Tầm Lộ

Chương 17: Ta liều!


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 17: Ta liều!

“Muốn đánh bại tên này có lẽ chỉ có sáu phần thành công… Muốn thắng thì có lẽ chỉ có… liều!”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.

Đoạn, hắn liền về thủ thế.

Thường Y Nhân cười gằn, lập tức gập người lao tới, tư thế tựa như một chiến lang săn mồi vậy, thập phần hung bạo, tấn tốc… Không ngờ thân ảnh y tựa như ẩn hiện, thoắt cái đã tiến xa một trượng bên trái, thoắt cái lại hiện ra bên phải. Tiểu Phàm căn bản là theo không kịp chuyển động của y.

“Cái gì thế này? Ta không nhìn thấy chuyển động của hắn.”, Tiểu Phàm toát mồ hôi.

– Này… ngươi có… theo kịp chuyển động của hắn không?

Tiểu Phàm đành hỏi nữ tử thần bí ở phía sau.

– Cái gì? Như vậy mà ngươi không nhìn được sao? Chết tiệt, ngươi… ngươi vậy mà cũng lao ra nữa. Không phải đi chịu chết sao?

Nữ tử tức giận quát mắng.

Tiểu Phàm nhíu mày, hắn nghe xong câu nói của người kia liền trong đầu lập ra một kế hoạch.

– Muốn trở nên hữu ích không?

Nữ tử kia kinh ngạc:

– Ngươi hỏi vậy là sao?

– Ta muốn ngươi thành mắt của ta…

Tiểu Phàm cười cười nói.

– Làm sao…

Nữ tử còn nghi hoặc, Tiểu Phàm đã ngồi xuống nói:

– Nhanh, lên đây…

– Ngươi… ngươi… muốn cõng ta mà chiến đấu với hắn sao?

– Ta không nhìn thấy thì đành vậy thôi. Nhanh, hắn sắp tấn công tới rồi.

Nữ tử suy nghĩ chốc lát rồi quyết định. Nàng liền leo lên lưng Tiểu Phàm…

– Bên trái.

Nữ tử khẽ nói.


Tiểu Phàm lập tức nhìn sang. Trong sát na, hình ảnh Thường Y Nhân xuất ra một trảo xuất hiện trong mắt Tiểu Phàm.

“Nhìn thấy rồi!”, Tiểu Phàm vui mừng.

Chát…

Từ quyền hóa chưởng, hắn dứt khoát gạt đi một trảo.

Thường Y Nhân bất ngờ lùi lại, ngạc nhiên:

– Phản ứng kịp sao? Không tệ… Vậy xem ngươi đỡ chiêu này thế nào?

Không ngờ tốc độ của hắn lại lần nữa tăng lên.

– Ta… ta… nhìn không được…

Nữ tử kinh hãi nói.

– Cái gì?

Tiểu Phàm sợ hãi, hỏi lại. Hắn lập tức để nữ tử xuống, thóa mạ:

– Chết tiệt, làm thế nào đây?

Xoạt, Tiểu Phàm lập tức nhận ngay một trảo chéo qua ngực, hắn bật lùi lại, nhưng…

Xoạt. Xoạt. Xoạt…, Hắn lại chịu thêm ba trảo nữa. Tiên huyết từ miệng vết thương nhanh chóng chảy ra làm ướt đẫm một vùng áo trước ngực của hắn.

– Ha ha ha… ta sẽ băm nát ngươi ra.

Giọng nói của Thường Y Nhân vang lên.

“Bên đó.”, Tiểu Phàm nghe tiếng đoán phương vị. Một quyền vận đủ Thần Ma lực của hắn lập tức phóng mạnh về phía đó.

Xoạt, Sau lưng hắn xuất hiện một vết thương nữa!

– Muốn đánh trúng ta sao? Ha ha ha… ngu ngốc.

Thường Y Nhân cười lớn.

Tiểu Phàm lại quay về sau xuất ra một quyền. Nhưng giữa chừng, hắn ngoắt người lại đánh về sau một cùi trò. Hắn chính là cố ý lộ sơ hở sau lưng để dụ địch, sau đó đánh ngược về sau. Tuy rằng hắn không thể nhìn được chuyển động của kẻ địch nhưng bằng cách tính toán thời gian, hắn cho rằng có thể đánh trúng được đối phương. Có điều… Bên sườn hắn lại có thêm một vết thương nữa rồi.

