Tầm Lộ

Chương 32: Kẻ thứ mười một


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 32: Kẻ thứ mười một

“Một cái đại bất ngờ?”, Tiểu Phàm nghi hoặc.

Lưu Vu cùng Lạc Nhạn đứng trên sân khấu cũng một dạng bất ngờ khó hiểu như mọi người phía dưới.

Lưu Vu lên tiếng:

– Tiền Minh Tâm, trò làm vậy là có ý gì?

Tiền Minh Tâm vội chắp tay nói:

– Lưu lão sư (thầy Lưu), người cũng biết việc Tiểu Phàm cứu chúng đệ tử chứ?

Lưu Vu gật đầu.

Tiền Minh Tâm tiếp:

– Vậy hẳn người cũng biết nếu không phải vì cứu chúng đệ tử thì lần này trong danh sách mười người đứng đầu… Tiểu Phàm chắc chắn sẽ có một vị trí?

Lưu Vu gật gù. Không cần nói tới việc Tiểu Phàm đối đầu với Lang vương ra sao, chỉ cần việc Tiểu Phàm có khả năng so đấu với gần ngang ngửa với Uất Trì Lạc Nhạn – quán quân của Truy Phong Hội cũng đủ để Lưu Vu thấy được điều đó.

Tiền Minh Tâm mỉm cười, nhìn xuống dưới, nói lớn:

– Cho nên… hơn một trăm người chúng đệ tử quyết định sẽ giúp Tiểu Phàm vào được Học viện! Toàn trường một trận rúng động…

– Hả?

– Vậy là sao?

– Có thể được ư?

Mọi người lập tức bàn tán không ngừng.

Tiểu Phàm cùng Hỏa Phượng nhìn nhau, trên khuôn mặt cùng một biểu cảm nghi ngờ. Tiền Minh Tâm lớn tiếng:

– Trong một trăm hai mươi tư người được Tiểu Phàm cứu trong Truy Phong Hội thì có một trăm hai mươi mốt người là Dẫn khí kì sơ giai, và ba người, trong đó có cả Tiền Minh Tâm ta, là Dẫn khí trung giai. Cả ba người chúng ta đều nằm trong mười người đứng đầu Truy Phong Hội. Còn lại một trăm hai mươi mốt Dẫn khí sơ giai tu đạo giả kia thì có ba mươi người đạt đủ điều kiện vào Học viện. Như vậy trong số một trăm hai mươi tư người mang ơn Tiểu Phàm thì có ba mươi ba người là vào được Học viện. Theo quy định của Học viện, sau Truy Phong Hội, chỉ có những ai đỗ kì tuyển sinh năm nay mới được phép giữ lại số ma tinh hạch mà mình kiếm được, còn không thì phải giao trả cho Học viện. Vì thế, ba mươi ba người chúng ta quyết định… đưa lại một phần ma tinh hạch của mình cho Tiểu Phàm!

Phía dưới lại nhốn nháo thêm một lần nữa. Thông tin này quả nhiên là đặc biệt. Phải biết rằng ma tinh hạch là thứ không phải dễ dàng mà kiếm được, cho nên muốn xuất ra ma tinh hạch không phải là điều đơn giản. Hơn nữa, số ma tinh hạch mà thí sinh kiếm được thông qua liệp sát trong Truy Phong Hội còn ảnh hưởng tới vị trí xếp hạng của họ nữa. Vì thế, việc xuất ra ma tinh hạch để đưa lại cho thí sinh khác chính là một việc tưởng như là không thể…

Lưu Vu cau mày…

Tiền Minh Tâm nhận thấy biểu hiện của Lưu Vu, liền quay sang nói với y:

– Lưu lão sư, đệ tử biết việc này chưa từng có tiền lệ trong Học viện, cho nên hẳn là việc này có thành công hay không còn phải xem xem Trưởng lão đoàn của Học viện quyết định thế nào. Việc này… xin nhờ Lưu lão sư giúp đỡ. Đệ tử thiết nghĩ hẳn là với con mắt tinh minh của lão sư, người chắc chắn cũng nhìn ra được tiềm năng hơn người của Tiểu Phàm. Hắn không chỉ có tiềm lực tu luyện mà còn có cơ chí hơn người nữa. Đệ tử cho rằng Lưu lão sư cũng không muốn Học viện mất đi một nhân tài như vậy vào tay hai đại Học viện kia chứ? Hơn nữa nếu lão sư có thể giới thiệu một nhân tài như hắn vào Học viện, trưởng lão đoàn chắc hẳn sẽ có ưu đãi giành cho người…

