Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 43: Nhập môn
– Xin chào toàn thể các trò. Ta là Lưu Vu, trước xin chúc mừng các trò đã xuất sắc đỗ vào Học viện chúng ta…
Hiện tại, trong sảnh đường ngoài trời rộng tới hai trăm trượng vuông, trước một thạch đài cao chính là hơn hai trăm cái bồ đoàn đã trật kín người ngồi. Toàn bộ bọn họ đều mặc hắc – bạch song sắc đồng phục của Vô Cực Học viện. Họ… chính là năm nhất học viên.
Nghe nam tử kia nói, mọi người liền đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.
Người vừa cất tiếng là một trung niên nam tử với vẻ ngoài hòa nhã, ánh mắt thân thiện. Đứng trên một thạch đài cao, không ai khác, đích thị là Lưu Vu – Lưu lão sư khi trước đã chủ trì Truy Phong Hội. Có thể nói đối với người này, học viên đa phần đều có ấn tượng rất tốt.
Lưu Vu lại tiếp:
– Hơn hai trăm người ngồi đây chính là những tu đạo giả vô cùng ưu tú của thế hệ trẻ trên toàn bộ Thất Thải Đại giới và thậm chí là cả những đại giới khác nữa. Có thể nói, các trò là những người hội tụ đủ các yếu tố để trở thành những cường giả sau này. Và… chính vì lẽ đó, Vô Cực Học Viện chọn các trò! Các trò, mỗi người một quê hương, mỗi người một thân thế, gia cảnh, không ai giống ai, nhưng… một khi các trò đã ngồi đây, các trò đều là Vô Cực học viên, các trò chính là nhi tử của Học viện… Học viện chúng ta đã có lịch sử lâu đời gần hai trăm năm. Vốn tiền thân của Học viện là Vô Cực Phái do tiền bối Vô Cực Đạo Nhân sáng lập nên. Đến ngày 03 tháng 04 năm 823 Thương Lan Lịch thì chính thức chuyển thành Vô Cực Học viện như ngày nay. Vô Cực Viện là một trong tam đại Học viện của Thương Lan Quốc, sánh ngang cùng với hai đại Học viện còn lại là Autula Học viện và Thương Lan Học viện. Từ xưa, vang danh khắp bốn cõi, Học viện chúng ta đã được biết đến là cái nôi nuôi dưỡng nhân tài. Học viện đã từng đào tạo ra vô vàn những cường giả kiệt xuất. Những người đạt tới Kim Đan cảnh giới cũng có rất nhiều, có thể kể đến như: Nhất Khoái Kiếm – Ân tiền bối, Thiên Tuyệt Mệnh Kiếm – Hạ nữ tiền bối, Song Câu Sách Mệnh – Đinh tiền bối, Ảo Miên Cước – Lai tiền bối, Thất Tình Đao – Tạ tiền bối, Nam Trấn Quyền – Lư tiền bối,… và rất nhiều những vị tiền bối đức cao vọng trọng khác nữa. Họ đều là những người hết sức nổi tiếng trong tu đạo giới. Không chỉ như vậy, Vô Cực viện chúng ta còn có một đệ nhất nhân nữa. Năm trăm năm trước, vị tiền bối ấy đã lẫy lừng trên tu đạo giới với biệt hiệu Nhất Thủ Trích Tinh (một tay trộm cả sao trời). Lúc ấy người đã đạt tới Tạo Hóa Cảnh rồi!…
Nghe Lưu Vu nói tới đây, đám học viên phía dưới đều “ồ…”, “à…” không ngớt, một bộ hâm mộ vô cùng…
Lưu Vu lại tiếp, trong mắt y cũng không tránh khỏi có tia sùng bái:
– Đó là năm trăm năm trước. Ôi! Không hiểu bây giờ tiền bối ấy đã tới cảnh giới ấy chưa? Chí tôn (gồm cả Địa tôn và Thiên Tôn)! Danh hiệu ấy cả tu đạo giới này ai mà không theo đuổi? Nhưng thử hỏi có mấy người đạt tới đây…
Lưu Vu lại tiếp tục nói về lịch sử, truyền thống và những nhân vật nổi danh của Vô Cực Học viện. Đây dường như chính là một việc không thể nào không làm trong lễ khai giai mỗi năm học. Việc này không chỉ để cho học viên mới vào hiểu hơn về Học viện và truyền thống của nó, mà đồng thời cũng xúc động lòng tự hào, niềm hân hoan bên trong mỗi tân học viên. Và chỉ có như vậy, trong lòng họ, Vô Cực viện từ đây mới thực sự có thể trở thành mái nhà kiêu hãnh…
Tiểu Phàm bên dưới nghe Lưu Vu nói mà lòng cũng như bao học viên khác, trào dâng một niềm vui sướng và háo hức khó tả. “Rồi đây, ta sẽ được học tại nơi này… Có lẽ long tổ hổ huyệt chính là đây rồi…”, Tiểu Phàm tự nhủ. (“long tổ hổ huyệt” tức tổ rồng hang hổ, ở đây ý nói nơi xuất thân của nhân tài).
