Bạn đang đọc Tâm Duyệt FULL – Chương 45: – Mộng
*TÂM DUYỆT
*44
…
Lễ hội lớn nhất của Nam Vệ Quốc diễn ra vô cùng long trọng.
Kinh thành mở cửa tự do, thức ăn miễn phí khắp hang cùng ngõ hẹp.
Tiếng nhạc réo rắt được gió truyền đi khắp nơi.
Mỹ nhân được chọn diễu hành trên đường phố cùng với những chiếc xe lớn chở đầy thóc gạo thể hiện sự trù phú của quốc gia.
Hoa bay đầy trời.
Giữa những ồn ào, mọi thứ đều nhuốm màu vàng, những màu vàng rất khác nhau.
Có lẽ bắt đầu từ những đêm sương sa thì bóng tối đã hơi cứng lại và sáng ngày ra thì trông thấy màu trời có vàng hơn thường khi.
Bộ hoàng phục trên người Cơ Phát thêu hoa văn rồng phượng hoa quý như ngọc trải dài theo thân mình, phủ lên dáng vẻ đạm mạc, cao gầy của y, toát ra cốt cách quân tử của hoa mai, tinh khiết của băng tuyết, nhẹ nhàng như mây bay, nhàn nhã như gió thổi.
Ngón tay thon gầy của Cơ Phát chạm nhẹ trên môi hắn, nở nụ cười mê hoặc.
Cơ Phát…!thật muốn chìm đắm trong nụ cười của người.
Chìm trong đó vĩnh viễn.
Nhưng mà…
Đường chân trời có chút kì lạ.
Lại vàng hơn rồi.
Càng lúc càng rực lên, chói mắt.
Ngay cả bầu trời cũng chuyển dần sang đỏ.
Từng mảng, từng mảng như những mảnh vụn lộp bộp rơi xuống.
Tựa như một viên đường giữa ánh mặt trời giữa trưa, thiêu đến tan chảy.
Đất dưới chân nứt toác tạo thành những hố sâu khiến tất cả mọi người đều nhốn nháo, sợ hãi.
Dù cho có chồng chéo lên nhau tháo chạy thì mặt đất giống như con quái thú khổng lồ nuốt chửng tất cả.
Tiếng la hét sợ hãi khiến người choáng đầu hoa mắt.
“Hàn Diệp” – Cơ Phát nắm được cổ tay hắn trước khi hắn cảm nhận được cả thân người lơ lửng trên miệng vực sâu.
Là động đất?
Hàn Diệp chưa từng thấy qua cơn địa chấn nào kinh hoàng như hiện tại.
Chỗ cổ tay bị Cơ Phát nắm dần trơn trượt bởi mồ hôi.
Mà y có lẽ không trụ được lâu hơn nữa.
“Buông ra đi…!Tiểu Cơ”
“Buông tay ra”
Cơ Phát cắn chặt môi dưới đến bật máu, lắc lắc đầu.
Hàn Diệp muốn nói với y vài câu nhưng nhìn gương mặt đau đớn ấy, lời nào cũng không nói ra miệng được.
Hất một cái thoát khỏi cái nắm chặt của Cơ Phát.
Toàn thân chới vơi rơi xuống!
“Không!!!”
“Cơ Phát”
Hàn Diệp choàng tỉnh.
Là mơ thôi.
Chỉ là một cơn ác mộng.
Hàn Diệp bước xuống khỏi giường.
Nhưng có gì đó rất không đúng.
Đây là một hầm băng, hơi lạnh truyền đến khiến hắn rét run cầm cập.
Cái lạnh trên nền xuyên qua ngón chân hắn, thẩm thấu vào da khiến tim cũng muốn đông cứng lại.
Ngay cả giường nằm cũng là một khối băng lớn.
Hàn Diệp nhìn xuyên qua bức tường băng, phản chiếu lại gương mặt tuấn mĩ của hắn.
Mái tóc đen dài lay động.
Đôi mắt màu nâu thẫm.
Trên gương mặt trắng mịn không hề có hoa văn kì dị nào.
Trước mặt xuất hiện một cô nương xinh đẹp nhu mì đang ngồi ôm đàn.
Đàn tì bà che mất nửa mặt.
Đôi môi đỏ mọng khép mở.
“Pháp sư của Cơ Đế quả thật cao tay, lại còn có thể kéo hồn ngươi trở về”
Hàn Diệp càng nghe càng mờ mịt.
“Pháp sư?”
“Kéo hồn?”
Tì Hương buông đàn, nghiêng đầu hỏi: “Người quên rồi?”
“Thái tử? Người đã quên rồi sao? Người đã bằng lòng đánh đổi sinh mệnh của người.
Đổi lấy một giấc mộng dài với người thương của mình”
Hàn Diệp ngơ ra một hồi lâu mới định thần được.
Đúng rồi.
Là hắn khởi binh hoán vị, cướp ngôi hoàng đế của Cơ Phát.
Là hắn xưng vương đè nát Cơ Phát dưới chân, giam cầm y.
Là hắn tận mắt thấy y tự cứa cổ chết trước mặt hắn.
Là hắn đã tự đâm xuyên bụng mình.
Nhưng vết đâm đó không khiến hắn chết ngay được.
Hắn gặp Tì Hương.
Nàng là Mộng Sư.
Nói đúng hơn, nàng có thể đưa bất kì ai vào giấc mộng, mơ một giấc mộng dài mà bản thân khao khát.
Cái giá chính là sinh mệnh của bản thân.
Vậy ra, hắn không trùng sinh.
Hắn chỉ là rơi vào giấc mộng hão huyền của chính mình.
“Nhưng ta đã cho ngươi sinh mệnh của ta.
Như thế nào lại tỉnh giấc rồi” – Hàn Diệp lạnh lẽo hỏi.
Tì Hương nhìn hắn, cũng không ngại lặp lại.
“Là Cơ Đế tìm được Pháp Sư cao tay, kéo hồn ngươi thoát khỏi Mộng Sinh của ta, kéo ngươi trở về dương gian.”
“Cơ Đế? y còn sống?” – Hàn Diệp đứng dậy, nhưng do bản thân đã nằm quá lâu.
Chân nhất thời không thể hoạt động bình thường.
Ngã sóng soài trên sàn băng.
Máu tụ trong cơ thể cũng ộc ra, nhuộm đỏ vương vãi dính lên đôi giày thêu chỉ vàng trước mặt.
Hàn Diệp ngước lên nhìn.
Là khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm của Cơ Phát.
Y ngồi xổm xuống, nhìn trân trân hắn.
Ở khoảng cách này, Hàn Diệp còn có thể nhìn rõ vết sẹo lồi lên trên cổ Cơ Phát, nơi bị lưỡi kiếm lướt qua.
Cơ Phát vẫn còn sống.
Chỉ có hắn vừa trải qua một giấc mộng dài.
“Người…!cứu ta làm gì? Ta đại nghịch bất đạo.
Ta dấy binh tạo phản…
Ta…!ta……” – Hắn nhoẻn miệng cười, khoe ra hàm răng toàn máu là máu.
Hốc mắt ươn ướt.
Nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt.
Toàn thân run rẩy không ngừng.
Cơ Phát không trả lời hắn.
Chỉ cởi áo choàng lông choàng lên người hắn, âm thanh ôn nhu thanh thúy: “Ngươi vừa tỉnh, đừng để bị cảm lạnh”
…