Đọc truyện Tâm Khúc Giữa Chúng Ta – Chương 24: Giá Như
Cuốn phim trôi qua chân thực nhất, đó lại là quá khứ…!
“Tường Chi, em đến quán chị làm từ khi nào? Em đừng để ý đến đoạn camera đó nha.
Mấy giờ em tan học? Số điện thoại của em là 15 hả? Trùng hợp đồ bóng rổ của em cũng là 15, vậy nếu hôm nay em có thi đấu sao không thấy đến sân nhà chị tập?”
Tường Chi…!Tường Chi…!
Bóng học sinh tô đậm vào trí nhớ, nụ cười mừng rỡ vẫy tay trước cửa trường.
“Thanh ơi em ở đây.”
An Thanh, nghe tên cũng đã thấy mềm mại thướt tha.
Chị xinh đẹp khí phách khó gần, sao chị lại để ý đến em?
Không phải là ranh con, không phải là kẻ thấp kém, chị gọi em là Chi, chị gọi em là nai vàng, chị gọi em là vợ.
Chị cao quá, cao hơn em cả một cái đầu, khi em nhìn thẳng chỉ thấy trúng lồng ngực chị, vậy mà lòng vui sướng thầm mong vậy là đủ.
Chị cao quá, cao đến một bậc mây cho dù đi bao nhiêu tầng thang máy em vẫn không thể mở cửa đến nơi của chị.
Có phải định mệnh muốn chị trốn em truy không? Sau khi đổ máu, đổ nước mắt xây thành đôi cánh đáp đến thì mưa giông mây mù che kín đôi mắt em, đôi mắt của em…!
Trái tim và sở thích của chị là một thiên đường.
Những thứ chị thích đều có ở trong nhà, quầy nước, hồ bơi, dương cầm, đâu đâu cũng lưu lại dáng vẻ thanh thoát thành công khi chị biểu diễn.
Chị còn có sở thích đưa em về nhà, sở thích mang váy cưới, sở thích chụp ảnh lưu lại thanh xuân, còn có cả sở thích đặt nhẫn kết hôn phiên bản giới hạn…!
Cuộc sống hoàn hảo ngay cả em cũng nghĩ rằng chị là nhân vật bước ra từ tiểu thuyết, nhưng sao lại có đôi mắt buồn đến thế?
Đôi mắt buồn thăm thẳm, đôi mắt chạm đáy trái tim em, đôi mắt rướm lệ ám ảnh lương tâm em khi em buông lời tổn thương chị.
“Sự nghiệp của tôi không thể bị ảnh hưởng chỉ vì mối quan hệ bệnh hoạn này được.
Từ đầu tôi vốn là nữ thẳng, hai người phụ nữ hôn nhau làm tôi muốn nôn rồi…”
Đêm mưa năm đó chị buông vật này xuống nền đất lạnh thấu, giá trị của nhẫn không còn nữa khi nhìn thấy điệu cười tàn nhẫn của em.
Em muốn bị chị ghét bỏ, em thích cái cách chị quyết định bước vào phòng đợi sau khi kéo dài thời gian chậm trễ mà không thấy em tới níu giữ.
Em thích nhìn máy bay xuyên màn mưa về nước Úc lạnh lẽo, vừa cười vừa gào khóc tiễn một phần khúc xương của em đi.
Mãi mãi chỉ muốn cưới Thanh, nhưng có lẽ lễ cưới chỉ xảy ra ở trong giấc mơ…!
•
Tỉnh giấc sau một thời gian dài chìm vào hỗn độn của ác mộng, Tường Chi mở mắt nhìn lên một nửa trần nhà lắp đầy đèn vàng long trọng.
Nghiêng đầu qua bên trái là bàn làm việc chất đầy giấy thoại, nhìn thẳng lại là cửa ra vào chung cư cao cấp, cuối cùng giọng nữ ngồi cạnh lo lắng gợi chuyện mới làm Tường Chi nhìn sang bên còn lại trong trạng thái mơ hồ:
“Thanh…”
Một cái lây nhẹ đưa Chi về thực tại, chị quản lý thở dài nhìn điện thoại, lịch trình của Tường Chi dày kín nối trọn cả tháng, sát giờ hẹn đến nơi mà nàng còn chưa tỉnh hẳn, không lẽ trong thuốc uống có chất gây mê sao?
“Còn mê sảng hả Chi? Em ngất ở phim trường đến giờ hơn một ngày rồi.
