Tâm Độc

Chương 38: Tri kỉ (01)


Đọc truyện Tâm Độc – Chương 38: Tri kỉ (01)

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

01.

Vụ án đã được phá. Mạnh Tiểu Cầm tuyệt vọng khai thêm tình tiết con dao và vị trí các vật dụng của nạn nhân bị cô ta lấy mất. Chúng bị cô ta lợi dụng chức vụ giấu trong một phòng nghỉ khách sạn B.X.F, trong đó có một máy ảnh Samsung đã cũ.

Mạnh Tiểu Cầm năm đó vẫn tràn trề hy vọng và mộng tưởng, cô ta dùng chiếc máy ảnh chưa đến một ngàn tệ kia chụp mọi phong cảnh trải dài từ Lạc Thành đến Bắc Mang Sơn. Chuyến đi ngắn ngủi đó đã trở thành khoảng thời gian tươi đẹp nhất của Mạnh Tiểu Cầm. Cô ta từng đứng trên đỉnh núi Bắc Mang Sơn, nhìn bao quát cả đất trời lồng lộng, hình ảnh hơi nhòe nhưng vẫn thật quý giá. Mà hiện giờ, tấm hình mới nhất trong máy lại là hình chụp cô ta với một nụ cười đẫm máu.

“Cô ta còn dám chụp loại ảnh này nữa à!” Khúc Trị nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, không thể tin nổi: “Cô ta nghĩ cái gì vậy trời!”

Trên ảnh chụp, Mạnh Tiểu Cầm mặc áo sơ mi và quần jeans, tóc tai gọn gàng, trang điểm rất đậm, phấn nền trắng bệch và son môi đỏ thẫm như màu máu. Cô ta nhìn thẳng màn hình cười to, đôi mắt điên cuồng. Túi xách bị mất của Đường Tô đang đeo bên vai, có lẽ là thứ đắt tiền nhất Mạnh Tiểu Cầm từng có.

“Chắc là cô ta đang nghĩ mình là Đường Tô.” Hoa Sùng đứng phía sau Khúc Trị, để một tay lên lưng ghế: “Hoặc là tưởng tượng mình giống như Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, con gái sinh ra trong gia đình giàu có, cuộc sống vô tư, tự do tự tại.”

“Cô ta điên rồi!” Khúc Trị đánh lên mặt bàn một cái.

“Cổ cười thấy ghê quá.” Trương Mậu vuốt vuốt cánh tay mình: “Nhìn mà da gà em nổi hết trơn rồi nè.”

“Như vậy là dù iPad của Khâu Vi Vi không chụp được cảnh Mạnh Tiểu giấu búa, chúng ta cũng có thể tìm được đủ chứng cứ.” Liễu Chí Tần nói: “Cô ta giấu vật chứng ở khách sạn, chưa kịp chuyển đi nơi khác. Nếu có được lệnh khám xét, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được mấy thứ này, chỉ hơi tốn thời gian mà thôi.”

“Nếu em là hung thủ, em sẽ chẳng giữ lại như cô ta, em sẽ đi hủy hết vật chứng, vứt cái túi, ném cả con dao.” Trương Mậu nói: “Lúc gây án thì cô ta rất lạnh lùng, không để lại manh mối nào cho chúng ta, vậy mà xử lý vật chứng lại kém cỏi như thế.”

“Cô ta sẽ không ném đi mấy món này, đây là “chiến lợi phẩm” của cô ta.” Hoa Sùng khoanh tay, thở dài.

“Chiến lợi phẩm?” Trương Mậu khó hiểu.

“Cô ta cho rằng việc giết chết Đường Tô, Từ Ngọc Kiều là để giành lại công bằng.” Liễu Chí Tần giải thích: “Nếu giết người là “thành công”, thì đồ lấy được trên người người chết dĩ nhiên là “chiến lợi phẩm”.”

Trương Mậu và Khúc Trị không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai đồng thời nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, đồng thanh nói: “Hai người đồng vợ đồng chồng quá vậy?”

Liễu Chí Tần giật mình, xấu hổ.

Hoa Sùng nói: “Ai chồng ai vợ? Nói cho rõ ràng nha!”

“Anh là chồng, anh là chồng!” Khúc Trị kêu: “Úi úi Tổ trưởng, anh đừng có hở cái là cướp hồng trà của em! Chai này là Vita đó, đắt hơn Khang Sư Phó đó! Anh chỉ được cướp Khang Sư Phó thôi!!!”

