Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 15: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau!
A Cát vội chạy ra, giữ lấy Triệu Hỏa Phượng, hỏi nhanh:
– Sơn tặc ở đâu?
Hỏa Phượng kinh hãi ngoảnh mật về sau, vừa chỉ tay vừa run rẩy đáp:
– Đằng kia. Khi con đang… ra đằng đó thì nhìn thấy mấy tên do thám nên con liền lập tức chạy đi.
A Cát hỏi lại:
– Tiểu thư chắc chứ?
Hỏa Phượng gật mạnh đầu.
A Cát quay lại phía mọi người trong áp tiêu đoàn, nói lớn:
– Anh em, chuẩn bị đi. Mọi người nhận tiền của lão gia, đến lúc làm việc rồi.
– RÕ!
Mọi người đều hô lớn.
Hàn lão không rõ từ đâu chạy ra, nói nhỏ gì đó vào tai Hỏa Phượng khiến nàng chạy đi, rồi lão tới chỗ Tiểu Phàm nói:
– Tiểu Phàm mau lại đây, con không có sức chiến đấu thì nên trốn vào nơi an toàn.
Tiểu Phàm suy nghĩ chốc lát rồi quyết định, cười nói:
– Không. Hàn gia gia, con có sức chiến đấu, con muốn ở lại. Dẫu sao con cũng không thể ăn ở miễn phí được mà.
– Tiểu tử ngốc, đừng có tự phụ. Ta biết có thể ngươi có đôi chút sức mạnh, nhưng đây là sơn tặc đó, không được hàm hồ. Việc ở đây đã có A Cát và mọi người trong đoàn lo rồi.
Hàn lão khuyên ngăn.
– Không. Con muốn chiến đấu. Người yên tâm con tự biết lượng sức mình mà. Hơn nữa con còn phải đi tìm người quen ở Tử Vân thành nữa. Con sẽ không chết ở đây đâu…
Tiểu Phàm khăng khăng.
– Ngươi…
Hàn lão thật không biết làm sao nữa.
– Người yên tâm đi. Nếu không được con sẽ chạy ngay. Với lại con sẽ ở cạnh người thiếu niên cao thủ kia…
Tiểu Phàm nở một nụ cười kì lạ.
Hàn lão suy nghĩ một chút rồi đành gật đầu:
– Vậy nhớ cẩn thận. Nhớ là nếu không được phải chạy ngay.
– Dạ
Tiểu Phàm gật đầu đáp.
Hàn lão xoa đầu Tiểu Phàm một cái rồi đi vào nơi an toàn..
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ trong rừng. Một giọng nói vang lên trong bóng tối:
– Ồ, chuẩn bị xong rồi sao?
Từ trong rừng, hàng loạt bóng ảnh từ từ đi ra. Tên nào tên nấy đều mang trên mặt một nụ cười khả ố, đầy tự tin. Dường như chúng cho rằng “Chuyến này chắc chắn thành công!”
Một kẻ cạo trọc đầu, mặc bên ngoài một bộ đồ tạo từ da hổ, trên tay cầm một cây trường phủ (loại rìu có cán dài), bước ra khỏi đám người, nhếch mép nói:
– Ta chính là Mã Thượng Hưu, chủ trại Sơn Hổ trại nổi danh khắp vùng này, các ngươi khôn hồn thì giao nộp toàn bộ tài sản và mĩ nữ ra đây. Nếu không … Hắc hắc… Nếu không thì sao các anh em?
– Một tên cũng không thoát!
Phía sau hắn, đám sơn tặc đồng thanh hô lớn.
Bỗng một người trong phe Tiểu Phàm bước ra. Người này thân hình mỏng mảnh, rất bình thường, thậm chí xem qua còn có phần yếu nhược. Y mặc một bộ y phục toàn bộ hắc sắc. Còn diện mạo của y được dấu trong một cái nón che mặt màu đen cho nên người ta căn bản là nhìn không rõ. Người đó không ai khác chính là thiếu niên cao thủ Dẫn khí kì trung giai! Y bình thản mở lời:
– Nói xong chưa?… Xong rồi thì biến! Ta không muốn phải bẩn tay.
