Đọc truyện Tâm Độc – Chương 36: Hồng nhan (kết)
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
Kết.
Đêm ngày 13 tháng 3, sau khi Khâu Đại Khuê gấp thuyền giấy cho Khâu Vi Vi, thì cảm thấy rất mỏi mệt nên tắt đèn đi ngủ sớm. Còn cô bé Khâu Vi Vi vì quá thích thú với thuyền buồm giấy nên nôn nao không ngủ được.
Khuya đó con bé rón rén tụt xuống giường, nương theo ánh đèn đường bên ngoài hắt vào, cầm thuyền giấy lên ngắm.
Khâu Đại Khuê không phải là người khéo tay, cũng không phải là một người cha tận tâm, nhưng thuyền giấy này là do ông ta tự tay làm nên Vi Vi rất yêu quý.
Ngày mai phải nộp thuyền giấy cho giáo viên rồi, các bạn nam trong lớp nghịch lắm, lỡ như mấy bạn ấy phá hư thuyền giấy thì làm sao bây giờ?
Khâu Vi Vi lo lắng suy nghĩ, chân mày nhíu chặt.
Vài phút sau con bé nhoẻn miệng cười.
Tết Âm lịch năm nay, ông nội Khâu Quốc Dũng dẫn con bé đến trung tâm thành phố mua một cái iPad.
Từ lúc thấy bạn Lưu Phong cùng lớp có một cái iPad, có thể chơi trò chơi xem phim hoạt hình, con bé đã luôn ao ước mình cũng có một cái.
Nhưng nó không dám đòi Khâu Đại Khuê mua cho. Nó biết nhà mình không giàu có.
Nhưng có một ngày ông nội tính khí thất thường đột nhiên hỏi nó: “Sắp Tết rồi, Vi Vi muốn quà Tết là gì nào?”
“iPad!” Nó buột miệng thốt ra.
“Ai bát? Đó là cái gì?” Khâu Quốc Dũng hỏi.
Thế là nó líu ríu giải thích, rồi còn nói cái đó mắc tiền lắm không nhất thiết phải mua bằng được đâu.
Nhưng Khâu Quốc Dũng vậy mà lại thật sự mua cho nó.
Cầm iPad trên tay, Khâu Vi Vi vui lắm. Khâu Quốc Dũng cũng rất vui vẻ ngồi chơi với con bé cả buổi trưa, một lúc sau chán, ông nội đứng lên đi làm việc khác, không quên dọa nó sẽ bị đánh nhừ tử nếu làm mất iPad.
“Dạ không đâu, Vi Vi sẽ giữ kỹ.” Con bé nói: “Cảm ơn ông nội!”
Trong phòng tối đen như mực, Khâu Vi Vi lấy iPad từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị chụp thuyền buồm, như vậy thì ngày mai nếu mấy đứa con trai nghịch hỏng thì nó vẫn còn hình để nhìn.
Nhưng mà vì trong nhà quá tối, đèn đường bên ngoài cũng không thể chiếu sáng đến trong phòng nên hình chụp rất tối, không nhìn ra gì cả.
Khâu Vi Vi không dám bật đèn, sợ đánh thức ông nội. Ông nội tính cách thất thường, bình thường thì không có gì, nhưng mỗi lần lên cơn ông sẽ đánh người đó.
Do dự một lát lâu, con bé thay quần áo, lấy thuyền buồm giấy và iPad nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Con bé muốn tới ngõ nhỏ đối diện nhà chụp hình thuyền buồm nhờ ánh sáng từ đèn đường.
Đêm đã rất khuya, nhà nào cũng tắt đèn đi ngủ trên đường không có người qua lại. Nhưng Khâu Vi Vi từ nhỏ lớn lên ở nơi này nên chẳng hề sợ hãi, trước kia còn trốn nhà ra ngoài ngắm sao.
Con bé ngồi xổm một góc đường, từ chỗ này có thể nhìn thấy cửa nhà. Thật ra chỗ nó ngồi cũng chẳng sáng hơn bao nhiêu, nhưng so với trong nhà thì khá hơn nhiều. Quan trọng nhất là nơi này khuất, có thể trốn được, sẽ không bị ba và ông nội phát hiện.
Con bé nghĩ mình chỉ cần chụp vội vài tấm rồi sẽ nhanh chóng vào nhà.