Liễu Chí Tần đứng bên cạnh cười.

Trương Mậu nói: “Anh Tiểu Liễu, anh với Tổ trưởng Hoa ăn ý thật. Ảnh nói gì anh cũng hiểu mà ảnh không nói anh cũng hiểu. Em thì thua xa anh, Tổ trưởng Hoa không nói thì em không biết, mà có khi ảnh nói xong em còn phải hỏi lại Tổ phó Khúc nữa.”

Liễu Chí Tần còn chưa kịp trả lời, Hoa Sùng đã giật được hai chai hồng trà lạnh, quay người ném về phía cậu, “Bắt lấy!”

Liễu Chí Tần bắt gọn chai hồng trà, quơ quơ trước mặt Khúc Trị.

“Được lắm, không thèm tranh với hai người nữa đâu.” Khúc Trị đầu hàng số phận: “Nể mặt anh Tiểu Liễu là đồng nghiệp mới đó, uống đi, ông đây có rất nhiều.”

“Đúng rồi, tiệc mừng anh Tiểu Liễu vào đội là chừng nào tổ chức vậy ạ?” Trương Mậu giương đôi mắt tròn xoe hỏi Hoa Sùng.

“Chắc độ mấy ngày nữa.” Hoa Sùng nói: “Chờ anh viết xong báo cáo kết án đã. Lần trước Lão Trần nói ổng ra tiền, nên muốn ăn cái gì thì nghĩ trước đi, mình ăn sạt nghiệp lão ta luôn.”

Trần Tranh đúng hẹn xuất hiện, mời anh em Tổ Trọng Án đi ăn, nhưng có người muốn ăn đồ Trung Quốc, có người muốn ăn lẩu, có người muốn ăn cơm Tây, Hoa Sùng suy nghĩ một hồi, giờ có rút thăm kết quả chắc cũng chẳng ai nhường ai, nên anh quyết định thực hành luôn chính sách cường quyền, kéo Liễu Chí Tần lên hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”


Liễu Chí Tần không có món ăn yêu thích, “Món gì cũng được, mấy anh cứ chọn đi.”

“Vậy sao được.” Hoa Sùng nói: “Cậu là đồng nghiệp mới, này là tiệc của cậu mà, bọn tôi đi ăn ké thôi. Nói đi, muốn ăn cái gì.”

“À..thì……” Tuy Liễu Chí Tần không có chứng sợ hãi lựa chọn, nhưng thật sự là không có gì đặc biệt muốn ăn, tự hỏi 3 giây cũng không nghĩ ra đáp án.

Hoa Sùng cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ thêm: “Hay là tôi giúp cậu chọn nha?”

Cậu lập tức hiểu ra, cười nói: “Được, Tổ trưởng Hoa anh chọn đi.”

Hoa Sùng lập tức nói với mọi người: “Anh Tiểu Liễu muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc.”

“Cái này là anh muốn đi ăn thì đúng hơn!” Khúc Trị muốn ăn món Quảng Đông, phá đám: “Anh phải để Tiểu Liễu nói!”

“Ok luôn.” Hoa Sùng quay sang Liễu Chí Tần: “Anh Tiểu Liễu, cậu nói đi, muốn ăn cái gì.”

Liễu Chí Tần cũng đưa đẩy theo: “Tôi muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc. Lần trước trên đường đi làm nhìn thấy nhà hàng thịt nướng đối diện cục cảnh sát, muốn ăn thử nhưng chưa có thời gian……”

Hoa Sùng cười tít cả mắt.

Nhà hàng đó không phải do Liễu Chí Tần thấy mà do mấy ngày trước anh vô tình nhắc tới, “Ở đường Kim Hoàng mới khai trương một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đó, nghe nói ngon lắm, bữa nào tụi mình đi ăn thử đi.”

Các tổ viên cười ồ lên, Trương Mậu nói: “Anh Tiểu Liễu, anh cứ vậy hoài, toàn chiều Tổ trưởng thôi!”

“Đúng đó!” Khúc Trị không cam lòng nói.

Liễu Chí Tần dịu dàng nhìn Hoa Sùng một cái rồi quay đầu lại cười cười: “Tôi muốn ăn thật mà.”

