Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 30: Tỉ thí (2)
Uất Trì Lạc Nhạn chính là cháu gái ruột độc nhất của đại gia chủ Uất Trì tộc – Uất Trì Cảnh Toàn. Thân phận nàng vốn đã đặc biệt, lại thêm việc phụ mẫu nàng mất sớm, nên thường ngày nàng rất được gia gia cưng chiều. Có điều tính tình nàng khá bướng bỉnh, lại thích ngao du, cho nên Lạc Nhạn có một cái sở thích chẳng giống ai, đó là: thường xuyên trốn ra khỏi tộc lịch lãm giang hồ. Lần nào nàng bỏ nhà đi là lần ấy cả tộc lại nhốn nháo hết cả lên. Gia gia nàng cũng từng tìm cách kìm chân nàng ở nhà, nào là khóa cửa phòng, kêu người canh gác, giam lỏng,… đủ mọi cách, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản nổi Lạc Nhạn bỏ trốn. Dần dà, ông cũng phải chấp thuận việc Uất Trì Lạc Nhạn thường xuyên bí mật bỏ nhà đi chơi. Nhưng tất nhiên, ông không thể cho phép đứa điệt nhi yêu quý của mình xảy ra vấn đề gì được. Uất Trì tộc nổi danh trong Thương Lan Quốc không chỉ vì có Uất Trì Cảnh Toàn – một đại cường giả tọa trấn, hay vì có nhiều nhân tài tuyệt thế qua các đời thế hệ, mà còn bởi vì… bí kĩ kiếm pháp của Uất Trì tộc. Người trong tu đạo giới thường gọi kiếm pháp đó là Uất Trì kiếm pháp. Nhưng danh tự thực sự của nó là Kiếm Hành – Phong Biến kiếm pháp, tức là kiếm động – gió cũng thay đổi, ý nói lấy kiếm để khống chế gió, mà gió lại cũng là kiếm, kiếm hòa vào gió làm một. Có điều, Uất Trì tộc có quy định là chỉ truyền kiếm pháp này cho nam tử mà cấm không được truyền bí kĩ này cho nữ nhân của tộc. Xét cho cùng cũng vì cho rằng “nữ tử sinh ra vốn đã là con nhà người”. Uất Trì tộc sợ rằng nếu truyền bí kĩ cho nữ tử, sau này nữ tử đó thành thân thì sẽ dễ có khả năng truyền lại kiếm pháp cho trượng phu của mình. Như thế kiếm pháp chấn tộc sẽ bị truyền ra ngoài và Uất trì tộc sẽ bị mất đi vị thế của mình… Thế nhưng Uất Trì Cảnh Toàn lại quá yêu thương Lạc Nhạn, hơn nữa lại vì lo cho an nguy của điệt nhi mình khi thường xuyên trốn ra ngoài ngao du thiên hạ, cho nên ông đã phá luật mà truyền lại kiếm pháp bí truyền này cho nàng. Ban đầu có rất nhiều người phản đối. Nhưng Uất Trì Lạc Nhạn lại là kì tài luyện kiếm, chẳng mấy chốc đã có thành tựu trong Kiếm Hành – Phong Biến kiếm pháp, lại thêm việc gia gia nàng đứng sau, nên mọi người dần không còn phản đối nữa… Lạc Nhạn chính nhờ có kiếm pháp độc môn này mà chiến lực luôn mạnh hơn nhiều so với những người cùng tu vi đẳng cấp (đẳng cấp tu luyện chân khí)… Hiện tại so đấu với Tiểu Phàm, Lạc Nhạn chính là muốn dụng Uất Trì kiếm pháp ngay từ đầu. Đó là bởi nàng coi trọng hắn, muốn toàn lực tí thí với đối phương…
– Tiếp chiêu…!!!
Lạc Nhạn hét lớn, thân hình liền lướt đi, nhẹ nhàng, khoan thai mà nhanh vô cùng.
Tiểu Phàm song thủ hữu song kiếm (hai tay cầm hai kiếm) lập tức phản ứng, thân hình bật mạnh về sau nhằm giữ khoảng cách. Hai chân vừa chạm đất, lập tức hạ thân hình, trở về thế tấn vững chắc.
