Tầm Lộ

Chương 24: Phong lang bầy đàn (2)


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 24: Phong lang bầy đàn (2)

“Con Hỏa Ngọc Hầu này có lẽ cũng không mạnh lắm, rất thích hợp để ra tay…”, Uất Trì Lạc Nhạn nấp sau một tảng đá, thầm nhận định.

Nàng hiện tại đã ở vành đai của vòng khu vực thứ hai tại Đông Lâm khu vực. Sau một thời gian di chuyển trong khu vực rộng lớn này, nàng đã tới được lãnh địa của Hỏa Ngọc Hầu ma thú chủng loại. Tất nhiên nàng chính là nhắm tới loại ma thú Hỏa hệ này cho nên mới tới đây…

Lạc Nhạn nhẹ nhàng tháo thanh trường kiếm được bọc trong vải đỏ xuống khỏi lưng, rồi từ từ gỡ vải bọc ra…

Không ngờ bên trong chỉ có một thanh kiếm bằng gỗ, một thanh mộc kiếm không hơn không kém!

Thanh mộc kiếm dài bốn xích (tầm một mét ba), có đốc kiếm hình cầu trơn nhẵn, phân cách phần chuôi và lưỡi kiếm. Nếu so với một thanh kiếm bình thường thì nó có phần hơi dài hơn một chút. Từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm đều cùng một thể, có lẽ chính là đã được tạo ra từ một khối gỗ. Cả cây kiếm đều hết sức bình thường, không hề có hoa văn tinh xảo hay ma tinh hạch được tạc vào. Nếu nói nó có gì đặc biệt nhất, thì có lẽ là chỉ có một đặc điểm, đó là nó vô cùng nhẵn nhụi, cứ như thể là bề mặt những viên đá cuội được ngâm dưới suối hàng trăm năm vậy, được nước “gọt dũa” mới có thể nhẵn tới vậy. Quả thực, thiên hạ này chẳng có nổi một loại dụng cụ nào có thể bào nhẵn đến như thế.

Lạc Nhạn nâng niu thanh mộc kiếm trong tay hết sức cẩn trọng, dường như là nàng rất coi trọng nó…

Tay phải cầm mộc kiếm, nàng từ từ đi ra khỏi tảng đá…

Con Hỏa Ngọc Hầu đang uống nước cạnh bờ suối, lập tức bị giật mình vì sự xuất hiện của Lạc Nhạn, liền kêu lên mấy tiếng “khẹc khẹc…” kèm theo ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đó.

Con ma thú này thân hình chỉ như một con khỉ trưởng thành tầm thường, nhưng nó sở hữu màu lông rất kì lạ. Lông mao trên người nó chỗ đỏ, chỗ đen sắp xếp một cách kì lạ mà tạo thành hoa văn dung nham vô cùng sống động… Đặc biệt, chiếc đuôi một màu hỏa sắc của nó cứ quất qua quất lại liên tục làm cho người ta có ảo giác như là nó có một chiếc đuôi bằng lửa thực vậy.

Lạc Nhạn cười cười, luồn tay vào trong túi áo, lấy ra một thứ gì đó. Con Hỏa Ngọc Hầu từ ánh mắt cảnh giác, bỗng nhiên trong con ngươi của nó lại có thêm một phần tham lam, thèm thuồng! Chiếc mũi siêu thính của nó cứ giật giật, hít hà không ngừng…

Lạc Nhạn xòe bàn tay ra, bên trong có một loại quả gì đó màu đỏ, trông qua vô cùng mọng nước và thơm ngon.

Con ma thú lại “khẹc khẹc…” mấy tiếng, dù không hiểu nó nói gì, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt nó rõ ràng đang nói: “Cho ta với… Cho ta với…”

Lạc Nhạn cười cười, cúi người xuống, đặt món quả đó xuống đất, sau đó, lui dần ra xa…

Ánh mắt con ma thú lại có thêm một tia nghi hoặc. Nó thật không ngờ, nhân loại kia lại dễ dàng cho nó món quả đó tới vậy. Nhưng sau một lúc đắn đo, có lẽ ham muốn được ăn loại quả đó đã lấn át phần cẩn trọng trong nó. Hỏa Ngọc Hầu vội vã lao đến định chộp lấy món quả trên mặt đất.