“Thôi đừng ngụy biệnnnnn!” Có tổ viên hô.

Nhưng mọi người ngoài miệng bất mãn, cuối cùng vẫn tưng bừng chạy vào nhà hàng thịt nướng. Lần trước Đội trưởng Đội Cảnh sát Đặc nhiệm Hàn Cừ tranh trả tiền với Trần Tranh một hồi, lần này cũng chạy tới hóng hớt, ăn chưa được mấy miếng thịt đã kéo Hoa Sùng đi uống rượu.

Trong tiệm náo nhiệt, thịt nướng trên vỉ liên tục kêu xèo xèo. Tổ Trọng án ăn tiệc không có quy củ gì, Trần Tranh vừa mở màn nói vài câu hoan nghênh với đồng nghiệp mới, mọi người đã cầm ly “1 2 3 dzô”.

Hoa Sùng không thích nhậu, anh chọn nhà hàng này chỉ vì muốn ăn thử thịt nướng ở đây thôi. Nhưng Hàn Cừ rất lâu rồi không gặp Hoa Sùng, ngồi bên cạnh cứ luyên thuyên không ngừng, lâu lâu rót rượu đòi anh uống, lại còn kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm ra đòi anh góp ý nữa chứ.

Hoa Sùng tập trung nướng thịt, nghe tai này lọt tai kia, nhưng bị ép uống rượu nhiều đầu óc cũng có hơi quay cuồng, ậm ừ nửa ngày không trả lời Hàn Cừ, bị lão đập vào ót một cái.

Thật ra cũng không đau lắm.

Hoa Sùng rút miếng rau xanh cuốn thịt nướng, nghe Hàn Cừ hùng hùng hổ hổ: “Ơ hay cái thằng này, suốt ngày lo ăn! Ăn ăn ăn cho bể bụng luôn đi!”

Hoa Sùng nghĩ trong lòng, đến đây không ăn thì làm gì, chẳng lẽ vừa uống rượu vừa khóc giống Trương Mậu à?

Cũng không biết nó bắt chước ai cái tật vừa uống rượu vừa khóc nữa.

“Nghe nói cậu với tên oắt con vừa chuyển đến hợp nhau lắm hả?” Hàn Cừ mắng xong lại bắt đầu lèm nhèm: “Trần Tranh nói lúc giải quyết vụ án hai người ăn rơ tốt đến nỗi không ai chen vào được luôn á.”

“Nói có là không, nói không là có.” Hoa Sùng đã ăn xong, lại gắp tiếp thịt bỏ lên vỉ nướng. Có men rượu, bên cạnh lại là đội trưởng cũ quen thuộc, nên anh nói chuyện cũng không kiêng kị gì, “Cũng có phải tìm hiểu đối tượng hẹn hò đâu.”

“Đang nói chuyện đàng hoàng đâu ra đối tượng hẹn hò vậy hả?” Hàn Cừ lại muốn gõ vào gáy Hoa Sùng nhưng sợ anh choáng váng nên đành phải rụt tay về, cầm ly rượu chạm một cái vào ly của Hoa Sùng.

Hoa Sùng không muốn uống rượu nữa, đuổi: “Đi đi đi, anh kiếm Lão Trần uống đi.”

“Bữa nay tôi muốn uống với cậu mà!” Hàn Cừ càng bám dai như đỉa đói: “Kể anh nghe xem, cậu với em trai hacker kia phá án thế nào.”

“Người ta không phải là hacker.” Hoa Sùng nói: “Anh nói chuyện y như nhà quê ấy.”


Liễu Chí Tần vừa trốn được khỏi bọn Khúc Trị, cầm một bình trà bạc hà lớn đi tới, muốn đi tìm thịt nướng ăn cho no bụng thì vừa vặn nghe Hoa Sùng nói tới “nhà quê”.

Hoa Sùng uống đã hơi ngà say, thấy cậu đến, lập tức vẫy tay rối rít, “A, anh Tiểu Liễu, lại đây ngồi, tôi nướng lưỡi bò cho cậu.”

Liễu Chí Tần đặt bình trà bạc hà xuống bàn, khách khí nhìn Hàn Cừ cười cười, “Đội trưởng Hàn.”

Hàn Cừ tạm thời buông tha Hoa Sùng, giơ ly rượu lên: “Em trai làm một ly không?”

