Đọc truyện Tâm Linh Vũ Trụ – Chương 14: Mờ ảo ánh nến vàng
Trước cửa hang động, Melisa bồn chồn tới lui đã hơn ba giờ đồng hồ, vẫn chưa thấy một động tỉnh nào ở bên trong. Trong lòng nàng lo lắng, đứng ngồi không yên, rồi trong một khoảnh khắc Kayin không để ý đến. Nàng lẽn vào bên trong, cảnh tượng trước mắt làm nàng bần thần thốt lên:
“Anh Erik, chuyện gì thế này?”
Nàng chạy đến, quỳ gối, đặt tay lên ngực cậu. Toàn thân cậu đang đau đớn tột cùng giãy dụa, hai tay ôm đầu như một kẻ thần trí điên loạn, trên tấm thảm thổ cẩm và đồ vật ngổn ngang đã bị xới tung.
“Cụ ơi,” Nàng khẩn thiết với đôi mắt long lanh. “Anh Erik tại sao lại như thế này?”
“Cháu gái,” Cụ Alchemist gương mặt buồn rầu. “Cậu ta phải tự mình vượt qua thôi, cháu ạ,” ông cụ nắm chặt cây gậy gỗ cũ kĩ trên tay mình, lại nói: “Ta, cũng ngạc nhiên, rối trí như cháu thôi. Chưa từng có người nào, lại có một số mệnh kéo dài, và kinh hoàng đến như vậy. Nhìn gương mặt cậu ta xem, nó hiện rõ một nỗi đau cùng cực, cậu ta đã nhiều giờ liền tự cào xé bản thân rồi gào khóc, tình trạng này, e rằng…”
“E rằng?” Melisa thốt lên. “Có phải cụ muốn nói, anh Erik sẽ không thể vượt qua,” Cô nhỏ thất thần, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Erik. “Không, cụ ơi, cụ phải đánh thức anh ấy dậy thôi, không thể để anh Erik của cháu ra đi như vậy, và theo cách này thì nhất định là không được.”
“Ta cũng không có cách nào khác, cháu ạ” Ông cụ đứng lên chậm rãi, nhìn xa xăm. “Linh hồn cậu ta đã hoàn toàn rời bỏ thể xác, nói đúng hơn, từ lúc cậu ta hít vào làn khói trắng. Cái chết đã bắt đầu, tình trạng cậu ta ở hiện tại, chỉ là chút hơi tàn lực kiệt, đang cố sức chống chọi. Càng chống lại, càng đau đớn, và kết cục thì đầu óc cậu ta sẽ nổ tung, có thể cầm cự được đến lúc này, đã là một người có khối óc phi thường lắm rồi, cháu ạ.”
“Không, cụ ơi,” Melisa thốt lên, ánh mắt nàng rưng rưng. “Phải còn cách nào đó, cứu anh Erik mà phải không cụ. Cụ là nhà thông thái, cụ biết hết thảy mọi chuyện trên đời, trị được mọi loại bệnh từng có, không lý nào đến cụ cũng không có cách!”
“Chuyện này,” Cụ Alchemist ngập ngừng. “Cũng không hẳn là không có cách cháu ạ, nhưng…”
Ông cụ lặng im, nhìn Melisa, rồi thở dài lắc đầu.
“Cách,” nàng rạng rỡ. “Vậy là còn cơ hội rồi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ đây cụ!”
“Cháu ta,” Ông cụ lại thở dài. “Thần hồn thoát xác, muốn cậu ta tỉnh lại, thì ở hiện tại phải tạo ra một cảm xúc mảnh liệt hơn, tác động lên thân thể. Rồi từ đó, mà kéo linh hồn cậu ta trở lại thôi cháu ạ, nhưng…”
“Cụ nói tiếp đi,” Melisa sốt sắng.
“Ở đây, chỉ có cháu mới làm được điều đó,” ông Cụ nói chậm, rồi triều mến nhìn nàng. “Phải tiếp xúc thể xác nam nữ, nghĩa là…”
“Nghĩa là sao, cụ đừng ấp úng như thế, anh Erik của cháu đã không thể cầm cự thêm được rồi,” Melisa hơi thở dồn, hấp tấp thốt lên.
“Nghĩa là, cháu phải quan hệ với cậu ta, đứa cháu gái ngốc nghếch ạ,” Ông cụ lắc đầu. “Ta nghĩ, đó là một việc không cần thiết. Erik, chàng trai trẻ này, dù là một người rất cá tính, và mạnh mẽ, nhưng dẫu sao cậu ta cũng là một người xa lạ. Cháu còn trắng trong, đang độ trăng rằm, vì một người vừa gặp, mà đánh đổi lớn như vậy, thì không đáng cháu ạ!”
Melisa nghe lời ông cụ nói xong, cắn môi, đỏ mặt, đôi tay nàng đan vào nhau nắm chặt. Nàng nhìn Erik đang đau đớn, giãy giụa, khiến con tim nàng ở bên trong thổn thức, gào thét như muốn xé tan cả lồng ngực. Nàng suy nghĩ một hồi, thì mạnh dạn:
“Cháu sẽ làm,” nàng nói. “Nhưng…Đây chỉ là bí mật của riêng cháu và cụ thôi, có được không ạ!”
