Đọc truyện Tâm Linh Vũ Trụ – Chương 16: Hội thợ săn thành phố
Thành phố Vine về đêm là một trong những nơi, sầm uất, náo nhiệt nhất hành tinh. Tại đây, ánh đèn không bao giờ tắt, và dòng người kéo đến sẽ chẳng bao giờ vơi đi. Nhưng không phải kẻ nào cũng may mắn tìm được cho mình được một ID nhập khẩu. Cái giá thấp nhất để được công nhận là công dân thành thị, cũng phải trên một triệu Credit(Đơn vị tiền tệ chung của đế chế). Điều đó như một bức tường vô hình ngăn cách giữa những người dân lao động khốn khổ, và những kẻ tự cho mình đặc quyền của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Trong khi hầu hết những người dân vùng ngoại ô, phải sống trong tình trạng đói khát, đối mặt với bệnh dịch, và thiếu thốn thuốc điều trị trầm trọng. Thì công dân thành phố Vine lại hưởng thụ một đời sống xa hoa, hiện đại bậc nhất, chẳng những thế theo lý thuyết thì họ còn có thể trở nên bất tử, nếu đủ giàu có. Vì con người đã có thể đẩy lui được mọi loại bệnh tật, và đưa ngành Y Khoa vào một thời kỳ mới, khi mà mọi bộ phận trên cơ thể con người, trừ não bộ và trái tim ra thì đều có thể được thay thế bằng máy móc.
Nhưng mỗi bộ phận thay thế, đều có giá từ hàng trăm triệu, cho đến hàng tỷ Creadit tùy theo mức độ tổn thương và quan trọng của chúng. Nên theo một cách hiểu khác, để cho một số người được trở nên bất tử, thì hàng triệu người khác phải bỏ mạng trong lúc làm việc, tại những hố sâu đến tận lõi trái đất, để khai thác nguyên liệu, khoáng sản, và làm giàu Uranium.
Tuy nhiên, để kiếm thật nhiều Credit và trở thành người bất tử, ngoài việc bóc lột sức lao động của những người khốn khổ, thì vẫn còn có một cách khác, man rợ hơn, nhưng lại rất hiệu quả. Đó là săn người, những kẻ bị đế chế truy nã, càng là nhân vật quan trọng, thì tiền thưởng càng cao.
Trong khi phần lớn cư dân thành thị, sống hưởng thụ trên bề nổi của thành phố. Thì những Thợ Săn chọn cho mình nơi tối tăm hơn, sống khép kín, như một thế lực ngầm tại những đường hầm, đã từng là ga tàu điện ngầm từ thế kỷ XX. Một lựa chọn khôn ngoan, từ bên dưới lòng đất những kẻ đi săn có thể cảm nhận được hơi thở của thành phố, xuất hiện ở bất cứ đâu, và biến mất trong bóng tối như chưa từng hiện hữu.
Tại góc ga tàu điện ngầm 413, nằm ở trung tâm thành thị, dưới chân tòa tháp đôi chọc trời của tập đoàn Wix, một ánh sáng đèn Led xanh từ đuốc đèn điện tử, trên tay một túi bị thịt, đôi mắt láo liên, từng bước chậm chạp sợ hãi, đang dò tìm một bóng dáng khác, mà không phải là lũ chuột cống, đang táo tát chạy trốn khỏi ánh đèn trong bóng tối.
“Loang, coang,”
“Bùm,”
Bỗng trong màn đêm, một lựu đạn khói lửa được ném ra, rực sáng cả sân ga. Nhìn trên mặt đất, đám lửa phập phùng, tạo hình thành một biểu tượng xương xẩu đầu lâu, và dòng chữ Death Reminder(Lời nhắc tử vong). Cùng một giọng nói vang lên từ phía đường ray:
“Kẻ đang đến. Ngươi được phép nói ba từ, trước khi ta thổi tung ngươi khỏi mặt đất. Thứ cuối cùng, ngươi có thể nhìn thấy, là gương mặt ta và máu tươi của chính mình, đó là một ân huệ mà Hội Tử Thần ban cho ngươi.”
“Ta đến gặp Mandric, ta có một thông tin muốn trao đổi,” Tên mập lùn run sợ lắp bắp.
“Ngươi nói quá nhiều rồi,” Hắn đáp.
Từ trong bóng tối, họng súng một màu xanh chói sáng rực lên, nạp đạn chỉa thẳng về hướng một bao cát biết run rẩy.
“Khoan, khoan, ta biết nơi Nhà Tiên Tri ẩn náu, ta thề bằng mạng sống của mình.” Hắn hớt hải quỳ rụp hai tay đưa lên đầu một tấm bản đồ van xin.
Họng súng từ từ hạ xuống, dưới ánh lửa một nhóm người dần xuất hiện, dẫn đầu là một gã cao hơn hai mét, vạm vỡ, với một cánh tay phải bằng máy móc, cùng một cái đầu trọc và đôi mắt vô thần lạnh lẽo.