“Uống cái gì mà uống?” Hoa Sùng càu nhàu, thò tay bỏ miếng lưỡi bò chấm tương vào chén Liễu Chí Tần: “Ăn trước đã.”

“Ơ hay, Hoa Hoa chú mày thật quá đáng!” Hàn Cừ nói: “Anh muốn uống với cậu thì cậu muốn ăn thịt. Anh muốn uống với em trai hacker thì cậu cũng bắt người ta ăn thịt. Ngoài ăn thịt thì cậu không muốn làm gì khác hả?”

Liễu Chí Tần rất muốn sửa lại: tôi không phải em trai hacker.

“Có chứ, ai nói không có.” Hoa Sùng tiếp tục mân mê nướng thịt trên lò. Lúc này trên vỉ đang nướng thịt heo ướp cay, tỏi vàng ớt đỏ băm nhuyễn ướp đều lên mặt thịt. Đầu bếp tay nghề rất khá, cắt rau cũng đẹp, cắt thịt thì mỏng te như cánh ve nên rất nhanh chín. Anh tập trung trở mặt thịt cho chín đều rồi gắp xuống, một nửa ném vào chén mình, một nửa ném vào chén Liễu Chí Tần, xong xuôi mới trả lời Hàn Cừ: “Muốn anh đi uống rượu với lão Trần.”

Liễu Chí Tần nhìn cái chén đầy thịt, khoé mắt giật giật.

Hàn Cừ cáu kỉnh đánh một phát lên lưng Hoa Sùng: ” Lão Trần thì Lão Trần, ăn cho no chết luôn đi đồ vô lương tâm.”

Hoa Sùng đang nhai thịt đầy mồm, bị đánh một cái suýt phun hết ra ngoài, bụng mắng lão già độc ác, đánh anh em mà cứ như đánh tội phạm.

“Đau không?” Liễu Chí Tần thấy thế lập tức với tay lấy bình trà bạc hà rót cho anh một ly, tay trái vỗ trên lưng anh, giúp anh đỡ nghẹn.

“Chỉ có cậu là tốt.” Hoa Sùng vừa cầm ly trà bạc hà liền đưa lên miệng uống, lẩm bẩm nói: “Biết thương yêu đồng đội.”

Liễu Chí Tần khựng tay lại, ánh mắt chợt tối đi.

Hoa Sùng tiếp tục khảy thịt trên vỉ nướng, tay phải đẩy đẩy cái ly ở trên bàn, ý bảo còn muốn.

“Nước gì vậy? Uống ngon ghê.”

“Trà bạc hà.”

“Vậy à? Bạc hà nó ngọt ngọt thế à?”

“Có pha thêm mật ong.”

“Ồ ồ, cho tôi thêm một ly nữa với.”

Liễu Chí Tần rót đầy ly cho anh, ăn thịt heo ướp cay đã nguội, nhìn Hoa Sùng vừa nướng thịt vừa ngâm nga một bài gì trong cổ họng.

Mọi người chung quanh nhậu nhẹt vui vẻ, hai người họ ở góc này thì lại im lặng. Liễu Chí Tần nghe một lúc, hỏi: “Tổ trưởng Hoa, anh hát bài gì vậy?”

“Hát nhảm thôi mà.” Hoa Sùng bỏ miếng mực lớn vừa chín tới vào chén Liễu Chí Tần: “Ăn nè.”

Liễu Chí Tần đang định lấy đũa thì Hoa Sùng lại đổ hai ly rượu: “Mình cùng uống một ly đi.”

“Ừm.” Liễu Chí Tần cầm ly rượu nhìn vào mắt Hoa Sùng.

Đuôi mắt Hoa Sùng rũ xuống, đôi mắt vốn dĩ ngày thường đã có phần dịu dàng giờ uống rượu, đôi mắt ấy càng thêm mông lung, quyến rũ đến lạ kỳ.

Liễu Chí Tần chớp mắt, cảm thấy trái tim mình đang đập ngày càng nhanh.


“Hoan nghênh anh Tiểu Liễu gia nhập Đội điều tra tội phạm.” Hoa Sùng giương khóe môi, ý cười hiện lên trên gương mặt, nhưng vẫn không thấy sự dịu dàng mà vẫn mạnh mẽ mọi ngày: “Cạn ly!”

Chén rượu va vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Tổ trưởng Hoa.”