Đoạn, quần áo y bay lên phần phật và Tiểu Phàm lại cảm nhận thấy cái áp lực đáng sợ đó một lần nữa. Thiếu niên cao thủ đã vận công!
Mã Thượng Hưu hơi bất ngờ nhìn thiếu niên cao thủ, nhưng sau đó lại cười ha hả, nói:
– Bộ mình ngươi là Dẫn khí kì trung giai sao?!
Ầm!, Hắn chống cây trường phủ xuống đất, mặt nhăn lại, cát bụi quanh y lập tức dạt ra. Hắn ta không ngờ cũng là Dẫn khí kì trung giai cao thủ!
Tiểu Phàm toát mồ hôi. Một phần là vì hắn phải chịu hai lần áp lực, một phần là không ngờ tên sơn tặc đầu lĩnh này ghê gớm tới vậy. Tiểu Phàm nhìn sang mấy người A Cát… Tuy rằng mấy người họ cũng có phần gánh chịu áp lực nhưng hầu như không có ai chật vật như Tiểu Phàm cả. Lần nữa hắn lại cảm thấy mình thật yếu nhược!
“Tuy hai người này đều là Dẫn khí kì trung giai cao thủ nhưng khí tức của hai người thật khác nhau. Thiếu niên thần bí kia thì áp lực lên ta khiến ta có cảm giác băng lãnh, hết sức nguy hiểm, như là… sắp bị ám sát vậy. Còn tên sơn tặc đầu lĩnh thì lại trái ngược. Cùng là tạo ra áp lực nhưng của hắn lại hừng hực, hung bạo, làm cho ta cảm nhận được hắn có sức tàn phá rất mạnh mẽ… Xem ra đây chính là đặc trưng chân khí của mỗi người…”, Tiểu Phàm thầm đánh giá.
Thiếu niên kia bỗng nhiên cười nói:
– Thật không ngờ… Ở đây cũng có cao thủ cùng đẳng cấp… Ây dà… Thôi vậy, ta đành thất hứa với Triệu lão gia thôi. Ta sẽ trả lại tiền công. Ta không làm nữa!
Nói dứt lời, y lập tức thu công, quay lưng lại bước đi…
“Cái gì?”, Tiểu Phàm cùng đám người A Cát kinh hãi.
“Thằng khốn này làm ăn kiểu gì vậy?”, Tiểu Phàm vừa tức giận vừa lo lắng. Hắn ta thật không ngờ giây phút cuối cùng này, tên thần bí thiếu niên mà hắn lấy làm mục tiêu phấn đấu lại bộc lộ ra cái chất tiểu nhân, ham sống sợ chết. Hơn nữa, ở đây chỉ có y là Dẫn khí kì trung giai cao thủ, nhưng cuối cùng lại bỏ đi. Không phải thế là bọn Tiểu Phàm sẽ tiêu rồi sao!
Mã Thượng Hưu cười nói:
– Hóa ra ngươi chỉ là một tên…
Hắn chưa nói hết câu, bỗng nhiên, thiếu niên thần bí kia đang đi, đột ngột quay người, trong tay không biết từ bao giờ đã nắm một chuôi trường kiếm sáng loáng. Y tấn tốc, không nói một lời, nháy mắt bay tới trước mặt Mã Thượng Hưu, vung ra một đường kiếm thẳng vào cổ họng tên sơn tặc đầu lĩnh!
“Hả?”, Tiểu Phàm, đám người A Cát, bọn sơn tặc và cả Mã Thượng Hưu đều sững người.
Trong chớp mắt mọi việc diễn ra quá nhanh. “Là đánh lén! Không… là kĩ thuật ám sát đương trường (ý nói là ám sát ngay ngay tại chỗ)!”
Tiểu Phàm lập tức nhận ra.
Keng…, tiếng binh khí va chạm vang lên.
Thì ra là Mã Thượng Hưu đã kịp thời phản ứng mà vung trường phủ lên gạt đỡ.