Tin tức tràn lan trên báo bị fan cuồng của em vào tấn công nói công ty bốc lột sức lao động.”
Thì ra ngày đó quay đoạn phim trên tầng một, bệnh của nàng tái phát làm đầu óc quay cuồng choáng một màu đen đục không thể định phương hướng được.
Điều gì đến cũng đến, Tường Chi đứng không vững té xuống mặt đất hôn mê đến bây giờ.
Tỉnh dậy vẫn không thể trọng sinh về quá khứ, thực tại phũ phàng đến mức ngấm độc vào ý thức của Chi.
Ngước nhìn người phụ nữ luôn kề cạnh mình suốt bốn năm vào giới giải trí mà bản thân bất động không lộ một cảm xúc nào.
Nước mắt chẳng hiểu vì sao tràn xuống đệm trắng tinh khiết, hại chị Xuyên quản lý cả kinh hỏi han dồn dập:
“Trời ơi sao em khóc? Để chị gọi bác sĩ.
Hay là té trúng cái gì rồi, thiệt tình cái tội không chịu để diễn viên đóng thế…”
“Chi ơi sao em khóc? Được rồi chị biết đã lo liệu xong nhưng trật khớp vai đau lắm, chị là bác sĩ mà không chuyên môn về những vết thương em gánh chịu, cứ để chị khóc một chút rồi thôi.
…!Đừng đóng phim nữa được không? Đền hợp đồng bao nhiêu chị cũng trả.
Nếu không thì em nhờ đóng thế đi, trên người em đọng lại toàn là vết tích, đến nhìn thôi mắt chị cũng muốn đau rồi.”
Âm thanh dễ chịu ngọt ngào nhất trên đời như ảo ảnh vang vảng bên tai Chi, có lẽ vì tác dụng phụ của thuốc nên chúng thừa cơ hành hạ ăn mòn trái tim nàng ngày một khô cạn máu.
Hai khóe mi nhắm chặt lại tuông trào nước mắt, bàn tay cấu xé ngực trái giờ đây nhàu nát vải áo nhìn đến khó xem.
Toàn thân Tường Chi vì đau đớn nội tâm mà vùng vẫy trên giường rộng xa hoa, rộng đến lạnh buốt giá.
Tất cả màn kịch liệt này dọa chị Xuyên một trận cuống cuồng.
Điện thoại vừa gọi số xe cấp cứu, miệng lắp bắp quên mất địa chỉ nhà thì cùng lúc đó bàn tay thon mượt nhưng xanh xao của Chi hất văng điện thoại của Xuyên đập vào tường.
Chưa kịp hoang mang hiểu tại sao thì người bên dưới không còn quằng quại nữa, cơ thể tỉnh táo đứng dậy bước vào nhà tắm, chỉ có điều gương mặt xuất hiện sự lạnh lùng hiếm thấy thoáng qua Xuyên.
Tường Chi giờ này và khi nãy như xoay chuyển hai trạng thái khác biệt nhau, không hiểu nàng đã trãi qua những đau thương gì mà đối diện với tương lai sáng chói này bằng thái độ dửng dưng.
Phải, lần đầu gặp Tường Chi là nơi makeup của phim trường Độ Cao Chết Chóc.
Vậy mà trời có duyên, lên chức quản lý thuộc công ty Chung Văn Chí lại được xếp vào quản lý cho Tường Chi.
Từ một cô bé thực tập xem trọng mọi thứ mà sau một đêm xuất viện lại biến thành con người bất cần danh tiếng.
Bốn năm cạn kiệt sức trở thành diễn viên hạng A, bấy giờ công ty cần nàng chứ nàng không cần cái gì cả.
Thứ nàng cần đã tự tay nàng thổi bay mất rồi…!
“Chị Xuyên, em không hợp thuốc này, cuối tuần đổi cho em nhé.
Cảm ơn chị.”
Tường Chi cười hiền đi bên quản lý lâu năm xuống chiếc xe Audi đã đợi sẵn, phản ứng khi nãy là vì nàng có nỗi ám ảnh với bệnh viện.
Thành phố này lớn nhất lại là bệnh viện Phạm Gia, hình bóng An Đào vẫn còn lượn lờ khi dễ tô đậm trước mắt mỗi khi chị ta thấy nàng.
Và An Đào sẽ còn ăn mòn thần kinh Chi mãi đến khi nào nàng không còn thấy được chị ta nữa mới thôi.
