Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 41: Khai giảng
– À…
Tiểu Phàm vươn vai, tụt xuống giường.
Trong tâm trạng vui vẻ, hắn vừa lấy khăn chuẩn bị rửa mặt buổi sáng, vừa vẩn vơ huýt sáo…
“Đêm qua tu luyện thật đã quá. Đêm nay lại có thể tiếp tục rồi. Nếu cứ duy trì như thế này, chỉ tầm mươi ngày nữa là có cơ hội đả thông đệ nhị kinh mạch thôi…”, Tiểu Phàm đưa khăn lên, hứng chí tự nhủ.
Tiểu Phàm mở cửa sổ, nhìn ra ngoài trời:
– Chắc giờ là đầu giờ tỵ rồi… (khoảng chín giờ sáng)
Hắn lại tiến tới chỗ tay nải để trên bàn, lấy hai cái bánh Thủy Liên mua sẵn từ hôm qua ra, chuẩn bị ăn sáng…
Thấy một cuộn giấy để bên cạnh, Tiểu Phàm tiện tay cầm lên xem:
– Đây không phải là lịch học mà Lam sư huynh đưa ta hay sao? Mở ra xem nào.
Miệng ngồm ngoàm một miếng lớn bánh Thủy Liên, mắt hắn lướt qua tờ giấy…
Hắn nhíu mày, ngạc nhiên: “Tuần sau bắt đầu à? Vậy không phải là ngày mai sao?!”
Nuốt cái “ực” chỗ còn lại của cái bánh, Tiểu Phàm tiếp tục xem lịch học. Nói là lịch học chi bằng nói đó là giấy báo thì đúng hơn.
“Bắt đầu từ ngày thứ hai, Thương Lan Lịch, ngày 25 tháng 01 năm 1015, năm nhất học viên chính thức bắt đầu năm học.
Thời gian: đầu giờ Thìn (bảy giờ sáng).
Nơi tổ chức khai giảng: Hội trường Lưu Trầm Hương tại Học viện trung tâm.
Học viên năm nhất bắt buộc phải mặc đồng phục của Học viện đã phát và mang theo lệnh bài thân phận của mình. Ngoài ra, học viên có thể mang theo vũ khí của bản thân (nếu có), nhằm phục vụ cho việc phân môn học và khảo nghiệm môn học.
Học viên chưa có Vô Cực tệ phải đến Tài Các để đổi lấy ít nhất 20 Vô Cực tệ để làm phí khảo nghiệm môn học.
Sau khi tổ chức khai giảng, học viên năm nhất sẽ bắt đầu khảo nghiệm môn học và chính thức bắt đầu học tập ngay trong ngày!”
Đọc xong, Tiểu Phàm liền nhíu mày:
– Vô Cực tệ đóng phí thì ta đã có tiền trợ cấp rồi. Còn vũ khí thì căn bẳn là chẳng có cái nào gọi là thuận tay thực sự cả. Song kiếm lần trước tỉ thí với Uất Trì Lạc Nhạn có sử dụng thì chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Còn cái khảo nghiệm môn học kia? Cái này đáng lo đây… Không biết khảo nghiệm môn học này có kiểm tra kiến thức không nhỉ? Nếu có thì chỉ sợ…
Hắn vốn đã cảm thấy lo ngại vì vốn kiến thức của bản thân mình, nhưng bây giờ lại càng lo lắng hơn rồi. Mười ba năm sinh sống của hắn ở kiếp này vốn chủ yếu chỉ là ở trong không gian đen tối im lặng với Phạm Nhất Tiêu mà thôi, cho nên kiến thức mà người của thế giới này cho là phổ thông, thì với hắn lại là một khoảng trống to tướng!
– Nhưng mà thôi, đành vậy. Bậy giờ có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì… Tối nay có lẽ không thể thực hành Tâm tưởng thao luyện rồi. Nếu không có lẽ mai sẽ đến muộn mất… Ấy!… – Tiểu Phàm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ – … ở thế giới này có đồng hồ báo thức không nhỉ?!
Nghĩ cái là làm, Tiểu Phàm đứng dậy, mặc đồ, rồi vội vàng ra khỏi tiểu viện, hướng đến khu vực trung tâm mà chạy đi. – Lão bá, xin cho hỏi ở đây có bán loại dụng cụ dùng để… ừm… hẹn giờ không vậy?
Tiểu Phàm ghé vào một sạp hàng bán linh phẩm mà hắn không biết là thứ gì, hỏi thăm.