– Con mẹ ngươi… Tên gian trá…
Mã Thượng Hưu thóa mạ. Nhưng… thần bí thiếu niên vẫn không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng tiếp tục tấn công. Y có lẽ thậm chí còn không có một chút rung động trong tâm thần nào khi mà ám sát không thành… Trận chiến giữa hai cao thủ bắt đầu…
Tiểu Phàm nhìn thiếu niên thần bí, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa nể phục: “Tất cả chỉ là một màn kịch do chính tay y đạo diễn. Mục đích chỉ là muốn cho đối thủ mất cảnh giác, sau đó lập tức xuất ra sát chiêu. Tuy rằng không thành công giết được đối thủ, nhưng cũng làm cho tên Mã Thượng Hưu kia mất bình tĩnh rồi… Thực lực không chỉ mạnh, cơ trí không chỉ hơn người, mà y còn sở hữu một cái đầu lạnh nữa. Đây chính là cao thủ sao?”
Nhóm người hai bên một lúc sau mới hoàn hồn, lập tức hét lớn lao vào chiến đấu… Chiến trận loạn vô cùng…
Tiểu Phàm không dám quan sát trận chiến của hai người kia nữa, mà thu lại tâm thần để tập trung vào việc trước mắt: Hắn sẽ lần đầu chiến đấu!
Một tên sơn tặc cầm đao lao tới chỗ Tiểu Phàm đang đứng.
“Tên này sẽ là đối thủ đầu tiên của ta…”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
– Aaaaa…
Hắn hét lớn lao về phía tên sơn tặc. Nhưng hắn chợt nhận ra… bản thân không có binh khí!!!
Vụt!, tên sơn tặc bổ đến một đường đao, Tiểu Phàm lóng ngóng, chợt cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết làm thế nào, đành theo phản xạ né sang một bên.
Vụt, tên sơn tặc lại tấn công tới.
– Con mẹ ngươi… từ từ đã nào…
Tiểu Phàm hét lớn. Câu nói này của hắn đúng là ngớ ngẩn, đang chiến đấu sinh tử, ta không chết thì ngươi chết, vậy mà hắn còn yêu cầu đối thủ từ từ nữa. Nhưng lúc này thực chất là do hắn đang quá hoảng loạn, cho nên mới buột miệng hét lên như vậy.
Tên sơn tặc thấy Tiểu Phàm lóng ngóng, biết là “tay mơ”, cho nên hắn càng đánh càng hăng, đao chém ra càng lúc càng mau, không hề ngừng nghỉ. Trong khi đó, Tiểu Phàm chỉ biết né tránh vụng về. Có mấy lần hắn tí nữa đã bị thương…
“Phải bình tĩnh, bình tĩnh…”, Tiểu Phàm vừa né đao vừa tự nhủ.
Đột nhiên cây đao của tên sơn tặc bốc lên làn khói lam sắc (màu xanh dương), cây đao đang cứng rắn tự nhiên mềm như liễu, uốn éo tấn công tới.
– Chết đi!
Tên sơn tặc đắc thắng hét lớn. Y chính là đã đột ngột vận chân khí thủy nguyên tố vào trong cây đao, biến nó từ cương đao (đao cứng) trở thành liễu đao (một loại đao mềm có khả năng uốn dẻo) làm cho quỹ tích tấn công thay đổi, khiến đối thủ bất ngờ không kịp trở tay. Đây chính là sát chiêu của y.
Tiểu Phàm kinh hãi không biết làm sao phản ứng. Nếu là cương đao, chém thẳng chính là chém thẳng, chém xéo chính là chém xéo, nhưng liễu đao lại khác, nó linh hoạt hơn rất nhiều!
Thái Tổ Trường Quyền tam thập lục thức (ba mươi sáu chiêu) lập tức trong một nháy mắt diễn lại toàn bộ trong đầu Tiểu Phàm.
– Kẻ chết là ngươi!
Tiểu Phàm hét lớn.
Hắn ngửa người ra né đi một đường liễu đao đang đâm tới. Nếu như né sang phải hay sang trái đều không được, bởi vì liễu đao chính là đều có thể uốn sang được cả, cho nên hắn mới ngửa người ra.
Tiếp đó, vặn người né sang khi đao của tên sơn tặc bổ xuống, Tiểu Phàm giống như là đang ngửa người ra mà xoay cối xay lúa vậy, xảo diệu né được một đao kinh hiểm đó.