“Cháu gái ngốc nghếch,” ông cụ nhìn Erik đang đớn đau cào xé thân thể, rồi nhìn cô bé thơ ngây trước mặt mình, lòng đầy thương xót. “Ta chỉ là một lão già, chỉ đưa ra được lời khuyên, còn làm thế nào phụ thuộc ở người khác. Erik, cũng thế, cháu cũng vậy, thật lòng ta cũng không muốn để cậu ta chạm đến Hoa Anh Túc, dù chỉ là một giọt. Nhưng một người, khi đã quyết làm điều gì, một lão già như ta liệu còn có cách nào khác đây.”
Ông cụ tiến đến xoa đầu cô nhỏ thơ ngây trước mặt, xót ruột: “Ta hy vọng cháu có thể suy nghĩ lại!”
“Không còn thời gian đâu, cụ ạ,” Melisa dứt khoát. “Tháng mười, chỉ còn cách một tuần nữa thôi, cháu đã mười sáu rồi, cháu biết việc cháu nên làm. Mạng người quan trọng hơn thảy, cụ thường nói với cháu như vậy mà đúng không?”
“Cháu đã có chủ kiến,” Ông cụ mĩm cười chua xót. “Một đứa trẻ có tâm hồn thuần khiết như cháu, sinh ra trong thời đại này, quả thật là điều đáng tiếc.”
“Làm việc mà cháu đã quyết ý đi,” ông cụ lặng lẽ rời đi, “Ta sẽ giúp cháu trông chừng ở bên ngoài. Chuyện này, mãi là một bí mật, ta hứa với cháu.”
Cái bóng ông cụ mất dần, đứng ở trước hang động, ông quơ tay làm những cử chỉ kì lạ, cả căn phòng vụt tắt, chỉ còn lại những ánh nến vàng lấp lánh trong đêm.
Melisa cắn chặt môi, từ từ mở những cái cúc áo nhỏ nhắn của tà áo dài mong manh, nàng chậm rãi xỏa xuống mái tóc của mình. Cơ thể trắng trong, đầy đặn, vừa chớm của nàng trong ánh nến phảng phất một mùi thơm dịu nhẹ. Nàng thẹn thùng cởi trang phục cho cậu, rồi âu yếm nhìn Erik thì thầm:
“Erik, anh có biết không, em chờ đợi anh đã nhiều năm rồi. Và trong một đêm không trăng bầu trời rực sáng, anh bất ngờ xuất hiện như lời em ao ước, cứu em khỏi tay mụ phù thủy độc ác.” Cô tủm tỉm hồi tưởng, vén mái tóc nhìn ngắm gương mặt cậu, “Mạng của em là do anh cứu, thân thể này, từ hôm nay sẽ mãi thuộc về anh. Erik, em yêu anh!”
Nàng chậm rãi ngồi lên người cậu, rơi giọt nước mắt trên má phải, với một nụ cười đong đầy yêu thương, rồi thổi tắt ánh nến.
Ở một chiều không gian khác, Erik đang lang thang trên sa mạc mịt mùng gió cát, với một khóe mắt cay. Cảnh tượng lần này cậu trông thấy, đìu hiu không một bóng người, chỉ có những kim tự tháp chỉ còn lại tàn tích, mờ ảo trong Sa mạc mênh mông. Trước mắt cậu, dần hiện ra một cái bóng, chắc chắn là một cô gái với manh áo tả tơi, đang cố vượt qua bão cát. Từ trong những cơn gió, cậu nghe được lời cầu nguyện thánh thót vang lên:
“Hỡi thần Set vĩ đại của Sa Mạc, ta là Taliya của tộc tiên Eren, ta đến đây không phải để thách thức sức mạnh của người. Ta đang tìm cách về nhà, mong người che chở cho ta,” Cô gái lời vừa xong mệt mỏi đuối sức ngất đi.
Erik không kìm được lòng, nhưng chẳng thể nào giúp được cô ta. Cậu hiện tại chỉ là một linh hồn vất vưởng, đang phải chứng kiến những cảnh tượng mà bản thân không hề muốn.
Con tim cậu đau đớn, vỡ vụn chứng kiến hàng trăm mãnh đời bất hạnh, cùng một khối óc như muốn nổ tung với những thắc mắc về bản thân mình.
Đang băn khoăn thì đột nhiên, cậu cảm thấy cơ thể mình rạo rực, hưng phấn, tâm hồn cậu bằng một cách thần kì nào đó được chữa lành. Nó bỗng trở nên khoan khoái, thoải mái đến lạ kì.
Mọi ảo ảnh dần dần biến mất, không bằng những trận bão tố cuồng phong, mà bằng một khung cảnh bình lặng, với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm không mây, cao vút.
Một khoảng không bình yên đến kì lạ, cậu thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh êm ái, của một thảo nguyên rộng lớn. Thân xác cậu trãi qua nhiều sóng gió đã mệt mỏi rã rời, nhưng tâm trí cậu thì lại trở nên bình yên diệu kỳ, cậu mĩm cười sảng khoái rồi mệt nhoài thiếp đi. Trong khoảnh khắc ấy, cậu ngộ ra:
“Qúa khứ chỉ còn là kí ức đau buồn đáng quên, tương lai thì như bão cát mịt mùng, chỉ có hiện tại và trong khoảnh khắc này là đáng để trân trọng. Ta từ hôm nay, sẽ không lãng phí thêm thời gian tìm hiểu quá khứ, hay tương lai của mình nữa, sẽ chỉ sống mỗi ngày trong từng khoảnh khắc, và thật trọn vẹn mà thôi!”