Lão giả ngước đôi mắt mờ đục lên, mỉm cười:
– Ý tiểu huynh đệ là thời kế hả? (thời kế tức là đo, tính thời gian)
Tiểu Phàm vui mừng ra mặt, đáp:
– Dạ phải!
Lão giả chỉ tay, nói:
– À, thế thì đi đến góc phố đằng kia, rẽ vào cái ngõ nhỏ đó, có một cửa hàng bán thời kế đấy.
– Đa tạ lão bá.
Tiểu Phàm nói lời cảm tạ, rồi tiến đến cửa hàng đã được chỉ.
…
Bước ra từ con ngõ, Tiểu Phàm hứng thú xem xét một món đồ nhỏ trên tay, lẩm bẩm:
– Cái thời kế này bề ngoài khá giống đồng hồ ở địa cầu, chỉ là có lẽ cấu tạo hoạt động chắc là khác nhiều…
Trên tay hắn là một chiếc mề đay bằng kim loại, xem qua thì hơi giống một chiếc đồng hồ quả quýt gắn dây. Trên bề mặt tấm mề đay cũng có kim giờ, kim phút, kim hẹn giờ và các số từ một tới mười hai biểu trưng cho mười hai giờ, hai giờ ứng với một canh. Bên cạnh có hai núm vặn, mà theo người bán hàng giải thích, là hai núm dùng để hẹn giờ và chỉnh thời gian. Nhưng, phía dưới mề đay lại có cửu sắc hoa văn rất kì lạ, ngoằn ngoèo, nối liền nhau. Tại trung tâm thì có một viên ma tinh hạch nhỏ tí màu đỏ. Người bán hàng có giải thích công dụng của viên ma tinh hạch này cho Tiểu Phàm, đại ý thì có thể hình dung nó giống như là viên pin của đồng hồ ở địa cầu vậy.
Vừa đi, hắn vừa vui thú ngắm nhìn cái thời kế trị giá một trăm hai mươi Vô Cực tệ của mình. Bỗng nhiên…
– Vị cô nương xinh đẹp này, đi uống trà với ta đi ha…
Một giọng nam tử đột nhiên vang lên khiến Tiểu Phàm để ý.
Tiểu Phàm nhìn sang thì thấy ba tên nam nhân đang hùa nhau, vây quanh, trêu ghẹo một người con gái bên đường.
– Ài… Lại cái cảnh muôn thủa này à? Không phải chuyện của mình, tốt nhất là không can thiệp vào.
Tiểu Phàm nhìn thấy, thở dài, lẩm bẩm:
– …chắc lúc nữa là có kẻ đóng vai “anh hùng cứu mĩ nhân” thôi.
– Á… Các người làm gì vậy? Đây là vùng trung tâm Học viện đó…
Một tiếng hét níu bước chân của Tiểu Phàm lại. Hóa ra ba tên nam tử đó đã đụng chân đụng tay với vị cô nương kia, khiến nàng ta hoảng sợ phát thét lên.
– Ha ha ha… Thế thì sao nào?
Tên nam tử vừa rồi cười ha hả, giọng điệu trêu ghẹo mười phần rõ ràng.
Quyền đầu Tiểu Phàm hơi siết lại…
“Chết tiệt! Lần này đụng con ông cháu cha rồi!”
Vừa quay lại, hắn vừa chán nản nghĩ thầm.
Hắn là kẻ thông minh, tất nhiên nhận ra kẻ dám làm chuyện lang sói giữa khu trung tâm Học viện tại cái thời điểm “thanh thiên bạch nhật” này hẳn phải có thân phận bất phàm. Lại còn một câu nói “Thế thì sao nào?” của tên kia… Chắc chắn hắn là “hoàng thân quốc thích” chứ chẳng sai! Dù rằng Tiểu Phàm chẳng phải anh hùng chính nghĩa, nhưng, bộ dạng của mấy tên kia thực làm hắn chướng tai gai mắt đến độ không chịu nổi.
Đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên Tiểu Phàm khựng lại.
“Giữa khu trung tâm Học viện?… Đúng rồi! Đây là khu trung tâm Học viện!”, Tiểu Phàm chợt nhận ra một điểm tưởng như vô nghĩa nhưng lại quan trọng vô cùng.
