Đọc truyện Tầm Hung Sách – Chương 90: Cốt đầu trại (15)
Vì những lời đó của Trì Dạ Bạch, Tư Mã Phượng thấp thỏm một đường, lắc la lắc lư, rốt cuộc đến Ưng Bối Xá.
Xa xa thấy được người đứng trước cửa Ưng Bối Xá, hắn lập tức biết vì cái gì sẽ đau.
Tư Mã Lương Nhân mặt đen đang đứng ngay đàng trước.
Tư Mã Lương Nhân biết đến việc này chỉ do ngẫu nhiên. Sau khi Tư Mã Phượng đi Thiếu Ý Minh, tin tức truyền về luôn không đủ tường tận, hơn nữa chuyện ở Thiếu Ý Minh đã xong, trong thư hắn chỉ viết mình và Trì Dạ Bạch muốn đến Kiệt Tử Lâu, sau đó không có tin gì nữa. Tư Mã Lương Nhân khi đó mới biết, hoá ra Trì Dạ Bạch cũng đi theo Tư Mã Phượng. Đang bị giám thị nên ông không thể rời thành Bồng Dương quá xa, vì vậy đến Ưng Bối Xá tìm Trì Tinh Kiếm, muốn thử thuyết phục Trì Tinh Kiếm hỗ trợ. Sau khi tới Ưng Bối Xá, Tư Mã Lương Nhân mới biết, Trì Dạ Bạch đúng là trộm lẻn đi, tuy Trì Tinh Kiếm và Anh Tác đại khái đoán được hắn đi đâu, đi tìm ai, nhưng cho đến khi gặp Tư Mã Lương Nhân mới rõ ràng sự tình ngọn nguồn.
Không có gì ngoài một phong thư viết “Đi Kiệt Tử Lâu”, những người có liên quan đều nóng lòng như lửa đốt, cuối cùng lại nhận được tin tức hàm hồ “Trì Dạ Bạch bị thương”, không sốt ruột là không thể nào.
Trì Tinh Kiếm và Anh Tác tốt xấu còn nhớ con trai mình bị thương, không nổi giận, nhưng Tư Mã Lương Nhân thì mặc kệ. Ông thấy Tư Mã Phượng xuống ngựa, lập tức rống lên một câu: “Nghịch tử! Còn không lăn lại đây!”
Trì Tinh Kiếm ở sau lưng khuyên ông: “Cả đường mệt nhọc, trước nghỉ ngơi đã rồi nói sau.”
Tư Mã Phượng nghĩ cha ngàn dặn vạn dò không được để lộ chuyện về Thần Ưng Sách ra ngoài, nhưng nháy mắt, mình đã nói cho rất nhiều người nghe, nhất thời trong lòng bất an.
Trì Dạ Bạch được đám Mộ Dung Hải dìu ra ngoài, hắn có thể đứng cũng có thể đi lại như thường, sau khi đặt chân xuống đất liền đi về phía cha mẹ mình. Trì Tinh Kiếm sắc mặt âm trầm, trong mắt không dấu nổi vẻ âu lo, Anh Tác trực tiếp vọt lại đây, nắm tay Trì Dạ Bạch: “Sao con lại trở nên chật vật thế này!”
Trì Dạ Bạch không lời nào để nói, hơn nữa nơi này không tiện nhiều lời, chỉ thấp giọng nói một câu: “Nương, con không sao.”
Mọi người tiến vào Ưng Bối Xá, Trì Dạ Bạch phát hiện không thấy tung tích của Thanh Nguyên Tử, biết sư phụ mình có lẽ lại chạy tới nơi khác, liền nói sơ qua với cha mẹ chuyện Thanh Nguyên Tử đã rời đảo.
Tư Mã Lương Nhân muốn Tư Mã Phượng kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện xảy ra gần đây, Trì Dạ Bạch vì tình trạng thân thể, bị Trì Tinh Kiếm lệnh cưỡng chế trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm một lát trong phòng, Mộ Dung Hải đến thăm hắn, nhân tiện nói với hắn những chuyện xảy ra trong Ưng Bối Xá.
Bởi vì Trì Dạ Bạch trốn đi, cộng thêm Tư Mã Lương Nhân đến thăm, Trì Tinh Kiếm không thể không quan tâm đến Thần Ưng Sách và Văn Huyền Chu. Cứ lảng tránh mãi cũng vô ích, cho dù có không muốn thế nào, nhưng Trì Dạ Bạch đã tự nguyện dấn thân vào bên trong. Huống hồ Văn Huyền Chu và Trì Dạ Bạch còn có một ít liên quan, điều này không thể không khiến vợ chồng Trì Tinh Kiếm lo lắng.