Một số fan cuồng đứng dưới xe chỉ để nhìn thần tượng một cái rồi thôi, điều đó luôn làm Chi suy nghĩ về mục đích sống của mình bây giờ.
Sự nổi tiếng, địa vị danh vọng, hào quang rực rỡ, nàng đang có tất cả trong tay, tại sao không thấy hạnh phúc? Phải chăng tiềm thức của nàng đã chết, chỉ còn một thân xác bên trong là cổ máy đang điều khiển.
Thần thái lạnh lẽo lướt qua chỉ cười nhạt một lần, hành động không thân thiện với người hâm mộ này đã nhiều lần bị anti moi móc đặt điều đưa lên báo.
Nhưng sau những lời khiển trách của Chung Văn Chí, Tường Chi chỉ đáp lại nụ cười khinh rẻ rồi cho qua.
Chú ta cũng đành căm nín nuốt vào người không muốn tranh cãi, ai ai cũng đã quá rõ chính nàng muốn rời công ty, chỉ là chú ta cố chấp giữ người lại.
Năm đó hướng nàng đến một Scandal không như ý muốn, phim giả tình thật, lợi nhuận thu lại là sự nổi tiếng quá đột ngột, tai hại là khiến nàng xung đột với An Thanh.
Dù sao cũng không quan trọng nữa, ngày nào còn năng lực là còn đi diễn.
Tường Chi rất thích tiền, vì mệnh giá mà không màn sức khỏe nhận hết bao nhiêu phim gửi đến.
Nàng phải kiếm được đúng con số mà mình mong muốn, nhà của Thanh đáng giá chục tỷ, mua lại nhà Thanh rất đắc, nhưng đắc bao nhiêu cũng phải mua.
Thanh xuân, tiềm thức và trái tim đầu đời nằm trọn nơi đó, phải gượng thế nào khi nhấn chuông nhìn người lạ ra mở cửa?
__
Bước đến Game show giải trí.
Chương trình thực tế vô bổ thường sẽ không được công ty đồng ý để Chi nhận.
Nhưng lần này là thử thách ứng xử của diễn viên, nàng được mời là vì fan bình luận yêu cầu quá nhiều mùa, tiền bỏ ra để mời diễn viên Điện Ảnh rất cao, đủ biết sức ảnh hưởng của Tường Chi phủ sóng thế nào.
Mới khỏe được vài tiếng đã thức khuya trước ống kính nhìn hàng trăm đôi mắt hướng về mình, Tường Chi không rõ phản ứng của họ ra sao vì tối nay nàng không đeo kính áp tròng.
Bạn diễn hóa ra là người quen biết, nhưng lại không thân thiết chỉ vì mới bước không lâu.
Giờ mới hiểu được sự cô đơn của An Thanh, chị ấy chưa bao giờ muốn bản thân hoàn hảo.
“Xin lỗi, hãy uống một ly cuối, em yêu chị nên không muốn là gánh nặng của chị, mong chị tôn trọng cách yêu và quyết định của em.”
Thì ra là tình huống bách hợp, Tường Chi ngớ người nhìn bạn diễn đang đợi phản ứng của người chơi.
Vấn đề này rất nhạy cảm, chắc chắn tổ chức tìm cách moi móc tin đồn của nàng.
Dặn lòng thật tỉnh táo nhưng sao trong váy trắng nhìn bằng đôi mắt loạn thị lại trở nên gần gũi như An Thanh ngay bên cạnh.
Tường Chi xúc động nhanh chóng, dựa vào sự mơ hồ này mà cứ ngỡ mình hóa thành An Thanh…!
Cái lắc đầu cười buồn đẩy đồ uống qua một bên, tròng mắt đỏ ngầu chứa đựng nhiều tâm tư, tất cả tạo nên một giọng nói khàn đục đến đau lòng làm bạn diễn cả kinh mà cùng nhập vai rưng rưng khóe mắt.
“Chị sẽ uống nếu em cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng qua đêm nay em cảm thấy dằn vặt và hối hận, vậy thì chị nợ em một ly rượu rồi, đừng uống khi chúng ta buồn.”
Đối phương nhìn Chi không chớp mắt, quyết định giữ Chi ở lại.
Tiếng vỗ tay hạ màn thoát vai diễn, cũng là lúc khiến Chi thoát khỏi cơn đau của quá khứ, đời không như phim, làm gì có kết thúc viên mãn như vậy, nước mắt phải nuốt ngược vào trong mà nhếch nụ cười đẩy giả tạo qua ống kính.