…
– … Một lần nữa xin chúc mừng các trò.
Lưu Vu kết thúc bài phát biểu đầy cảm hứng của mình.
Mọi người lại ào ào vỗ tay.
Lưu Vu cười, ra hiệu mọi người im lặng, nói tiếp:
– Sau đây cũng là một phần rất quan trọng của buổi lễ ngày hôm nay. Đó chính là…
“Đến rồi đây…”, Tiểu Phàm thầm nghĩ.
– … khảo nghiệm môn học!
Lưu Vu nói lớn.
Lời Lưu Vu vừa dứt lập tức từ không trung hai mươi người đồng loạt từ bốn phía bình đài phi thân tới. Bọn họ già trẻ, nam nữ đều có cả. Mỗi người một dáng vẻ, chẳng ai giống ai cả, nhưng ai nấy đều thể hiện thân pháp vi diệu cùng dáng điệu của bậc cao thủ phi phàm.
Lưu Vu cười, đưa hai tay sang ngang, nói:
– Hai mươi vị này, thêm cả ta là hai mốt người sẽ là giám khảo của buổi khảo nghiệm này…
Phía dưới lại một đợt “ồ à…” không ngớt.
Lưu Vu tiếp tục giải thích:
– Hai mươi mốt người chúng ta chính là đại diện cho các môn học của các trò. Gồm có… Luyện Khí…
Lưu Vu dừng lại đôi chút, chờ đợi một thân ảnh từ phía sau bước tới.
Một nam tử nhìn khoảng hai mươi tuổi từ phía sau bước lên. Người này có một đặc điểm rất nổi bật mà bất cứ ai khi gặp y lần đầu đều sẽ để ý, vì nó mà chẳng thể quên được y. Đó chính là mái tóc của y. Mái tóc y kì lạ phân làm hai phần rõ rệt, lấy đỉnh đầu làm danh giới, nửa trái một màu trắng như cước, nửa phải lại đen tuyền một màu không tạp sắc. Trên miệng y nở một nụ cười vui vẻ, xem chừng người này là người hòa nhã, dễ gần.
Lưu Vu nói:
– Vị này là Khúc Thanh, chính là người phụ trách Luyện Khí bộ môn của Học viện chúng ta. Hôm nay, những ai là luyện khí giả thì được đệ ấy kiểm tra.
Khúc Thanh mỉm cười lộ hàm răng trắng tinh, nói:
– Rất vui được làm quen với các trò.
Lưu Vu tiếp tục giới thiệu:
– Bộ môn thứ hai là Luyện Thể, đứng đầu là Lôi Hoành Thiên…
– Ồ, Hoành Thiên… tên nghe đã mạnh mẽ rồi…
– Nghe tên là biết là luyện thể giả ha…
Phía dưới học sinh liền bàn tán không ngừng.
Nhưng bóng hình từ tốn đi lên ngang bằng với hai người kia lại khiến cho toàn bộ học sinh đều ngạc nhiên.
Nam tử tên Hoành Thiên kia lại không hề giống như trong tưởng tượng của mọi người. Cao lớn, uy mãnh, hùng dũng? Không! Y không chỉ không giống như vậy, mà ngược lại còn là một kẻ nhỏ bé, gầy nhom và vàng vọt, ốm yếu. Nam tử hai mươi tuổi này bộ dáng kì thực một chút cũng không giống với luyện thể giả chút nào.
Phía dưới học viên đều hoang mang, xì xào không ngớt…
– Người này mà trưởng quản Luyện Thể bộ môn ư? Bộ dạng như vậy…
– Phải đó, nhìn… yếu quá!