Lưu Vu tự nhiên cười lớn:

– Ha ha ha… quả nhiên là tuổi trẻ đầy tính sáng tạo mà. Không cần phải thuyết phục ta giúp các ngươi. Vừa rồi xem một màn tỉ thí của quán quân Truy Phong Hội đây với Lâm Tiểu Phàm, ta vốn đã có ý tìm cách giúp y vào được Học viện rồi. Một nhân tài như y thực sự là không thể để lọt vào tay hai đại Học viện kia được. Có điều… ta cũng chỉ có thể thêm một phần nhỏ vào việc thuyết phục trưởng lão đoàn chấp thuận việc này mà thôi. Thực sự thì ta không thể hứa trước điều gì cả, nhưng ta sẽ cố hết sức.

Tiền Minh Tâm nói:

– Vậy xin đa tạ Lưu lão sư trước.

Lưu Vu “ừm” một tiếng rồi hỏi:

– Vậy về việc nhượng lại số ma tinh hạch của bọn ngươi cho Lâm Tiểu Phàm?


Tiền Minh Tâm vội vàng lấy từ trong người ra một cái bọc và một tờ giấy, nói:

– Đây là số ma tinh hạch chúng đệ tử nhượng lại. Còn cái này là danh sách gồm có danh tự của mọi người và số lượng ma tinh hạch mỗi người đưa ra… Tổng cộng là sáu viên ma tinh hạch Dẫn khí trung giai và sáu mươi tám viên ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai – tương đương với mười hai viên ma tinh hạch Dẫn khí trung giai và tám viên ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai.

Tiền Minh Tâm đưa lại cả hai thứ cho Lưu Vu.

Lưu Vu đọc lướt qua danh sách một lượt rồi cất vào trong người. Y nói:

– Tiền Minh Tâm có lẽ phải sáng mai chúng ta mới biết được kết quả. Ngay bây giờ ta sẽ đi trình báo việc này với trưởng lão đoàn. Các ngươi có thể hàn huyên với nhau trong thời gian đó nếu muốn.

Tiền Minh Tâm chắp tay nói:

– Vậy làm phiền lão sư…

Lưu Vu mỉm cười, nói:

– Không có gì, tìm nhân tài cho Học viện không phải cũng là bổn phận của ta sao?

Đoạn, y đang định quay người rời khỏi thì…

Tiểu Phàm bật một cái, nhảy thẳng lên sân khấu.

Hắn vội nói:

– Lưu tiên sinh, hãy khoan đã…

Lưu Vu đang định đi liền ngưng cước bộ.

Tiểu Phàm quay sang nói với Tiền Minh Tâm:

– Đa tạ ngươi đã có ý giúp đỡ ta. Có điều… Tuy ta không phải chính nhân quân tử, nhưng ta cũng biết thế nào là có chừng mực. Ma tinh hạch chính là quyết định thứ hạng của mọi người cho nên nếu như mọi người nhường ma tinh hạch lại cho ta, không phải thứ hạng của mọi người sẽ bị sút giảm hay sao? Ta không thể để một việc như thế xảy ra. Hơn nữa…

Đang nói giữa chừng, Tiểu Phàm thoáng quay xuống nhìn Hỏa Phượng, rồi tiếp:

-… Ta cũng không thể bỏ mặc nàng ấy mà một mình tham gia vào Học viện được. Nàng ấy chính vì chăm sóc cho ta lúc ta bị thương mà đã tự mình bỏ đi cơ hội đỗ vào Học viện…

Tiền Minh Tâm nghe vậy, liền lắc đầu nói:

– Ngươi tự đánh giá cao bản thân quá rồi đó. Mỗi người chúng ta thi vào Học viện chính là xác định việc đỗ vào nơi này là mục tiêu tối cao, cho nên dù nợ ơn ngươi nhưng cũng sẽ không có ai ngu ngốc tới nỗi tự phá hủy con đường tương lai của mình đâu. Ngươi yên tâm, chúng ta xuất ra ma tinh hạch cũng đã tính toán cho bản thân mình rồi. Tuy xuất ra ma tinh hạch, nhưng toàn bộ mọi người vẫn đủ điều kiện đỗ vào Vô Cực Viện, và ba người thuộc Dẫn khí trung giai bọn ta vẫn an toàn nằm trong danh sách mười người đứng đầu. Tuy là vị trí có thể thay đổi đôi chút nhưng gần như không bị ảnh hưởng một chút lợi ích nào cả…