Từ lúc mất chị, em đã quên mất cách để cười thực sự.
Kết thúc vào lúc một giờ sáng, chị Xuyên nhanh chóng đem đến một chai sữa cầm cự, vẻ mặt xót cảm nhìn làn da xanh tiều tụy của Tường Chi:
“Em còn lịch quay đến bảy giờ sáng, sau đó có thể ngủ rồi.
Mau đi kẻo trễ giờ.”
Tường Chi nuốt ngụm sữa trôi xuống cổ họng khô rát, chuẩn bị ngoan ngoãn rời đi thì bạn diễn khi nãy tìm đến, vì là đàn em nên cúi khập người chào rất lễ phép:
“Chào chị, em rất mến chị nên phim nào ra rạp cũng xem hết.
Không ngờ nay có dịp hợp tác nho nhỏ, có quán nướng mở xuyên đêm bên đường, chị có thể đi…”
Câu nói bị một đồng nghiệp khác cắt ngang, tất cả làm Tường Chi sững sờ như lạc vào thôi miên:
“Này Thanh, cậu kiềm lại đi, chị ấy bận lắm không rảnh như chúng ta đâu.”
Nhìn đàn em ngại ngùng hụt hẫng quay đầu, Tường Chi long lanh đôi mắt, phá lệ bỏ hết công việc mà đuổi theo:
“Có ai uống được Soju không? Mỗi lần ăn đồ nướng chị thường uống một ly.”
Rồi cứ thế bóng dáng nàng khuất cùng đồng nghiệp sau ánh đèn đường vàng, bao nhiêu hợp đồng chất đống về tay chị Xuyên, ấy vậy mà chị vẫn không cản bước chân nàng nữa.
Càng nhìn càng thấy Tường Chi đáng thương, đã bao lâu rồi em ấy chưa vui một bữa cùng bạn bè đúng nghĩa?
Chuyện vui nhanh chóng qua đi mà chuyện rắc rối lại thừa dịp ập đến.
Chi bỏ buổi quay quan trọng chỉ ghi hình được vào ban đêm, đạo diễn uất ức không dám trách móc nàng mà lại gọi thẳng về mắng vốn với công ty.
Chung Văn Chi mệt mỏi khoác vội ves đen tìm đến nàng khi toàn thân đầy mùi cồn trắng, râu quai hàm còn chưa kịp cạo xong.
“Em muốn làm anh tức chết hả Chi?”
Tường Chi chỉ uống khi vui, hôm qua đồng nghiệp tên Thanh rất hài hước, trả cho nàng cảm giác ngày hạnh phúc ùa về.
Vui thì không say, nàng rất tỉnh táo để chán ghét nhìn về vị giám đốc bóc lột sức của mình:
“Vậy thì hủy hợp đồng với tôi đi, dù sao tôi cũng có nguyên tắc riêng của mình.
Tôi chưa bao giờ nhận phim tình cảm, đừng hướng tôi nổi tiếng theo cách dựa vào Scandal.”
Cuộc sống vạn người mơ ước, cũng là một con dao hai lưỡi nếu bản thân họ quá lương thiện.
***
Bốn năm trước…!
“HOT, Tiền Duyên phủ sóng rạp chiếu có nguy cơ “phim giả tình thật” khi nam chính úp mở thừa nhận.”
An Thanh cùng đồng nghiệp soạn án trong quán nước máy lạnh hết sức yên tĩnh, vậy mà tiếng bình luận xung quanh vẫn tìm cách lọt vào tai Thanh không sao tập trung được.
Bao nhiêu ảnh hậu trường, video phỏng vấn, nụ cười cùng đồng nghiệp hết sức ngây ngô của Chi nhưng lại dãy lên sự tổn thương khi chẳng nghe Chi giải thích gì với nàng.
Gập laptop lại mà ôm đầu thấu buốt, thần kinh không chịu được lái xe về nhà.
Một mình như người vô hồn đến tối mới thấy người yêu bước vào cửa, em ấy vẫn như ngày thường ôm Thanh từ sau lưng mà không nhận ra điều gì bất thường.
“Nhớ chị quá, em mới phỏng vấn về không kịp nấu gì cho chị ăn.”
Tường Chi bây giờ một bước lên mây, còn có nguy cơ không về nhà thường xuyên được nữa chỉ vì đồng ý ký hợp đồng mất tự do hai năm.
