Đọc truyện Tầm Hung Sách – Chương 48: Ô Huyết (8)
Người chết ở thành Cửu Hoa tuổi quá nhỏ, hung thủ được ghi trong hồ sơ lại quá lớn tuổi, là vụ án kỳ quái khiến kẻ khác khắc sâu ấn tượng. Thám tử vừa nói, Trì Dạ Bạch lập tức nhớ ra.
“Hung thủ của vụ án đó chẳng phải là Hứa Cận Tài sao?”
“Hứa Cận Tài là ông nội của Hứa Anh, vẫn bệnh tật nằm liệt giường nhiều năm, vào trong ngục chưa được hai ngày thì chết.” Thám tử nói, “Trên hồ sơ vụ án đích xác viết tên của Hứa Cận Tài, nhưng lần này đi tra xét chúng ta mới phát hiện có một đoạn ẩn tình như thế này.”
Vì thế thám tử liền kể lại đầu đuôi vụ án mạng giết đứa bé bảy tuổi ở thành Cửu Hoa, rất chi tiết tỉ mỉ.
Đứa bé bị giết tên là Trần Nhị Gia, là con trai huynh trưởng của mẫu thân Hứa Anh.
Khi ấy đang vào ngày mùa, giữa trưa nóng bức, mọi người đều tránh ở chỗ râm mát. Hứa Anh mười hai tuổi đi theo người lớn làm việc, cháo trong bát uống được một nửa, trông thấy Trần Nhị Gia men theo bờ ruộng đi về phía mình.
Mấy ca ca của Trần thị gia cảnh đều so với bà ta tốt hơn, thường xuyên tiếp tế cho Trần thị. Trần Nhị Gia hôm ấy mặc một bộ quần áo mới, trong tay xách hai con cá, đặc biệt mang cho Hứa Anh.
Hứa Anh cầm cá, mang theo Trần Nhị Gia trở về.
Người trong thôn phần lớn ra ngoài làm việc, cả thôn cực kỳ yên tĩnh. Trên đường trở về nhà, Hứa Anh và Trần Nhị Gia lại đánh nhau.
Hứa Anh cao hơn Trần Nhị Gia, nhưng Trần Nhị Gia to béo hơn hắn. Bé mập không đánh lại biểu ca của mình, bèn dùng thân thể đẩy mạnh, nhặt hòn đá trên đất ném vào chân Hứa Anh. Hứa Anh bị nó đẩy ngã ở ven đường, tay dính đầy phân chó.
Từ lời những người lúc ấy ngồi xem dưới tàng cây, nguyên nhân đánh nhau là do Trần Nhị Gia nói Hứa Anh là quỷ nghèo, “Nghèo đến mức không có khố để mặc.”
Trẻ con bảy tuổi chưa chắc đã hiểu ý nghĩ của nó là gì, nó chỉ học theo những gì người trong nhà nói, học ngữ trí trào phúng của họ, lặp lại hoàn hảo cho Hứa Anh nghe.
Hứa Anh từ dưới đất cầm hai con cá đập lên người Trần Nhị Gia, sau khi đập đến mức Trần Nhị Gia kêu gào khóc lóc, xoay người bỏ chạy.
Chiều hôm đó, Hứa Anh làm nửa buổi, nói đau đầu, muốn về nhà nằm.
Trên đường quay về thôn hắn đột nhiên dừng lại, ngây người một lát mới đi ngược lại một đoạn, rẽ vào một con đường nhỏ.
Cuối con đường đó là nhà của Trần Nhị Gia.
Trong sân ngoại trừ biểu đệ bảy tuổi của mình, không còn ai khác. Khi đó Trần Nhị Gia đang dùng một cây búa nhỏ đóng đinh gỗ lên ghế. Hứa Anh đứng ngoài sân một lúc, có người đi vệ sinh ở cái ao gần đó trông thấy hắn.
Sau khi hắn đi vệ sinh xong, thì bắt gặp Hứa Anh trèo tường tiến vào sân của Trần gia.
Người Trần gia lúc chạng vạng trở về không thấy Trần Nhị Gia, mãi cho đến lúc ăn cơm chiều mới phát hiện đứa bé đang ngủ trên giường, còn đắp chăn. Xốc chăn lên, mẫu thân Trần Nhị Gia rú lên thảm thiết: dưới chăn là một thi thể đã tắt thở từ lâu, ót của Trần Nhị Gia máu me be bét, một cây búa bị vứt dưới gầm giường.