Lạc Nhạn mỉm cười, đang lướt tới, liền đứng lại. Cả cơ thể bắt đầu rung động, ngoại bào lục sắc nhẹ nhàng phiêu phiêu… Xung quanh cơ thể nàng, hình ảnh nhanh chóng bị bẻ khúc, uốn éo… Đó chính là vì Lạc Nhạn đã bắt đầu vận hành chân khí…
Tiểu Phàm hai mắt sáng lên, tự nhủ: “Phong hệ nguyên tố!”. Hai tay hắn theo phản xạ, tự động nắm chặt chuôi song kiếm trong lòng bàn tay.
Mộc kiếm trong tay Lạc Nhạn bắt đầu chuyển động, nhưng tốc độ dịch chuyển lại rất chậm, đồng thời kèm theo một phần nhu lực kì lạ hết sức mềm dẻo. Lạc Nhạn bắt đầu thi triển kiếm pháp, cả cơ thể bay múa nhịp nhàng, khiến cho Tiểu Phàm có cảm giác nàng đang múa kiếm biểu diễn chứ không hề có một chút tinh thần tỉ thí nào cả.
Vù ù ù…
Một làn gió mát êm đềm thổi qua cả võ đài. Rồi lại một làn gió nhẹ nữa, tựa như khúc hát ru, trôi chảy qua không gian… Mỗi lần Lạc Nhạn múa ra một đường kiếm, một làn gió nhẹ lại chậm rãi lướt về phía Tiểu Phàm, lách qua từng kẽ tóc, luồn qua từng ngóc ngách của cơ thể hắn mà trượt ra phía sau…
Tiểu Phàm lập tức cảm thấy có điều không ổn, tuy rằng hắn không rõ điều đó chính xác là gì.
Lạc Nhạn cứ như làn gió xuân, vi vu, chậm rãi tiến về phía Tiểu Phàm, càng lúc, càng gần…
Đến khi hai người chỉ còn cách nhau tầm một trượng (khoảng 3,3 mét), Tiểu Phàm đã cảm thấy tâm thần bị áp bức tới mức chịu không nổi nữa rồi. Đó chính là vì hắn đang bị vây hãm trong cảm giác phải chờ đợi một cuộc tấn công mà hắn biết là sẽ đến, nhưng lại không rõ bao giờ sẽ đến và sắp đến hay chưa. Có thể hiểu cảm giác đó tương tự như cảm giác của một người biết mình sắp chết, nhưng chờ mãi mà tử thần chưa đến, khiến cho tâm thần y lúc nào cũng căng thẳng trong sự chờ đợi…
Tiểu Phàm hét lớn:
– Lạc Nhạn, xem chiêu…
Đoạn, hai tay vận lực, Thần Ma lực trong cơ thể tự động tuôn ra, bao phủ lấy cơ nhục hai cánh tay. Hắn liền đơn giản bổ mạnh song kiếm từ trên xuống dưới hướng thẳng tới đỉnh đầu Lạc Nhạn. Đường kiếm nhanh, mạnh, uy lực có thừa, nhưng…
Xạt…
Lạc Nhạn nhạc thân hình chậm dãi lách sang một bên, mộc kiếm trong tay để chếch chéo trên đầu. Ngay sát na mộc kiếm của nàng chạm vào song kiếm mạnh mẽ hạ từ trên xuống của Tiểu Phàm, vô cùng xảo diệu, Lạc Nhạn liền lướt nhẹ thanh kiếm trong tay lên trên, khiến cho mộc kiếm vào lúc đó đột nhiên trở thành một máng trượt tinh diệu. Đồng thời với một góc độ chính xác, Lạc Nhạn đã làm lệch đi phương lực tấn công của Tiểu Phàm. Nhu nhuyễn, chậm rãi, nhẹ nhàng, Lạc Nhạn đã khiến cho song kiếm của Tiểu Phàm trượt sang một bên. Mười phần lực lượng, cuối cùng chỉ còn lại chưa tới hai phần là có thể ảnh hưởng tới nàng.
Véo…
Song kiếm của Tiểu Phàm một cách lạ kì đã lướt thẳng vào khoảng không!
Tiểu Phàm liền có cảm giác hữu lực mà không thể sử dụng được. Vừa rồi, một đòn chứa đầy lực lượng đánh tới Lạc Nhạn mà giống như đánh vào dòng xoáy hút nước vậy, đơn giản là bị “lèo lái” cho tới khi chệch hướng và tan hết mãnh lực.