Tiểu Phàm nghe vậy, nhưng hoàn toàn hiểu được nhóm người Tiền Minh Tâm đã mất những gì cho hắn. Đặc biệt mười người đứng đầu sau sẽ được phần thưởng phụ nữa, hẳn là Học viện sẽ dựa theo thứ tự mà phân phát cho họ. Thế nên nếu thứ hạng của họ thụt giảm, cũng tức là đồng nghĩa với việc số phần thưởng mà họ nhận được sẽ bị giảm đi. Lại nói, Vô Cực Viện là một trong tam đại Học viện nên phần thưởng cho học viên ưu tú sẽ không đơn giản. Vì thế, thứ mà họ hi sinh cho Tiểu Phàm là không hề nhỏ một chút nào. Điều này Tiểu Phàm hiểu rõ vì thế trong lòng hắn mới không khỏi day dứt.

Tiểu Phàm vội nói:

– Nhưng…

Tiền Minh Tâm cười, ngắt lời:

– Hắc hắc… ngươi không phải lo cho chúng ta. Tuy là cơ chí chúng ta chưa chắc đã bằng ngươi nhưng mà cũng không phải loại không biết suy nghĩ. Chúng ta đều đã tính cho lợi ích của riêng mình rồi. Còn về việc của Hỏa Phượng cô nương… ừm… Ngươi có thể trao lại một phần ma tinh hạch của bọn ta cho cô nương ấy… như vậy…

Tiền Minh Tâm liền quay sang Lưu Vu, nói:

– Lão sư liệu người có thể giúp nàng ta luôn không? Nàng ấy cũng không tầm thường đâu. Dù gì cũng là một Dẫn khí trung giai tu đạo giả đó, hơn nữa… người nghĩ một cô nương có thể sánh vai với Tiểu Phàm đây lại có thể đơn giản sao?

Lạc Nhạn bên cạnh nghe kể đến Hỏa Phượng, không hiểu sao chân mày lại cau lại, xem qua bộ dáng có phần khó chịu. Chỉ là biểu cảm này của nàng chỉ thoáng qua nên không có ai để ý thấy mà thôi.


Lưu Vu nhíu mày suy nghĩ rồi lại nhìn sang Tiểu Phàm, cuối cùng gật đầu nói:

– Ta sẽ cố hết sức, mong là mọi chuyện sẽ trôi chảy.

Tiền Minh Tâm vui vẻ hỏi Tiểu Phàm:

– Vậy Tiểu Phàm, ngươi nghĩ sao?

Tiểu Phàm nghe vậy cũng bắt đầu lay động. Quả thực hắn cũng như bao thí sinh khác đến đây, đều mong mỏi được vào Học viện này. Hơn nữa bây giờ chuyện của Hỏa Phượng cũng đã có khả năng giải quyết, cho nên hắn thực ra cũng không còn gì vướng bận nữa. Tiểu Phàm chắp tay hướng Tiền Minh Tâm và Lưu vu nói lời cảm tạ:

– Vậy, Tiểu Phàm xin đa tạ hai vị. Mong hai vị giúp đỡ.

Tiền Minh Tâm cười hảo sảng:

– Hảo… vậy quyết định thế đi. Tối nay, chúng ta sẽ mở tiệc. Một trăm hai mươi tư người chúng ta sẽ đến cảm tạ ngươi.

Tiểu Phàm cười tươi, đáp:

– Được!

Tiền Minh Tâm và Tiểu Phàm cùng nhau bước xuống cầu thang sân khấu.

Lạc Nhạn và Lưu Vu hai người cũng đang định rời khỏi…

– Lưu lão sư, chờ đã…

Một giọng nam nhân từ xa đột nhiên vang lên.

Mọi người dưới sân khấu liền ngạc nhiên nhìn về phía sau.

Một nam tử tóc búi gọn sau đầu, dáng vẻ hiên ngang chạy nhanh tới.

Khi sắp tới vị trí đám thí sinh đông đúc, y lập tức điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng lăng không lướt thẳng qua đỉnh đầu toán người… Nghe tiếng chạm khẽ như tiếng mèo di chuyển, y hạ chân xuống sân khấu. Thân thủ phải nói là tuyệt duyệt hết sức, so với Lạc Nhạn thậm chí còn đẹp hơn nữa. Người này chính là Hà Anh – một trong Thập Nhị Địa Chi Thánh Tướng của năm hai – cũng chính là người chỉ huy nhóm người tới giải cứu đám Tiểu Phàm lúc trước.

