Đọc truyện Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) – Chương 19
Mưa lại bất ngờ đổ mạnh, ào ào trút xuống mái hiên.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ ảm đạm, nóc nhà dột mưa, những hạt nước rơi xuống cái chậu sứ hứng bên dưới rồi bắn nảy ra ngoài mặt đất, ẩm ướt một vùng xung quanh.
Từ Đồ đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn vào trong, trên chiếc giường phía đối diện người đàn ông ngồi đó khẽ khom người dém lại các góc chăn. Cô bé con nằm trên giường ngủ rất sâu, khuôn mặt xoay ra ngoài, trên làn da trắng hồng lốm đốm vết bẩn, cái bím tóc quai chèo hai bên đã bị lỏng lẻo bung rớt ra.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng mưa rơi ào ào không ngừng.
Từ Đồ không phá vỡ sự tĩnh lặng này, cô mím môi, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa xoay người bất ngờ đụng phải Lưu Xuân Sơn, Từ Đồ vỗ ngực: “Tía ơi, làm tôi sợ hết hồn.”
Lưu Xuân Sơn gãi trán, miệng toét lên cười thật tươi.
Từ Đồ kiễng chân sờ sờ đầu hắn, khích lệ: “Anh Xuân Sơn, anh làm tốt lắm.” Cô cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này thần kinh căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt nới lỏng ra rồi, mới cảm giác được một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân chạy dọc khắp cơ thể.
Triệu Việt lên tiếng hỏi: “Duyệt Duyệt vẫn còn đang ngủ sao?”
Từ Đồ nói: “Có lẽ ban ngày hoảng sợ quá, nên bây giờ ngủ rất sâu.”
Triệu Việt nói: “Nếu ở đây không còn việc gì, tôi đi đến chân núi gặp mấy người A Phu bọn họ trước, sau đó về nhà báo tin để các cô ấy khỏi lo lắng.” Hắn kéo dây kéo áo mưa lên: “Cô và Tần Liệt đợi tạnh mưa hãy về.”
Từ Đồ ngẫm nghĩ một lúc: “Được ạ.” Sau đó thoáng ngập ngừng: “Hôm nay, làm phiền anh rồi.”
Hắn cười cười xua tay ngăn lại rồi trùm mũ lên, cúi đầu vọt vào trong màn mưa.
Từ Đồ đưa mắt nhìn hắn rời đi, cái dáng nhỏ gầy kia rất nhanh đã chìm vào bóng đêm sâu thẳm. Lúc lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện bả vai mình lộ ra ngoài mái hiên, bị mưa xối ướt một mảng.
Từ Đồ lui lại phía sau, ngồi xuống băng ghế dài kê sát tường, tay chống cằm, ánh mắt có đôi chút mông lung mơ hồ. Mưa từ mái hiên đổ xuống trước mặt như một dòng thác, những giọt nước rơi xuống đất văng tung tóe, bám đầy vào cẳng chân trần của cô.
Từ Đồ móc từ trong túi quần ra hộp thuốc lá, giũ ráo nước xung quanh rồi rút ra một điếu, phía ngoài có chút ẩm ướt, miễn cưỡng cũng có thể hút được. Cô lấy bật lửa châm lên, rít một hơi dài, thoáng dừng lại vài giây, mới chậm rãi phun từng vòng khói trĩu nặng trong miệng ra.
Cứ ngồi yên như vậy, đợi đến khi hút xong điếu thuốc lại châm thêm một điếu nữa, hơi lạnh trên người mới tản đi phần nào.
Cô quay đầu nhìn Lưu Xuân Sơn: “Sao anh tìm thấy Tần Tử Duyệt vậy?”
Hắn ngồi trên bậc cửa, cách cô một khoảng, hai tay ôm cái rổ trong ngực, mải lăn qua lộn lại đám trứng gà, không thèm để ý tới cô.
Từ Đồ lại hỏi: “Lúc chiều, không phải anh và chị Tần Xán ở cùng nhau sao? Sau khi chị ấy về thì anh lên núi hả?” Cô nhặt một hòn đá nhỏ ném tới bên cạnh chân hắn: “Nói chuyện đi!”