Loại quả đó có danh tự là Huyết Tâm Quả (quả tim máu). Nghe tên thì có phần rùng rợn như thế, nhưng thật ra, loại quả này có hương vị vô cùng tuyệt vời. Phần thịt quả chính là như danh tự, vô cùng thơm ngon, giống như là tim heo vậy. Khi cho vào miệng, cắn lấy một miếng, đại não liền nhận được cảm giác vô cùng mĩ diệu: miếng quả vốn ngòn ngọt như nước xương nguyên chất được chia nhỏ ra trong miệng, nhưng mãi không tan mất mà lại sần sật, dai dai, lưu lại hương vị giống như một miếng tim thực sự đã được tỉ mỉ chế biến hết sức vừa miệng, vừa chín. Đồng thời, khi răng cắn ngập trong thịt quả, nước quả sền sệt, màu đỏ như máu lập tức trào ra, hòa quyện với vị ngọt của thịt quả là vị ấm nồng của nước. Tuy rằng nước quả đỏ như máu, nhưng lại không hề có một chút mùi tanh nào cả, mà ngược lại, nước của Huyết Tâm Quả còn vô cùng kích thích khứu giác, vị giác, khiến người ăn cứ muốn tiếp tục ngậm mãi trong miệng, mà không nỡ nuốt xuống. Nói nó giống mùi nước dùng thượng hạng đang sôi ùng ục cũng không hoàn toàn đúng, nói nó tựa như mùi hoa nồng đậm cũng chẳng phải. Có lẽ là giống như cả hai thứ ấy. Nhưng Huyết Tâm Quả không chỉ hấp dẫn ở hương hay vị của nó, mà còn vì phần linh khí thuần khiết ẩn chứa bên trong nữa. Bản thân Huyết Tâm Quả chính là một món linh phẩm thượng hạng, chứa một lượng linh khí hành Hỏa vô cùng sung túc và thuần khiết. Vì lẽ đó, nó chính là món ăn ưa thích của tất cả những tu đạo giả và ma thú có chân khí thuộc Hỏa nguyên tố. Hơn nữa, loại quả này rất quý hiếm nữa, cứ hai mươi năm một cây mới kết một quả, sau đó lại phải hai mươi năm nữa quả đó mới vừa chín tới để có thể hưởng đụng được. Chính vì thế mà con Hỏa Ngọc Hầu mới thèm muốn Huyết Tâm Quả của Lạc Nhạn tới vậy…

Con ma thú vồ nhanh tới món quả ngọt lành dưới đất, nhưng ngay khoảnh khắc nó sắp chạm tay được vào Huyết Tâm Quả, món trái cây đó liền biến mất!

Con ma thú kinh ngạc, nhìn ngó xung quanh tìm Huyết Tâm Quả, nhưng mãi vẫn không thấy. Nó lo lắng nhìn về phía thân ảnh nhân loại kia. Nào ngờ, trái cây kia đang lủng lẳng trước mặt nàng ta. Con Hỏa Ngọc Hầu nhìn kĩ lại… thì ra, Huyết Tâm Quả kia lại được gắn vào đầu một sợi dây vô cùng mảnh, phần đầu còn lại của sợi dây thì được buộc vào tay của người nữ tử. Con ma thú suy nghĩ một chút, liền hiểu ra vấn đề. Người nữ tử kia chính là đã trêu đùa nó! Khi nó sắp có được Huyết Tâm Quả về tay, nàng ta đã dùng sợi dây vô cùng nhỏ kia để giật lại. Con ma thú mặt hầm hầm, hai tay đập phá thật mạnh xuống đất, không ngừng kêu lên “khẹc… khẹc…”.


Lạc Nhạn cười mỉm đắc thắng. Lại tiếp tục đung đưa Huyết Tâm Quả trước mặt con Hỏa Ngọc Hầu, rõ ràng chính là đang khiêu khích nó…

Con ma thú trông thấy vậy, liền không chịu nổi mà nổi xung lên, nhanh như thiểm điện, lao vào tấn công Lạc Nhạn!

Sở dĩ Lạc Nhạn phải chọc tức con ma thú này, bởi vì loài ma thú này vốn rất thông minh lại có phần nhát gan nữa. Nếu như nàng không nói, không rằng, mà đột ngột tấn công nó ngay, thì chỉ sợ là còn chưa động vào được một cọng lông của nó, nó đã hoảng sợ mà chạy mất tiêu rồi… Cho nên, nàng phải khiến nó tức giận mà chủ động tấn công mình. Khi đó, nàng mới có cơ hội hạ sát nó, mà không lo nó chạy mất.