Vụ án nhanh chóng được báo lên Huyện thái gia nơi đó. Huyện thái gia triệu tập nhân sĩ khắp nơi tra hỏi, lập tức tra ra chuyện về Hứa Anh.
Nhưng lúc đến bắt Hứa Anh, người nhà họ Hứa lại nói, giết Trần Nhị Gia chính là Hứa Cận Tài, bởi vì “Thằng bé kia thường mắng hắn là lão bất tử, không lễ phép.”
Hứa Cận Tài bình thường không thể ngồi dậy, nói chi đến việc phải đi nửa thôn đến giết một đứa bé. Nhưng cha mẹ Hứa Anh đập nồi bán sắt gom góp được nửa lượng nguyên bảo, hiến cho Huyện thái gia, Huyện thái gia liền bắt Hứa Cận Tài đi. Hai ngày sau, Hứa Cận Tài chết trong ngục, vụ án cũng theo đó chấm dứt.
Hứa Anh sớm đã mất tích, mà cha mẹ Hứa Anh sau khi Hứa Cận Tài bị bắt, nửa đêm rời khỏi thôn.
“Đây vốn là vụ án nhỏ, không ngờ đằng sau lại còn có chuyện như vậy.” Thám tử nói, “Sau đó tung tích của Hứa Anh hoàn toàn không có, nếu hai mươi hung án vô danh này đều do hắn làm, như vậy hắn chưa từng ngừng giết người.”
“Hứa Anh mất tích, hay là ngay cả cha mẹ hắn cũng bị hắn hại?” Tư Mã Phượng đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Cha mẹ của hắn chúng ta thực sự không tìm ra được.” Thám tử quay đầu nói với Tư Mã Phượng, “Sau ba tháng kể từ lúc vụ án xảy ra, ở ngoài thành Cửu Hoa đã xảy ra án giết người bằng búa thứ hai. Người chết là một kẻ lang thang, thi thể bị vứt trong một ngôi miếu đổ nát, quần áo hài miệt trên người đều bị lột sạch. Gần ngôi miếu có một thôn tên là Đại Thông Hải, mẫu thân Hứa Anh có một cô em gái, lúc ấy đang sống ngay trong thôn Đại Thông Hải.”
“Sau đó thì sao? Xảy ra vụ án thứ ba?”
“Vụ án thứ ba xảy ra ở thôn Phàn Gia cách thôn Đại Thông Hải sáu mươi dặm.”Thám tử đáp.
Tư Mã Phượng chà xát ngón tay. Trên tay không cầm quạt, hắn không quá thích ứng.
“Từ thành Cửu Hoa đến thành Kim Sơn, phải đi qua thôn Đại Thông Hải và thôn Phàn Gia. Ta đoán Hứa Anh không phải tự mình bỏ trốn. Cha mẹ hắn đưa Hứa Cận Tài ra làm kẻ chết thay, Hứa Cận Tài cũng chấp nhận, chứng tỏ bọn họ đang bao che và giấu diếm chuyện Hứa Anh giết người.” Hắn nói, “Hứa Anh hắn là đến thôn Đại Thông Hải tìm muội muội của Trần thị để nương tựa. Nhưng không biết trên đường đi đã xảy ra chuyên gì, hắn không dừng lại ở thôn Đại Thông Hải, mà là đi thẳng một đường, đi qua thôn Phàn gia, hướng về phía thành Kim Sơn.”
Trì Dạ Bạch liếc mắt nhìn hắn: “Hứa Anh là tái phạm?”
“Nếu hai mươi bảy vụ án kia là do hắn làm, hắn tuyệt đối là tái phạm. Hắn giết người đã giết thành thói quen và niềm vui.” Tư Mã Phượng đứng dậy, trên mặt toát ra chút hưng phấn, “Mười hai tuổi….Ra tay cũng thật độc ác.”
Hắn vừa dứt lời, thám tử của Ưng Bối Xá ở bên cạnh tiếp lời.
“Nếu là giết người, khi mười hai tuổi đó là lần đầu tiên, nhưng giết mấy thứ khác, Hứa Anh cũng không phải lần đầu tiên.” Thám tử thấp giọng nói, “Hắn từ nhỏ đã thích giết mèo và chó, còn là dùng vật cứng đập đến chết. Người của chúng ta trước đó ở trong thôn điều tra, không ít thôn nhân đã quên mất Hứa Anh là ai, nhưng vừa nhắc tới việc giết chó mèo, gia súc, ai nấy đều có thể miêu tả dáng vẻ của hắn. Khi hắn được tám chín tuổi, học nghề mộc, thường dùng chày sắt đi làm ác.”