Nơi này chính là nơi trọng yếu nhất Vô cực viện – trung tâm khu vực, nhưng đồng thời cũng là nơi “mạnh” nhất! Nói “mạnh” nhất chi bằng nói là nơi tập trung chiến lực thực sự của Vô Cực Học viện thì chính xác hơn. Hà Anh khi trước đi cùng đám người Tiểu Phàm đã giới thiệu những thế lực ẩn tàng đặc biệt của khu vực này. Chính vì đây là nơi tập trung những thần bí nhân vật như vậy, cho nên Tiểu Phàm mới cảm thấy kì lạ mà đột ngột dừng tay. Điều hắn không hiểu chính là: thần bí nhân của nơi này đâu!? Không sai! Dù là những thần bí nhân ấy không muốn lộ mặt, nhưng họ chắc chắn cũng sẽ có cách ra tay theo đúng hai từ “thần bí” đó. Căn bản vài ba tên nam tử, dù có thân phận thế nào đi nữa kia, không thể thích làm gì thì làm ở nơi này được. Việc mấy tên đó thực hiện bây giờ chính là vô hình chung đã vả một cái thật mạnh vào sĩ diện của những thần bí nhân nơi này rồi!
Tiểu Phàm đứng lại, nhìn ngó xung quanh…
Một vài người đứng lại ngó nghiêng, nhưng rồi lại tủm tỉm cười, rời đi. Một vài người đang ngồi ở lầu hai một quán trà bên kia đường đang hứng thú nhìn xuống cảnh tượng phía dưới. Lại có một lão giả đang bán vịt quay ở gần đó cũng dường như không hề tỏ ra lo lắng cho vị cô nương kia, mà ngược lại còn cười cười nhìn tràng cảnh đó nữa…
– Quái vậy…
Tiểu Phàm nhíu mày.
Hắn lại quay sang nhìn bốn người kia.
Một tên nam tử trong ba tên xoa xoa tay, ánh mắt như có dục hỏa, hết lướt lên lại lướt xuống cơ thể cô nương kia. Tên này tướng mạo xem cũng có thể nói là điển trai, nhưng cặp mắt hắn thì hơi nhỏ, khiến cho người ta dễ có cảm nhận không được tốt lắm về y. Có lẽ y chính là đầu lĩnh trong nhóm. Hắn cười dâm đãng, nói:
– Hắc hắc… tiểu mĩ nhân… tối này nàng đến hầu ta đi nha! Ta hứa sẽ có phần thưởng xứng đáng mà.
Vị cô nương kia, ánh mắt sợ hãi, lấy hai tay tự ôm lấy mình như thể vì tin rằng làm vậy mà có thể bảo vệ được bản thân. Hoa dung hoảng hốt, nàng hét lên:
– Đừng hòng. Tên… tên… tên vô sỉ!
Cô nương này chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đường nét còn có phần thơ ngây. Khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh, đáng yêu. Khuôn môi chúm chím phớt hồng. Đôi mắt to tròn, lấp lánh, lúc này đã ươn ướt nước, lại càng thêm phần động lòng người… Tóm lại, người qua đường, chỉ nhìn một cái, cũng sẽ vì sự khả ái của nàng ta mà nhịp bước phải chậm lại đôi phần.
Sau khi nhìn thấy chân diện mục của cô nương kia, Tiểu Phàm gật gù:
– Thảm nào… Đúng là một tiểu mĩ nhân đi.
Tên nam tử kia nghe mắng chửi mà không hề để ý, ánh mắt vẫn dán chặt lên thân thể người đối diện, đồng thời, tay phải chậm dãi đưa tới phía trước.
Tiểu mĩ nhân kia lùi lại thì đã tới chân tường. Nàng run rẩy cảnh báo:
– Ngươi không được lại đây! Nếu không… nếu không…
– Nếu không thì sao, tiểu mĩ nhân?…
Tên kia cười khả ố.
Tiểu Phàm thấy tay hắn vươn ra, đã gần vuốt tới gò má tiểu cô nương nọ rồi…
“Chết tiệt! Phải ra tay thôi… Quái lạ thật. Không lẽ mình đoán sai?”, vừa bước đến, hắn vừa nghĩ thầm.
Nhưng…
– Á…
Tên nam tử kia đột nhiên gào lên dữ dội.
– Ngươi…
Hắn oằn người, run rẩy nói.
Tiểu Phàm lần này quả thực là bất ngờ. Bởi vì…
Tiểu cô nương yếu liễu đào tơ kia đang nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của tên nam tử. Nàng ta đang khống chế hắn một cách dễ dàng!