Trì Dạ Bạch nghĩ thầm không biết sau khi nghe Tư Mã Phượng giải thích xong, cha mẹ sẽ nói gì.
“Đương gia, phu nhân ta mấy hôm trước lâm bồn, là một bé gái.” Mộ Dung Hải đột nhiên nói.
Trì Dạ Bạch vui mừng: “Thật sao? Mẹ con có bình an?”
“Đều tốt cả, đứa nhỏ còn trắng trẻo mũm mĩm, vợ ta hôm qua đã có thể xuống giường, không có gì đáng ngại.” Mộ Dung Hải nói, “Con người ta sống một đời, vẫn nên có vợ có con, mới cảm thấy yên lòng.”
Trì Dạ Bạch từ trên giường ngồi dậy, im lặng nhìn Mộ Dung Hải.
Mộ Dung Hải bị hắn nhìn mà chột dạ, ho khan hai tiếng, dời ánh mắt.
“Ngươi đã nói gì với cha mẹ ta?” Trì Dạ Bạch hỏi.
“Chưa nói gì cả.” Mộ Dung Hải vội vàng lắc đầu, “Đây chỉ là những lời trong lòng ta. Có điều lão gia phu nhân có biết hay không, ta….không biết.”
Trì Dạ Bạch trầm mặc một lát, khẽ cười một tiếng. Hắn đã từng đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, cách nghĩ đối với mọi việc đã muốn thay đổi. “Mộ Dung, ngươi có vợ có con, vui vẻ không?”
“Vui.” Mộ Dung Hải nhẹ giọng đáp.
“Ta cũng vui.” Trì Dạ Bạch đáp, “Con người ta có hàng nghìn cách sống, cũng có hàng nghìn loại vui vẻ.”
Mộ Dung Hải nghe xong những lời này, biết bản thân cũng không thể thuyết phục hắn, đành phải thở dài một tiếng.
Trì Dạ Bạch ôn hoà nói: “Mộ Dung, ta cám ơn ngươi. Những lời như vậy chỉ có ngươi nói với ta, ta cũng hiểu được ý của ngươi.”
Mộ Dung Hải nhức đầu: “Hay là đứa con thứ hai của chúng ta, để nó đi theo ngươi đi?”
Trì Dạ Bạch: “…Cái gì?”
Mộ Dung Hải đỏ mặt: “Không không không, ngươi coi như chưa nghe thấy gì. ta còn chưa thương lượng với phu nhân…”
Trì Dạ Bạch cười ra tiếng, động chạm đến vết thương chưa lành, vội vàng dừng lại. Hắn khoát tay: “Nghĩ xa quá…Xa quá.”
Mộ Dung Hải cũng cười theo hắn, cực kỳ ngượng ngùng.
Đầu bên kia, Tư Mã Phượng đã nói rõ với đám người Tư Mã Lương Nhân những chuyện xảy ra ở Thiếu Ý Minh và Kiệt Tử Lâu.
“Tên đó hoá ra là muốn tìm tiền của…” Tư Mã Lương Nhân quay đầu nhìn Trì Tinh Kiếm,”Bên phía các ngươi có manh mối gì không?”
“Không có.” Trì Tinh Kiếm đáp.
Năm đó hắn và Anh Tác quả thật từng điều tra về Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, tuy cảm thấy nguồn gốc tiền tài cực kỳ phức tạp, nhưng vì đủ loại băn khoăn, cuối cùng không thâm nhập sâu.
“Lúc ấy thật không ngờ Văn Huyền Chu lại liên luỵ sâu như vậy với Thần Ưng Sách.” Anh Tác trầm giọng nói, “Nhưng nếu Văn Huyền Chu đã tiếp xúc với Dạ Bạch, hơn nữa không có được tin tức gì, hẳn y sẽ không đến tìm Dạ Bạch nữa chứ.”
Trì Tinh Kiếm liếc mắt nhìn Tư Mã Lương Nhân; “Chuyện trong triều đình mà Ưng Bối Xá không biết, y còn có thể đi đâu tìm”
“Trong cung, hoặc là Kiệt Tử Lâu.” Tư Mã Lương Nhân nói nhanh, “Tuy Văn Huyền Chu hiện giờ xem như không hoài nghi Kiệt Tử Lâu, nhưng vẫn có khả năng.”