– Danh tự chẳng xứng chút nào…
Tiểu Phàm cũng nhíu mày nhìn nam tử kia. Chỉ là trong lòng hắn không có một chút khinh thường nào, mà chỉ có đôi chút nghi hoặc mà thôi. Bởi lẽ trong đôi mắt người nam tử kia, hắn thấy có gì đó rất lạ… Dường như, đó là sự tự tin đạt tới một chữ “ngạo”!
– Ha ha ha…
Bỗng một tiếng cười hiên ngang cắt đứt tiếng xì xào phía dưới. Nguyên lai là Lôi Hoành Thiên vừa ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng dài.
– Vẫn như mọi năm ha!
Đoạn, y quay sang nói với hai người Lưu Vu và Khúc Thanh.
Hai người kia thấy thế cũng cười cười, gật đầu.
Hoành Thiên liền quay xuống đám đông nói:
– Ê, đám tiểu tử kia. Có tên nào phía dưới trả lời cho ta biết luyện thể giả là thế nào không? Nếu trả lời được, khiến ta hài lòng, ta sẽ có thưởng cho…
Giọng nói tuy không to nhưng lại hàm chứa ý cười, đánh đố cùng ngạo mạn trên người. Vốn câu hỏi này thực hết sức đơn giản, có thể nói là kiến thức phổ thông cũng không sai, nhưng lại chính vì lẽ đó mà khiến cho người nghe tất nhiên sẽ cho rằng ý của Lôi Hoành Thiên không phải giống mình, hoặc có ý hỏi sâu xa khó đoán. Điều đó cũng tức là y ngạo mạn cho rằng không một học sinh nào ở đây có thể thông hiểu sâu xa về luyện thể như y cho được. Một câu hỏi này nếu hỏi kẻ ngu thì thôi đi, chính là hắn sẽ trả lời theo thường thức mà đưa ra đáp án, như vậy tuy không sai nhưng cũng như không. Còn nếu hỏi một kẻ thông minh, biết suy nghĩ, tất sẽ không vội vã trả lời, mà sẽ đắn đo, suy nghĩ tới lui để đưa ra đáp án sâu xa, khác thường, tự cho như vậy mới là đáp án đúng. Những học viên ở đây đều chẳng phải là kẻ ngốc nghếch, thậm chí cơ trí cũng không ít người, lại thêm hiệu ứng đám đông, cho nên chính vì thế mà sẽ chẳng có ai dám đứng lên trả lời một câu hỏi tưởng chừng đơn giản kia của Lôi Hoành Thiên. Và càng không có ai trả lời, câu hỏi kia lại càng trở nên “khó” hơn! Một câu hỏi ấy kết hợp với biểu hiện đầy kiêu ngạo của Hoành Thiên, lại đúng thời điểm, đúng chỗ, chính là đã biến một bài toán đơn giản trở thành khó khăn vạn phần. Nếu như có học viên nào trả lời được câu hỏi của y chính là nói y đã thua rồi, cũng tức là y căn bản sẽ mất mặt mũi. Do đó, để đưa ra được một câu hỏi ấy trước đám đông, Lôi Hoành Thiên phải là một kẻ cơ trí sở hữu một sự tự tin tuyệt đối! Hơn nữa, căn bản trong ván cược này y không thể thua cho được. Bàn kiến thức chuyên sâu về luyện thể, trong Học viện này, ai nào dám tranh phong với y, chứ chẳng nói tới tân sinh phía dưới. Cho nên dù thực sự có học viên dám đứng dậy trả lời thì câu trả lời của hắn cũng sẽ thiếu sót mà thôi!
Hồi lâu, không có ai lên tiếng…
Lôi Hoành Thiên vẫn giữ trên môi nụ cười, liếc mắt nhìn xuống bên dưới…
Lưu Vu thấy thế thì lắc đầu, nhìn sang Hoành Thiên, nói khẽ:
– Năm nào đệ cũng giở trò này hết…
Hoành Thiên đáp:
– Huynh cũng biết mà… Muốn dạy dỗ đệ tử nên người thì phải để chúng tâm phục khẩu phục trước đã…
Lưu Vu thở dài, rồi quay xuống nói lớn:
– Thôi đi. Các trò không nên suy nghĩ nữa làm gì. Có cho các trò nghĩ đến ngày mai cũng không ra được đâu. Nói cho các trò biết, hiểu biết về luyện thể, Hoành Thiên đệ có thể nói là đệ nhất nhân trong Học viện chúng ta đó… Chốc nữa, ai là luyện thể giả thì đến chỗ của đệ ấy để lãnh khảo nghiệm.
