Bạn đang đọc Tâm Không Đề Phòng – Chương 3: Khế Ước
Nam nữ chia tay, nên dùng tư thái gì đối mặt với người kia? Tào Phẩm Tiệp không biết, cô chỉ biết là, trừ lúc ban đầu biết được anh ta gạt cô, thời điểm ấy có thêm một “cô” (chỉ Tào Phẩm Tiệp) khác, từng phẫn nộ, chỉ trích, sau đó lạnh lùng quay người bỏ đi.
Còn sau đó? Oán hận, có lẽ có, thương tâm, thất vọng, tức giận, không cam lòng, bằng đó cảm xúc không thể né tránh, nhưng trước mặt hay sau lưng, cô đều dọn sạch cảm xúc. Tựa như, người kia chỉ là một người đồng nghiệp bình thường như rất nhiều đồng nghiệp của cô, bé nhỏ đến không đáng kể, chưa từng yêu nhau, chưa từng thân mật.
Sắm vai một cô gái vừa chia tay, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ, cô không phải là loại người sẽ đánh mất lý trí, chanh chua chửi đổng người khác.
Mãi đến hôm nay, trước mặt người khác cô chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Ngẫm lại, một ngày mưa đó, đúng là lúc mà cảm xúc của cô mất khống chế nhất.
Nhưng, sâu trong tâm linh, chỉ có cô biết, nơi đó âm thầm có một vết thương, đau âm ỉ, chỉ có khi đêm dài lẳng lặng, mới tự thừa nhận.
Mất mát, không phải không có, hai người cùng bước qua bao nhiêu năm tháng, lúc này phải đối mặt với nỗi đau bị vứt bỏ và khổ sở, vị trí bên cạnh đã trở thành khoảng không trống rỗng, thứ trống rỗng này mang tư vị phiền muộn cô tịch, trong nháy mắt làm cô không biết phải làm sao.
Vì thế, cô chỉ có thể không ngừng bận rộn, để đầu óc bề bộn công việc, bận đến mức không còn thời gian suy nghĩ, làm bộ như cảm xúc trong lòng chưa từng tồn tại……
Mệt mỏi quá. Mỗi ngày về nhà, quẳng người lên giường, cô mỏi mệt đến mức ngay cả sức để động đậy cũng không có.
Co mình trong chăn, cô gói người mình thành một con tôm, bụng lâm râm đau. Đêm quá mức yên tĩnh, dễ khiến con người ta yếu ớt, cảm xúc khổ sở đè nén ban ngày bỗng dưng ập lại.
Vì sao…… Yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến thân thể rét run, đắp chăn thế nào cũng không đủ ấm, quá cô đơn, bất lực muốn rơi lệ……
Âm thanh chuông cửa đinh đoong bay vào giữa lúc ý thức cô đang hoảng hốt, nhưng cô không muốn dời người, cũng không quan tâm, cô không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ xơ xác của cô.
Người ngoài cửa tựa hồ có ý so sức chịu đựng với cô, không từ bỏ ý định. Giằng co gần 10 phút, cô đầu hàng.
“Đồ khốn không thức thời!” Cô trầm giọng mắng, đầu ong ong chân lâng lâng bò xuống giường, lê bước ra cửa.
Lúc này cả người cô rất không thích hợp, kềm chế vô cùng kém, tốt nhất đừng chờ mong cô mỉm cười với ai, đặc biệt khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, ngay cả thái độ lịch sự tốt thiểu cũng tuyên cáo bỏ mình.
“Quan Tử Tề, anh tới làm gì!” Người cô không mong muốn nhìn thấy nhất, chính là bọn đàn ông xấu nhà họ Quan!
“Đến xem cô còn hô hấp được hay không.” Anh miễn cưỡng đáp lại.
Có ý tứ gì? Nguyền rủa cô sao?
“Anh yên tâm, tôi còn sống tốt!”
Anh nhún nhún vai. “Ai biết? Dạo này tin tức tự sát vì tình đầy đường, lấy chút trách nhiệm còn sót cuối cùng lại đây nhìn một cái, tốt xấu cũng có quen biết chút ít, đốt nén hương thơm cũng là việc nên làm.”