Một tấm, hai tấm, ba tấm……
Chụp tới hơn mười tấm, Khâu Vi Vi mới hài lòng.
Ảnh chụp thuyền buồm giấy như cất cánh tung bay trong gió, bay về phía bầu trời rộng lớn.
Hiện giờ, số ảnh đó sau khi trải qua chỉnh sửa kỹ thuật đang nằm ngay ngắn trên màn hình máy tính Tổ Trọng Án.
Ảnh chụp vô tình lọt vào một người phụ nữ đang lén lút giấu cây búa vào thùng dụng cụ bên ngoài nhà họ Khâu. Tuy ảnh chụp rất mờ, khó thấy rõ khuôn mặt, nhưng qua xử lí, khuôn mặt và động tác cầm búa của cô ta hiện rõ mồn một.
Đúng là Mạnh Tiểu Cầm!
Vừa nhìn đến ảnh chụp, gương mặt Mạnh Tiểu Cầm lập tức trắng bệch như tờ giấy. Sự ương ngạnh trong mắt giờ đây đã không còn, cả người giống mất đi cây cột chống đỡ cuối cùng, nhanh chóng sụp đổ.
Khúc Trị và Viên Hạo nhìn chằm chằm cô ta trong phòng thẩm vấn: “Mạnh Tiểu Cầm, nhận tội đi.”
Bả vai Mạnh Tiểu Cầm run lên, trong cổ họng phát ra những âm thanh kì lạ, khóe môi không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới khó khăn ngẩng đầu, giọng khàn đi: “Là tôi…… Là tôi làm.”
“Đối với cô ta, chuyện chúng ta tìm được bưu thiếp là lần “không nghĩ đến” đầu tiên. Trong kế hoạch phạm tội của mình, cô ta nghiễm nhiên xem tấm bưu thiếp đã không còn tồn tại. Cô ta không nghĩ tới Đường Tô còn giữ tấm bưu thiếp đó, nên khi nhìn thấy nó đã thật sự khiếp sợ, không thể che giấu được. Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, ngay lập tức bắt đầu diễn kịch, cố ý phủi sạch quan hệ.” Liễu Chí Tần đứng bên ngoài phòng thẩm vấn quan sát, “Tôi khôi phục lại dữ liệu đã xóa trên mạng của cô ta, đây là lần thứ hai cô ta “không nghĩ đến”, nhưng vẫn muốn chối tội.”
“Nhưng lần này, bằng chứng xác thực làm cô ta không thể không thừa nhận.” Hoa Sùng tiếp lời.
Mạnh Tiểu Cầm rầu rĩ cười: “Trước khi tôi khai ra, mong các anh trả lời giúp tôi một câu hỏi.”
Khúc Trị: “Được.”
“Các anh tìm được tấm bưu thiếp tôi gửi Đường Tô ở đâu? Nếu không có tấm bưu thiếp này……”
“Cô ta còn rối rắm vấn đề này.” Hoa Sùng nói.
“Đương nhiên.” Liễu Chí Tần nói: “Đây chính là manh mối mấu chốt để bắt được cô ta.”
“Chúng tôi tìm thấy ở nhà Đường Tô.” Viên Hạo nói: “Từ chất liệu giấy, loại mực và cách in ấn thì tìm được tiệm chế tác bưu thiếp, giám định nét chữ cũng biết là thuộc về cô.”
Mạnh Tiểu Cầm mệt mỏi lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Chuyện sau đó không quan trọng, một khi các anh có tấm bưu thiếp này thì chắc chắn tìm được tôi. Tôi chỉ muốn biết là tại sao các anh lại chú ý đến nó ngay từ đầu?”
Khúc Trị khó hiểu: “Điều tra hiện trường là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Mạnh Tiểu Cầm chống trán, gần như tự nói: “Tại sao…… cô ta còn giữ tấm bưu thiếp này? Giữ làm gì……”
“Tôi vào trong đó.” Hoa Sùng nói.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Mạnh Tiểu Cầm còn đang lẩm bẩm, như không thể tin nổi là chỉ vì tấm bưu thiếp này cô ta đã bị bắt.
Hoa Sùng kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn thẳng cô ta: “Mạnh Tiểu Cầm.”