– Ha ha… có chút thông minh! Nhưng trước thực lực tuyệt đối căn bản là vô dụng thôi.


Thường Y Nhân lại lên tiếng.

Tiểu Phàm vận chuyển ý niệm… Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách, tuy rằng hắn không rõ có thành công không, nhưng, hắn phải thử. Hắn bắt đầu vận hành Thần Ma lực trong trung tâm trái tim tiến đến… đôi mắt! Đúng vậy! Hắn cho là Thần Ma lực có công dụng cường hóa cho nên mới vận lực vào đó.

– PHỤT!

Từ đôi mắt hắn tiên huyết bất ngờ phun ra!

– A a a a…

Tiểu Phàm gào lên đau đớn.

Hắn đã sai lầm! Đôi mắt của hắn còn quá yếu nhược, thực là không thể chịu nổi sức mạnh của Thần Ma lực.

– Tức quá nổ mắt là có thật sao? Ha ha ha…

Thường Y Nhân điên dại cười lớn.

– Ngươi sao vậy?

Nữ tử thần bí gào lên. Việc đôi mắt của Tiểu Phàm đột ngột bị thương mà phun ra máu quả thực là khiến nàng quá kinh hãi.

Nhưng Tiểu Phàm không trả lời. Hắn đang chìm đắm vào một thế giới khác…

“Cái gì thế này? Thứ đang chuyển động kia là sao? Mắt ta không phải đã bị thương rồi sao? Sao ta vẫn nhìn được vậy? Nhưng xung quanh khác quá?” – Tiểu Phàm kinh ngạc “quan sát” chung quanh.

Quang cảnh lúc này không hề có một cái cây, ngọn cỏ nào cả, chỉ còn lại một màu trắng xóa và… “hắc – ngân quang” (ánh sáng đen – bạc). Hắn thấy được cái gọi là ánh sáng đen bạc là bởi thứ này quá nổi bật trên nền trắng xóa của không gian.

“Con hắc lang (sói đen) đó… định tấn công ta sao? Sao lại di chuyển kì lạ vậy chứ, hết sang trái lại sang phải?”, Tiểu Phàm nhìn vào con sói màu đen đang di chuyển trước mắt.

“Sói? Màu đen? Và cả thứ “hắc – ngân quang” này nữa?… Không lẽ… là Hắc Ám và Lôi Đình…”, Tiểu Phàm cuối cùng đã đoán ra rồi. Hắn chính là đã nhìn thấy Hắc Ám – Lôi Đình linh khí. Có lẽ mắt hắn bị thương, nhưng, không biết bằng cách nào, hắn lại thấy được thế giới qua cách này.

“Con sói đó… là tên kia!”, Tiểu Phàm chăm chú nhìn con sói đen đang tiến đến vị trí của hắn theo một quỹ tích rất kì lạ. Tuy rằng nó nhanh, nhưng hắn vẫn có thể nhìn được cách di chuyển của nó. “Ta thấy được ngươi rồi!” – Tiểu Phàm trên miệng bỗng nở một nụ cười, rồi tắt ngay. “Tuy nhiên, ta vẫn không thể phản ứng kịp tốc độ tấn công đó. Chỉ còn một cách…”

– Đôi mắt của ta? Mắt của ta…

Tiểu Phàm đau đớn chợt gào lên.

– Ngươi… ta… giết ta đi.

Bỗng nhiên hắn buông thõng tay xuống, hoang mang nói.


“Đến rồi… một lần cơ hội mà thôi!”, Tiểu Phàm tự nhủ.

Thường Y Nhân nhanh như chớp lao đến, cười lớn:

– Ha ha ha… chịu chết rồi sao? Ngươi là một kẻ rất dũng cảm, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Một đòn thôi…

“Năm… bốn…”, Tiểu Phàm đếm nhẩm trong đầu.

PHỤP!

Một trảo của Thường Y Nhân xuyên thủng bụng của Tiểu Phàm. Tiên huyết phun ra như suối…

“Sao hắn lại cười?”, Thường Y Nhân chợt nhìn thấy một nụ cười tự tin trên mặt Tiểu Phàm.

“… một”, Tiểu Phàm đã đếm xong.