Không sao điều này An Thanh đã ủng hộ khi em xin ý kiến nàng trước, thứ nàng quan tâm là tin đồn tình cảm vì chẳng thấy em nói trước gì cả.
“Em đọc báo chưa?”
Tường Chi thu lại nụ cười nhìn Thanh khó hiểu, nhưng em chẳng quan tâm vì em biết Thanh rất tin tưởng em.
“Báo lá cãi Thanh đừng có đọc, vai diễn này em đủ tiền viện phí trả cho chị rồi.
Chúng ta ăn tiệc chúc mừng đi, bỗng nhiên rất muốn say khước một đêm với chị.”
Tường Chi như trẻ thơ thành thật lấy tiền mặt ra, nhưng cuối cùng lại bị An Thanh đẩy rơi từng sấp xuống sàn nhà:
“Em làm ơn hiểu cho chị được hay không? Chị không thiếu tiền, chỉ thiếu hơi em ở trong nhà mà thôi.
Nếu một ngày chán chị rồi xin em hãy nói thẳng, đừng khiến chị tổn thương chờ đợi em đến từng giây từng phút nữa.
Trái tim chị đau lắm, em…!chị đau lắm.”
An Thanh giàn giụa nước mắt trước mặt em, lồng ngực thấu đến xé tan tành.
Dẫu biết yêu là phải tin tưởng, nhưng gượng đến mấy cũng phải hiểu được Tường Chi bây giờ rất bận, không còn dung hòa vào sự thiếu an toàn nhạy cảm của Thanh nữa.
Nhìn vợ khóc, Tường Chi ngơ ngác lục tìm quá khứ xem mình làm sai chuyện gì, dù chưa rõ nhưng nước mắt cũng bất giác rơi theo, toàn thân run rẫy ôm Thanh vào lòng:
“Em xin lỗi, em xin lỗi, chị đừng khóc, em không đi nữa.”
Chiếc điện thoại buông rơi xuống sàn gạch thủy tinh, trên đó vẫn còn bài báo sai sự thật mà công ty bất chấp lăng xê phát ngôn.
Đôi mắt trống rỗng của Chi nhìn xa xăm vào tương lai đầy gai nhọn, chính nàng cũng chưa biết tin này từ bao giờ, bản thân sốc không kém gì Thanh, nàng đau một thì người đau một trăm.
Lấy gì xoa dịu trái tim tràn đầy axit của Thanh đây?
Đêm đó Thanh khóc đến phát sốt, mưa tầm tã bên ngoài như gián tiếp không muốn cho Chi rời xa Thanh nữa.
Để em đặt một nụ hôn dịu dàng lên mình mà Thanh nhận lại một dòng nước mắt mặn chát rơi vào bờ môi khô khốc, nhìn em mềm yếu Thanh không nỡ…!
Chi kể chuyện cười cho nàng nghe, đút từng muỗng cháo mà nàng còn nhớ em từng nói không thích ăn những thứ không nhai được.
Dùng nhiều cách tích cực nhất để dỗ Thanh ngủ, đến lúc về đêm mới nhận điện thoại nghe vài câu mắng chửi từ Văn Chí.
“Em có thể hủy hợp đồng không?”
Tường Chi run run dò xét xoay người ra cửa phòng, An Thanh chưa ngủ mà nhìn ra em đang gục đầu vào tường mà khóc.
“Cô tưởng chuyện đùa sao? Bồi thường tiền tỷ cho hợp đồng thì công ty vẫn ảnh hưởng rất nhiều.”
Điện thoại bị người sau lưng cướp lấy, An Thanh quyết đoán thảy sang một bên không cần Chi xin xỏ ai nữa.
Tiền hợp đồng nàng thừa trả, nhưng khi Chi ký vào nó cũng đã nói lên đam mê của em rồi.
Hiểu lầm thôi mà, sau trận cãi vã mới đủ bình tĩnh thấu hiểu nhau.
“Không có em chị ngủ không được.”
An Thanh lên tiếng khàn đục vì sốt, toàn thân nàng nóng như lửa ôm trùm lấy em.
Chấp nhận để Chi lây bệnh luôn, chỉ có vậy mới khiến em ở nhà lâu hơn chút nữa.
“Chị vẫn muốn xem phim của em, nhưng đừng đóng phim tình cảm quá chị thấy ghen đấy.”
Tường Chi cười nén nước mắt rủa Thanh ngốc, người dễ thỏa mãn như Thanh cũng là người dễ tan vỡ….