“Vâng?” Mạnh Tiểu Cầm ngẩng đầu, trên gương mặt hiện đầy sự mờ mịt cùng tuyệt vọng cùng cực.
“Đường Tô lồng tấm bưu thiếp này vào khung ảnh, đặt ở trên bàn làm việc.” Hoa Sùng nói: “Tuy rằng giờ đã không thể hỏi cô ấy vì sao nữa rồi, nhưng tôi đoán, cô ấy rất quý trọng tấm bưu thiếp này cũng như quý trọng tình bạn giữa hai người.”
Đồng tử Mạnh Tiểu Cầm lập tức co rút, cả cơ thể đang ngồi yên trên ghế lại bắt đầu kịch liệt phát run.
“Sao lại như thế được!” Cô ta run giọng nói: “Anh đừng lừa tôi!”
“Nếu không sao tôi tìm được nó? Nếu không sao tôi lại cảm thấy nghi ngờ mà điều tra?”
“Không thể! Tuyệt đối không thể! Không phải sự thật!” Mạnh Tiểu Cầm bắt lấy cạnh bàn, phong độ và khí khái ngày xưa giờ đã biến mất.
Hoa Sùng tựa như nhìn thấy hình ảnh người mẹ suồng sã của Mạnh Tiểu Cầm trên người cô ta. Cô ta hận gia đình mình, hận mẹ của mình. Vậy mà giờ đây, cô ta còn thấp kém hơn cả bà ta nữa.
Khúc Trị không muốn ở lại nghe động cơ gây án của hung thủ, đối với cậu, chỉ cần lời thừa nhận và chứng cứ phạm tội là đủ, động cơ gây án cũng chỉ là để ngụy biện cho hành vi độc ác của mình. Phạm tội vẫn là phạm tội, không thể vì thương cảm mà thông cảm với hung thủ. Người bị hại chẳng lẽ không chết thảm sao?
Cậu rời khỏi phòng thẩm vấn, để lại Hoa Sùng vẫn ngồi như cũ nghe Mạnh Tiểu Cầm kể về cuộc đời mình.
Nhà họ Mạnh rất nghèo, nhưng bần cùng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là vì nghèo hèn mà sinh ra thất học, ích kỷ, ti tiện và hèn mọn.
Mạnh Tiểu Cầm là con đầu nhà họ Mạnh, nhưng vì là con gái nên ngay từ lúc sinh ra đã không được Trần Xảo yêu thương. Mạnh Cường và Trần Xảo đều là công nhân xưởng len đường Đạo Kiều, mỗi ngày đi làm tám tiếng, nghỉ hai tiếng, về nhà thì ăn không ngồi rồi, không có chí tiến thủ.
Sau đó xưởng len phá sản, nhà họ không có nguồn thu nhập nào, lúc đó Trần Xảo sinh đứa con trai thứ hai là Mạnh Tuấn Huy ra, nên Mạnh Tiểu Cầm là người thừa trong nhà. Mạnh Cường và Trần Xảo chỉ biết ở xưởng len ăn no chờ chết mười mấy năm, không biết làm gì, lười biếng và ngu xuẩn, nên không tìm được công việc mới. Để kiếm cơm, Mạnh Cường bắt đầu nhận mấy công việc vặt tay chân, còn Trần Xảo ở nhà chăm con.
Mạnh Tiểu Cầm khi còn nhỏ rất ít khi được ăn thịt vì đó đều là của Mạnh Tuấn Huy. Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc bé có một bữa ăn thấy em trai gặm xương sườn, cô lí nhí xin Trần Xảo cho mình một miếng. Trần Xảo bươi bươi trong chén nửa ngày mới tìm ra một miếng sườn nhỏ ít thịt.
Mắt cô toả sáng, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà còn chưa kịp nhận miếng xương thì Mạnh Tuấn Huy đột nhiên lấy mất, “Mẹ, con ăn chưa no mà!”
Trần Xảo lập tức nói: “Ngoan ngoan, con ăn đi, ăn đi. Không đủ thì lần sau mẹ làm nhiều hơn.”
Mạnh Tiểu Cầm tủi thân “A” một tiếng, nước mắt như chực trào ra.
Trần Xảo khó chịu nhìn cô ta: “A cái gì? Không thấy em trai mày ăn chưa no sao?”