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn hé miệng, Từ Đồ đành bỏ cuộc, cô hóp gò má rít một hơi thuốc, ánh mắt dõi nhìn màn mưa, nhất thời thất thần, ngay cả Tần Liệt đi ra lúc nào cũng không biết.
Tần Liệt ngồi xuống bên cạnh Lưu Xuân Sơn, anh không đi qua, chỉ nghiêng đầu tựa vào khung cửa nhìn cô. Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời ảm đạm mịt mù, nửa người cô ẩn trong bóng tối, nương theo ánh đèn ngoài hàng hiên, Tần Liệt lướt mắt nhìn sườn mặt nghiêng của cô, khóe môi anh khẽ mím lại, anh khom người lấy từ trong cái rổ của Lưu Xuân Sơn ra mấy quả trứng gà, trước khi hắn kịp phản ứng, anh đã đứng dậy xoay người đi vào trong.
Lúc trở ra đã là mười lăm phút sau, anh nghiêng người lách qua Lưu Xuân Sơn, đi tới bên cạnh cô: “Triệu Việt về trước rồi sao?”
Cơ thể Từ Đồ đang căng cứng, nghe anh hỏi vậy, ngẩng đầu nhìn anh, ‘ừm’ một tiếng trả lời rồi lại cúi xuống hút thuốc.
Tần Liệt ngồi trực tiếp xuống đất ngay sát bên cô, mùi thuốc lá quẩn quanh len vào khứu giác, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu đến không thể thở được, hai hàng chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
Cách một hồi: “Nghĩ gì vậy?”
Từ Đồ nhìn sâu vào mắt anh, thở dài: “Em nghĩ, anh vẽ vòng tròn như vậy vẫn chưa đủ, phải tìm một sợi dây trói chặt em lại mới an toàn.”
Tần Liệt ngẫm lại vài giây, nhớ tới đoạn đối thoại ‘giới hạn phạm vi hoạt động’ hôm đó. Anh cười khẽ một tiếng: “Đây là em đang tự kiểm điểm sao?”
Từ Đồ khảy khảy tàn thuốc: “Anh nói sao thì là vậy.”
Hiếm khi cô ngoan ngoãn thế này, Tần Liệt không khỏi nghiêng đầu nhìn cô rồi đập đập thứ gì đó đang cầm trên tay xuống đất: “Có thể nhận ra lỗi của mình cho thấy đã trưởng thành.”
“Anh không trách em sao?”
Tần Liệt không đáp lại. Anh tựa lưng vào vách tường, một chân khoanh hờ dưới đất, chân kia gập lại, khuỷu tay thả lỏng gác trên đầu gối, nhẹ giọng hỏi: “Sợ lắm à?”
Từ Đồ thoáng sững người, sau đó đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi: “Cũng tạm.”
Tần Liệt cười cười, không vạch trần cô: “Sợ bóng sợ gió một hồi, chẳng phải cuối cùng không có việc gì sao.” Anh cẩn thận lột sạch vỏ trứng rồi đưa qua cho cô.
Từ Đồ im lặng, nương theo ánh đèn không mấy sáng sủa nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại: “Em không đói, anh còn chưa ăn cơm tối nữa, anh ăn đi.”
Tần Liệt rủ mắt nhìn bàn tay nhỏ xíu, lành lạnh đang kề sát mu bàn tay mình, có lẽ vì quá lạnh càng trở nên trắng nhợt yếu ớt, phủ trên những ngón tay thô ráp màu lúa mạch của anh càng tạo nên một sự đối lập mãnh liệt. Nhìn kỹ lại, da thịt kia còn trắng hơn cả quả trứng gà đã bóc vỏ anh đang cầm trên tay, hết sức mịn màng.
Ánh mắt Tần Liệt tối sầm mụ mẫm, vội rút tay về: “Mặt em vẫn chưa hết sưng.” Anh vội chuyển đề tài: “Hẳn là nên dùng một chút.”
