Tầm Hung Sách

Chương 35: Thập Nhị Kiều (12)


Đọc truyện Tầm Hung Sách – Chương 35: Thập Nhị Kiều (12)

Trì Dạ Bạch chấn động. Đèn mặt người trên đảo Thanh Bình để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm, hắn lập tức nhớ tới vị “tiên sinh” thần bí dùng da lột từ người Lưu Phong làm đèn, trên đảo có hai chiếc, bây giờ ở đây lại xuất hiện cái thứ ba.

Vị tiên sinh tên Văn Huyền Chu, là người mà Tư Mã Phượng không chịu nói tỉ mỉ với hắn.

Trì Dạ Bạch lập tức chạy vượt lên, tóm lấy cánh tay cầm đèn của Hạ Linh. Hạ Linh bị giật mình, đèn lập tức rơi xuống đất, ngọn nến bên trong tức thì liếm lên tầng da bọc bên ngoài, lại bởi da khô cứng rắn, không cháy ngay được.

“A Thiệu…” Hạ Linh sợ đến phát run, gọi Thiệu Kim Kim, khi cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng Trì Dạ Bạch sắc mặt lập tức biến đổi.

Đèn cháy dưới đất, Trì Dạ Bạch không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Linh, nhưng đột nhiên phát hiện khí lực nàng ta mạnh lên, hung tợn nhào về phía mình. Che chở đứa bé trong lòng, Trì Dạ Bạch dứt khoát khống chế cổ họng của Hạ Linh.

Người mắc chứng cuồng khi lên cơn khí lực thường thường sẽ mạnh hơn, nhưng bởi vì đánh mất thần trí mà lung tung làm người khác bị thường, rất khó đối phó. Cộng thêm việc Hạ Linh là nữ nhân, trong ngực Trì Dạ Bạch còn có đứa bé, vì vậy không muốn triền đấu với nàng ta, vừa ra tay là nhắm ngay chỗ yếu hại của Hạ Linh.

Hạ Linh không thở được, liên tục gạt tay Trì Dạ Bạch. Đợi đến lúc khí lực nàng yếu dần, Trì Dạ Bạch mới thả ra. Hạ Linh ngã ngồi dưới đất, bả vai run rẩy, giật giật không ngừng.

“Ta không phải người xấu.” Trì Dạ Bạch nói rất chậm, “Thiệu phu nhân, ta…”

Hắn còn chưa dứt lời, Hạ Linh đột ngột đứng bật dậy cầm lấy đèn mặt người chạy như điên xuống chân núi.

“A Thiệu – A Thiệu –!!” Nàng hét lên, điên cuồng lao vào trong bóng tối.


Thiệu Kim Kim đang cùng Tư Mã Phượng đánh nhau nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy, mặt trắng bệch, buông tha cho đối thủ trước mặt phóng về phía phát ra thanh âm.

Tư Mã Phượng đang đánh đến hứng khởi, sao chịu buông tha cho hắn, lao về phía trước dùng đoản kiếm chặn Thiệu Kim Kim lại.

Thiệu Kim Kim là tiền bối đã thành dnah từ lâu trên giang hồ, còn Tư Mã Phượng là nhân tài nổi bật mới xuất hiện trong năm nay, hai người chỉ có duyên gặp mặt vài lần, chưa bao giờ giao đấu thực sự. Thiệu Kim Kim cảm thấy người thanh niên này thân thủ không tồi, không thể coi thường; Tư Mã Phượng cũng hiểu đại hán trước mặt linh động giảo hoạt, là một tay già đời thiện đấu trên giang hồ.

Tư Mã Phượng đánh đến mức nghiện, nhưng còn vướng bận Trì Dạ Bạch đang ở trên núi. Tiếng hét chói tai của nữ nhân ban nãy hắn cũng nghe thấy rõ ràng, các đệ tử vốn vây xung quanh đã có một phần chạy về Các, có lẽ là chạy lên núi, hơn nữa Thiệu Kim Kim sắc mặt đột biến, Tư Mã Phượng có thể khẳng định người phát ra tiếng hét nhất định là Hạ Linh.

Võ công của Hạ Linh còn chưa khôi phục, mười nàng ta cũng không phải đối thủ của Trì Dạ Bạch. Mặc dù Trì Dạ Bạch vào giang hồ đã nhiều năm, nhưng trong khung vẫn như cũ có vài thói quen khiến Tư Mã Phượng giận sôi, ví dụ như không dễ dàng động thủ với nữ nhân, hoặc có động thủ thì cũng chỉ sử dụng hai ba phần công lực, sợ đối phương bị thương.

Mặc dù không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình cứ quấn lấy Thiệu Kim Kim không cho hắn chạy lên là tốt nhất. Nghĩ đến đây, Tư Mã Phượng đột nhiên sử dụng quái chiêu, tung đoản kiếm bên tay trái lên,rồi  lập tức dẫm lên thân kiếm mà Thiệu Kim Kim đã đâm tới mượn lực nhảy lên. Thiệu Kim Kim cũng là người thông minh, nhanh chóng biết rõ đoản kiếm kia mới là chiêu mấu chốt, vừa phòng ngự vừa công kích. Chỉ thấy Tư Mã Phượng đang ở giữa không trung đột nhiên cuộn người lại, mũi chân đá mạnh vào chuôi kém vừa tung lên. Đoản kiếm mang theo lực chân của hắn, thế như sét đánh lao về phía ót của Thiệu Kim Kim.