“Không thể để y đến Kiệt Tử Lâu.” Trì Tinh Kiếm lập tức nói, “Phải luôn đem lực chú ý của y về tin tức đặt ở Ưng Bối Xá này.”
Mọi người trong phòng nhất thời không lên tiếng, Anh Tác nhíu mày, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời đã đến bên miệng.
Nàng hiểu được ý của Trì Tinh Kiếm: Kiệt Tử Lâu cách xa trấn Bồng Dương và trấn Vân Dương, nếu Văn Huyền Chu đến Kiệt Tử Lâu tra xét, đối với bọn họ mà nói hành động cực kỳ không tiện. Hơn nữa ở trong mắt Trì Tinh Kiếm, giá trị của Kiệt Tử Lâu, lớn hơn Ưng Bối Xá nhiều.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Trì Dạ Bạch sẽ luôn bị Văn Huyền Chu để mắt tới, bị nguy hiểm cuốn lấy.
“Văn Huyền Chu ở trong tối, thực tế trong ta cũng ở trong tối. Tư Mã Lương Nhân nói, “Mục tiêu của Văn Huyền Chu chưa bao giờ là Mục Nhai, lại càng không phải Ưng Bối Xá. Y muốn lấy số vàng thuộc về triều đình kia, đối thủ của y là triều đình.”
“Nhưng y không biết triều đình đã bắt đầu tuy tra chuyện này.” Tư Mã Phượng nói tiếp, “Đây là ưu thế của chúng ta.”
“Nhưng chúng ta không có cách nào mượn dùng lực lượng của triều đình. Trước khi có kết quả, tuyệt đối không thể thông báo tiến triển cho bọn họ….Điều đó sẽ khiến chúng ta và các ngươi đều gặp nguy hiểm lớn.” Trì Tinh Kiếm nhíu mày, “Chúng ta phải tránh khỏi kết cục thỏ chết chó săn bị mổ.”
Tư Mã Lương Nhân liếc mắt nhìn Tư Mã Phượng, trông thấy vẻ mặt của Tư Mã Phượng, ông hiểu được thằng con mình giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu được lý do thực sự ông dặn hắn không được để lộ tin tức ra ngoài.
Cho dù võ nghệ giỏi, sức khoẻ tốt, bọn họ chung quy vẫn là người giang hồ, muốn đối kháng với triều đình hoàn toàn là hy vọng hão huyền.
Việc này đặt lên đầu Tư Mã thế gia, Tư Mã Lương Nhân lúc ấy lập tức hiểu ra: ông cần sẵn sàng cho việc ngọc đá cùng nát. Nhưng Tư Mã Phượng không rõ,hắn và ông khác nhau, xâm nhập giang hồ quá sâu, quen với lối suy nghĩ giải quyết vấn đề bằng cách hào giải của người giang hồ, cho nên nghĩ rằng người giúp đỡ mình chỉ cần là người mình tín nhiệm hoặc bạn bè, thì càng nhiều càng tốt.
Loại suy nghĩ đơn giản này, ngược lại khiến đám người Trì Dạ Bạch, Lâm Thiếu Ý, Điền Khổ, và Tư Mã thế gia rơi vào nguy cơ thật lớn.
“Nếu hiện tại, Kiệt Tử Lâu đã đồng ý tìm kiếm hướng đi của số vàng kia, như vậy chúng ta có thể làm chút việc.” Trì Tinh Kiếm nhìn Tư Mã Phượng nói, “Đừng ảo não, đừng lãng phí thời gian ở việc vô dụng. Chúng ta phải giành giật từng giây, không chỉ phải đi trước Văn Huyền Chu, mà còn muốn đi trước cả triều đình.”
Anh Tác giật mình: “Khoan đã! …Ý của ngươi là, không chỉ có chúng ta điều tra?”
“Nếu đương kim thiên tử có dây mơ rễ má với Thần Ưng Sách năm xưa, như vậy ta cho rằng, hắn không thể nào đơn thuần đem chuyện quan trọng như vậy giao cho các ngươi.”
Tư Mã Lương Nhân cũng đồng ý với ý kiến của Trì Tinh Kiếm, “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Thần Ưng Sách là sách lược của triều đình, đương nhiên từ triều đình điều tra là nhanh nhất. Nhưng tại sao hắn muốn để ta điều tra? Nguyên nhân có hai, một là phe phái triều đình phân tranh càng lúc càng ác liệt, hắn giao cho ai cũng không yên tâm, chỉ có thể dùng cách kiềm chế hai bên đến uỷ thác ta; hai là hắn còn con đương khác, từ nội bộ điều tra, mà ta bắt đầu từ giang hồ, là truy tra phía bên ngoài.”