Mạnh Tuấn Huy đắc ý gặm xương sườn, còn tiện tay gắp miếng xương nhả ra ở trên bàn bỏ vào chén Mạnh Tiểu Cầm: “Chị ăn cái này nè.”
Mạnh Tiểu Cầm lắc đầu nguầy nguậy.
Cô muốn ăn thịt, không phải ăn xương người ta nhả ra.
Cô không phải là chó!
Trần Xảo bực bội nói: “Ăn đi! Mày còn chê đồ ăn của em mày nữa hả? Em mày sạch sẽ, xương nó ăn qua mày không thể ăn?”
Dạ dày Mạnh Tiểu Cầm nổi cơn buồn nôn, chạy ra ngoài cửa liên tục nôn khan.
Khi đó cô còn chưa đến mười tuổi, hận thù đã trở thành bóng ma trong lòng cô. Cô ta hận Mạnh Tuấn Huy, hận cả Trần Xảo.
Nhưng bọn họ lại là người nhà của cô.
Sau đó, vào một mùa hè nóng bức, Mạnh Tiểu Cầm và Mạnh Tuấn Huy đến bờ sông bơi lội. Mạnh Tiểu Cầm bơi không tốt, Mạnh Tuấn Huy cứu sống cô ta, sau đó sặc nước phải vào bệnh viện.
Vậy là từ đó Mạnh Tiểu Cầm có thêm một gánh nặng, phải cõng trên vai tương lai bản thân và cả Mạnh Tuấn Huy.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích của Mạnh Tiểu Cầm đã rất tốt. Khi đậu được đại học ở phía Bắc kia, cô ta đã từng nghĩ tri thức có thể thay đổi vận mệnh. Chỉ cần cô ta không ngừng nỗ lực thì sẽ có một ngày cô sẽ thoát khỏi sự bần hàn nơi Đạo Kiều, sống cuộc đời như bao người khác.
Nhưng hiện thực lại tát vào mặt Mạnh Tiểu Cầm thật đau đớn.
Nguyên do là gia đình cản bước chân của cô ta, Mạnh Tiểu Cầm chưa bao giờ dám mạo hiểm, bởi vì một khi thất bại chỉ còn hai bàn tay trắng. Cô ta phát hiện mình khác với các bạn cùng lớp, người khác không chỉ ưu tú về thành tích học tập, mà thứ duy nhất cô ta ưu tú, chỉ có thành tích.
Năm ba đại học, thành tích không còn là chỉ tiêu duy nhất so sánh giữa mọi người. Có rất nhiều bạn học của cô ta bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, hoặc là ra ngoài làm thêm. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình mình, cô ta không dám mạo hiểm. Bạn bè cho rằng Mạnh Tiểu Cầm nhút nhát, nhưng cô ta cũng không muốn giải thích nhiều về hoàn cảnh gia đình mình.
Người ở trong hoàn cảnh bần cùng sẽ không dám mạo hiểm, không dám gây chuyện, thậm chí không dám phạm sai lầm.
Khi còn nhỏ, Mạnh Cường bắt Mạnh Tiểu Cầm quỳ suốt đêm ngoài cửa bởi vì cô không tắt đèn khi ra khỏi phòng. Lý do chỉ là “Mày không tắt điện, lỡ cháy nhà thì sao? Cả nhà chỉ có căn nhà này, cháy rồi lấy gì mà ở!?”
Cô đã từng kể với các bạn cùng phòng chuyện này, họ hết sức ngạc nhiên.
“Giỡn hoài? Sao có thể có chuyện này?”
“Ba mẹ mình chả bao giờ lo chuyện công tắc đèn cả.”
“Công tắc nguồn điện cũng quan trọng, nhưng không đến mức phải quỳ cả một đêm. Tiểu Cầm, cậu có nói quá không.”
Những điều như thế các bạn sống trong giàu sang từ nhỏ sao có thể hiểu được.
Giống như cô không thể nào có thể phóng khoáng như họ được.
Bần cùng đã ở trong máu, như một căn bệnh nan y, không phải thi đậu đại học là hết.
Tri thức đã đang và sẽ thay đổi vận mệnh rất nhiều người, nhưng với Mạnh Tiểu Cầm, tri thức chỉ làm cô thêm tuyệt vọng.