Từ Đồ: “…”
Cô dụi tắt đầu thuốc, ném đi rồi đưa tay nhận lấy, hai tay thay phiên tung qua hứng lại quả trứng gà: “Nóng quá!” Từ Đồ hạ thấp giọng, lẩm bẩm một câu như vậy rồi mới đưa quả trứng lên mặt nhẹ nhàng lăn.
Tần Liệt hạ nắm tay, đập đập xuống đất hai cái, lòng bàn tay vừa lật lên, lại biến ra một quả trứng gà.
Ánh mắt Từ Đồ luôn chăm chú nhìn anh, vì vậy cũng nhìn thấy quả trứng trên tay anh.
Động tác của Tần Liệt rất tập trung, một tay giữ đầu quả trứng chậm rãi xoay, tay kia thong thả bóc lớp vỏ màu nâu bên ngoài ra, ngón tay cố gắng không chạm vào lòng trắng mịn màng, khi lột đến đầu quả trứng thì dừng lại.
Tần Liệt bất chợt nghiêng đầu sang, ánh mắt Từ Đồ đang đăm đắm nhìn anh bị tóm ngay tại trận, cô vội vàng lăn tiếp quả trứng gà trên mặt, vờ lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Nhìn trời, nhìn đất, nhìn mưa, nhìn ngọn đèn lủng lẳng dưới mái hiên, qua mấy giây sau, mới điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đảo mắt về đậu lại trên gương mặt anh.
Nào có ngờ, Tần Liệt vẫn luôn chăm chú ngắm cô, khóe miệng anh khẽ cong lên mang theo nụ cười trêu chọc.
Từ Đồ đứng ngồi không yên: “Sao ạ?”
Tần Liệt di chuyển cánh tay qua, ngón tay nâng quả trứng gà lên đặt trước mặt hai người: “Nhân lúc còn nóng, ăn đi.”
Trái tim Từ Đồ khẽ xao động, nửa giây sau mới phản ứng lại: “Cho em ăn?”
Tần Liệt cúi đầu ‘ừm’ một tiếng, đằng sau gáy chạm vào vách tường, hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô, nhìn rất lâu không rời mắt.
Mãi một lúc sau, anh mới thu ánh mắt về, nhìn những giọt nước chậm rãi nhỏ xuống từ lỗ thủng trên mái hiên.
Trải qua một trận mưa như trút nước, khoảng sân nhỏ trở nên tiêu điều, mặt đất lầy lội nhếch nhác, những chỗ đất trủng nước chảy vào chưa kịp thoát đi được tạo thành từng vũng lớn nhỏ, phản chiếu nền trời xám xịt ảm đạm.
Hồi lâu sau, người bên cạnh nhẹ nhàng cất lời: “Em nghĩ hôm nay em sẽ không ăn nó đâu.”
Anh bắt lấy trọng điểm: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?’
Từ Đồ ngẩn người: “Không có.”
Nghe cô nói vậy, Tần Liệt cũng không hỏi thêm nữa, ngồi im lặng trong chốc lát, anh lên tiếng: “Mùa mưa đến rồi.”
“Thì sao ạ?”
“Việc sửa đường sẽ bị chậm lại.”
Từ Đồ không hiểu mấy chuyện này, nghĩ nghĩ một hồi, hỏi sang chuyện khác: “Bệnh hen suyễn của Tần Tử Duyệt phát tác thường xuyên lắm ạ?”
Tần Liệt nói: “Bây giờ khá hơn nhiều rồi. Mấy năm ba mẹ con bé mới mất, liên tục bị lên cơn không thở được.” Anh thoáng dừng lại: “Còn có một trận lúc vừa về Lạc Bình.”
Từ Đồ đã từng nghe qua thân thế của cô bé, nhưng thực tế thế nào thì không rõ lắm, vì vậy thử thăm dò: “Là anh nhận nuôi con bé sao?”
Tần Liệt trầm ngâm một hồi, nhưng không trả lời ngay mà cất tiếng hỏi: “Em còn thuốc lá không?”
Từ Đồ im lặng, lấy hộp thuốc và bật lửa bên cạnh đưa qua cho anh.