– Bặp bặp…
Thần Ma lực dồn vào hai tay, Tiểu Phàm tay trái từ trên đập xuống khoeo tay đối thủ, tay phải hất từ dưới lên, đánh vào cổ tay tên kia, lực đạo không ngờ mạnh tới độ hất văng đao của tên sơn tặc đi. Tiểu Phàm biến chưởng thành trảo nắm lấy cổ kẻ địch, kéo mạnh về sau, khiến tên sơn tặc mất đà lao về phía trước. Tiểu Phàm lại vận lực từ eo, co tay đánh ra một cùi trỏ thẳng vào sống mũi tên sơn tặc. Nghe “rốp” một cái – sống mũi tên sơn tặc dập gãy, máu tươi trào ra, khiến tên sơn tặc không thể thở nổi. Tên sơn tặc vừa bị bật lùi lại, đến đúng khoảng cách, Tiểu Phàm tung ra tiếp một cước vào trấn thủy ( vị trí hõm ở ngực, đây là một yếu huyệt) của tên đó. Liền sau, Tiểu Phàm nhảy lên, xuất ra một cước vào đầu kẻ thù. Mũi chân hắn xảo xảo điểm thẳng vào thái dương huyệt của tên sơn tặc. “Rắc!” – hộp sọ tên sơn tặc nứt gãy.
Bịch…, tên sơn tặc ngã lăn sang một bên, chết ngay tại chỗ. Từ mũi của y không chỉ chảy ra máu mà não tương còn nhễu ra. Có lẽ do cú đã cuối cùng của Tiểu Phàm có dùng đến Thần Ma lực, lại đánh vào yếu huyệt, cho nên xung kích chấn (sóng xung kích, lực xung kích) quá mạnh đã đánh thẳng vào đại não tên sơn tặc làm não bộ y nát bấy mà chảy cả ra ngoài theo đường mũi…
Tiểu Phàm hồng hộc thở… Vừa rồi, toàn bộ mọi chuyện chỉ diễn ra trong một nháy mắt, nhưng hắn đã sử dụng đến bốn chiêu trong Thái Tổ Trường Quyền, hơn nữa lại liền một hơi, theo phản xạ mà đánh ra, cho nên đánh xong mà vẫn chưa hoàn hồn lại nữa. Nhìn xuống cái xác của tên kia, hắn chợt nhận ra một sự thật vô cùng khủng khiếp: Hắn đã giết người.
“Ta… ta đã giết người!”, Tiểu Phàm bỗng thấy sợ hãi, hoang mang tột độ, cứ thần người đứng đó, nhìn chăm chăm vào cái xác tên kia. Đây chính là phản ứng rất bình thường của người lần đầu tiên hạ sát một ai đó.
– Tiểu Phàm cẩn thận!
Từ phía sau một tiếng hét lớn vang lên.
Tiểu Phàm vừa quay đầu lại… “Phụt!”, một trận máu tanh bắn thẳng vào mặt hắn… thân ảnh trước mặt đổ rầm xuống đất.
Thì ra A Cát vừa chém chết một tên sơn tặc định đánh lén Tiểu Phàm.
A Cát hỏi:
– Không sao chứ?
Tiểu Phàm đờ đẫn lắc đầu. A Cát nhìn Tiểu Phàm rồi nhìn cái xác tên sơn tặc bị Tiểu Phàm giết chết lập tức hiểu ra, nói:
– Lần đầu ngươi giết người?
– Ta… chưa từng giết người trước đây…
Tiểu Phàm đáp mà như tự nói với mình.
Chát!, Tiểu Phàm lập tức tỉnh cả người, A Cát vừa tát hắn!
– Tỉnh chưa? Lần đầu ai cũng vậy cả thôi. Ngươi phải hiểu chúng là sơn tặc, chúng đến giết ngươi cho nên ngươi phải giết chúng… Tỉnh táo lại đi! Giờ không phải lúc để đờ đẫn như vậy đâu. Ngươi còn đang trong chiến trận đấy…
– Nhưng… hắn đáng chết sao?