Tiền Minh Tâm nhìn thấy Hà Anh cũng bất ngờ. Sau khi được y cứu, Minh Tâm đã đi tìm hiểu về Hà Anh nên cũng biết được danh tiếng của người đàn anh này. Minh Tâm biết Hà Anh là người chính trực lại có tu vi cao cường, hơn nữa, quan trọng nhất, Hà Anh chính là hình tượng “bạch mã hoàng tử” mà Minh Tâm muốn hướng tới. Cho nên trong lòng Minh Tâm thì Hà Anh chính là thần tượng!

Tiền Minh Tâm liền chắp tay, hớn hở chào:

– Hà huynh hảo…

Hà Anh mỉm cười, đáp lễ:

– Ừ. Ngươi chính là người lần đó cõng Lâm Tiểu Phàm phải không?

Minh Tâm vui vẻ nói:

– Phải. Chính là tiểu đệ.

Hà Anh gật gù:

– Rất khá. Lọt vào mười người đứng đầu đợt thi này. Lại còn biết đền ơn đáp nghĩa nữa.


Minh Tâm cười cười, gãi đầu, ngại ngùng khiêm tốn:

– Huynh quá khen… Đạo quân tử là phải làm vậy mà.

Hà Anh sảng khoái cười nói:

– Chính xác. Đạo làm quân tử là phải như thế. Xem ra ngươi và ta sẽ có nhiều điểm chung đó. Để ta giải quyết xong việc này rồi chúng ta kiếm chỗ nào đó đàm đạo sau ha…

Minh Tâm thích thú gật đầu lia lịa:

– Được lắm. Vậy tiểu đệ sẽ chờ huynh.

Hà Anh gật đầu, rồi nhanh chóng tiến đến trước mặt Lưu Vu, cúi người:

– Lão sư hảo.

Lưu Vu liền mỉm cười, trong mắt thể hiện sự yêu thích, hỏi:

– Hà Anh hả? có việc gì vậy?

Hà Anh cung kính trả lời:

– Đệ tử phụng mệnh của gia gia tới để đưa ra kết luận của trưởng lão đoàn!

Lưu Vu ngạc nhiên, hỏi lại:

– Viện trưởng ư?

Hà Anh gật đầu xác nhận:

– Dạ phải. Gia gia và trưởng lão đoàn đã biết đề xuất của Tiền Minh Tâm tiểu huynh đệ rồi. Vì nhận thấy tiềm năng của hai người Tiểu Phàm nên họ đã chấp thuận!

Lưu Vu mắt mở lớn ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang hai người Tiểu Phàm và Tiền Minh Tâm cũng cùng một bộ dạng với y. Lạc Nhạn bên cạnh cũng bất ngờ. Nàng thật không ngờ Tiểu Phàm được coi trọng tới mức này.

Lưu Vu hỏi lại:

– Vậy…?

Hà Anh nói:

– Họ đã đồng ý việc nhóm người Tiền Minh Tâm nhượng lại ma tinh hạch cho Tiểu Phàm. Còn việc Tiểu Phàm nhượng lại bao nhiêu phần ma tinh hạch cho cô nương kia thì tùy hắn quyết định.

Đoạn, Hà Anh lấy từ trong người ra một quyển trục, đưa lại cho Lưu Vu.

Lưu Vu đọc xong, hơi bần thần một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự bình thản, mỉm cười, quay xuống đám đông nói lớn:

– Như vậy là trưởng lão đoàn đã nhận được thông tin và chấp thuận đề xuất của Tiền Minh Tâm… Theo chỉ thị của trưởng lão đoàn và viện trưởng thì năm nay sẽ có một đặc cách. Mọi năm sẽ chỉ có mười người đứng đầu Truy Phong hội là được nhận thưởng và học bổng mà thôi. Họ được đặt cho danh hiệu là Thập thần tướng. Nhưng năm nay, hội đồng đã đồng ý cho sự ra đời của kẻ thứ mười một. Và năm nay, chỉ riêng năm nay mà thôi, Học viện sẽ có Thập nhất thần tướng. Lâm Tiểu Phàm sẽ là người thứ mười một đó!

