giờ. Xem ra, nàng ta đã tiến vào lều nghỉ ngơi từ lúc trước rồi. Tam sư muội hiển nhiên là vào lều rồi, Tiểu Phàm cười thầm trong lòng, lại nghĩ, Nàng ta lén la lén lút leo lên chỗ của đại sư huynh, tất nhiên trước khi đổi ca gác thì phải trốn ngay…

– Vậy được. Ta đi nghỉ đây.

Nói đoạn, Tôn Kinh ngáp khẽ một cái rồi tiến đến một góc, nằm xuống nghỉ ngơi.

Tiểu Phàm cười cười nhìn cái lều nhỏ rồi lại nhìn vị đại sư huynh thành thành thực thực của mình. Bỗng nét mặt hắn chuyển sang hơi phức tạp khi nhìn về góc ngồi của tiểu sư đệ Tương Ngạn. Ài, Tiểu Phàm lắc nhẹ đầu vài ba cái.

Hắn leo nhanh lên ngọn cây…

– HẾT CHƯƠNG 46 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.