Là Quan Tử Đàn muốn anh ta đến? Đạo nghĩa trách nhiệm gì đó, gặp quỷ hết đi!
“Anh nhìn thấy rồi, vừa lòng chưa? Cút đi giúp tôi!”
“Cung cách tiếp khách thật kém. Tốt xấu gì người tới cũng là khách, sao không mời người ta đi vào ngồi một chút, uống chén trà? Thật sự là…” Anh tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cùng lúc cũng muốn dạy cô một chút, lịch sự và đạo đức của cô hơi thất bại.
“Anh –” Nói hai ba câu, thành công lại chọc giận cô.
Cô hít một hơi không được, bị tức đến đầu váng mắt hoa, bước chân run rẩy, sau đó phát hiện, bản thân rơi vào một đôi tay vững chãi. Trong nháy mắt, còn cho rằng mình đang chìm trong một ánh mắt thâm nồng lo lắng, rồi bên tai truyền đến một câu nói nhỏ đầy vẻ trào phúng, cô lập tức lau sạch loại suy nghĩ buồn cười đó.
“Sắc mặt khó coi quá sức, chắc không đến nỗi uống thuốc ngủ tự sát chứ ông trời?”
“Cút!” Sắc mặt cô khó coi vì bị anh chọc tức. “Tôi dù muốn đi tìm cái chết, cũng phải một đao bổ đôi anh trước!”
Cố đẩy anh ra, lại bị chế trụ, lòng bàn tay úp lên trán cô, sau đó nhíu mày.
“Anh làm sao! Dám động tay động chân.”
Quan Tử Tề liếc cô, vẻ mặt không dám tin. “Cô không biết là mình đang sốt?”
Phải không? Hoá ra cả một ngày cảm thấy rất khó chịu là vì cô phát sốt.
“Bây giờ tôi biết rồi, anh cút được chưa?”
“Có thể.” Anh đưa tay ra sau đóng cửa, kéo cô, xoay người bước đi.
“Này, này! Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tội xâm phạm quyền tự do của người khác, tôi có thể tố cáo anh!”
“Câm miệng!” Xuống lầu, cởi áo khoác quăng về phía cô. “Mặc vào!”
“Tại sao tôi phải mặc!”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Ôm ngang người cô, trực tiếp ném vào ghế sau xe.
Cô kêu lên sợ hãi. Con người dã man, có được giáo dục không đó, không biết phải hỏi ý kiến người ta trước à? Động tác còn thô lỗ như vậy!
Cô một bụng khó chịu, không kịp phản ứng, anh đã nhấn chân ga, bão táp mà đi.
“Quan Tử Tề, tôi còn chưa muốn chết, đừng để tôi văng ra!” Giọng nói ngừng lại, phát hiện tốc độ xe duy trì ở khoảng trên dưới năm mươi, hoàn toàn không cần cô vẽ vời thêm chuyện cảnh cáo.
“Lại rống nữa, nhìn xem có cách nào đừng để tất cả mọi người trên đời nhìn ra cái gì gọi là người đà bà đanh đá.”
“……” Miệng người này nhất định phải đê tiện vậy sao?
Cô trước nay chưa bao giờ cảm thấy mình là người đanh đá chanh chua, phần lớn thời gian, cô đều dùng lý trí khống chế cảm xúc, hiếm khi thiếu khống chế mà rống lên, nhưng đứng trước người này, anh ta quả có năng lực khiến cho cô kích động, kích phát bản chất đanh đá chanh chua ẩn ức trong cơ thể cô.
Cùng anh nói qua nói lại, mọi sức lực cuối cùng cũng dùng hết, cô vô thức tựa cái đầu lơ lửng lên lưng anh, không có tâm trạng ầm ĩ với anh, mặc anh muốn làm gì cũng được.
“Thẻ bảo hiểm y tế?” Mãi đến lúc anh giơ tay đòi, cô mới tỉnh ra, ý thức được người đã ở bệnh viện.