“Cảm ơn cái gì? Thêm ly nữa.” Hoa Sùng xua xua tay, lại rót đầy ly rượu: “Vụ án Mạnh Tiểu Cầm cậu góp công rất nhiều, tôi mời cậu một ly.”

Liễu Chí Tần cười lắc đầu: “Tổ trưởng Hoa, là anh chú ý tới bưu thiếp Bắc Mang Sơn, đây mới là điểm quan trọng.”

“Sao cũng được, uống hết rồi nói!”

Biết Hoa Sùng đã uống gần say rồi, Liễu Chí Tần cũng không đôi co với anh: “Được rồi, uống hết rồi nói.”

Một đám người quậy phá đến khi quán đóng cửa, Hoa Sùng ăn nhiều uống cũng nhiều, tuy chưa say đến mất ý thức nhưng tay chân không động đậy nổi nữa.

Trần Tranh và Khúc Trị tiễn mọi người an toàn lên xe hết rồi, trong quán chỉ còn lại có Liễu Chí Tần và Hoa Sùng.

“Tổ trưởng Hoa, Lão Hoa?” Khúc Trị ngồi xổm trước mặt Hoa Sùng, lắc lắc hai tay rồi hồ hởi thông báo với Trần Tranh: “Lão Hoa lại xỉn quắc cần câu rồi.”

“Nữa hả.” Trần Tranh nhìn Liễu Chí Tần: “Nhà Tiểu Liễu ở đâu?”

“Khu Họa Cảnh ạ.” Liễu Chí Tần nói: “Để em kêu taxi về với Tổ trưởng Hoa.”

“Hai người ở chung tiểu khu à!?” Khúc Trị ngạc nhiên nói: “Đệt, duyên số gì đây!”

Liễu Chí Tần cười khẽ, không đáp.

(cố tình chứ duyên số gì tầm này)

“Tôi định chở hai cậu về nhưng nếu cậu muốn gọi xe thì tôi cũng không ép.” Trần Tranh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoa Sùng, rồi nói tiếp với Liễu Chí Tần: “Hoa Nhi đành làm phiền cậu rồi. Nếu cậu ta không tìm thấy chìa khóa thì cậu tìm giúp.”

(Đội trưởng Trần thoát đc một kiếp bóng đèn to tướng)

“Vâng, em biết rồi.”

Đang nói thì một chiếc xe ngừng ở ven đường, Liễu Chí Tần đỡ Hoa Sùng ngồi vào ghế sau, quay người nói: “Đội trưởng Trần, Tổ phó Khúc, bọn em đi trước.”

“Đi đường cẩn thận.” Trần Tranh giơ giơ tay chào.

Hoa Sùng vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, nghiêng người dựa đầu vào cửa kính xe.

Thấy tư thế kia không thoải mái, Liễu Chí Tần muốn kéo anh lại, nhưng cánh tay vươn ra rồi lại cảm thấy có hơi đường đột. Nhưng Hoa Sùng dựa đầu lên cửa kính cũng tự thấy đau, anh xoa xoa thái dương rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Bà mẹ, đau quá……”

“Tổ trưởng Hoa.”

“Hở?”

“Ngồi xích vào đây một chút.”

Hoa Sùng cũng chẳng thấy ngại, lúc dịch người qua còn tiện thể ngả đầu lên vai Liễu Chí Tần, lại cựa quậy một lát tìm tư thế thoải mái, không lâu sau thì im lặng, mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đặn.

Ngủ rồi.

Liễu Chí Tần cúi đầu nhìn anh, hầu kết khẽ động.

Lông mi Hoa Sùng dài hơn đàn ông bình thường rất nhiều, ngày thường hàng mi dày che rợp đôi mắt sâu, lúc này hai mắt nhắm lại, hàng lông mi kia tựa như một cây quạt nhỏ lả lướt xòe ra, đẹp đẽ mê người.

Liễu Chí Tần nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi, lòng bàn tay bàn chân nóng lên từng đợt, một luồng nhiệt nóng không biết từ đâu trồi lên râm ran khắp cơ thể.

Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, hé môi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Mấy ngày trước cậu từng hỏi Hoa Sùng vì sao muốn từ Đội Cảnh sát Đặc nhiệm chuyển sang làm Cảnh sát hình sự, tuy đều là cảnh sát, nhưng công việc không giống nhau, nếu không quen sẽ rất khó khăn.