Tiểu Phàm vặn hông, vận lực lần nữa hất ngang song kiếm, tấn công vào trung lộ (phần giữa) của Lạc Nhạn. Đường kiếm nhanh, mạnh đến độ khiến cho không khí phải rít lên thành tiếng chói tai, nghe “u u..”. Nhưng…
Xạt…
Lại là tiếng trượt trơn tuột giữa ba thanh mộc kiếm vang lên. Giống như lần trước, vào khoảnh khắc song kiếm của Tiểu Phàm chạm vào thanh mộc kiếm của Lạc Nhạn thì nó liền bị hất xéo đi, lực lượng hùng hậu của Tiểu Phàm liền bị đánh tan…
Hắn lại tiếp tục thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả chính là giống như nhau: hắn vô năng đả thương nổi Lạc Nhạn, dù chỉ là chạm vào vạt áo nàng cũng không thể. Tiểu Phàm thì vất vả ra đòn, còn Lạc Nhạn thì nhẹ nhàng đón đỡ…
Bên dưới mọi người đều trầm trồ tán thưởng thủ pháp xảo diệu mà không kém phần mĩ lệ của Lạc Nhạn…
Tiểu Phàm thấy không ổn, liền quyết định tạm thời lui lại. Hắn nhanh chóng bật lùi ba bước giữ khoảng cách ba trượng với đối phương.
Lạc Nhạn tươi cười, vẫn tiếp tục “múa” kiếm.
Lưu Vu bên dưới nhìn thấy một tràng tỉ thí vừa rồi, trong lòng đã có đôi chút nhận xét về thực lực hai bên: “Xem cách ra chiêu của Lâm Tiểu Phàm thì có vẻ y mạnh về lực lượng. Mỗi chiêu chém ra đều mạnh mẽ vô cùng. Nếu đối thủ chúng một kiếm trực diện đó, dù có cản được cũng rất đáng ngại. Có điều mạnh thì có mạnh, nhưng một chút căn bản dụng kiếm cũng chằng có! Xem ra lúc trước y nói bản thân chưa từng sử dụng vũ khí không phải là nói ngoa. Còn Uất Trì Lạc Nhạn kia… lực lượng thì chưa có bộc lộ ra, nhưng mà kĩ thuật dụng kiếm thì rất điêu luyện. Tuy rằng y chưa đạt tới cảnh giới cao, nhưng ở tuổi đó cũng có thể coi là đã có một chút thành tựu. Hơn nữa… chiêu kiếm đó… không phải chính là Uất Trì kiếm pháp của Uất Trì tộc sao? Lúc đầu khi nghe danh tự của y, ta còn chưa dám khẳng định y là người của Uất Trì tộc. Dẫu sao có phải ai họ Uất Trì cũng thuộc Uất Trì đại tộc đâu. Nhưng bây giờ nhìn y thi triển kiếm pháp, lại có chân khí thuộc Phong hệ hiếm có nữa thì có thể khẳng định rồi. Chỉ là… trong tu chân giới ta chưa từng nghe thế hệ trẻ của Uất Trì tộc có một thiếu niên danh tự là Lạc Nhạn mà lại có tài năng tới bực này…”
Tiểu Phàm lo lắng nhìn Lạc Nhạn. Hắn biết rõ vừa rồi chính là chiến kĩ, hoặc có thể nói cụ thể hơn là kiếm kĩ. Bản thân Tiểu Phàm không hề có một loại kiếm kĩ nào, cho nên nếu dùng song kiếm thì quả thực chỉ là sử dụng vũ khí đánh ra những đòn thế đơn giản mà thôi. Thậm chí nói trắng ra thì hắn đến căn bản chiêu thức của kiếm pháp cũng đánh không ra. Tình thế của Tiểu Phàm với Lạc Nhạn thì giống như là một đứa trẻ chập chững biết đi, tuy cầm kiếm trong tay nhưng lại so đấu với một cao thủ vậy. Đứa trẻ có kiếm nhưng cũng chẳng thể thắng nổi cao thủ chỉ sử dụng đúng một chiếc thìa mà thôi.