“Không mang theo.” Cô tức giận. Ai nói muốn đến bác sĩ?
Quan Tử Tề liếc mắt nhìn cô một cái, lấy di động ra gọi. “A lô, anh tư, có ở bệnh viện không?”
“Ờ, anh trực đêm.”
“Phiền anh, một kẻ ngu ngốc quên mang thẻ bảo hiểm y tế.”
“Đợi chút.” Bên kia ngắt điện thoại, thoáng chốc, Quan Tử Tu xuống lầu, liếc Tào Phẩm Tiệp, không nói gì, đến chỗ đăng ký.
Lại một tên họ Quan.
“Quan Tử Tề!” Cô cắn răng, rít lên. “Ai mượn anh tự quyết định!”
Cô lúc này thực sự, thực sự không muốn nhìn thấy người họ Quan, cô không biết làm thế nào đối mặt với những ánh mắt dò hỏi bắn về phía mình, anh ta còn định nhìn cô khó xử?
Anh chưa kịp đáp lại, Quan Tử Tu đã cầm tờ đăng ký đi tới. “Cần phải điền vài thông tin, thẻ bảo hiểm y tế trong một tuần bổ sung là được.”
Sau đó, cô đi vào khám bệnh, còn lại hai anh em ở lại bên ngoài nói chuyện.
“Sao thế? Em lại đi cùng cô ấy? Tử Đàn đâu?” Hai người này chẳng phải rất không hợp tính? Từ thái độ của cô, có thể nhìn ra được không đơn thuần như anh thấy.
Quan Tử Tề than nhẹ. “Tạm thời đừng nói chuyện này. Hôm nay cám ơn anh, anh tư.” Xoay người đi vào phòng, vừa kịp nghe được bác sĩ hỏi: “Gần đây cô thường đau dạ dày phải không? Bữa tối có thường ăn không? Cơm trưa thì sao?”
Cô suy tư một lúc, lắc đầu, lại lắc đầu.
Bận quá, quên. Nếu không phải bác sĩ nhắc, chắc cô không nhớ là có chuyện này.
Không biết là chóng mặt thành ra ảo giác không, Quan Tử Tề dường như đang trừng trừng nhìn cô.
Trừng thì trừng, ai sợ ai!
Cô cũng trừng lại.
“Tào tiểu thư, ba bữa cô phải ăn đúng giờ, dạ dày có khỏe mạnh mà bị cô làm bừa cũng phải đấu tranh.”
Y tá giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín độ, ông bác sĩ bày ra bộ dạng từ ái lâu năm: “Ba giờ nữa uống thuốc thêm lần nữa, đồ ăn hạn chế chua cay, uống nhiều nước, nghỉ ngơi cho đủ.”
Tiêm một mũi, lãnh hết thuốc rồi trở lại.
“Anh có thể đi chưa? Tôi rất mệt, cần nghỉ ngơi.” Đây là lệnh đuổi khách, hoàn toàn là đuổi khách.
“Cô ngủ là được, không cần lo lắng tôi sẽ thế nào với cô, tôi nói rồi, bình thường chỉ có phụ nữ cưỡng bức tôi, chưa có ghi chép gì về chuyện tôi cưỡng bức phụ nữ.”
“……” Cô quá mệt mỏi, không còn sức mà tranh cãi với anh.
Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, đêm nay, cuối cùng cô đã có thể ngủ ngon.
***
Khi người ngoài cửa lại lần nữa đêm khuya đến thăm, cô đã học được cách không vì kinh ngạc mà sợ hãi.
“Anh đến làm gì?” Cô luôn không có cách nào bày ra vẻ mặt tốt.
“Nhìn xem kẻ ngu ngốc nào đó có tự làm mình chết đói không.” Đáp rất trực tiếp.
Xem đi, chính là như vậy, bạn nói xem – loại người thế này, có thể vui vẻ tiếp đón được sao?
Anh vẫn như vậy, mua đồ ăn khuya, bắt buộc cô ăn cùng. Có khi cô thật sự không hiểu, anh muốn làm gì?