Hoa Sùng không trả lời ngay, im lặng một lúc mới nói: “Mấy năm trước tỉnh điều động Cảnh sát Đặc nhiệm ưu tú đi Tây Bắc chi viện chống khủng bố, tôi đi suốt hai năm, lúc trở về thì không muốn làm Cảnh sát Đặc nhiệm nữa.”

“Sao thế?”


“Ở Tây Bắc khổ cực, mỗi ngày súng vác trên vai, đạn lên nòng, tới lúc trở về thì lâu lâu đi tập trận, không thì cũng là nhận nhiệm vụ bảo vệ hội nghị linh tinh, cảm giác cả ngày ăn không ngồi rồi, tôi không chịu được.”

Hoa Sùng nói rất hợp lý, nhưng Liễu Chí Tần cảm thấy anh đang nói dối.

Ở Tây Bắc hai năm, chỉ mỗi hai chữ “khổ cực” không thể tóm gọn.

Hoa Sùng không muốn tiếp tục câu chuyện này, anh nói thêm vài câu thì đổi đề tài.

Liễu Chí Tần không hỏi tiếp được, chỉ đành nuốt lại vào những câu hỏi sau đó.

Lúc này Hoa Sùng đang uống say, nửa tỉnh nửa mơ, Liễu Chí Tần do dự hồi lâu, rồi gọi: “Tổ trưởng Hoa, Tổ trưởng Hoa.”

Hoa Sùng chau mày, “Sao?”

Liễu Chí Tần muốn hỏi lại câu cũ: “Tổ trưởng Hoa, anh trả lời tôi nghe cái này nha.”

“Ừ? Cái gì?”

“Sao muốn làm Cảnh sát hình sự? Anh xuất thân từ Cảnh sát Đặc nhiệm, ở chi đội Cảnh sát Đặc nhiệm không phải sẽ tốt hơn sao?”

Trong xe chìm vào sự im lặng kì dị, nửa phút sau, Hoa Sùng mới nhẹ giọng nói: “Tôi muốn phá một vụ án.”

“Phá án?”

“…… Tôi muốn tìm được kẻ chủ mưu.”

Liễu Chí Tần căng thẳng, “Chủ mưu việc gì?”

Hoa Sùng nhắm nghiền hai mắt lắc lắc đầu, lại lần nữa dựa vào đầu vai cậu, ngủ say hoàn toàn.

Liễu Chí Tần nhìn đăm đăm lên sườn mặt Hoa Sùng, một lúc lâu sau cậu thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường đủ mọi sắc màu phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm.

Anh muốn tìm kẻ chủ mưu nào?

Có liên quan gì với sự kiện năm năm trước sao?

Anh đã biết những gì? Có bao nhiêu người tham gia?

Anh….

Đến tột cùng anh có dính líu hay không?

Ánh mắt Liễu Chí Tần tối lại, cậu đưa tay xoa xoa ấn đường. (giữa hai chân mày)

Bàn tay bóng đêm bao phủ lên mọi vật, làm mặt đất vốn rực rỡ giờ chỉ thấy được một màu đen khô cằn.

Xe dừng ở ngoài khu Họa Cảnh, Liễu Chí Tần mở mắt ra, nhìn sang Hoa Sùng thấy anh đã tỉnh.

Cậu hơi ngạc nhiên: “Tôi còn định kêu anh.”

Hoa Sùng duỗi cái eo lười, mở cửa xe: “Gãy vai chưa?”

Liễu Chí Tần xoa xoa vai phải: “Còn dùng được.”

“Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, phá án này xong chắc tạm thời sẽ không có án nào chuyển tới Tổ Trọng Án đâu.” Hoa Sùng ngáp một cái, xoa xoa thái dương, nói: “Hay là ngày mai mình đi chợ hoa chim cá cảnh đi. Lần trước tôi nhớ cậu nói muốn đi mua cây, vừa lúc cây nhà tôi héo hết rồi, cũng muốn mua lại vài chậu mới.”

Liễu Chí Tần mỉm cười: “Anh làm chết cây rồi.”

“Làm cảnh sát vất vả mà.”

“Vất vả cũng không thể làm chết cây.”

“Vậy cậu có đi hay không?”

Liễu Chí Tần đi theo Hoa Sùng vào trong tiểu khu: “Anh rủ tôi đi dĩ nhiên tôi phải đi chứ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.