Hoành Thiên nghe Lưu Vu nói không những không khiêm tốn, ngược lại còn gật gù rất bình thản, cho rằng danh hiệu “đệ nhất nhân” kia là chẳng sai.
Học sinh phía dưới nghe thế thì đều nói mấy câu kiểu như “Hóa ra là thế…” hay “Thảm nào được Học viện phân làm trưởng bộ môn…”
Lưu Vu tiếp:
– Còn mười tám vị phía sau ta đây chính là mười tám trưởng ban của Thập Bát Ban Võ Nghệ của Học viện. Họ chính là người sẽ dạy dỗ các trò sử dụng binh khí của mình. Thập bát ban của Vô Cực viện chúng ta, chỉ cần các trò đi hỏi bất cứ đâu đều sẽ biết rằng người của Thập bát ban mạnh mẽ tới mức nào, đoàn kết ra sao. Mỗi vị ở đây đều tinh thông một loại vũ khí riêng, mỗi vị một bản lĩnh hơn người. Có điều… không phải ai ở đây cũng đều sẽ có cơ hội được tiến nhập thập bát ban đâu!
– Hả? Thế là sao?
– Sao lại như vậy?
– Ý Lưu lão sư là sao?
…
Thấy phía dưới học viên hoang mang, Lưu Vu lập tức nói tiếp:
– Các trò bình tĩnh nghe ta nói đã…
Chờ đám đông trật tự, y tiếp:
– … Ta nói không phải ai cũng có cơ hội tiến nhập thập bát ban chính là vì các trò phải thông qua khảo nghiệm của Trưởng ban nếu muốn tiến nhập một ban nào đó. Và, Trưởng ban sẽ là người quyết việc tiến nhập hay không của các trò… Nhưng các trò cũng đừng lo lắng quá nếu không được tiến nhập Thập bát ban. Bởi lẽ năm nào cũng có các vị sư huynh, sư tỷ như vậy cả. Và thậm chí các trò ấy còn lập cả một tập thể những người nằm ngoài thập bát ban để giúp đỡ và chỉ bảo lẫn nhau nữa. Hơn nữa, không phải không tiến nhập thập bát ban thì không thành tài được. Điển hình như Thần Quyền Tịnh Không – Uông tiền bối nổi danh một vùng phía Nam Thương Lan Quốc vậy đó… Nếu trò nào đến từ phía Nam hẳn là cũng từng nghe danh tiền bối rồi chứ hả? Ông ấy trước đây cũng không tiến nhập thập bát ban đâu, nhưng sau này không phải đã trở một nhân vật rồi hay sao?
Phía dưới, học viên đã dần trấn tĩnh lại. Thậm chí có mấy người biết danh tiếng của Thần Quyền Tịnh Không còn không ngừng kể về người này cho mấy người xung quanh nghe.
Sau khi giới thiệu từng người và vũ khí của những người trong thấp bát ban, ánh mắt của Lưu Vu liền hướng về phía sau.
Lưu Vu gật đầu với mọi người trên sân khấu, rồi nói lớn:
– Vậy bây giờ… Khảo nghiệm môn học, bắt đầu!
Lời y vừa dứt, hai mươi mốt người trên sân khấu lập tức bay vút lên. Mỗi người một hướng, dàn đều xung quanh quảng trường mà hạ xuống.
Hơn hai trăm tân học viên đều đứng dậy, hướng về phía các vị lão sư mà mình đã lựa chọn sẵn…
Tiểu Phàm quay sang mấy người bạn, nói:
– Mọi người cứ đi khảo nghiệm đi, ta đi xem một chút đã…
Lạc Nhạn gật đầu, nói:
– Vậy, hẹn gặp ở chỗ Khúc lão sư ha… chúng ta cùng khảo nghiệm luyện khí ở đó.
Tiểu Phàm đang định đáp lời thì Hỏa Phượng đã nói chen vào:
– Lạc Nhạn, Tiểu Phàm là luyện thể giả, không phải luyện khí giả đâu…
– Hả?
Minh Tâm và Lạc Nhạn đều ngạc nhiên há mồm trợn mắt.