– Không có gì gọi là đáng hay không. Chỉ có giết hoặc bị giết mà thôi. Chúng giết ngươi để cướp của mưu sinh, còn ngươi giết chúng để sống sót. Thế thôi. Nguyên do là bởi ngay từ đầu, ngươi và chúng đã ở hai đầu chiến tuyến rồi. Hơn nữa việc chúng đi cướp của là sai trái. Hành động của chúng ta chính là tự vệ chính đáng. Hiểu chưa?
Tiểu Phàm suy nghĩ đôi chút rồi thấy A Cát nói không hề sai. Hắn bắt đầu tỉnh táo lại. Tuy rằng tâm trạng chưa bình ổn hoàn toàn nhưng dẫu sao hắn cũng đã vượt qua mặc cảm tội lỗi khi lần đầu hạ sát một nhân mạng.
A Cát nói:
– Tỉnh rồi thì chiến tiếp đi!
Nói đoạn y cười, lao vào vòng chiến đấu.
Tiểu Phàm bỗng cảm thấy máu như sôi lên, tim đập “thình thịch… thình thịch”, hai tay run run hết sức kì lạ…
“Ta… đang sợ sao? Không phải! Ta… đang cảm thấy bị kích thích. Đây là… chiến ý!”, Một dòng suy nghĩ xẹt qua đầu hắn.
– Gư a a a a…
Hắn lao vào chiến đấu… – Keng… keng… keng…
Ở một góc khác của chiến trường, cuộc chiến của Mã Thượng Hưu và thần bí thiếu niên vẫn đang diễn ra vô cùng khốc liệt. Chiêu chiêu hiểm độc, chiêu chiêu đòi mạng.
Ầm…, Mã Thượng Hưu bổ một phủ xuống, thiếu niên cao thủ lập tức né sang một bên…
Lúc này đôi bên đều đã bị thương. Mã Thượng Hưu trên người đã có mấy vết cắt sâu, đang chảy rất nhiều máu. Toàn bộ vị trí vết chém đều ở các khớp quan trọng cả. Còn thiếu niên cao thủ cũng đã bị dính một phủ của đối phương. Tuy rằng y đỡ được nhưng xung kích lực từ phủ của Mã Thượng Hưu rất ghê gớm, đã khiến y phải hộc máu mà nội thương. Từ lúc đó, y luôn cố gắng tránh đọ lực trực tiép với đối thủ…
Cho tới giờ thì Mã Thượng Hưu vẫn đang là người chiếm được thượng phong.
Hai người giao chiến, càng đánh càng hăng. Một người thì lạnh lùng, sát phạt. Một người thì sở hữu man lực kinh người, mỗi chiêu đều tựa ngàn cân…
Thiếu niên thần bí ngồi hẳn xuống, tránh được một phủ huy ngang của Mã Thượng Hưu, trường kiếm trong tay y tỏa ra làn khói hoàng kim lấp lánh, chính là đã chứa đựng bên trong chân khí Kim nguyên tố vô cùng mạnh mẽ… Lắc người một cái, thiếu niên liền tới phía sau Mã Thượng Hưu, một kiếm xuất ra nhắm vào khoeo chân đối phương. Chân khí Kim nguyên tố của y rất đặc biệt, chỉ cần y chém trúng đối phương, chân khí sẽ lưu lại đó, rồi bắt đầu theo đường vết thương, cắt sâu dần hơn vào da thịt đối phương. Nói cách khác chân khí kim nguyên tố của thiếu niên thần bí không chỉ gia tăng độ sắc bén của cây trường kiếm trong tay y mà còn khiến cho cây kiếm ấy như có tẩm độc, một loại độc chân khí ăn mòn dần dần đối thủ. Bây giờ y lại chuyên nhắm vào các vị trí khớp của đối phương, kết hợp với chân khí hành Kim có công dụng đặc hữu, chỉ cần đủ số lượng vết thương, đủ thời gian, đối thủ chắc chắn phải gục ngã! Tất nhiên khiến đối thủ chết ngay thì không thể, nhưng tên đó sẽ không thể cử động được nữa khi mà các khớp quan trọng đã bị phá vỡ…
– Đừng hòng…
Mã Thượng Hưu lập tức quét ngược trường phủ về sau chặn đứng cây kiếm của thiếu niên kia. Mắt thấy kiếm của mình sắp chạm vào cây trường phủ, thiếu niên lập tức chém xéo cây kiếm lên, mục đích chính là để cây kiếm trượt qua trường phủ, như thế phản chấn sẽ được giảm đi đáng kể.