Mắc mưa, cảm xúc không khống chế được, vừa ngủ dậy đã thấy tư liệu được sắp gọn gẽ đặt trên đầu giường, cô không thể không sợ hãi, hoài nghi người nọ dây thần kinh nối sai đường, lại có thể cư xử tốt với cô.
Sau đó không biết khi nào, trong danh bạ điện thoại của cô, nhiều thêm một số của anh.
Nói đến quả buồn cười, thời gian quen biết cũng không gọi là lâu, nhưng cô không có số di động của anh, dù sao, bọn họ vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu tranh chấp, ngày thường cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện liên lạc với bên kia.
Sau lần mắc mưa sinh bệnh kia, mỗi tối anh đều đến chỗ cô ầm ĩ, nửa đêm bắt cô uống thuốc, cô bị làm phiền đến mệt, nói lại một câu: “Ăn ít một lần cũng chẳng chết.”
“Sẽ không chết, chỉ tự thiêu thành ngu ngốc!”
Trừ lần đó ra, sự tồn tại của anh thật ra cũng không tạo thành cái gì gây rối đến cô, đã da mặt dày đuổi không đi, nể mặt phần ăn khuya, cô sẽ nghe anh.
Những hành động này, vốn dĩ đều là hành động của tri kỷ, nhưng nếu lỡ nói là anh quan tâm, thì há mồm không chút lưu tình, chưa phóng phi tiêu cho cô mình đầy thương tích sẽ không bỏ qua, khẩu khí cũng không che giấu cảm giác tiêu cực, thái độ rất đáng đánh, muốn người ta cảm kích cũng khó.
Ăn no rồi rỗi hơi quá chăng? Rảnh rỗi không làm ăn đến nhà móc máy cô, chuyện nhàm chán này mà anh cũng thích?
“Nếu là Quan Tử Đàn gọi anh đến thì không cần, tôi rất tốt.” Cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác, anh rõ ràng vì nhân nhượng mới quan tâm cô, cần gì phải miễn cưỡng?
Anh hé miệng, lại không tiếng động nhếch lên, lạnh lùng trào phúng: “Tôi biết cô không chết được, gặp tai họa bình thường còn có thể sống thật lâu.”
“……” Cô còn có thể nói gì?
Nhưng, trừ mấy cái đó ra…… Được rồi, cô thừa nhận, đồ ăn khuya anh mang đến rất ngon, làm sao anh có thể biết nhiều quán ăn ngon như vậy?
Vài lần sau, cô mở cửa, không đợi anh nói ra miệng, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường: “Thật xin lỗi đã khiến anh thất vọng, tôi còn chưa đói chết!”
Anh vẻ mặt cổ quái, dùng ánh mắt “Cô ngu sao” nhìn cô —
“Tự mình đa tình cái gì? Ai quản cô có đói bụng chết đói luôn không, tôi thấy đêm đẹp, đi ra ngắm trăng, nhân tiện thưởng cho cô phần ăn khuya, ân chuẩn cho cô khỏi ba quỳ chín lạy, không cần quá cảm kích.”
Ngắm trăng? Một đường ngắm đến tận nhà cô? Năm nay, người bị thần kinh đặc biệt nhiều.
“Được rồi, vậy anh chậm rãi ngắm, ngủ ngon.” Cô đóng sầm cửa trước mặt anh, có điều, đồ ăn khuya không quên xách vào.
Cũng có vài lần, anh đi vào phòng trong, hai bên mở miệng không nói lời hay, kỳ kỳ lạ lạ cùng chia sẻ vài món ăn khuya, sau đó bất tri bất giác, nửa đêm chiến đấu gay gắt trôi nhanh, chớp mắt trời đã sáng.
Vốn dĩ thấy anh, lại nhớ tới lần không khống chế được cảm xúc, trong lòng vẫn không tự nhiên, nhưng nhờ bị sắc mặt tiện nhân kia khiến cho lửa giận thiêu đốt hầu như không còn vài lần sau, cô đâu còn nhớ thêm được cái gì khác.
Người này quả thực có tài năng làm thánh nhân cũng phải tức giận!