Lạc Nhạn nhìn nhìn Tiểu Phàm, nói:
– Tuy là lần trước so đấu, quả thực hắn không hề để lộ ra chân khí, nhưng mà nhìn hắn…
Hỏa Phượng nói luôn:
– … nhìn hắn không giống một luyện thể giả, phải không?
Lạc Nhạn gật đầu, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu lại, tỏ vẻ nghi hoặc.
Hỏa Phượng cười, nói:
– Hắn đúng là một luyện thể giả đó. Ta đã kiểm tra rồi…
Lạc Nhạn vẫn không tin, hỏi lại:
– Thực vậy sao, Tiểu Phàm?
Tiểu Phàm gật đầu, đáp:
– Ừ… ta cũng không rõ tại sao ta lại khác với các luyện thể giả khác nữa. Nhưng ta quả thực là một luyện thể giả. Cho nên chắc có lẽ chốc nữa, ta sẽ đến chỗ Lôi lão sư thôi…
Minh Tâm mở lời:
– Thôi được rồi. Vậy hẹn tối ở Ảo Nguyệt Lâu đi.
Ba người kia đều cho là hợp lí nên gật đầu đồng ý, rồi bắt đầu tản ra.
Tiểu Phàm đi quanh quảng trường, xem mọi người bắt đầu bài khảo sát môn học…
Hắn nhìn sang vị trí của một lão sư tay cầm thương trong Thập bát ban. Lúc này có độ bảy tám học viên đang vây quanh đó để chờ khảo nghiệm.
Vị lão sư kia nói:
– Thương – một tấc dài một tấc mạnh, các trò hãy trả lời cho ta… Nếu gặp kẻ có vũ khí dài hơn cả thương của mình, thì các trò sẽ làm gì?!
Mấy học viên đứng đó đều ngớ mặt ra, không ngờ lão sư lại hỏi như vậy. Họ vốn đoán rằng ông ấy sẽ hỏi về điểm mạnh của trường thương so với những loại vũ khí khác, nhưng không ngờ lại là câu hỏi ngược lại.
Lão sư đó lại tiếp:
– Muốn dùng vũ khí, trước phải tìm hiểu xem trong trường hợp chính điểm mạnh của vũ khí mình dùng bị khắc chế, ta sẽ làm gì để chiến thắng… Biết người, biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là “biết ta”.
Tiểu Phàm nghe xong cũng gật gù thấy phải, nhưng có điều hắn lại thở dài ngao ngán. Bởi vì, hắn thực ra không hề biết đáp án của câu hỏi đó…
Hắn lại tiếp tục đi lại trong quản trường rộng rãi. Mười tám vị trưởng quản Thập bát ban của Học viện chia nhau đứng ở những khoảng đất trống, xung quanh họ có độ bảy tới mười hai tân học viên vây quanh. Xem thêm mấy nơi nữa, Tiểu Phàm liền nhận ra không phải vị lão sư nào cũng yêu cầu trả lời câu hỏi, một số thì lại yêu cầu học viên thi triển võ công, hoặc một vài chiêu thức để lấy làm hình thức khảo nghiệm. Ngoài ra cũng có một số người vẻ mặt buồn rầu, chỉ đi lại xung quanh giống như Tiểu Phàm, có lẽ họ cũng giống hắn, không hề có điểm mạnh nào về vũ khí, cho nên chẳng thể tiến nhập Thập bát ban được.
Cuối cùng Tiểu Phàm cũng tìm thấy chỗ của Lôi lão sư – trưởng bộ môn Luyện thể. Có điều, xung quanh ông ấy chỉ có ba học viên mà thôi, hẳn là luyện thể giả trong đám tân sinh vỏn vẹn chỉ có từng này người, ít hơn rất nhiều so với bộ môn luyện khí bên kia của Khúc lão sư. Lướt qua đám đông hơn hai mươi người đang khảo nghiệm luyện khí, Tiểu Phàm tiến tới chỗ của Lôi lão sư và ba tân sinh vạm vỡ, khôi vĩ.
Thấy Tiểu Phàm tiến đến, bốn người kia đều ngạc nhiên, nhìn chừng chừng về phía hắn.
Tiểu Phàm cũng chẳng ngạc nhiên, hắn vốn đã đoán được vì thân thể trạng thái khác hẳn luyện thể giả mà không sớm thì muộn hắn cũng gặp tình cảnh này thôi.