“Ở trong mắt thôn nhân, hắn là ác đồ?”
“Không hoàn toàn như vậy. Bình thường Hứa Anh chất phác, trầm mặc, không có hành vi cử chỉ gì đặc biệt kinh người.” Thám tử trả lời.
Tư Mã Phượng lại chà xát ngón tay. Hắn nảy sinh hứng thú mãnh liệt với Hứa Anh, “Tiểu Bạch, ngươi có nhớ cha ta từng nhắc tới loại người này không?” Hắn quay đầu hỏi Trì Dạ Bạch, “Loại người trời sinh đã là sát nhân?”
Tư Mã Lương Nhân sáu năm trước, bị triều đình bí mật uỷ thác giải quyết một vụ án.
Vụ án liên luỵ đến con cháu hoàng thất, cho nên mãi cho đến khi vụ án chấm dứt, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch mới từ đôi câu vài lời biết ông đã đi đâu, làm gì.
Khi đó hoàng thành truyền ra một việc lạ, con trai thứ sáu của hoàng đế bị hồ tiên phụ thân, thị sát thị huyết, không ai có thể khống chế. Về phần lúc nào bị phụ thân, bị phụ thân ở chỗ nào, đều có cách nói không đồng nhất: có người nói vào cuộc săn mùa xuân hắn bắt chết một con chồn bạc mới rước lấy tai hoạ, có người nói hắn từ nhỏ đã bị hồ tinh lẩn trốn trong thâm cung ăn sạch từ bên trong, hiện tại là một yêu quái khoác da người. Thậm chí có người, trực tiếp nói thẳng mẹ của lục hoàng tử không ổn: bà ta vốn chính là hồ ly tinh.
Cách nói trong dân gian không giống nhau, truyền qua truyền lại càng thêm phấn khích ly kỳ. Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch ở quán trà trong thành Bồng Dương cũng nghe được không ít, nhưng không ngờ Tư Mã Lương Nhân biến mất mấy tháng, thì ra chính là đi thăm dò chuyện này.
Chi tiết vụ án hai người cũng không biết, chỉ biết cuối cùng vị hoàng tử kia và mẹ đẻ đều bị bí mật xử tử.
Nếu là đứa trẻ có vấn đề, chắc chắn không phải do thánh khu không đúng, chỉ có thể đổ sai lầm lên đầu nữ nhân. Tư Mã Lương Nhân nói qua với hai người, cũng luôn miệng dặn dò nếu triều đình có uỷ thác, nhất thiết không thể tự tiện tiếp nhận, phải báo trước cho ông biết. (thánh khu: khu là thân thể, cơ thể, thánh khu ý chỉ cơ thể của con cháu hoàng thất)
Ngày ấy khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tư Mã Lương Nhân đột nhiên hỏi một câu: “Các ngươi có nghĩ rằng, trên đời này có kẻ trời sinh đã là sát nhân không?”
Trời sinh là sát nhân theo như lời ông nói, nghĩa là trời sinh đã thích giết người, giỏi về giết người.
Tư Mã Phượng và Tư Mã Lương Nhân tranh cãi nửa canh giờ, Trì Dạ Bạch thì ngược lại từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Hắn muốn nói là có, tên của phạm nhân, vụ án đã làm, hình phạt cuối cùng phải chịu, phàm là thứ hắn từng xem, đều ghi lại rõ ràng sâu sắc trong đầu hắn. Nhưng Tư Mã Phượng cho rằng không có, hắn cũng không tiện lên tiếng.
Vấn đề tương tự Tư Mã Phượng cũng từng thảo luận với Cam Hảo. Cam Hảo cực kỳ khẳng định nói rằng có, vì thế Tư Mã Phượng làm loạn với hắn một trận.
Hiện tại Tư Mã Phượng lại đưa ra vấn đề này, Trì Dạ Bạch sửng sốt một lúc, gật gật đầu.
Trải qua năm sáu năm tôi luyện, ý nghĩ của Tư Mã Phượng đã khác xa so với khi ấy.
“Ta muốn gặp Hứa Anh, ta muốn tự mình thẩm vấn hắn.” Tư Mã Phượng đột nhiên nói.
A Tứ vẫn luôn đứng sau lưng thiếu gia nhà mình, nghe thấy vậy không nhịn được liếc mắt nhìn Cam Hảo.
Đột nhiên hắn nhận ra Trì Dạ Bạch cũng đang nhìn Cam Hảo.