“Mạng của ngươi từ lúc đến đây thì đã thuộc về ta,” Hắn nói. “Trang phục này, chẳng phải là của bọn tuần đêm sao, ta nghe nói chúng đều là những chiến binh tinh anh, dũng cảm và không hề sợ cái chết. Ta cũng là một chiến binh, và ta tôn trọng những chiến binh khác, còn ngươi thì chắc chắn không phải. Giết ngươi, làm bẩn tay ManDric này. Mya, giết tên bẩn thỉu hèn mạt này đi.”
“Đoàng,”
Một phát súng dứt khoát vào đầu, Igor – Tên bị thịt loang lổ trong vũng máu, mắt mở to tay vẫn nắm chặt lấy tấm bản đồ. Cô gái trong cái áo cúp ngực bó sát thân màu trắng, cùng quần da ngắn đến sát háng lộ rõ bộ mông căn tròn đẩy đà, và những hình xăm quái dị. Ả thổi họng súng đang khói bốc lên, rồi ẻo lả đôi chân thon đến rút dao găm cắt phựt năm ngón tay của cái xác chết. Lấy ra một tấm giấy da vương đầy vết máu, ả cất tiếng:
“Mandric, hắn thực sự mang theo một tấm bản đồ.”
“Ta biết,” hắn đáp. “Một tên hèn nhát, thì sẽ không bao giờ mạo hiểm đến đây. Nếu hắn không mang theo một thứ gì đó thực sự giá trị ra trao đổi.”
“Vậy tại sao ngài lại giết hắn?” Ả thắc mắc.
“Mya, một kẻ bán rẻ huynh đệ, dân tộc của chính mình, thì không bằng cầm thú. Loại người này đáng chết, làm sao có thể đứng cùng hàng ngủ với chúng ta. Chỉ trách hắn tham lam nhưng ngu ngốc, món quà của hắn ta tất nhiên phải nhận, mạng của hắn ta tất nhiên phải lấy.”
“Giết hắn,” Một giọng nói khác cất lên. “Có lợi cho bọn tuần đêm rồi, nuôi tên này hẳn là rất tốn kém”
“Bụp,” Từ trên trần nhà, một thanh niên tóc đen dài, đuôi gà cột gọn, một bên mắt đeo kính Snack Eyes(Một loại kính công nghệ, có thể nhìn trong đêm tối và xuyên qua vật thể rắn), với áo choàng màu cát biển đáp xuống, cùng hai thanh Katana(một loại kiếm cổ của người Nhật) một dài một ngắn trên vai.
“Kitaro, Kẻ Lang Thang, hội thợ săn có nguyên tắc riêng. Kẻ đến trước làm chủ con mồi, ngươi không phải đến đây, để đối đầu với bọn ta đó chứ.” Mandric nói.
“Ha ha ha” Thanh niên vai kiếm cười lớn. “Ta đơn độc, nhưng ta không ngại đối đầu. Con mồi ta muốn có, ngươi cản được ta sao, giao tấm bản đồ ra. Và tất cả các ngươi có thể sống mà rời khỏi đây.”
“Há há há,” Mandric cùng đồng bọn hơn mười tên cười sặc sụa. “Các ngươi nghe hắn vừa nói gì không,” Ánh mắt hắn chợt trừng lên, quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì lũ óc bò, giết hắn!!!”
“Bụp,”
“Đoàng, đoàng, đoàng,…”
Ánh sáng vụt tắt, khói trắng hiện lên và thanh niên áo bào mất dạng. Cả một nhóm người nhắm vào cái bóng đen ẩn hiện mà xả đạn như mưa bão, tia lửa từ họng súng sáng cả một nhóm người, cùng tiếng đạn leng keng rơi xuống.
“Roẹt, roẹt,”
“Á…Á…Á”
Ánh gươm lóe sáng chớp nhá trong bóng đêm từ phía sau, cùng những tiếng thét hãi hùng, ngắn ngủi vang lên. Ga tàu điện, lại trở thành nơi tăm tối, yên ắng và nồng nặc mùi chết chóc.
“Kitaro, ngươi…” Mandric một tay ôm cổ trừng mắt, rồi máu từ cuống họng hắn bắn tung tóe, cái đầu lâu lăn lóc trên nền đá, bị thanh niên áo bào dẫm lên.
“Ta, luôn chừa lại một kẻ sống xót, và thách thức kẻ đó đến tìm ta báo thù,” hắn nói. “Đưa tấm bản đồ ra, và ngươi có thể đi.”
“Ta đi đâu bây giờ,” Cô gái áo trắng tay run rẩy, chìa ra tấm vải da. “Lên tám tuổi ta đã theo hắn, kẻ thù nhiều vô số, để ta lại một mình thà ngươi giết ta luôn thì hơn.”
“Phựt,”
Thanh niên áo bào, tra kiếm vào vỏ, giật lấy mãnh da, rồi cùng với tràn khói biến mất. Cô gái trong ngơ ngác, hoảng sợ, cánh tay còn cứng đơ, nhưng đôi mắt lại long lanh nhìn theo cái bóng thốt lên:
“Thiệt là ngầu quá đi! Chắc ta yêu hắn mất rồi. Kitaro, ngươi đợi ta…”