Lúc anh châm thuốc, cơ thể hơi khom về phía trước, mắt rủ xuống, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Ánh lửa lóe lên, anh rít hai hơi liên tục: “Con bé không có người thân.”
Tần Liệt thở ra một vòng khói: “Ba mươi mấy năm trước, ông nội Tần Tử Duyệt và ba tôi đã đến vùng quê Lạc Bình, cùng nhau xây dựng lên ngôi trường tiểu học này. Nơi này xa xôi cách trở, phía chính phủ không thể nào lo chu toàn được mọi mặt, thêm vào đó nhận thức của người ở nông thôn đối với việc học tập nâng cao tri thức còn khá thấp, hầu hết trẻ con học xong tiểu học đều trở về nhà trồng trọt chăn nuôi, nên trường tiểu học mở ra cũng không mấy hiệu quả. Sau này, ba tôi kiên trì ở lại, còn ông nội của Tần Tử Duyệt trở về thành phố kết hôn sinh con, có ba của Duyệt Duyệt. Chịu ảnh hưởng của ba mình, nhiều năm trước hắn luôn kiên trì chạy qua chạy lại giữa Hồng Dương và Lạc Bình, giúp đỡ kinh phí cho bốn năm đứa nhỏ, hiện giờ bọn chúng đều đang học trung học trong thành phố.”
Trong lòng Từ Đồ bất chợt dâng lên những rung động rất lạ, tính cách Tần Liệt vốn hờ hững lãnh đạm, chính xác là kiểu ‘người lạ chớ đụng vào’, hình như anh chưa bao giờ nói chuyện với cô nhiều như vậy, huống chi là những chuyện liên quan đến người thân và quá khứ của anh.
Cô có cảm giác tựa hồ anh đang mở ra một cánh cửa đưa cô vào thế giới của mình.
Mỗi khi trời se lạnh, ngón tay cái của Từ Đồ lại đau nhức, cô đưa lên miệng mút mút, nhẹ giọng hỏi: “Sau này ba mẹ con bé…?”
“Cùng gặp tai nạn.” Tần Liệt cũng không giấu diếm, nghiêng mắt nhìn cô: “Năm đó Tần Tử Duyệt ba bốn tuổi, vừa biết nhận thức.”
“Tai nạn gì vậy ạ?”
“Gần ga tàu điện ngầm Hồng Dương có một khách sạn tên Lãng Đình, em có biết không?”
Từ Đồ nhíu mày: “Dạ không biết, em rất ít khi đi tàu điện ngầm.” Cô ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cái tên này đặc biệt quen thuộc, dường như đã từng nghe qua hoặc nhìn thấy ở đâu đó, có điều nhất thời không thể nghĩ ra.
Tần Liệt nói tiếp: “Ba mẹ con bé qua đời năm năm trước trong sự cố tai nạn ở khách sạn Lãng Đình.”
Anh vừa dứt lời, ‘bộp’ một tiếng âm thanh trầm đục như bị bóp nghẹt từ cánh cửa truyền tới, hai người đồng loạt nghiêng đầu lại, Lưu Xuân Sơn đột nhiên phát bệnh không hề có dấu hiệu báo trước, hắn ném mạnh cái rổ trứng gà xuống đất, ngực phập phồng dồn lập, liên tiếp đập đầu vào khung cửa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Từ Đồ vội đứng dậy ngăn cản, cánh tay Lưu Xuân Sơn dùng sức không nặng không nhẹ đẩy mạnh cô ra, Tần Liệt kịp thời đỡ lấy, hai người theo quán tính lui về sau mấy bước.
Lưu Xuân Sơn nhảy dựng lên, tựa như phát điên lao vào trong mưa, nháy mắt đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Câu chuyện bị gián đoạn, hai người cũng không tiếp tục nói về nó nữa.
Tần Liệt nhìn vào trong nhà, Tần Tử Duyệt vẫn đang ngủ say sưa. Anh hỏi Từ Đồ: “Em có muốn lên giường ngủ với con bé một lát không?”