“Cam tiên sinh.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Có thể nhờ ngươi một chút, làm cầu nối giữa chúng ta và Mã đại nhân được không?”
Cam Hảo nhướng mày, một miếng mứt hoa quả ăn được phân nửa, trực tiếp qua loa nuốt xuống.
“Sao ngươi lại biết ta quen Mã đại nhân?”
Buổi tối trước khi khởi hành đến thành Thanh Hà, tuy Trì Dạ Bạch phải đến lều ưng “luyện công”, nhưng trên thực tế, hắn đã xuống dưới đất tra cứu tư liệu của Ưng Bối Xá.
Tư liệu về Cam Hảo đã ở trong đó, nhưng Trì Dạ Bạch có xem qua. Tư liệu về Cam Hảo cực kỳ đơn giản, chỉ có vài trang ít ỏi. Nhưng bên trong có nhắc tới nguyên nhân vị cao thủ dụng độc này định cư ở thành Thanh Hà.
Năm đó hắn bị kẻ thù mai phục, cho uống kịch độc, may mắn được một thư sinh đi ngang qua cứu mạng.
Thư sinh kia họ Mã tên là Hạo Dương, chính là quan phụ mẫu hiện tại của thành Thanh Hà.
Sau khi Mã Hạo Dương cứu sống Cam Hảo, Cam Hảo vì báo ân, đồng ý với Mã Hạo Dương, có thể làm giúp hắn ba việc hoặc giết ba người, bất kể là ai, bất kể thiện ác, bất kể thân phận tuổi tác, bất kể nam nữ lão ấu. Mã Hạo Dương cho đến nay mới chỉ bảo hắn làm một việc, đó chính là ở lại thành Thanh Hà.
Mã Hạo Dương nhậm chức ở thành Thanh Hà đã hơn mười năm, cưới vợ sinh con, danh vọng ngày càng thịnh. Tuy Cam Hảo là cao nhân dụng độc, nhưng y thuật cũng rất cao, từng vài lần cứu mạng Mã Hạo Dương và người nhà.
Như thế tính ra, Cam Hảo và Mã Hạo Dương đã quen biết nhau được gần hai mươi năm, đều có ân với nhau, bởi vậy so với người bên ngoài càng có tình nghĩa hơn.
Tuy Cam Hảo nghe nói Ưng Bối Xá là tổ chức tình báo nổi danh nhất trên giang hồ, nhưng không hề biết ngay cả chi tiết về mình cũng bị người ta điều tra rõ ràng như vậy, nhất thời có chút nghiến răng nghiến lợi.
Trì Dạ Bạch thở dài: “Cam tiên sinh, ta sẽ sao chép cho ngươi một bản .”
Cam Hảo nhướng mày: “Độc vật tam thiên giải! Sao ngươi lại có sách này! Nó chẳng phải là triều đình bí tàng sao!”
“Quả thật là triều đình bí tàng.” Trì Dạ Bạch cười nói, “Nhưng không có nghĩa là ta chưa từng thấy. Nếu ta đã từng xem, chép lại một bản cho tiên sinh, không phải việc gì khó.”
Cam Hảo không hề do dự, vỗ án đứng lên: “Đi! Ta mang các ngươi đi tìm Mã đại nhân!”
Thám tử của Ưng Bối Xá nhận được lệnh của Trì Dạ Bạch, nhanh chóng mang theo ưng rời đi. Còn lại ba người họ đi theo Cam Hảo, đến quý phủ của Mã Hạo Dương.
A Tứ không kìm nén được tò mò trong lòng, sáp lại gần thấp giọng hỏi Tư Mã Phượng: “Thiếu gia, thực sự có người trời sinh liền thích giết người?”
Tư Mã Phượng đang dựng lỗ tai nghe Trì Dạ Bạch và Cam Hảo nói chuyện với nhau ở phía trước. Bên ngoài nhiều người, Trì Dạ Bạch không chịu dắt hắn, hắn chỉ có thể làm bộ làm tịch nắm ngón tay A Tứ.
“Có.” Tư Mã Phượng giản lược đáp.
“Những người đó trông như thế nào?” A Tứ ham học sốt ruột hỏi.
“Rất xấu.” Tư Mã Phượng lại giản lược đáp.
“Xấu như thế nào?” A Tứ sốt sắng.
Tư Mã Phượng khựng lại đôi chút, rốt cuộc nghiêm túc tar lời vấn đề của hắn.
“Như dã nhân vậy.”