Tiến tới trước mặt Lôi lão sư, Tiểu Phàm cung kính nói:
– Lão sư, em muốn khảo nghiệm luyện thể.
Lôi Hoành Thiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Phàm, nhưng rồi nhếch mép, nói:
– Đước thôi, nếu trò đã muốn vậy.
Tiểu Phàm nhanh chóng cùng ba người đồng học to cao đứng vây lại thành vòng quanh Lôi lão sư.
Lôi Hoành Thiên nói:
– Khảo nghiệm đơn giản thôi. Nói cho ta biết, các trò nâng được bao nhiêu cân?
Bốn người Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng lần lượt trả lời.
Người nam tử tóc ngắn màu bạch kim bên phải, ngoài cùng đáp:
– Đệ tử nâng được… khoảng một trăm năm mươi cân.
Nam tử kế tiếp là một người mà Tiểu Phàm biết, Tôn Kinh – người đứng thứ ba trong Thập nhất thần tướng năm nay. Y vẫn một bộ chất phác cùng nụ cười thật thà như lần đầu Tiểu Phàm trông thấy. Y nói:
– Đệ tử nâng được hai trăm bảy mươi cân!
Nghe thế, ba người còn lại, gồm cả Tiểu Phàm đều ngạc nhiên, mắt chớp chớp nhìn Tôn Kinh.
Tiểu Phàm thì vốn chưa có thử khả năng nâng vật nặng của mình bao giờ, cho nên hắn cũng không rõ bản thân nâng được bao nhiêu cân nữa. Nhưng, hắn vốn đã ngạc nhiên về khả năng của người đầu tiên, giờ lại nghe về sức mạnh của Tôn Kinh, tâm trạng của hắn lại càng phấn khích bội phần. Luyện thể giả thực mạnh mẽ!
Người ngay kế Tiểu Phàm, cũng là người thứ ba thì có phần hơi đặc biệt hơn. Bởi vì đó là một cô nương. Luyện thể trường phái thực ra rất hiếm có nữ tử nguyên nhân là do trường phái này có phương pháp huấn luyện rất khắc nghiệt, lại thiên về sức mạnh thể chất – thực sự là không hề hợp với nữ tử yếu liễu đào tơ chút nào. Còn nếu có nữ tử là luyện thể giả thì cũng là sẽ hơi khác so với nữ tử bình thường “một chút”…
Cô nương đứng kế Tiểu Phàm so với hắn còn cao hơn hắn hẳn một cái đầu, đường nét thân thể tuy là không “thô”, nhưng thực sự thì không hề mảnh mai, yếu đuối như nữ tử khác. Thậm chí, Tiểu Phàm còn có cảm giác rằng bụng nàng ta cũng có sáu múi như hắn vậy. Hơn nữa, có thể nàng ta còn cơ thể săn chắc hơn hắn cũng không chừng. Nói tóm lại, nàng ta như là hình tượng của các nữ chiến binh Amazon trong những thần thoại của Hy Lạp vậy!
Nàng ta vuốt nhẹ lọn tóc mai ra sau tai một cách vô tâm, nói:
– Đệ tử nâng được hai trăm cân!
Tiểu Phàm nghe thế, liền nuốt cái “ực”.
“Một cô nương có thể tung hứng ta một cách dễ dàng sao?”, một dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu Tiểu Phàm.
Đang mải suy nghĩ, hắn quên mất là mọi người đang chăm chú nhìn mình để nghe câu trả lời.
Lôi Hoành Thiên hỏi:
– Còn trò? Lâm Tiểu Phàm?
Tiểu Phàm giật mình, đáp vội:
– Đệ tử không biết!
Ba học viên kia nhíu mày.
Lôi lão sư ban đầu tỏ ra nghi hoặc, nhưng sau lại cười:
– Thế trò có dám thử ngay tại đây không?
Tiểu Phàm ngạc nhiên đến độ không nhận ra điểm bất thường trong câu nói của Lôi Hoành Thiên: ông ấy biết danh tự của hắn dù hắn chưa hề giới thiệu!
Tiểu Phàm hỏi:
– Thử… thử tại đây sao?
Lôi Hoành Thiên vung tay, trên mặt đất liền hiện ra một quả tạ tay nho nhỏ, trông qua khoảng sáu hay tám cân gì đó.
Tiểu Phàm nhìn lão sư, rồi quyết định tiến tới chỗ quả tạ.