Thành thói quen mỗi đêm chờ anh — ăn khuya, đối với sự xuất hiện của anh đã không còn cảm thấy bất ngờ, cũng bởi vậy, anh đột nhiên không tới, cô lại cảm thấy không vui.
Khi cô phát hiện, cô theo bản năng nhìn đồng hồ, bất giác tự mắng mình. Ngu ngốc! Thật sự đã bị tiếng ngu ngốc của Quan Tử mắng thành ngu ngốc sao? Bọn họ không hẹn, sao phải bận tâm anh tới hay không!
Thói quen thật sự là thứ đáng sợ, bây giờ đúng thời gian ăn khuya, muốn ăn khuya, theo bản năng sẽ nghĩ đến người đưa đồ ăn khuya. Bình thường, loại tình huống này, tâm lí học gọi là phản xạ có điều kiện.
Nếu muốn phân biệt rõ ràng hơn, sẽ là phản ứng có điều kiện. Cụm từ này do nhà tâm lý học Ivan Pavlov phát hiện ra khi nghiên cứu chức năng dạ dày của loài chó. Ông thực hiện thí nghiệm rung chuông trước khi cho chó ăn, lâu dần, chó nghe tiếng chuông thì cho rằng sắp được ăn, nghĩ đến sắp được ăn sẽ chảy nước dãi, vì thế chó nghe tiếng chuông sẽ chảy nước dãi.
Nói cách khác, khi nhìn thấy Quan Tử Tề sẽ có đồ ăn ngon, bị đồ ăn ngon dụ hoặc sẽ làm chảy nước miếng, vì thế cô nhìn thấy Quan Tử Tề sẽ chảy nước miếng……
Ngừng! Cô lập tức lắc đầu.
Mày điên ư, Tào Phẩm Tiệp? Ai chảy nước miếng vì Quan Tử Tề!
Cô gõ đầu, phát hiện ra mình ngay cả suy nghĩ vẩn vơ cũng giáo điều như có nề nếp, quả nhiên đọc sách cũng chẳng hơn, đầu óc cũng xơ cứng, nhồi vào một đống tri thức rác rưởi vô dụng.
Cô nhận ra, cô vậy mà lại tán thành quan điểm của Quan Tử Tề, đọc càng nhiều sách vẫn như cũ, quan trọng là bản thân muốn gì, chứ không phải xã hội muốn gì……
Thảm rồi, làm sao cô có thể bắt đầu cảm thấy, người này thật ra không hoàn toàn đáng chê trách như vậy?
Mất cả đêm, làm gì cũng không thích, cuối cùng dứt khoát cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn tạp chí mà ngẩn người.
Nhưng – yên lặng quá.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy căn phòng trống rỗng như thế, trái ngược hoàn toàn với lửa giận kịch liệt, yên lặng đến mức ngay cả kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.
Thời gian, đột nhiên trôi rất chậm.
Cô cuộn tròn ngồi trên sofa, đêm dài thế nào cũng không nhìn tới tận cùng, cảm giác hư không, cô tịch lặng lẽ ập đến, cồn cào trong bụng.
Nếu… Có ai đó ở đây cùng cô? Thậm chí là Quan Tử Tề chướng mắt kiêm chỉ biết chọc người cũng được, lúc này, cô đột nhiên nhớ cái miệng hư hỏng chỉ biết xét nét không bỏ qua ai của anh.
Kết thúc một đoạn cảm tình, bởi vì có anh tham gia vào cuộc sống của cô một cách cưỡng ép, mất mát, cô độc sau khi chia tay chưa từng có cơ hội chiếm cứ trái tim, anh trêu ghẹo khắp nơi, khiến cô ngày ngày bận tức giận, không có thời gian rỗi mà miên man suy nghĩ.
Còn hôm nay, tâm trạng không xuống nữa, nhưng cô lại thấy hoảng sợ.
Cô không có cách nào để lại một mình cô đơn không tiếng động trong bóng đêm.
Nhảy xuống sofa, cô nắm chìa khóa chạy ra ngoài.