Bạn đang đọc Tâm Duyệt FULL – Chương 47: – Qúa Khứ
Lúc Vân Hi đến, Hàn Diệp lại bị ép uống thêm mấy thang thuốc đắng nghét khiến mặt hắn tái xanh.
Cảm giác muốn nôn ọe dâng lên lại bị Cơ Phát cưỡng chế nuốt xuống.
“Ngươi bị Thiên Cầm hạ độc, ta sau này mới biết” – Cơ Phát vừa nói vừa lườm khi hắn có động thái muốn huệ.
Hàn Diệp nhìn thân ảnh mĩ miều của Cơ Phát mờ dần, mờ dần rồi chìm trong bóng đêm mịt mùng.
Chính thức ngất xỉu.
Hắn nhớ lại năm hắn mười tám tuổi.
Lúc mọi người còn đang vui vẻ ăn mừng trong yến hội.
Chỉ có bản thân mình trốn đến Tư Uyển Điện, đây là cung điện vắng người không ai ở.
Bên trong trồng đào đang mùa nở rộ đến ngút tầm mắt.
Là nơi hắn thích đến nhất mỗi lần muốn trốn một mình.
Hàn Diệp nằm vắt chân chữ ngũ trên mái ngói, nghe được tiếng ồn ào bên dưới mới nhớ ra lúc sáng người hầu có nhắc qua.
Hôm nay Cơ Vương từ phương Bắc trở về để dự sinh thần hắn, sẽ đến Tư Uyển điện tá túc.
Vị Vương Thúc này đến Phương Bắc trấn biên giới từ lúc hắn còn nhỏ xíu, nên mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.
Cho nên giây phút thấy người, hắn còn tưởng là mĩ nhân nhà ai đi lạc.
Ngây ngốc ở trên mái nhà ngó xuống.
Người kia mi mục như họa, hoa lệ như bước ra từ tranh vẽ, ngước lên.
Lúc ấy,
Nửa hư nửa thực.
Chỉ có gió đêm lướt qua, thổi cánh hoa đào phiêu tán.
Nhẹ nhàng đậu trên mái tóc đen nhánh của Cơ Phát.
Câu mất luôn hồn phách của Hàn Diệp.
Hắn nghiêng người, từ trên mái nhà rớt xuống.
Là cố ý cũng được, là vô ý càng tốt, đem Cơ Phát kia đè dưới thân.
“Ta không biết là Tư Uyển Điện lại giấu mĩ nhân”
*
Sau đêm đó, đêm nào Hàn Diệp cũng trèo tường cố ý đến gặp người kia.
Thấy y rồi, lại làm như vô tình ghé ngang.
“Ngươi là gì của Cơ Vương? nhìn ngươi ăn mặc tôn quý như vậy không giống người hầu…!đừng nói là sủng…!um” – Chữ nam chưa nói ra miệng đã bị Cơ Phát lườm nguýt nên chỉ có thể ngậm chặt miệng,
Hắn ngửa cổ uống cạn rượu, một chén lại một chén.
Trăng thanh gió mát, vừa uống rượu lại có thể thưởng mỹ nhân.
Hàn Diệp cho rằng trên đời này không còn gì tuyệt diệu hơn như thế.
Và rồi trong cơn quên nhớ lẫn lộn, trong hơi men chếnh choáng say.
Hắn đè mĩ nhân dưới thân hôn xuống, cắn cổ người ta, lầm bầm: “Ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp đã thích ngươi”
Cơ Phát: “Ngươi say rồi”
Hàn Diệp hì hì cười, lại cắn cắn tai y khiến vành tai kia đỏ ửng lên, giọng trầm thấp khiến người ta ngứa ngáy tâm can: “Ta say ngươi”
Cơ Phát: “Ngươi còn chưa biết tên ta”
“Tên ngươi hẳn là rất đẹp đi…!mĩ nhân…” – Hàn Diệp lại hôn hôn, tay luồn vào bên trong áo y sờ loạn.
“Ta tên Cơ Phát”
Đệt !
Hàn Diệp sững người.
Động tác cũng dừng lại.
Cơ Vương anh dũng nổi tiếng trên chiến trường kia sao? Không thể nào? Hoàn toàn không có khả năng.
Tuổi có lẽ còn trẻ.
Khả năng cao nhất là tên gia hỏa này dùng tên của Vương Thúc gạt hắn.
Mà đệ đệ bên dưới của hắn cũng đang căng trướng đến đau nhức.
Nếu dừng lại chẳng phải oan ức cho đệ đệ lắm sao?
Hàn Diệp giả vờ say, giả lả cười: “Được…!Cơ Phát mĩ nhân.
Ta nhớ kĩ rồi”.
Sau đó cúi xuống ngấu nghiến hôn – “Bổn thái tử sẽ nhớ rõ tên ngươi.”
*
Một ngày đẹp trời nọ, trong yến hội sinh thần của Hoàng Thượng.
Hàn Diệp vẫn trưng ra bộ mặt ủ rũ như mất sổ gạo bởi vì sau đêm xuân ân ái quên trời đất kia thì hôm sau mĩ nhân nọ biến mất không lời từ biệt.
Đến nay đã trải qua gần một năm, nhưng lòng vẫn không nguôi tương tư người ta.
Nhưng lúc quân lính báo Cơ Vương lại vất vả từ Phương Bắc về mừng thọ hoàng thượng thì Hàn Diệp chính thức hít thở không thông.
Người kia hóa ra không có lừa hắn, người kia là Cơ Phát hàng thật giá thật.
Cho nên giữa yến tiệc linh đình, Hàn Diệp kéo Cơ Phát vào thư viện, nơi vắng người nhất chất vấn: “Ngươi…!ngươi…!ngươi…!thật là Cơ Vương?”
“Thái Tử điện hạ, ta trước giờ chưa từng khai gian tên tuổi.
Đúng thật là Cơ Vương”
“Vậy…!ngươi…!sao ngươi…!còn ngủ với ta?”
Cơ Phát liếm khóe môi, tà mị cười:
“Ta sao không thể ngủ với ngươi? Đừng nói ngươi không phải Thái Tử thật” – y nhón chân, thì thầm vào tai hắn: “Người không biết là trước đây, để bảo vệ dòng máu của hoàng gia.
Người trong hoàng tộc sẽ cưới nhau sao?”
“Người…” – Hàn Diệp đỏ mặt lùi lại, lưng đụng phải kệ sách khiến sách vở lộp bộp rơi đầy trên nền.
“Ta làm sao? Diệp Nhi không muốn ta sao?” – Cơ Phát tháo đai lưng, áo tuột khỏi vai lộ ra vùng vai trắng mịn như tuyết, vô cùng câu dẫn khiến môi lưỡi Hàn Diệp đều khát khô.
Cuối cùng, sợi dây lí trí đứt phựt, kéo người kia vào lòng.
Tim đập dồn dập trong lồng ngực, lẩm bẩm: “Ta…!nhớ người.
Rất nhớ…!Cơ Phát của ta”
Tiếng nhạc từ yến hội văng vẳng lại, mà trong thư viện.
Kệ sách đổ ngổn ngang.
Âm thanh rên rỉ nhuốm màu dục vọng quẩn quanh bên tai.
Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau.
Ra sức đưa đẩy.
Tựa như cái gì cũng không nghe được, không thấy được.
Chỉ có đối phương trước mắt.
Cuốn lấy nhau, chìm trong bể tình đảo điên, triền miên.
*