Trùng người xuống, hắn lại ngước nhìn lão sư trước khi hít sâu một hơi, chuẩn bị nâng quả tạ dường như nhẹ bẫng kia.
Tiểu Phàm dùng hai tay nắm lấy cầu tạ. Hắn bắt đầu tăng dần sức nâng của bản thân lên. Nhưng, quả tạ vẫn không nhúc nhích!
“Sao nặng quá thể.”, Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn cái tạ tay nho nhỏ bất động giữa hai chân mình.
Dần dần, cơ nhục toàn thân hắn bắt đầu phải gồng cứng lên, gân trên hai cánh tay như được chạm nổi, gồ cả lên. Quả tạ vẫn không nhúc nhích!
“Mẹ kiếp.”, Tiểu Phàm thầm thóa mạ.
Lồng ngực hắn dần căng lên, một luồng khí theo mũi hắn chậm rãi tiến vào cơ thể. Hắn cuối cùng phải huy động tới Thần Ma lực.
Hai luồng hắc – ngân Thần Ma lực từ trái tim, phân biệt trái phải chạy theo các đường kinh mạch mà tiến tới hai cánh tay của hắn. Một cảm giác tràn đầy sinh lực cùng khí lực lan tỏa trong từng thớ bắp thịt của Tiểu Phàm. Cơ bắp vốn đang nóng rực như bị đốt cháy liền được làm dịu đi. Luồng Thần Ma lực không chỉ chạy trong các đường kinh mạch, mà còn hòa vào từng tế bào trên cánh tay Tiểu Phàm, gia tăng sức dẻo dai và sức mạnh cho hắn.
Tiểu Phàm vận sức đến giới hạn khiến cho bàn tay hắn trắng bệch đi vì nắm quá chặt, hai hàm thì nghiến mạnh tới độ như muốn chẹo quai hàm tới nơi.
Nhưng, quả tạ vẫn không nhúc nhích!
Uuuuu…, tiếng gầm nhẹ vang lên trong cổ họng Tiểu Phàm.
Hắn tung ra đỉnh điểm sức mạnh của bản thân trong một cái nháy mắt với nỗ lực xê dịch dù chỉ một milimet chiếc tạ trong tay mình. Và…
Quả tạ vẫn không nhúc nhích!
Phịch…
Tiểu Phàm thở gấp, mệt mỏi ngồi trên nền đất, bất lực nhìn quả tạ nhỏ bé.
Thần Ma lực tự động tuôn ra từ trái tim, tiến nhập vào từng tấc thân thể Tiểu Phàm, xoa dịu cái uể oải, rã rời vì dụng quá sức trong cơ nhục hắn. Đồng thời Thần Ma lực còn chữa lành những tổn thương mà cơ thể hắn đã phải chịu.
Tiểu Phàm ngửa mặt lên nhìn lão sư, lắc đầu nói:
– Đệ tử chịu thua…
Lôi Hoành Thiên tiến đến chỗ quả tạ, nhẹ nhàng nhấc nó lên bằng hai ngón tay!
Bộ dáng của ông ấy như thể là đang nhẹ nhàng cầm một chiếc dĩa chuẩn bị ăn món bít tế thượng hạng vậy: thật nhẹ nhàng và tinh tế!
Tiểu Phàm sợ hãi, đồng tử mở lớn.
Lôi lão sư hất tay, quả tạ biến mất.
Y tiến tới vỗ vai Tiểu Phàm, nói:
– Trò cũng không tệ. Nâng được hai trăm hai mươi cân.
– Hả?
Bốn người, gồm cả Tiểu Phàm đều kinh ngạc. Họ không thể nào hình dung nổi một quả tạ nhỏ bé như vậy lại nặng tới mức đó. Thực chẳng hợp với lẽ tự nhiên gì cả.
Nhìn biểu hiện của mấy người, Lôi Hoành thiên nói:
– Cái tạ này là linh cụ. Nó không có cân nặng cố định, mà chỉ có cân nặng giới hạn mà thôi. Cân nặng của nó sẽ càng gia tăng khi sức nâng của người sử dụng tăng lên. Để dễ hiểu thì nó là một dụng cụ đo sức nâng, rồi tương đương quy đổi ra cân nặng. Nó sẽ không thể bị nâng lên cho tới khi ngươi có sức mạnh phá vỡ giới hạn cân nặng của quả tạ. Cũng chính là một nghìn cân khối lượng!