Thiệu Kim Kim cười, lợi kiếm cầm trong tay xoay một góc xảo quyệt, xẹt qua đế giày của Tư Mã Phượng, rồi lập tức cúi thấp người ngửa ra sau, khi né tránh đoản kiếm rơi xuống thuận tay túm lấy nó.

Lên xuống vài chiêu, chỉ phát sinh trong khoảnh khắc. Khi Thiệu Kim Kim ngửa ra sau cùng lúc trông thấy trên đỉnh đầu chim chóc bay tán loạn và bóng cây đen tuyền, cùng với ánh lửa chợt loé qua màn đem, lao về phía Ô Yên Các.

Đồng tử của hắn co rụt lại, nhát mắt đã biết đó là cái gì – một cái hoả chiết tử đã cháy, còn có túi dầu buộc cùng hoả chiết tử.

Tiếng túi dầu đập vào nóc Ô Yên Các cho dù trong tiếng chuông lớn vẫn nghe thấy rõ ràng. Túi da bị rách, dầu hảo chảy thẳng ra ngoài, ngọn lửa cũng theo đó bùng lên, nhất thời trở thành tiêu điểm trong bóng tối.


“Cứu hoả!” Thiệu Kim Kim cắn răng ném kiếm cầm trong tay về nơi ném ra hoả chiết tử, rồi nhanh chóng mang người chạy vào Ô Yên Các.

Tư Mã Phượng bất chấp phải ngăn cản hắn, lùi ra sau cản lại thanh kiếm kia, cứu A Tứ.

“Thiếu gia!” A Tứ ôm cây, trong gió đêm theo thân cây lúc ẩn lúc hiện, “Ở chỗ ta còn có mấy hoả chiết tử và túi dầu.”

“Ném hết đi!” Tư Mã Phượng hét lên, “Nhưng đổi sang thân cây khác, đừng làm mình bị thương.”

Dầu trợ thế lửa, rất nhanh liền cháy hừng hực.

Thiệu Kim Kim tức giận muốn chết, vừa chỉ huy các đệ tử cứu hoả, vừa liều mạng với Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng cũng hiểu việc này không ổn, thời cơ cũng không đúng, nhưng A Tứ hộ chủ sốt ruột, hắn không thể trách cứ A Tứ. Tư Mã Phượng và Thiệu Kim Kim đều là nhân vật có uy tín danh dự, trên giang hồ phàm là những người như vậy đều ngay thẳng, mất đầu là chuyện nhỏ mất lễ tiết là chuyện lớn, cho nên dù phẫn nộ đến mức nào, đệ tử của Ô Yên Các cũng không dám làm chuyện lấy nhiều đánh ít, chỉ phân ra hơn chục đệ tử cầm đao kiếm, vây quanh Các chủ nhà mình cùng thiêu hiệp vô liêm sỉ này. Tư Mã Phượng cản mấy chiêu, chợt nghe có đệ tử hô to “Phu nhân”.

Thiệu Kim Kim lập tức thu tay lại nhảy ra khỏi vòng chiến, nghĩ rằng Hạ Linh một mình trốn xuống đây. Ai ngờ nhìn qua mới thấy không chỉ có mình Hạ Linh, còn có cả Trì Dạ Bạch đang túm chặt lấy tay nàng.

“Trì Dạ Bạch!!” Thiệu Kim Kim gào lạc cả giọng, “Thả nàng ra!!!”

Trì Dạ Bạch đương nhiên không thả nàng ta ra dễ dàng như vậy được.


Hắn đuổi theo và khống chế Hạ Linh mất chút sức, nhưng cũng không phiền toái. Hạ Linh hình như rất sợ hắn, thấy Thiệu Kim Kim liền khóc, nhưng một câu cũng không dám nói.

Tư Mã Phượng trông thấy Trì Dạ Bạch, lặng lẽ truyền âm: “Ngươi thế mà lại bắt nữ nhân làm con tin?”

Trì Dạ Bạch nhìn Ô Yên Các đang bốc cháy, truyền âm trả lời: “Ngươi thế mà lại đốt nhà người ta?”

Hai người đều cảm thấy tiếp tục hỏi thì không được tốt cho lắm, nhất tề quay đầu nhìn Thiệu Kim Kim.

Thiệu Kim Kim chỉ sợ Hạ Linh gặp chuyện, thoáng tỉnh táo lại mới thấy đứa bé trong tay Trì Dạ Bạch. Hắn thở hổn hển, khàn giọng nói: “Đúng vậy, đều là ta làm. Bắt trẻ con, giết chúng nó, ném đi, tất cả đều là ta làm.”

Hắn bỗng dưng thừa nhận, khiến Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng đều sửng sốt.