Cô nương cười khúc khích, duyên dáng nói:
– Ngươi hỏi ta “Nếu không thì sao?” phải không? Câu trả lời của ta là… nếu không… thì ta phế ngươi!
– Ngươi… ngươi dám. Cha ta là… Á…
Hắn đang nói thì lại thét lên đau đớn.
Tiểu cô nương cau mày, khinh bỉ nói:
– Cha ngươi là ai ta không cần quan tâm. Hậu bối như ngươi mà dám động vào ta hả? Đến cha ngươi tới đây ta cũng cho hắn mấy bạt tai vì không biết dạy tên nghịch tử như ngươi…
– Ngươi… ngươi là ai?
Hai nam tử còn lại thấy tên kia bị không chế, sợ hãi hỏi.
– Hừ…
Tiểu cô nương vốn đáng yêu, thơ ngây, đột nhiên biến đổi kì lạ – ánh mất nàng sắc lạnh tới bất thường.
Tiểu Phàm giật mình khi một làn gió nhẹ thổi qua gáy hắn. Hóa ra hắn toát mồ hôi lạnh từ bao giờ không hay. “Rốt cuộc, đây chính là “thần bí” mà người ta nói sao? Đúng là “thần bí” tới đáng sợ…” – một dòng suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu hắn.
Hắn lại nhìn xung quanh… Người đi đường, mấy người trên lầu quán trà, lão giả bán vịt quay,… họ đều thản nhiên quay đi, trên miệng đều mang một nụ cười nhạt. Dường như họ đã quá quen với việc này rồi. Mấy người họ có lẽ cũng chỉ coi đây là một náo nhiệt đã đoán được trước mà thôi.
Tiểu cô nương kia mở lời:
– Thứ rác rưởi như các ngươi không xứng đáng để biết danh tự của ta… Không nói nhiều nữa. Xưa nay ta nói là làm. Tu vi của ngươi… ta phế!
Tên nam tử lúc trước vốn ngạo mạn, bây giờ nước mắt, nước mũi đã chảy dòng dòng, sợ hãi cùng đau đớn ép hắn phải nói lời van xin với âm điệu run run:
– Xin… xin cô nương nhân từ. Ta… không, tiểu nhân biết tội rồi. Xin người tha cho tiểu nhân lần này…
– Hừ… hạng như ngươi không đáng được tha…
Vị cô nương xinh đẹp nheo mắt nói. Bộ dáng biến đổi hoàn toàn. Một bộ tiểu tiên nữ đã không còn, mà hiện diện ở đó là một tiểu ma đầu lạnh lùng.
Tiểu Phàm nhìn xuống chân tên kia, liền không nhịn được mà phải nén cười. Nguyên lai tên nam tử kia đã sợ tới mức… tiểu tiện cả ra quần!
– Xin Cửu tiền bối hạ thủ lưu tình…
Một tiếng gọi hớt hải từ xa vọng tới.
Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn về phía đó, liền thấy một trung niên nam mặt mày lo lắng xuất hiện. Ông ta dường như xuất hiện từ hư không vậy, đột ngột mà hiện ra ở nơi đó.
Người đó mày dậm, mắt hổ, không giận mà uy, quả thực ấn tượng vô cùng! Khuôn mặt vuông vức, uy võ, nhìn qua là biết chẳng phải kẻ tầm thường. Toàn thân y mặc một bộ y phục đỏ như lửa theo kiểu võ gia. Tuy tóc đã hai màu ban bạch (tóc hai màu đen trắng – tóc hoa râm) nhưng nhìn thần thái y ai dám nói y đã ở tuổi xế chiều, rõ ràng sức mạnh và uy dũng có thừa…
Nam tử vội vã tiến đến trước mặt vị cô nương kia, lập tức cúi người, nói:
– Cửu tiền bối, xin tha tội cho nghịch tử của vãn bối…
Tiểu Phàm trợn tròn mắt. Một trung niên nam tử gọi một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi là tiền bối, lại lễ phép tự xung một tiếng “vãn bối”? Đó không phải là quái sự không tưởng hay sao? “Cửu tiền bối? Vị cô nương kia?… Không lẽ… không lẽ… là trú nhan thuật?” – Tiểu Phàm nghi hoặc, đoán mò. (“trú nhan thuật” tức là thuật dùng để giữ gìn nhan sắc, bào toàn nhan sắc)
Cửu tiền bối cười khinh khỉnh:
– Hóa ra là nhi tử của Liêu Quan Kính ngươi… Hừ… Tưởng thế mà thích làm gì thì làm sao?