Lạc Nhạn tay phải hoành kiếm ngang mặt, tay trái để về kiếm chỉ, nhẹ lướt ngón tay trên thanh mộc kiếm nhẵn mịn…

Tóc mai cùng y phục lập tức không gió mà tung bay, chân khí của nàng trong chớp mắt vận lên tới mười phần! “Sư tử bắt thỏ còn dùng toàn lực”, cho nên nàng cũng là chớp mắt, vận hết mười thành chân khí…

Hỏa Ngọc Hầu cảm nhận được uy hiếp không hề nhẹ từ thân ảnh nhân loại trước mắt, liền tức giận gào lên, toàn thân biến đổi… Từ lông mao cho tới da thịt của nó, trong một cái chớp mắt, đột nhiên hóa thành giống như hồng ngọc! Đôi con ngươi vốn màu đen, giờ lại biến thành ánh kim sáng chói. Từ thân thể kì lạ của nó, xích hỏa (lửa đỏ) đột ngột bùng lên nghe cái “phùng”… Nó đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Sở dĩ trong danh tự của loài ma thú này có một chữ “Ngọc” chính là vì trạng thái chiến đấu kì lạ này của nó. Một khi đã vào “Hỏa Ngọc” trạng thái, thân thể nó, thậm chí từ những sợi lông mao vốn mềm mại, sẽ biến thành vô cùng cứng rắn, tựa như cương ngọc thuần khiết nhất. Ngoài ra, ngọn lửa xích hồng bên ngoài cơ thể ma thú này cũng là loại lửa có nhiệt lượng vô cùng khủng khiếp, khiến cho mỗi đòn công kích của nó sẽ kèm theo nhiệt độ rất cao, tạo nên hiệu quả sát thương rất mạnh mẽ…

Lạc Nhạn cười cười vô cùng tự tin, vặn mình một cái, hai chân liền nhấc khỏi mặt đất, mũi kiếm chĩa thẳng về con Hỏa Ngọc Hầu đang lao tới. Nàng đang thi triển đệ nhị thức – Lệ Phong (Lệ Phong tức là gió lớn) trong kiếm pháp Kiếm Hành – Phong Biến (kiếm động – gió cải biến). Nhẹ lăng chân một cái, thân thể nàng hóa thành một mũi thương với lực xoáy vô cùng mạnh mẽ. Chân khí Phong hệ tuôn ra, liền tạo thành luồng khí trong suốt bao phủ lấy Lạc Nhạn, nàng đã hóa thành một cơn lệ phong ồ ạt bao phủ lấy con mồi.

– Kiếm Hành – Phong Biến, đệ nhị thức – Lệ Phong…

Lạc Nhạn hét lên một tiếng lanh lảnh.

Gió lớn gào thét cùng nàng, ào ào, mạnh mẽ tràn tới phía con ma thú.

Cang!

Mũi kiếm điểm mạnh vào thân thể cứng rắn vô cùng của con Hỏa Ngọc Hầu tạo nên một tiếng vang đanh chát.

Chíu…

Con ma thú lập tức bị hất văng ra tựa như một trái cầu đỏ bị người ta dùng gậy đánh bay đi vậy.

Ầm… ầm… ầm

Thân thể cứng rắn của con khỉ đâm thẳng qua mấy thân cây trưởng thành, khiến cho chúng bị lủng một lỗ lớn mà đổ rạp xuống…

Lạc Nhạn nhẹ hạ xuống đất, thở ra một hơi, thu lại chân khí, rồi từ từ tiến tới vị trí của con Hỏa Ngọc Hầu.


Con Hỏa Ngọc Hầu nằm im bất động dưới một gốc cây lớn, một dải máu đỏ loang lổ kéo dài từ thân cây xuống vị trí của nó. Hẳn là nó đã bị một kiếm chiêu kia của Lạc Nhạn đâm phá thân thể. Trước ngực con ma thú đã xuất hiện một cái rãnh nhỏ, dẹt, nhưng lại có ánh sáng từ đó lóe ra, chính là đã thông thẳng từ trước ra sau! Tiên huyết từ đó cứ ri rỉ chảy ra mãi…

Cách… cách…

Lớp da hồng ngọc cứng rắn của ma thú nhanh chóng rạn nứt, rồi bong chóc ra. Ngọn lửa vốn bao bọc thân thể nó lúc này đã biến đi đâu mất, khiến cho thân thể nó trở về trạng thái bình thường. Con Hỏa Ngọc Hầu đã bị Uất Trì Lạc Nhạn hạ sát chỉ bằng một đòn!