Nếu như chưa bao giờ được gọi là “cô gái tài năng”, chưa từng phấn đấu vươn lên, cũng như chưa từng tiếp xúc với bọn nhà giàu đó, nếu cứ ru rú cả đời tại đường Đạo Kiều, có lẽ Mạnh Tiểu Cầm cũng không tuyệt vọng đến như vậy. Xung quanh cô ta sẽ toàn những người nghèo hèn, những người rất hiểu về sự nghèo hèn của gia đình. Không có khác biệt giai cấp, không có cảm giác ngột ngạt như rơi xuống vực thẳm. Lúc đó cô ta sẽ như một con ếch ngồi đáy giếng, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một vòm trời nho nhỏ, và cho rằng bầu trời chỉ nhỏ có thế thôi.
Nhưng Mạnh Tiểu Cầm biết, bầu trời không nhỏ như vậy.
Vì thế cô ta muốn ra bên ngoài tìm hiểu, chỉ cần một lần là đủ.
Từng bước một, cô ta cố sống cố chết bò lên trên. Rồi cũng đến một ngày, Mạnh Tiểu Cầm từ đáy giếng ẩm ướt nhỏ bé bò tới miệng giếng.
Bầu trời rộng lớn mở ra trước mắt. Trời xanh mây trắng và những cánh chim tung bay. Mạnh Tiểu Cầm cũng tưởng tượng mình là chim bay.
Cô ta tự động viên bản thân, mình đã bò lên được miệng giếng rồi, giờ hãy cố gắng nỗ lực để bay lên bầu trời đi.
Cô ta cố gắng nhảy lên cao, từ trên cao nhìn xuống thấy đất trời mênh mông.
Nhưng Mạnh Tiểu Cầm đã quên, những con chim đó có cánh mà thỏa sức bay lượn, hưởng thụ bầu trời xinh đẹp này, không phải là do nỗ lực của bản thân, mà là bởi vì từ lúc lọt lòng đã được ban cho một đôi cánh.
Còn cô ta mãi mãi không thể có đôi cánh đó.
Cô khác với bạn học, giống như ếch ngồi đáy giếng khác với chim bay. Vì không có cánh, lúc bay lên cao chỉ vỏn vẹn vài giây, sau đó sẽ rơi xuống rất, ngã xuống đáy giếng, thương tích đầy mình.
Một chuyến “Ngao du trên cao” này đã đánh tan sự mơ mộng hão huyền của Mạnh Tiểu Cầm, “không có cánh thì đừng mơ tưởng làm chim bay bổng.”
Năm tư đại học, Trần Xảo hối Mạnh Tiểu Cầm về Lạc Thành. Cô biết bọn họ sợ “cây rụng tiền” bỏ chạy.
Trần Xảo nói không ngừng trong điện thoại: “Cha mẹ nuôi mày lớn thế này đâu dễ gì? Mày tốt nghiệp rồi thì về nhà đi, tìm việc gì ở Lạc Thành, thuận tiện chăm sóc em trai……”
Bốn năm đại học trôi qua với Mạnh Tiểu Cầm mà nói không tốt lắm, quan hệ với bạn bè không tồi, nhưng cô ta luôn tự ti không dám đối mặt với đám bạn học ưu tú vừa sinh ra đã hơn mình về mọi mặt. Nên sau khi tốt nghiệp, cô ta về Lạc Thành như chạy nạn. Những người giàu có, ung dung đó như đâm vào nỗi đau của cô.
Mạnh Tiểu Cầm tìm được công việc ở khách sạn B.X.F, lương bổng không tồi. Trần Xảo và Mạnh Cường muốn bóc lột đến cùng cực, còn Mạnh Tuấn Huy thì như một cây đèn lúc nào cũng cạn dầu. Nhưng khi đó cô ta vẫn còn một chút lạc quan, lén gia đình để dành một số tiền riêng, dự định đến kì nghỉ đông đi du lịch Bắc Mang Sơn.
Bắc Mang Sơn là nơi mà Mạnh Tiểu Cầm luôn muốn đến. Lúc còn đi học cô ta thích lịch sử, đọc rất nhiều sách về danh nhân lịch sử, nên rất hứng thú với vùng đất “phong thủy linh địa” này.