Nam tử họ Liêu cung kính tạ lỗi:
– Cửu tiền bối rộng lượng tha tội cho chúng vãn bối. Vãn bối biết tội. Vãn bối sẽ về dạy lại tên nghịch tử này. Nghiêm khắc, nhất định nghiêm khắc trừng trị hắn…
– Phụ thân, con…
Tên nam tử háo sắc ngồi bệt dưới đất, mở lời phân trần với phụ thân của y.
– Câm miệng…
Nam tử họ Liêu kia trợn mắt, quát. Không ngờ tay phải y dơ lên, một bạt tai, không chút do dự đánh thẳng vào khuôn mặt nhi tử mình.
Nghe “rắc!” một tiếng, một vòi tiên huyết lẫn với vài ba chiếc răng phun mạnh xuống mặt đường. Tên nhi tử của Liêu Quan Kính liền ngất lịm đi cùng với một bên má sưng vù, thâm tím!
“Ra tay độc lắm! Nhưng đúng là một kẻ thông minh…”, Tiểu Phàm gật gù, đánh giá nam tử trung niên kia.
Quan Kính quát lớn:
– Nghịch tử to gan. Đã phạm trọng tội mà còn dám mở lời…
“Ra tay đánh nhi tử tới chảy máu ngay trước mặt vị cô nương kia… Đúng là giỏi diễn…”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
Một bạt tai vừa rồi của Liêu Quan Kính chính là như Tiểu Phàm nói – diễn rất hay! Ông ta làm như vậy chính là có hai mục đích. Một là khiến cho vị cô nương kia phần nào hả dạ, nhờ vậy mà sự tức giận trong lòng sẽ vơi bớt đi. Còn mục đích thứ hai chính là để khiến cho tên nhi tử của y vì ngất đi mà sẽ chẳng thể nói ra những điều ngu xuẩn được nữa – không thể thốt ra những điều mà có thể làm cho vị Cửu tiền bối kia tức giận thêm… “Nhất tiễn hạ song điêu” chính là mục đích của y.
Liêu Quan Kính lại gập người, nói:
– Cửu tiền bối, xin tiền bối rộng lòng tha thứ…
Cô nương kia khóe miệng nhếch lên, khinh khỉnh nói:
– Ta đã nói rồi. Tu vi của nó… ta phế!
Đoạn, nàng ta nhín xuống tên nam tử đã ngất đi dưới đất.
Liêu Quan Kính lo lắng, vội nói ngay:
– Xin tiền bối vì nể mặt Si Thực tiền bối mà tha cho nó một lần!
“Cái gì? Si Thực tiền bối?”, Tiểu Phàm nghe thấy cái tên đó liền giật đánh thót.
Cô nương kia nghe thế thì hơi do dự…
Liêu Quan Kính lập tức nắm lấy cơ hội, nói tiếp:
– Xin tiền bối vì quan hệ của Si Thực tiền bối và Học viện mà nghĩ lại…
Cửu tiền bối sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài, thả cổ tay của nhi tử họ Liêu ra, nói:
– Hừ… mang tên ngu xuẩn này đi cho khuất mắt ta…
Liêu Quan Kính vui mừng, vội vàng cúi xuống đỡ lấy nhi tử mình.
– Đa tạ tiền bối rộng lượng tha thứ.
Y cúi mình cảm tạ.
Đoạn, chớp mắt thân ảnh hai phụ tử họ Liêu biến mất.
Tiểu cô nương kia khoanh tay, chậm rãi bước đi khỏi.
“Tiểu cô nương này rốt cuộc có quan hệ gì với Lão quái nhỉ?”, Tiểu Phàm hiếu kì tự hỏi.
Hắn nhún vai, làm sạch đầu óc của mình, rồi trở về kí túc xá. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Phàm đặt đồng hồ, chuẩn bị sẵn đồng phục cho ngày mai, rồi chèo lên giường…
– Mai sẽ là ngày đặc biệt đây.
Hắn lẩm bẩm rồi tiến vào giấc ngủ.
…
Thương Lan lịch, ngày 25 tháng 01 năm 1015, Vô Cực Học viện tổ chức khai giảng năm học mới…
Hít sâu một hơi, trong bộ đồng phục hai màu hắc – bạch, Tiểu Phàm đẩy cửa, rời khỏi tiểu viện 406, một đường hướng tới Học viện trung tâm mà tiến bước…
– HẾT CHƯƠNG 41 –