Tiểu Phàm hiếu kì hỏi Lạc Nhạn:
– Lạc Nhạn, ngươi có thể cho ta biết kiếm chiêu ngươi vừa sử dụng danh tự là gì không? Quả thực là tinh diệu quá…
Lạc Nhạn vẫn tiếp tục múa kiếm, mỉm cười, nói:
– Nếu là kẻ khác, dù thế nào ta cũng không cho kẻ đó biết danh tự của kiếm chiêu này. Nhưng mà… ngươi… ừm… coi như là để trả nợ lần trước ngươi giúp ta ở ngôi miếu hoang đó đi. Ta sẽ nói cho ngươi biết…
Tiểu Phàm lập tức dỏng tai nghe.
Lạc Nhạn chậm dãi nói:
– Kiếm chiêu ta vừa sử dụng có tên là… Vi Phong (tức là làn gió thoảng)!
Tiểu Phàm nghe xong lập tức ngẫm nghĩ: “Vi Phong… gió nhẹ? Rất đúng. Kiếm xuất ra nhẹ nhàng, khoan thai tựa như làn gió nhẹ lướt mặt hồ, mặt hồ chỉ gợn mà không hề nổi sóng. Chiêu này hẳn là nhu kiếm đi. Vừa rồi Lạc Nhạn dùng kiếm làm chệch hướng đồng thời làm tan biến lực lượng của ta, có lẽ chính là “lấy nhu khắc cương”. Cảm giác giống như là… Thái Cực Quyền vậy! Theo như Thái Cực Quyền kiếp trước ta có đọc qua thì yếu quyết là tránh chỗ mạnh, nhắm vào chỗ yếu… Có điều biết thì biết vậy, nhưng mà… làm sao đánh lại đây?”
Lạc Nhạn nhìn Tiểu Phàm ngẫm nghĩ, chỉ cười cười. Nàng biết Tiểu Phàm là người cơ chí cho nên nếu hắn biết danh tự của kiếm chiêu thì có lẽ sẽ đoán ra được phần nào đặc điểm của chiêu thức này. Nhưng hắn đoán ra thì sao? Hắn cũng chẳng thể tìm ra cách đối kháng lại được! Bởi lẽ kẻ nghiên cứu cách khắc chế Kiếm Hành – Phong Biến trong thiên hạ này thì phải nói là vô số. Trong đó những người được cho là cao thủ cũng không phải là ít. Thế nhưng tới bây giờ đã có kẻ nào phá được dù một nửa chiêu thức của Uất Trì Kiếm Pháp này chưa? Chưa! Chưa một kẻ nào có thể làm được! Cho nên Lạc Nhạn căn bản là không hề lo lắng về Tiểu Phàm. Hắn một tia cơ hội phá chiêu cũng chẳng có.
Tiểu Phàm bắt đầu toát mồ hôi. Hắn nghĩ đến Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong. Đó là võ công gì chứ? Đó là tuyệt đỉnh võ công đó. Dù rằng tại địa cầu nó rất phổ biến, không còn là bí kĩ hay gì nữa. Nhưng ai cũng biết thứ lưu truyền trong dân gian chẳng qua là cái bề ngoài mà thôi. Còn Thái Cực Quyền trên núi Võ Đang? Đến trưởng môn Võ Đang còn nói là y căn bản chưa luyện được một phần của môn võ “phổ biến” ấy. Trương Tam Phong – người được so sánh với Đạt Ma tổ sư của Thiếu Lâm sao có thể tạo ra một môn võ tầm thường được. Mà Vi Phong kiếm chiêu kia quả thực là có phần tương đồng nguyên lí với Thái Cực Quyền, Tiểu Phàm tuy rằng không rõ cái nào hơn, nhưng mà… kiếm chiêu đó là không thể tầm thường! Vì thế, hiện tại hắn chính là đã bó tay rồi…
Tiểu Phàm bắt đầu đánh giá lại xem bản thân hiện đang có những gì: “Hiện tại ta có Ma Kinh luyện thể, cho nên so về lực lượng, hẳn là ta chẳng có sợ Lạc Nhạn. So về nguyên tố hệ thích hợp. Lạc Nhạn có Phong nguyên tố, ta thậm chí còn hơn y. Ta có song hệ nguyên tố là Lôi Đình và Hắc Ám. So về vũ khí, cả hai đều dùng mộc kiếm, thậm chí ta còn có hai thanh. Cuối cùng… so về chiến kĩ. Nàng ta có kiếm kĩ tương đồng với nguyên lí của Thái Cực Quyền, còn ta… có Thái Tổ Trường Quyền và Linh Bạo. Linh Bạo là lá bài tẩy của ta, tuy rằng uy lực kinh người, nếu như sử ra, ở đây ta không ngán kẻ nào, có điều nó lại có tác dụng phụ quá lớn sau khi sử dụng, cho nên… cuối cùng ta chỉ có Thái Tổ Trường Quyền mà thôi…” Bây giờ hắn đã thấy được bản thân thiếu hụt chiến kĩ tới mức nào. Ngẫm đi ngẫm lại, bản thân hắn cũng chỉ còn một môn chiến kĩ là khả dụng vào lúc này. “ Có điều Thái Tổ Trường Quyền lại là một môn võ phổ biến, cho nên mỗi chiêu chắc chắn là đã bị Lạc Nhạn nắm rõ rồi… Với lại nó cũng không phải là kiếm kĩ nữa… Chết tiệt! Giờ làm sao đây?” – Tiểu Phàm lo lắng tự đánh giá tình hình.