Các đệ tử của Ô Yên Các đã được huấn luyện rất tốt, nhanh gọn mà dập tắt đám cháy, đáng tiếc lửa cháy quá mạnh, đã thiêu huỷ nửa bên cửa và nóc phòng. Hạ Linh nghe căn phòng phía sau lách tách, lại thấy trượng phu của mình thần sắc lo lắng, Trì Dạ Bạch túm cổ tay mình tuy dáng vẻ phong lưu tuấn tú, nhưng trong mắt nàng lại chẳng khác nào tu la mặt xanh. Trong mũi đều là mùi khói lửa, dẫn dắt hồi ức đã áp chế nhiều năm của nàng.

Hạ Linh lớn tiếng cười điên dại, trên mặt đều là nước mắt, điên cuồng giãy dụa trong tay Trì Dạ Bạch.

Nàng một khi phát cuồng khí lực cực lớn. Trì Dạ Bạch chỉ dùng một tay thiếu chút nữa không giữ được nàng. Đang lúc hoảng hốt, chợt thấy Thiệu Kim Kim vẫn cầm kiếm đứng trước mặt chợt buông lỏng tay. Đoản kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, Thiệu Kim Kim cũng theo đó quỳ xuống.

“Trì đương gia, xin hãy thả phu nhân ra ra.” Thiệu Kim Kim gian nan gập lưng, dập đầu thật mạnh với Thiệu Kim Kim, “Thân mình nàng không tốt, chịu không nổi kinh sợ, xin Trì đương gia hãy thiện tâm, đừng làm khó dễ một phụ nhân bệnh nặng. Đều là ta làm, đều là lỗi của ta, là ta…”

Tư Mã Phượng phi thân đứng cạnh bên cạnh Trì Dạ Bạch, đang định mớ miệng nói chuyện thì thấy Trì Dạ Bạch từ từ buông lỏng tay ra.


Chậc, vẫn là mềm lòng. Ở đây có nhiều người, Tư Mã Phượng không thể mở miệng nhắc nhở hoặc trách cứ, nhưng cũng không nỡ, nên đành mặc kệ.

Nhưng dù hắn buông tay ra, Hạ Linh lại bất động. Nàng bán ngồi xổm trên đất, gắt gao túm áo mình, vừa khóc vừa kêu, trông qua vừa đáng thương vừa doạ người. Thiệu Kim Kim lê hai bước, nhẹ nhàng gọi “Hạ Linh”, tiếng khóc của Hạ Linh chợt ngừng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Kim Kim vài lần. Thiệu Kim Kim trên mặt có thêm râu, và nếp nhăn, không qua giống hồi hắn còn trẻ. Nàng ngạc nhiên nghi ngờ, Thiệu Kim Kim lại gọi một tiếng: “Tiểu Linh, là ta, A Thiệu.”

Hạ Linh thở dốc, rốt cuộc không do dự nữa, khóc nhào vào trong lòng hắn. Hai người đều quỳ trên đất, Thiệu Kim Kim ôm chặt nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch, trên mặt lộ vẻ cầu xin.

“Thê tử của ta không thể hoảng sợ. Ở đây loạn như vậy, lúc nào cũng có thể khiến nàng chuyện năm đó ở Chiếu Mai Phong.” Thiệu Kim Kim thấp giọng nói, “Sau khi dàn xếp ổn thoả cho nàng, ta và các ngươi quay về nha môn.”

Trì Dạ Bạch không khỏi gật gật đầu. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng tựa hồ đều có thể giải thích được. Thấy Hạ Linh khóc quá mức thê thảm, lại nhắc đến thảm án năm đó xảy ra ở Chiếu Mai Phong, hắn cơ hồ không nỡ nhìn.

Tư Mã Phượng đứng bên cạnh hắn đột nhiên cúi thấp người, đè thấp thanh âm, rất nhẹ rất trầm nói, “Hạ Linh, đã đủ số chưa?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Trì Dạ Bạch hàng năm đi theo hắn, lập tức hiểu giọng điệu và ngữ khí này là gì: Tư Mã Phượng đang hướng dẫn Hạ Linh mở miệng.

Hắn không nhịn được giữ chặt lấy Tư Mã Phượng: “Tư Mã…”

Thiệu Kim Kim cũng phản ứng lại, trong mắt nhất thời lộ ra vài phần tuyệt vọng: “Đừng hỏi nàng! Là ta! Hỏi ta đi!”

“Còn chưa đủ hả?” Tư Mã Phượng nhẹ giọng ôn nhu hỏi, “Còn chưa đủ đâu, còn mấy người nữa? Ta không nhớ gì cả, ngươi nói cho ta biết, Hạ Linh? Nói cho ta biết, còn mấy người nữa?”

Hạ Linh run rẩy trong lòng Thiệu Kim Kim, tiếng khóc dần dần biến mất. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hỗn loạn mờ mịt, nhưng khẽ cau mày, dường như đang tự hỏi.

“Còn hai đứa nữa.” Nàng thấp giọng nói, “Còn hai nữa là đủ số. Đủ rồi, nương ta mới vui vẻ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.