Từ Đồ lắc lắc đầu, tựa người vào khung cửa giương mắt nhìn anh, ánh mắt của hai người giao nhau, ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn trên mái hiên rắc xuống, khắc họa nên những đường nét trên khuôn mặt cô xinh đẹp rạng ngời, mái tóc đã dài hơn rất nhiều, lộ ra màu đen mượt nguyên thủy, mềm mại chắc khỏe, những lọn tóc hồng khói thấm chút nước mưa vô cùng ngoan ngoãn nép sát hai bên cổ, nhìn như vầy, chẳng còn sót lại chút nào dáng vẻ lập dị ngang bướng trước kia.
Tần Liệt liếm liếm môi dưới có phần khô khốc của mình: “Muốn nói gì?”
Ngừng vài giây, Từ Đồ hỏi: “Trước kia, chúng ta đã từng gặp nhau, anh còn nhớ không?”
Cô hỏi xong liền yên lặng không nói thêm gì nữa, tiếng mưa rơi át đi tất cả những tạp âm, Tần Liệt cũng im lặng nhìn sâu vào mắt cô, như chìm trong đôi mắt đó, vô thức nói: “Không nhớ.”
Anh không nghĩ Từ Đồ sẽ hỏi vấn đề này, trái tim đang bị đôi mắt trong veo kia quấy phá, tâm trí chưa kịp suy nghĩ đã tùy tiện thốt ra câu trả lời.
“Thật sự không nhớ sao?” ánh mắt Từ Đồ chăm chú nhìn anh nghiền ngẫm: “Nhưng em nhìn thấy trong phòng Tần Tử Duyệt có treo một bức tranh màu nước, phần lạc khoản đề tên bên dưới là chữ ký của em, có ghi rõ cả thời gian. Anh còn chút ấn tượng nào không?”
Ánh mắt Tần Liệt không một gợn sóng, hai tay đút vào túi quần im lặng nhìn cô.
Từ Đồ nói tiếp: “Năm đó, em mười lăm tuổi, vừa mới tham gia xong cuộc thi vẽ tranh Toàn quốc dành cho thanh thiếu niên trở về, giành được giải nhì, mọi người trong gia đình tổ chức tiệc chúc mừng, em nhớ, ngày hôm đó anh cũng có mặt.” Không biết vì sao, cô bỗng nhớ tới những chuyện cũ xa xưa: “Hẳn là Từ Việt Hải rất vui, đã sai người mang những tác phẩm trước kia của em ra khoe với anh, nhất thời cao hứng, còn một hai bảo anh phải chọn một bức mang về.”
Từ Đồ nhìn anh: “Anh đã chọn bức tranh đó. Anh nhớ không?”
Lúc đó, cô mặc quần jean và áo len trắng đơn giản, mái tóc dài cột gọn gàng sau gáy, lộ ra vầng trán trơn mịn sáng ngời, đôi gò má trong veo như làn da em bé, cười rộ lên ôm trọn nét ngây thơ, vẫn còn mang dáng vẻ trẻ con mũm mĩm đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Từ Việt Hải.
Từ Việt Hải nói, chào chú Tần đi con.
Cô ngượng ngùng bẽn lẽn mỉm cười, ngoan ngoãn cất tiếng ‘chào chú Tần.”
Tần Liệt xoa xoa chóp mũi: “Hình như có chuyện như vậy.”
Giọng nói của cô rất nhẹ: “Anh vẫn luôn giữ bức tranh đó sao?”
Tần Liệt nhẹ nhàng bâng quơ: “Duyệt Duyệt rất thích.” Đây là lời nói thật, hôm đó anh được mời đến nhà dùng cơm nhưng quả thật đầu óc không tập trung. Lúc đó, đang ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh với Hướng San, cô ta tham gia tour du lịch mấy ngày trong đơn vị tổ chức, bỏ Tần Tử Duyệt đang sốt cao mê mang nằm ở nhà một mình. Tâm trạng anh không yên còn phải chống đỡ xã giao, Từ Việt Hải sai người đem ra rất nhiều tranh vẽ để trước mặt, bên trên vẽ cái gì anh cũng không để ý, tùy tiện chọn một bức mang về.