Bặp!, một cách không ngờ, hắn nắm chặt lấy cánh tay đang đâm xuyên qua bụng mình.

– Bắt được ngươi rồi!

Tiểu Phàm đắc thắng nói.

– LINH BẠO!

Hắn hét lớn.

“Đây là bí kĩ mà ta ngộ ra được trong khi tu luyện Ma Kinh. Bí kĩ này chính vô cùng nguy hiểm. Nguyên lí của nó thì hết sức đơn giản nhưng sức tàn phá thì khủng bố vô cùng. Cách thực hiện nó chính là sử dụng ấn pháp và nguyên tố đồ hình trên người ngươi. Ấn kí đồ hình giúp ngươi nhìn thấy nguyên tố quang (ánh sáng của nguyên tố) trong trời đất, còn ấn pháp thì giúp ngươi hội tụ linh khí nguyên tố về một điểm… Bí kĩ này sở dĩ gọi là Linh Bạo bởi vì sức tàn phá của nó chính là đến từ việc kích phá nổ tung của linh khí thiên địa. Sử dụng ấn pháp mà ta chỉ ngươi, linh khí thiên địa nguyên tố thích hợp với ngươi sẽ lập tức bị dẫn dắt tập trung lại một điểm mà ngươi muốn, tạo nên một linh khí nguyên tố cầu. Khi đó, ngươi chỉ cần sử dụng Thần Ma lực trong cơ thể truyền vào quyền đầu, sau đó dùng nó kích ứng linh khí cầu đó, làm xáo trộn sự cân bằng bên trong, linh khí cầu sẽ lập tức phát nổ. Từ đó tạo ra uy lực tàn phá vô cùng kinh khủng. Tuy nhiên nó có hai khuyết điểm lớn. Thứ nhất là ngươi phải thi triển nó ngay sát với đối thủ thì mới đạt được mười thành hiệu quả, nói cách khác đây là một bí kĩ cận chiến. Còn khuyết điểm thứ hai, cũng chính là khuyết điểm lớn nhất: nó gây ra thương tích không phân biệt địch ta! Ngươi gây cho đối thủ bao nhiêu sát thương thì sẽ phải gánh lấy từng ấy. Nhưng tất nhiên ta không bao giờ sáng tạo nên một bí kĩ hại người lại hại mình như thế. Bí kĩ Linh Bạo tập hợp linh khí nguyên tố chính là loại nguyên tố thích hợp với ngươi nhất. Cho nên ngươi sẽ có khả năng hấp thụ loại linh khí đó cực cao. Bởi thế khi linh khí cầu phát nổ, ngươi có thể bất chấp mà hấp thụ vào để giảm đi sát thương. Tất nhiên ngươi sẽ có khả năng “bội thực” linh khí mà bị thương nhưng còn hơn là hứng chịu toàn bộ. Hơn nữa, ngươi có thể sử dụng Thần Ma lực bao phủ lấy bên ngoài cơ thể, rồi khiến cho làn da của ngươi rung động, nếu rung động một cách thích hợp, thì ngươi có thể hoàn toàn giảm đi toàn bộ sát thương. Đó chính là sự hòa hợp về tần suất dao động của vụ nổ với cơ thể ngươi. Ít nhất thì về mặt lý thuyết thì là thế. Nhưng… nói thật với ngươi, cho dù khi ta tu luyện đến kim đan kì, thì… ta mới chỉ giảm được tám phần sát thương bằng cách dao động đó mà thôi. Cho nên ta mới nói bí kĩ này vô cùng nguy hiểm…”, những lời chỉ dạy của Hạ Y Thần nhanh chóng hiện lên trong đầu Tiểu Phàm.

– Ta liều!

Tiểu Phàm gào vang.

U u u u u…

Linh khí chỉ trong một cái nháy mắt, lập tức tụ tập lại ngay trước ngực Thường Y Nhân, chỉ là y không thể nhìn thấy được có một linh khí cầu đã hình thành ngay trước ngực mình. Dù vậy y vẫn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn ở đó.

Tiểu Phàm xuất ra một quyền…

Ầm…

Hàng ngàn tia sét sáng lóa cùng với hàng vạn tia hắc ám đột ngột xuất hiện, từ vị trí nắm đấm của Tiểu Phàm phóng ra!