Thật ra cô ta cũng muốn đi tới những nơi khác nữa như Tây Tạng, Nội Mông, Đông Bắc, thậm chí là nước ngoài. Mạnh Tiểu Cầm theo dõi rất nhiều hot blogger du lịch trên Weibo, nhìn nhìn ảnh chụp và những chia sẻ về hành trình, cô ta rất thích thú. Nhưng đi đến những nơi đó cần rất nhiều tiền, cô để dành không đủ.
Vì thế lần đầu tiên đi du lịch, Mạnh Tiểu Cầm chọn Bắc Mang Sơn vì là nơi còn chưa thu phí tham quan.
Cô ta đi đến đâu chụp ảnh đến đấy, ở lại trấn Đầu Sơn dưới chân Bắc Mang Sơn mấy ngày.
Đó là khoảng thời gian vui sướng nhất đời Mạnh Tiểu Cầm.
Trấn Đầu Sơn mở một xưởng in nhỏ, có thể tự làm bưu thiếp, cô ta bèn đến tiệm in mười tấm, muốn gửi đến bạn bè trên Weibo.
Internet là một nơi thú vị, ở đó cô ta có thể giấu đi sự nghèo khổ, có thể nói chuyện với nhiều người nhưng không ai biết hoàn cảnh thật sự của mình, chỉ cần vài câu là có thể thành bạn bè.
“Hải Triều Sậu Thệ” là người bạn trên weibo Mạnh Tiểu Cầm hay nói chuyện nhiều nhất. Cô gái kia tự xưng là Tô Tô, cũng yêu thích lịch sử và du lịch. Cô ta thường xuyên vào Weibo “Hải Triều Sậu Thệ” xem, biết cô gái này đã đi rất nhiều nơi, vừa hâm mộ lại vừa nể phục.
Lúc đó, sự hâm mộ thuần túy còn chưa méo mó thành đố kị.
Biết được Mạnh Tiểu Cầm muốn đi Bắc Mang Sơn, Tô Tô nói: “Thật hâm mộ cậu đó! Tôi vẫn luôn muốn đi Bắc Mang Sơn, nhưng chưa có cơ hội. Cậu nhớ chụp thật nhiều hình rồi gửi bưu thiếp cho tôi nha!”
Có người nhờ vả, có người quan tâm, làm Mạnh Tiểu Cầm cảm thấy vui vẻ rất nhiều.
Năm đó, trào lưu gửi bưu thiếp rất thịnh hành. Mạnh Tiểu Cầm bắt chước người khác, chụp ảnh đăng Weibo, nói mọi người gửi địa chỉ cho mình.
Tô Tô là người đầu tiên trả lời, rất háo hức và mong đợi bưu thiếp của cô ta. Và từ đó cô ta mới biết, Tô Tô sống cùng thành phố với mình.
Nhưng khi nhìn thấy thấy địa chỉ, Mạnh Tiểu Cầm bỗng thấy hụt hẫng.
Cô ta không nghĩ tới Tô Tô ở tại khu biệt thự xa hoa nhất Lạc Thành.
Mà cô ta thì……
Cảm giác chênh lệch giàu nghèo lại xuất hiện, Mạnh Tiểu Cầm cố gắng tự nhủ với bản thân đừng để ý đến. Nhưng sau đó Tô Tô hỏi địa chỉ của cô ta, nói lần sau sẽ gửi bưu thiếp cho làm cô ta không thể nào ngừng để ý đến chuyện đó được.
Chỉ là bạn bè trên mạng thôi là được rồi.
Mạnh Tiểu Cầm tự ti không dám gặp mặt Đường Tô ngoài đời.
Đi du lịch về Mạnh Tiểu Cầm nghĩ mình sẽ có cơ hội đi tiếp, nhưng Trần Xảo lại nổi trận lôi đình, nói cô ta chỉ biết phung phí tiêu xài, mặc kệ người nhà chết sống ra sao.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kia tan tành như một giấc mộng, hiện thực tàn nhẫn vẫn cứ như tảng đá đè nặng lên ngực đến không thở nổi.
Vì để kiếm tiền đủ cho cả bốn cái miệng ăn, Mạnh Tiểu Cầm phải làm việc và tăng ca sống dở chết dở, buổi tối về đến nhà còn phải giặt quần áo cho Mạnh Tuấn Huy.