Đám đông phía dưới lập tức rầm rộ hoan hô, bàn tán. Đa phần mọi người đều nói lời chúc mừng. Nhưng tất nhiên cũng có người này người kia, có một số nhỏ những thí sinh cảm thấy ghen tị và bất công cho nên luôn miệng phản đối… Thế nhưng họ căn bản là chẳng thể gây nổi chút ảnh hưởng nào vì hầu như ai ở đây cũng biết giai thoại về Tiểu Phàm, lại thêm việc vừa chứng kiến màn so tài đầy kịch tính của hắn với quán quân đại hội, cho nên trong lòng họ, việc hắn có một vị trí trong mười người đứng đầu là một việc rất hợp lí mà thôi…

Tiểu Phàm nhìn Tiền Minh Tâm với ánh mắt cảm tạ, vỗ vai đối phương một cái đầy thiện chí, rồi tiến đến chỗ Lưu Vu và Hà Anh.

Hắn nói:

– Đa tạ Hà đại ca. Đa tạ Lưu tiên sinh.

Lưu Vu cười, đính chính lại lời nói của Tiểu Phàm:

– Còn gọi là tiên sinh sao? Phải gọi là lão sư đi…

Tiểu Phàm vui vẻ nói lại:

– Đa tạ lão sư…


Lưu Vu gật gù, “ư hừm” một tiếng tỏ vẻ hài lòng.

Tiểu Phàm quay xuống nhìn về phía Hỏa Phượng, vẫy tay gọi Hỏa Phượng lên sân khấu. Hỏa Phượng chần chừ giây lát, rồi cũng nhanh chóng bước lên cạnh Tiểu Phàm.

Lạc Nhạn đứng bên cạnh Lưu Vu lại cau mày…

Tiểu Phàm mở lời:

– Lưu lão sư, nàng là Triệu Hỏa Phượng, chính là người đã cùng đệ tử tham gia thi tuyển lần này. Đệ tử muốn đưa lại cho nàng năm viên ma tinh hạch Dẫn khí trung giai.

Hỏa Phượng nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy, liền vội nói:

– Không, muội không…

Tiểu Phàm lập tức ngắt lời:

– Ta quyết rồi. Nàng vì ta mà chút nữa mất đi cơ hội vào Học viện. Chí ít ta cũng phải trả lại nó cho nàng. Tuy rằng không thể đủ, nhưng mà bây giờ đó là điều ít nhất ta có thể làm được.

Hỏa Phượng lắc đầu:

– Nhưng thứ hạng của chàng sẽ…

Tiểu Phàm cười cười:

– Ta chỉ cần học bổng mà thôi. Còn phần thưởng phụ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Thứ hạng chẳng qua là cái danh thôi mà. Nàng đừng nghĩ nữa…

Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm rồi ngoan ngoãn gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, trên miệng tự nhiên nở một nụ cười vui vẻ thật đáng yêu.

Lạc Nhạn đứng nhìn hai người Tiểu Phàm và Hỏa Phượng đối thoại, mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm nho nhỏ:

– Chàng chàng… nàng nàng… hừ… nghe phát ớn…

Tiểu Phàm tiếp:

– Như vậy được chứ lão sư?

Lưu Vu cười cười nhìn hai người Tiểu Phàm, nói:

– Không phải đã nói là tùy ngươi sao? Ngươi quyết định thế nào là ở ngươi… Được rồi, vậy bây giờ Hỏa Phượng, trò sẽ có năm viên ma tinh hạch trung giai, vừa đạt đủ điều kiện đỗ vào Học viện. Còn Tiểu Phàm, trò bây giờ sẽ đứng thứ…

Lưu Vu dừng lại suy nghĩ đôi chút rồi tiếp:

– … trò sẽ đứng thứ tám trong Thập nhất thần tướng, trên Tiền Minh Tâm một bậc.

Tiểu Phàm gật đầu, nói:

– Dạ…

Lưu Vu lại tiếp:

– Bây giờ các trò xuống sân khấu đi, sẽ có người giúp các trò đi hoàn thành thủ tục nhập học.

Tiểu Phàm, Lạc Nhạn, Hỏa Phượng, Minh Tâm, và Hà Anh đồng loạt vâng dạ rồi rời khỏi sân khấu…

Lưu Vu lấy giọng, giơ hai tay lên, nói lớn:

– Đợt thi tuyển năm nay của Vô Cực Viện đến đây xin chính thức chấm dứt. Mọi người có thể giải tán bất cứ lúc nào… Tạm biệt mọi người.

Mọi người vỗ tay rồi bắt đầu rời khỏi…

Lưu Vu nói xong cũng xuống khỏi sân khấu, rời đi…

– HẾT CHƯƠNG 32 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.