Hai người cứ thế tấn công nhau, vừa di chuyển vừa đánh…
Bỗng nhiên thiếu niên thần bí bật lùi ra một khoảng cách an toàn nói:
– Ngươi… thua rồi!
– Ngươi nói cái gì?
Mã Thượng Hưu tức giận hỏi.
– Nhìn xung quang đi.
thiếu niên lạnh lùng đáp.
Mã Thượng Hưu nghi hoặc nhìn quanh… Một lúc sau, mặt y tối sầm lại!
– Ngươi…
– Hừ…
Thiếu niên cười khẩy:
– Chỉ trách ngươi ngu ngốc mà thôi.
Thì ra họ đã vào sâu trong cánh rừng rồi, xung quanh cây cối mọc san sát nhau, rất rậm rạp. Dù rằng áp tiêu đoàn cũng là nghỉ lại trong rừng, nhưng khu vực họ chọn lại là khu đất khá trống trải, chỉ cần dọn dẹp đôi chút là gần như không có vật cản gì cả. Nhưng nơi mà hai nguời Mã Thượng Hưu đang đối chiến thì lại khác hoàn toàn: xung quanh gần như cứ một trượng là có cây cối! Tại sao lại nói là Mã Thượng Hưu thua? Bởi lẽ hắn sử binh khí dài, hơn nữa cách chiến đấu không chú trọng ở lanh lẹ mà chú trọng vào lực lượng, cho nên thích hợp chiến đấu ở nơi rộng rãi, quang đãng, ít vật cản. Còn thiếu niên cao thủ thì ngược lại, y cầm kiếm, lại chuyên về thân thủ, cho nên y thích hợp chiến đấu ở nơi có nhiều vật cản và chỗ ẩn thân. Vì vậy, với y, nơi đây chính là chiến địa thích hợp nhất.
Chiến đấu ở nơi đây, Mã Thượng Hưu căn bản chỉ là phát huy được ba phần chiến lực mà thôi, nhưng thiếu niên cao thủ lại chính là mười thành phát huy được tới mười hai. Hai bên vốn là đang dằng co, nay lại vào địa lợi của thiếu niên cao thủ, vậy thì không phải là kết quả đã định rồi hay sao…
– Có chết ta cũng phải lôi theo ngươi!
Mã Thượng Hưu tức giận gầm lên…
Thiếu niên cao thủ chỉ cười khẽ một tiếng, rồi lập tức biến mất, chính là đã ẩn thân sau một cái cây nào đó!
Mã Thượng Hưu mặt cắt không còn hột máu, hoang mang cảnh giác nhìn xung quanh…
– Vụt… vụt… vụt
Bóng ảnh của thiếu niên cứ liên tục ẩn hiện xung quanh tựa như một bóng ma sát thủ đang dình dập để hạ xuống nhất kích tất sát.
– Mau ra đây…
Mã Thượng Hưu thái dương mồ hôi chảy thành dòng, căng thẳng vô cùng, hét lớn.
– Như ý ngươi muốn…
Một giọng nói nhẹ nhàng như thở vào gáy Mã Thượng Hưu đột ngột vang lên!
Mã Thượng Hưu sợ hãi gạt trường phủ về sau. Nhưng phía sau không có một ai.
– Ha ha ha… sợ hãi đi…
Một tiếng cười vang vang xung quanh tên sơn tặc đầu lĩnh.
– A a a a…
Mã Thượng Hưu gầm lên, đột ngột lao đến các cây trong rừng bổ phủ ra…
– Ầm… ầm… ầm… ầm…
Liên tục những tiếng cây gãy đổ vang lên trong khu rừng.