Thời gian rảnh không còn, tần suất lên mạng ngày càng ít, càng không có thời gian đọc sách lịch sử doanh nhân, chỉ lướt Weibo trước khi đi ngủ xem mọi người trong friendlist đăng hình phong cảnh, địa điểm du lịch khắp nơi.
Lúc đầu Mạnh Tiểu Cầm còn bình thản xem. nhưng dần dần nhìn người khác vô tư đi du lịch, còn mình thì cứ vùng vẫy trong vũng bùn mang tên “người nhà”, chỉ sử dụng hai ngàn đồng để đi du lịch mà bị Trần Xảo gọi là “lòng lang dạ sói”.
Những bức ảnh đẹp long lanh nối đuôi nhau trên Weibo lúc đầu tỏa hào quang chói mắt, rồi lại biến thành con dao sắc lẻm đâm xuyên vào lòng cô ta.
Mạnh Tiểu Cầm không dám nhìn nhưng cũng vẫn tiếp tục nhìn.
Trong số những người bạn trên Weibo cô ta để ý nhất là Đường Tô.
Cô gái này sống chung một thành phố, tuổi xấp xỉ. Bố mẹ cô ta có chức có quyền, ở trong một biệt thự xa hoa, mà cô ấy cũng ở một mình trong một biệt thự xa hoa khác.
Mạnh Tiểu Cầm hâm mộ người ta đến chết đi được.
Một năm đó, Đường Tô bắt đầu thường xuyên du lịch nước ngoài, trên Weibo cũng đăng mỗi cảnh ở ngoại quốc.
Cô ta càng xem càng khó chịu, đến khi không chịu nổi nữa thì buông điện thoại, thao thức suốt đêm.
Vô số lần Mạnh Tiểu Cầm tự hỏi chính mình, tại sao vậy?
Tại sao con nhỏ đó vừa đẻ ra đã giàu có, tôi lại sinh ra ở cái gia đình rách nát này?
Có một lần, Đường Tô vừa du lịch ở Pháp về, chụp một đống đồ trang điểm xa hoa đăng lên Weibo, hỏi địa chỉ mọi người, còn tag Mạnh Tiểu Cầm vào, nói mấy người kia thì không để lại địa chỉ cũng được nhưng cô ta nhất định phải để.
“Cần Cần, cậu tặng tôi bưu thiếp, còn tôi không có gì để tặng lại, mấy món quà nhỏ này cậu chọn thoải mái, tôi sẽ gửi cho cậu!”
Hôm đó, Mạnh Tiểu Cầm phạm lỗi ở chỗ làm, phải xin lỗi khách hàng, về nhà lại bị Trần Xảo chửi mắng, còn phải giặt quần lót để mấy ngày của Mạnh Tuấn Huy. Đến lúc mệt mỏi cùng cực nằm ở trên giường, mở Weibo liền thấy tin báo của Đường Tô.
Bài đăng trên Weibo là từ sáng, có rất nhiều người vào bình luận.
Có người nói rằng: “Tô Tô hào phóng quá! Người ta gửi có một tấm bưu thiếp cho cô mà cô gửi đồ trang điểm tặng lại cho người ta! Mấy đồng lẻ với mấy ngàn vạn đồng khác nhau lận nha! Cô muốn bưu thiếp cảnh gì để tôi mua cho!”
Mạnh Tiểu Cầm cảm thấy bị sỉ nhục đến cực điểm, cô ta ném di động xuống, nằm ngủ ngay.
Internet đã từng là nơi Mạnh Tiểu Cầm lẩn tránh mọi người, nhưng giờ đã không còn nữa. Mạnh Tiểu Cầm không trả lời Đường Tô, càng không gửi địa chỉ, ngược lại chỉ bắt đầu xóa các bài đăng trên Weibo, xóa chú ý, xoá cho đến khi Weibo của mình thành một trang trắng bóc, rồi thề không bao giờ đăng nhập nữa.
Nhưng thật ra, Mạnh Tiểu Cầm vẫn thường xuyên xem Weibo của bạn bè, xem cuộc sống đẹp đẽ của họ, tựa như một người bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy, vô vọng ngước nhìn bầu trời đầy ánh sao sáng.
Không lâu sau đó, Đường Tô đổi laptop mà quên username với mật mã, mất Weibo trước kia.