“Nội bộ?” Tư Mã Phượng thoát khỏi trạng thái ảo não, lập tức bắt kịp suy nghĩ của Tư Mã Lương Nhân, “Năm đó phụ trách Thần Ưng Doanh chính là Lỗ Vương….Cha hoài nghi tiểu Lỗ Vương hiện tại?”
“Đúng vậy.” Tư Mã Lương Nhân thoáng trầm ngâm, gật đầu, “Huống hồ, hắn vẫn là của Văn Huyền Chu.”
Một phen thương nghị, mấy người xác định phân công nhiệm vụ: Trì Tinh Kiếm và Anh Tác vận dụng mạng lưới tin tức của Ưng Bối Xá, điều tra chuyện về Văn Huyền Chu. Tư Mã Lương Nhân và Tư Mã Phượng thì ngược lại đi tiếp xúc Lỗ Vương.
“Lại phải làm phiền Sương Hoa.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Lỗ Vương rất thích nàng ta.”
Tư Mã Phượng nhớ tới thân phận thật sự của Sương Hoa, thấp giọng hỏi: “Nàng là người cha chuyên dùng để tra xét tin tức Lỗ Vương phủ à?”
“Đó là đương nhiên.” Tư Mã Lương Nhân gật đầu. Lúc này hai người đang đứng ở cửa Ưng Bối Xá, Tư Mã Phượng đang tiễn ông. “Đợi sau khi chuyện lần này trôi qua bình an….Ta định tìm một nhà tốt gả nàng ấy đi.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Nghe nói ngươi thực thích nàng?”
Tư Mã Phượng quẫn bách: “Lần nào cũng là con phụng lệnh cha đi mà.”
Tư Mã Lương Nhân có chút tiếc nuối: “Vậy khó rồi đây. Nàng tiếp xúc với ngươi nhiều nhất, muốn tìm một người tốt hơn ngươi không dễ.”
“Cha, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Tư Mã Phượng nói, “Cha đến thăm nương chưa?”
“Không đi được, nhưng đường tỷ phu của ngươi gửi thư về, nàng ở cùng Song Đồng, không sao cả.” Tư Mã Lương Nhân nhăn mặt nhíu mày, “Nghe nói Khúc phủ vì phu nhân có thai, ẩm thực cực kỳ tinh xảo, nương ngươi còn béo lên, chỉ sợ sau khi về nhà, lại muốn ép ta và ngươi ăn chay cùng nàng.”
Tư Mã Phượng nghe vào trong tai, cười cười. Mặc kệ những lời này là thật hay giả, hắn đều tin.
“Ngươi thực sự không về?” Tư Mã Lương Nhân ở trên ngựa quay đầu lại, “Ngươi ở lại đây sẽ khiến người ta chán ghét.”
“Con biết…” Tư Mã Phượng nói,”Nhưng Tiểu Bạch lần này bị thương, có liên quan rất lớn tới con. Con không thể cứ như vậy rời đi, ít nhất cũng phải chăm sóc hắn vài ngày.”
Tư Mã Lương Nhân cau mày đánh giá hắn: “Khả nghi.”
Tư Mã Phượng chột dạ: “Khả nghi cái gì?”
Nhưng cha hắn không nói tiếp, quay đầu cưỡi ngựa đi mất. Tư Mã Phượng đứng bên đường nhìn theo cho đến khi không trông thấy bóng dáng ông nữa, mới xoay người trở về Ưng Bối Xá.
Đi được vài bước, chợt nghe có người gọi tên hắn: “Tư Mã Phượng.”
Hắn quay đầu lại, trông thấy Trì Tinh Kiếm đứng trong sân, tay cầm kiếm.
“Trì bá bá.” Tư Mã Phượng tiến lên phía trước, “Có chuyện gì muốn ta đi làm sao?”
“Không có gì.” Trì Tinh Kiếm nhìn hắn, “Ngươi hiện tại rảnh không?”
“Có.”Tư Mã Phượng không hiểu gì cả.
“Tốt lắm, lấy kiếm của ngươi ra, chúng ta đến luyện võ trường.” Trì Tinh Kiếm nói, “Trì bá bá muốn luận bàn với ngươi.”