– Ha ha ha…
Thiếu niên thần bí cười vang vang…
Mã Thượng Hưu càng đánh càng thở hồng hộc, nhưng hai mắt đã đỏ lừ lên, rõ ràng đã mất sạch bình tĩnh rồi. Hơn nữa vì hoạt động mạnh liên tục cho nên các vết kiếm chém trên người hắn lúc này càng rách to hơn nữa, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.
Vụt!, thiếu niên thần bí hiện thân… Thân hình y uốn cong, áp sát mặt đất như thể linh miêu thủ thế (tư thế của con mèo).
– Chết!
Chỉ nghe xạt…, y lướt đi, đất cát rẽ ra như sóng nước.
– Đinhhhh…
Trường kiếm trong tay thiếu niên không ngờ vì xuất ra quá nhanh, ma xát vào gió mà ngân lên những tiếng lành lạnh.
Lưỡi kiếm vút qua chân Mã Thưỡng Hưu, nào ngờ… Mã Thượng Hưu đột ngột nhảy lên không, hai tay nâng trường phủ lên, chuẩn bị nếu thiếu niên nhảy lên tấn công thì sẽ lập tức bổ xuống…
“Nhảy lên đi tên tiểu tử kia…”, Mã Thượng Hưu nghĩ thầm.
Vút… vút… vút… vút
Bốn tiếng kêu xé gió đột ngột vang lên.
Mã Thương Hưu nhìn xuống chỉ thấy thiếu niên thần bí ngửa mặt lên, cười mỉm một cái.
Phập… phập… phập… phập…
Bốn mũi phi tiêu từ bốn phương, không biết bằng cách nào xuất hiện, đâm thẳng vào thân thể đang lơ lửng trên không của Mã Thượng Hưu. Hắn trợn mắt, kinh hãi nói:
– Ngươi là…
Ùng!
Không ngờ bốn mũi phi tiêu sau khi ghim vào người Mã Thượng Hưu, giờ lại tiếp tục phát nổ!
“Là… cơ… quan… khí…”, đây là những dòng suy nghĩ cuối cùng của y trước khi chết.
Bịch…
Mã Thượng Hưu rơi thẳng xuống đất, nằm bất động. Hắn đã tắt thở!
Thiếu niên thần bí xoay xoay thanh kiếm trong tay… Phập, y đâm thêm một kiếm vào thân thể bất động của Mã Thượng Hưu.
Bịch…
Rồi y ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi… Để giết được tên sơn tặc đầu lĩnh này, y cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết rồi.
Ban đầu khi mọi người đang ăn uống quanh đống lửa thì y đang ngồi tu luyện ở một gốc cây gần bìa rừng, không tham gia vào việc uống rượu, ca hát kia. Nhưng khi nghe thấy tiếng hét lớn của Triệu Hỏa Phượng, y lập tức đứng dậy lao thẳng vào rừng. Lúc lâu sau, khi mọi người đang chuẩn bị đối chiến thì y mới xuất hiện. Thực chất chính là y đi chuẩn bị bốn mũi phi tiêu phát nổ vừa rồi. Thứ này gọi là cơ quan khí, một loại cơ quan dùng để đặt bẫy, phục kích rất hiệu quả. Dù y chưa biết thực lực đối thủ ra sao nhưng đây chính là cách hành động của y: luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!
– Khụ…
Thiếu niên không ngờ ho ra máu. Có lẽ là do y đã bị nội thương nặng từ một phủ lúc trước của Mã Thượng Hưu.
Bộp… bộp… bộp…, từ trong bóng tối vang lên một tràng vỗ tay!
– Ai?
Thiếu niên thần bí bật dậy, cầm lấy lấy trường kiếm, cảnh giác quát lớn.
– Quả là đặc sắc… Dẫn khí trung giai Mã Thượng Hưu không ngờ cũng bị ngươi giết chết. Nếu ta mà là y chắc cũng đi chầu Diêm Vương dưới tay ngươi rồi. May là tên Mã Thượng Hưu đó cũng không quá vô dụng. Ngươi cũng đã bị thương nặng…
Một nam tử mặc y phục nho sinh bước ra. Tay y cầm quạt, chắp tay nói:
– Tại hạ trại chủ Huyết Lang trại, Thường Y Nhân, bái kiến… CÔ NƯƠNG!
– HẾT CHƯƠNG 15 –