Ấn tượng ngày hôm đó của anh đối với Từ Đồ cũng không có gì sâu sắc, chỉ cảm thấy cô bé con này có một gia đình ưu việt, rất xinh đẹp vậy thôi.
Lần nữa gặp lại đã là một năm sau đó, cô nghiễm nhiên biến thành dáng vẻ hệt như hôm đầu tiên đến Phàn Vũ, tóc ngắn rối, trang điểm màu khói, mặc áo khoác đinh tán và chiếc quần cái bang rách rưới, toàn thân toát ra vẻ lưu manh, không cách nào khiến người ta thích cho được.
Thế nên, từ lúc đó trở đi, anh đối với cô hoàn toàn không có chút thiện cảm.
Tần Liệt nhất thời nghĩ ngợi đến xuất thần nên trả lời không mấy tập trung, biểu hiện nhìn qua có vẻ không để tâm cho lắm.
Từ Đồ bỗng dưng cảm thấy mất hết hứng thú: “Không nói nữa.” Cô đứng thẳng dậy: “Em vào xem Tần Tử Duyệt.”
Thấy cô toan bước đi, Tần Liệt đưa tay ngăn lại: “Bây giờ em còn vẽ không?”
Từ Đồ nhún nhún vai: “Không vẽ nữa.”
Tần Liệt điềm nhiên nhìn cô.
Từ Đồ giơ ngón cái tay phải lên đung đưa trước mặt anh, hờ hững nói: “Mỗi lần cầm cọ lại run rẩy không sao điều khiển được.”
Tần Liệt bất giác khựng lại, đột nhiên nhớ đến cô thường len lén mút ngón tay cái, anh trầm ngâm thật lâu: “Vì sao lại như vậy?”
Từ Đồ nói: “Từ Việt Hải ngoại tình, mẹ em bị bệnh tâm thần, không cẩn thận bị bà cắt trúng.” Lúc cô nói những lời này còn nhàn nhạt mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như đang nói câu chuyện của người khác, hết thảy chẳng liên quan gì đến mình.
Một cơn gió đêm lùa tới, mái tóc cô vung theo chiều gió, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đôi mắt đen láy như ngân ngấn những giọt sương tinh khiết nhất sớm mai, thổi ngược cả hồn anh.
Cô ngẩng đầu thật cao mỉm cười: “Anh nhìn gì vậy?”
Gió đi qua, mái tóc cô lòa xòa rơi xuống, có những lọn vẫn còn đùa nghịch vờn nơi đỉnh đầu không chịu vào nếp, vờn luôn trái tim anh.
Khóe môi Tần Liệt căng cứng, không kìm được duỗi tay ra áp những lọn tóc kia xuống, rồi cứ vuốt ve như vậy, tựa như dỗ dành an ủi một đứa trẻ, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, động tác không mềm mại dịu dàng mà trĩu nặng như chính tâm tư anh.
Chóp mũi của Từ Đồ bất giác chua xót, ngàn vạn cảm xúc ồ ạt tuôn trào, phòng tuyến mỏng manh yếu ớt trong lòng suýt nữa bị đánh sập tơi tả, cô cố gắng áp chế nó lại, mỉm cười gạt cánh tay anh ra: “Làm như vậy không cao được nữa.”
Lòng bàn tay bỗng chốc hư không, Tần Liệt siết chặt nắm tay lại.
Ánh mắt anh sâu lắng khóa chặt dáng hình cô, cả đại dương nước mênh mang từ trời đổ xuống như trút hết vào tận đáy tim anh, cuồn cuộn sôi trào trong lòng ngực, biến thành tầng tầng hơi nước che khuất cả thế gian này, chỉ còn lại duy nhất mình cô.
Cái yết hầu nơi cổ họng anh khẽ trượt lên trượt xuống, nắm tay siết chặt như muốn nghiền nát ngón tay mình, ngập ngừng rồi do dự, cuối cùng vẫn thả lỏng buông xuống.