Bốn người kia đều hoảng sợ khi Lôi lão sư dứt lời.
Như vậy không phải là ông ấy nâng được một nghìn cân một cách dễ dàng hay sao? Một sức mạnh đáng sợ như thế ẩn chứa trong cơ thể gầy nhom, ốm yếu ấy sao?
Lôi Hoành Thiên nói:
– Rồi, các trò đã hoàn thành bài khảo thí rồi đó.
Bốn học viên nhìn nhau, trong đầu đều tự hỏi: “Đơn giản thế sao?”
Lôi lão sư cười:
– Bài khảo thí này đâu phải để loại bỏ các trò như bài khảo thí của Thập bát ban đâu. Nó chỉ là bài khảo thí để phân loại các trò, và để ta nắm được trình độ hiện tại của các trò thôi… Ừm. Bây giờ thì, các trò giới thiệu một chút về bản thân đi ha. Bắt đầu từ trò.
Đoạn, Lôi Hoành Thiên chỉ Tôn Kinh.
Tôn Kinh cười ngây ngô, hơi ngạc nhiên và ngượng nghịu, nói:
– Đệ tử là Tôn Kinh, năm nay mười sáu, đến từ Ách Nan, vùng biên ải của Thương Lan Quốc.
– Ừm… biên ải à? Tốt lắm. Trò tiếp theo.
Y chỉ người nữ tử khỏe mạnh có làn da nâu quyến rũ.
Cô nương đó tự tin nói:
– Đệ tử là Hách Ái Thượng. Năm nay mười ba tuổi, đến từ Phùng Sơn, Thương Lan Quốc.
– Ái Thượng? Tên rất lạ.
Lôi Hoành Thiên cười, tiếp:
– Đến trò…
Y chi người nam tử tóc bạch kim cắt ngắn.
Nam tử kia đáp:
– Đệ tử tên Hà Tương Ngạn. Năm nay mười bốn, người thành Thiết Mã, Thương Lan Quốc.
– Ừm. Cuối cùng là trò?
Lôi Hoành Thiên chỉ Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm đáp:
– Đệ tử tên Lâm Tiểu Phàm, mười ba tuổi, đến từ… từ một nơi xa xôi hẻo lánh.
Lôi Hoành Thiên hơi nhíu mày, nhưng sau cũng gật đầu.
Y nói:
– Được rồi. Các trò đã là sư huynh đệ, muội của nhau. Ta mong các trò có thể đoàn kết, và yêu thương nhau. Phải để cho người ta thấy Luyện thể bộ môn vượt trội hơn kẻ khác thế nào. Rõ chưa?
– Dạ, rõ.
Bốn người cùng đồng thanh nói.
Hách Ái Thượng đột nhiên hỏi:
– Vậy, lão sư…
Lôi Hoành Thiên cắt ngang:
– Gọi ta là sư phụ!
Hách Ái Thượng sửa lại:
– Sư… sư phụ…
Thấy Lôi Hoành Thiên gật đầu, nàng mới tiếp:
– … trong chúng đệ tử, vai vế phân thế nào ạ?
– Ta cũng đang định nói về vấn đề đó đây.
Lôi Hoành Thiên nói:
– … Vai vế của mấy đứa vừa rồi không phải đã phân rồi sao?
Bốn người nhìn nhau.
Tiểu Phàm nói:
– Ý sư phụ là bài khảo nghiệm vừa rồi?
– Thông minh. Trong tu đạo giới, thực lực mới là cái quyết định vai vế, không phải tuổi tác. Đây cũng là bài học đầu tiên ta muốn cho các trò rõ. – Lôi Hoành Thiên trả lời.
– Vậy…
Tôn Kinh nói.
– Tôn Kinh là đại sư huynh, sau là Tiểu Phàm, rồi tới Ái Thượng, và Tương Ngạn là tiểu sư đệ…
Hoành Thiên nhẹ đáp.
Bốn người nhìn nhau, cảm thấy vừa ngượng ngập, lại vừa bắt đầu thân thiết hơn theo một cách nào đó.
Lôi Hoành Thiên cười:
– Thôi, mấy đứa đi khảo nghiệm thập bát ban đi. Sau đó, khoảng hai giờ chiều nay thì đến phòng ta ở bộ môn Luyện thể nhá…
Sau khi “vâng, dạ”, bốn người cáo biệt rời đi.
– HẾT CHƯƠNG 43 –