Lạc Nhạn đang đi gần tới xác của con ma thú, hai mắt đột ngột trợn lớn. Nàng lập tức thi triển toàn bộ thân thủ, leo nhanh lên một ngọn cây cao.

Vút vút vút…

Ba thân ảnh như điện xẹt, ngay sau đó, lao vút qua xác của con Hỏa Ngọc Hầu, nhưng không thèm để ý tới, mà chỉ nhằm một đường phía trước chạy đi…

Lạc Nhạn kinh ngạc nhìn bàn tay đang nắm chuôi mộc kiếm của mình… nàng đang run rẩy! Phải, là run rẩy! Từ ba thân ảnh kia, nàng đã cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng đáng sợ. Cả ba bóng ảnh đó đều có đẳng cấp không kém gì nàng, thậm chí còn có thể vượt trội hơn. Nhưng điểm đặc biệt ở chúng lại là thứ khác, đó là sát khí – một thứ sát khí đậm đặc, hết sức đáng sợ. Dù thân ảnh chúng đã khuất lấp, Lạc Nhạn vẫn có cảm giác dường như mùi máu tanh còn thoang thoảng đâu đây… Nếu để nàng chiến đấu với một trong ba con Phong Lang kia, chỉ sợ nàng cũng không thể hạ sát nổi một con nào cả, có khi còn bị sát hại ngược lại cũng không chừng.

– Lại là Phong Lang. Nhưng là Phong Lang gì thế này? Thật đáng sợ…

Lạc Nhạn kinh hãi lẩm bẩm…

Phải một lúc nữa nàng mới bình tĩnh lại được. Sau đó mới xuống khỏi cành cây, xử lí xác của con ma thú…

– Vậy là một viên ma tinh hạch Dẫn khí trung giai…

Lạc Nhạn vui mừng nhìn viên ma tinh hạch đỏ như lửa trong tay. Từ viên tinh hạch, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm của Hỏa hệ chân khí thuần khiết bên trong. Nhanh chóng đem viên tinh hạch bỏ vào túi, nàng lại chuẩn bị lên đường.

Lạc Nhạn ngoảnh mặt nhìn về phía vòng khu vực ngoài cùng, hồi tưởng lại bộ ba con Phong Lang tràn ngập sát khí kia. Rùng mình một cái, nàng chợt có một dự cảm không lành…

Thân ảnh Lạc Nhạn nhanh chóng lướt đi và khuất dần sau những tán cây… Tại một khu đất trống trong khu vực danh giới giữa vòng thứ nhất và vòng thứ hai…

– Gừ gừ gừ…

Liên tiếp những tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên… Hơn hai trăm con Phong Lang đang tập trung tại nơi này, và có vẻ như chúng đang giao tiếp với nhau…


Bỗng nhiên tất cả Phong Lang đột ngột im lặng hoàn toàn, đồng thời cùng lúc nhìn về một phía. Quang cảnh bỗng nhiên biến thành hết sức lạ kì…

– Grừ…

Từ một phía của bầy sói từ từ tách ra thành một lối đi, những con sói xung quanh thông đạo đều dạt hẳn ra, rồi cúi đầu xuống, gầm gừ, vẻ cung kính.

Bịch… bịch…

Một con thuần hắc sắc lang (sói màu đen tuyền) vô cùng to lớn, chầm chậm, bằng một phong thái hết sức uy vũ, từ tốn đi trên thông đạo đó. Lông nó dày, thân thể khôi vĩ, so với Phong Lang tầm thường cũng phải cao to gấp đôi, đuôi lớn cong cong lên trên, dáng vẻ vương giả toát ra hết sức mạnh mẽ. Mỗi bước đi, nó đều ngẩng cao đầu, khoan thai tiến tới trung tâm quần lang…

– Hú ú ú…

Con Lang vương hú lên một tiếng dài. Trong một tiếng hú ấy vừa ẩn chứa uy phong mệnh lệnh của bậc thống lĩnh, nhưng kì lạ là lại “vấn vít” thêm một tia bi thương rất khó giải thích…

– Hú.. hú… hú… hú…

Cả gần hai trăm con Phong Lang đồng thanh ứng đáp tiếng hú dài của con Lang vương, tạo nên một tràng cảnh vô cùng hùng tráng, tựa như thiên binh vạn mã ứng đáp tướng quân chi lệnh (mệnh lệnh của tướng quân) mà hét lớn “sát thát” không ngừng vậy…

Con Lang vương liên tiếp gầm gừ mấy tiếng. Ứng với mỗi tiếng gầm nhẹ của nó lại có một tốp những con Phong Lang theo các hướng khác nhau phóng đi. Lang vương chính là đã đưa ra mệnh lệnh!