Hắn đang lo lắng thì chợt nghĩ ra vài điều khiến hai mắt sáng bừng lên. “Phổ biến, nhưng không tầm thường?!… Không phải Thái Cực Quyền và… Thái Tổ Trường Quyền đều như vậy sao?… Sư phụ (ở đây để chỉ Phạm Nhất Tiêu) đã từng nói Thái Tổ Trường Quyền là một bộ quyền pháp cơ bản nhưng lại ẩn chứa huyền cơ, là khởi nguyên của rất nhiều bộ quyền pháp lợi hại trong thiên hạ. Không phải Thái Cực Quyền cũng đồng một dạng như vậy sao? Kiếm chiêu kia có cùng nguyên lí cao thâm với Thái Cực Quyền nhưng Thái Tổ Trường Quyền của ta cũng cùng đẳng cấp đó cơ mà…” Tiểu Phàm vui mừng, hắn đã phát hiện ra chiến kĩ bản thân thực ra cũng đâu hề kém kiếm kĩ của Lạc Nhạn. Phải! Suy nghĩ của hắn không hề sai, chỉ là… một bên đã hiện ra ở dạng cao cấp ngay từ đầu, còn một bên, mới chỉ sơ khai trạng thái mà thôi. Kiếm kĩ của Lạc Nhạn chính là ngay từ đầu đã là một bộ chiến kĩ cao cấp rồi, còn Thái Tổ Trường Quyền của Tiểu Phàm bây giờ mới chỉ là một bộ quyền pháp căn bản mà thôi. Hay nói khác đi, tuy là Thái Tổ Trường Quyền có tiềm năng phát triển rất lớn, nhưng mà tiềm năng mới chỉ là tiềm năng, Tiểu Phàm căn bản là chưa hề động tới được cái gọi là huyền cơ bên trong bộ quyền pháp đó.
Hơn nữa… hai người họ đang tỉ kiếm không phải là tỉ thí thông thường. Kiếm Hành Phong Biến là kiếm kĩ, còn Thái Tổ Trường Quyền của Tiểu Phàm thì không hề. Nó là một bộ quyền pháp! Mà quyền pháp… sao sử dụng cho kiếm được?
Tiểu Phàm cũng nhận ra điều này, nhưng… hắn đã có cách!
Hai mắt lóe quang mang, miệng mỉm cười thách thức, Tiểu Phàm ngửa mặt lên, chiến ý phừng phừng nhìn Lạc Nhạn đang múa kiếm tiến tới…
Hai tay hắn từ từ đưa song kiếm lên để phía trước, một trước một sau, một xa thân thể, một ngay sát ngực, hai chân hạ mã tấn, thế đứng vững chãi… Tư thế vô cùng quái đản nhưng lại tự tin vô cùng…
Lạc Nhạn nhíu mày.
Lưu Vu phía dưới nhìn thấy thủ thế kì lạ của Tiểu Phàm, hai đầu chân mày cũng cau lại…
Hỏa Phượng hai tay nắm chặt, môi khẽ mím, ánh mắt lo lắng cùng nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Phàm…
Toàn trường xì xào, ai cũng tự hỏi tư thế của Tiểu Phàm là đang làm cái gì…
Duy chỉ co Tiểu Phàm vô cùng tự tin, miệng cười, nói lớn:
– Lạc Nhạn, tới đây đi. Ta muốn xem lại chiêu kiếm đó…
– HẾT CHƯƠNG 30 –