Cây cối nghiêng ngả, một trượng vuông (khoảng mười mét vuông) quanh hai người lập tức sáng rực.

Một bóng người bị bắn ra khỏi khối sáng…

Bịch… bịch… bịch…

Bóng người bị quăng quật trên mặt đất, lăn lăn mấy vòng rồi mới dừng lại. Người đó không ai khác chính là Tiểu Phàm. Y phục hắn cháy xém, loang lổ những vết máu. Cơ thể hắn lúc này không biết có bao nhiêu vết thương nữa rồi, chỉ thấy rằng máu không ngừng chảy ra đã nhuộm hắn thành một huyết nhân (người máu). Đăc biệt cánh tay phải của hắn hiện tại mạch máu gần như đều nứt toách ra, máu từ lỗ chân lông vì bị sức ép quá lớn mà chảy ra ngoài, xương cánh tay thì đã vụn vỡ hoàn toàn.


– Vừa rồi…

Nữ tử thần bí ngơ ngác nhìn vùng phát nổ. Bây giờ chỉ còn lại một cái lòng chảo chứa dung nham, chính là do sức nóng của vụ nổ làm tan chảy cả cát đá nơi đó mà tạo ra. Ngoài ra thì ở nơi đó một bóng người cũng chằng có. Thường Y Nhân có lẽ đã bị đánh cho thành cát bụi rồi.

Nàng lại nhìn sang cái thân xác tàn tạ của Tiểu Phàm. Nàng thật không hiểu làm cách nào mà một Dẫn Khí kì sơ giai như người thiếu niên này lại có thể tạo nên một đòn tất công kinh khủng tới như vậy.

Nữ tử sau giây phút ngơ ngẩn, chợt giật mình vội vã chạy ra xem thương thế của Tiểu Phàm. Nhưng… tim hắn đã ngừng đập! Chính là bởi vừa rồi lượng sét tạo ra quá lớn, hắn lại ra sức hấp thụ lấy, chuyển vào trung tâm trái tim khiến cho trái tim hắn vì chịu không nổi mà đã ngừng đập.

Nữ tử lo lắng, nhanh chóng dựng Tiểu Phàm dậy, cố gắng truyền chút chân khí còn sót lại của mình vào thân thể Tiểu Phàm để kích thích cho trái tim hắn đập trở lại.

Xẹt xẹt…, Nàng vừa động vào thân thể của hắn, không ngờ có một tia sét nhỏ bắn ra, ngăn cản nàng, khiến nàng vô pháp (không cách gì) tiếp cận.

Bỗng… nhị hợp đồ hình nơi trái tim của Tiểu Phàm sáng lên lấp lánh!

Chíu…, Một luồng sét ngời sáng từ đồ hình bắn thẳng lên trời rồi từ từ nhạt dần đi.

Thịch… thịch…

– Hợ…

Tiểu Phàm đột ngột bật nảy người, hít sâu vào một hơi, tim hắn đã đập trở lại! Nhị hợp đồ hình đã giúp hắn đào thải bớt lôi đình linh khí ở trong nội thể ra ngoài.

– Này…

Nữ tử lay lay Tiểu Phàm, nhưng mắt hắn lại mờ đi… Tiểu Phàm đã ngất lịm.

Vụt…, Một người bỗng xuất hiện. Nữ tử cầm lên trường kiếm, một tay giữ lấy Tiểu Phàm để bảo vệ hắn, quay đầu lại, quát:

– Ai?

– Là lão đây. Mau lên, để ta đưa Tiểu Phàm về đã.

Không ngờ đó chính là Hàn lão. Lúc nào trên người lão bê bết máu, nhưng tuyệt nhiên không phải máu của lão mà là của người khác.

Đoạn lão cõng Tiểu Phàm lên lưng nhẹ như không.

– Lẽ ra ta phải ra tay sớm hơn. Tội nghiệp Tiểu Phàm.

Hàn lão khẽ nói.

“Cao thủ ẩn dấu tu vi?”, nữ tử thần bí nghi hoặc, tự hỏi.

Vù một tiếng, trong nháy mắt lão giả đã mang Tiểu Phàm đi xa, chỉ còn là môt cái bóng mờ.

– Nhanh quá!

Nữ tử kinh ngạc, vội vã đuổi theo…

– HẾT CHƯƠNG 17 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.