Một quần lang hơn hai trăm mạng chỉ trong một thời thần (mười lăm phút thời gian) đã nhanh chóng giải tán hết thảy, luân phiên nhau lao đi, hướng tới khu vực vòng ngoài cùng của Đông Lâm khu vực…

– Vù…

Con Lang vương sau cùng cũng rời khỏi cùng một nhóm hai mươi con Phong Lang khác. Hai mươi ma thú hộ tống này, không ngờ chính là cùng một dạng với ba con Phong Lang mà Uất Trì Lạc Nhạn đã bắt gặp khi liệp sát Hỏa Ngọc Hầu: không chỉ vô cùng mạnh mẽ mà còn tràn ngập huyết tanh khí tức (hơi thở máu tanh). Vòng khu vực thứ hai tại Đông Lâm…

– Vừa rồi…

Tiểu Phàm cùng Hỏa Phượng đột ngột đứng lại.

Họ đã nghe thấy tiếng sói hú vang vọng vô cùng ở một nơi xa…

Hai người nhìn nhau một hồi, đều tự hỏi “vừa rồi là gì vậy?”

– Chàng nghĩ sao?

Hỏa Phượng hỏi.

– Vừa rồi nàng cũng nghe thấy tiếng sói hú phải không?


Tiểu Phàm nhíu mày.

– Ừm… nhưng mà… nếu là sói, trong Đông Lâm, theo như thông tin của bản đồ thì chỉ có thể là Phong Lang mà thôi. Vừa xong tiếng hú như vậy… hẳn là có rất nhiều con cùng lúc hú lên rồi, có điều Phong Lang… không hề có tập tính tụ tập thành bầy đàn lớn. Nhiều nhất một bầy sói thông thường chỉ có mười, mười lăm con hợp thành mà thôi!

Hỏa Phượng khó hiểu phân tích.

– Quái sự… chúng ta, đi xem chút đi.

Tiểu Phàm suy nghĩ đôi chút rồi nói.

– Nếu quả thực có tồn tại một đàn Phong Lang thì chúng thực sự vô cùng nguy hiểm đó. Chàng… có chắc là muốn đi xem không?

Hỏa Phượng lo lắng.

– Ừ… ta muốn đi xem thế nào. Theo như nàng nói thì Phong Lang sẽ không bao giờ kết hợp với nhau thành đàn lớn, vậy tràng cảnh ta sắp thấy đây hẳn là sẽ rất hoành tráng. Hơn nữa, chúng ta sẽ chỉ quan sát từ xa mà thôi. Với lại ta muốn xem xem chúng vì lý do gì mà có hành động lớn đến thế…

Tiểu Phàm hiếu kì đáp.

– Ừm… nếu chàng đã nói vậy thì được rồi.

Hỏa Phượng tuy trong lòng còn có phần lo lắng, nhưng chỉ cần là Tiểu Phàm đã quyết, nàng vẫn sẽ đơn giản mà chấp thuận nghe theo.

– Phải rồi, nàng nhớ ba con Phong Lang mà chúng ta đã gặp lúc trước không? Có lẽ chúng cũng là nghe theo huy động mà hành động đó…

Tiểu Phàm phán đoán.

Hỏa Phượng nhớ tới ba con Phong Lang kia, rồi lại nghĩ tới số lượng thành viên mà đàn sói kia có thể có… trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng, nhưng cũng lại cảm thấy hiếu kì: “ Không hiểu động cơ hành động của chúng là gì nhỉ? Mà con đầu đàn phải là con sói như nào đây?”

– Đi thôi.

Tiểu Phàm cười cười, thích thú gọi Hỏa Phượng, rồi quay ngược lại, chạy về phía vòng khu vực ngoài cùng. Hắn chính là nhớ tới hướng chạy của ba con Phong Lang lúc trước, cho nên mới đoán được hướng hành động của quần lang.

Hai người nhanh chóng chạy đi…

Tiếng hú của quần lang không chỉ ảnh hưởng tới hành đồng của hai người Tiểu Phàm và Hỏa Phượng, mà tất nhiên còn ảnh hưởng tới tất cả mọi người đang ở tại khu vực vành đai danh giới. Bất kể ai nghe thấy tiếng hú ấy, đều bị kinh động mà nhanh chóng chạy về khu vực đầu tiên…

– HẾT CHƯƠNG 24 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.