Đọc truyện Tâm Độc – Chương 34: Hồng nhan (33)
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
33.
“Giám đốc thị trường của Châu Thịnh Thiên Thành?” Hoa Sùng nhìn chằm chằm màn hình: “Cô ấy là mục tiêu kế tiếp?”
“Khả năng rất cao.” Liễu Chí Tần gật đầu: “La Tương, 30 tuổi, thích đi du lịch, trên Weibo toàn là ảnh phong cảnh. Thời gian có hạn, tôi chỉ tra được cô ấy là con gái trùm bất động sản Vạn Kiều. Trung tâm thương mại Châu Thịnh Thiên Thành là của ông ấy, cho con gái vào chỉ là cái chức rỗng, không có thực quyền.”
“Độ tuổi, sở thích và điều kiện kinh tế giống y như Đường Tô và Từ Ngọc Kiều!”
“Đường Tô theo dõi La Tương nhưng La Tương thì không.” Liễu Chí Tần mở ra Weibo La Tương: “Nhìn xem, cô ấy có 30,000 người theo dõi, còn nhiều hơn cả Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, nội dung bài viết cũng phong phú. Tôi đoán thu nhập và thời gian rảnh của cô này còn hơn cả Đường Tô.”
“Cô ta cũng thích lịch sử?” Hoa Sùng di chuột xem, chân mày dần cau lại, “Không giống người thích lịch sử cho lắm.”
“Điểm này thì cô ấy không giống với Đường Tô và Từ Ngọc Kiều.” Liễu Chí Tần nói: “Cô ấy chỉ thích du lịch mà thôi.”
Hoa Sùng hớp một ngụm nước, im lặng rất lâu: “Nếu cô ấy là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, vậy chứng tỏ sau khi giết hai người thì tâm lý của hắn ngày càng vặn vẹo, thèm muốn khoái cảm khi giết hại người khác; điều kiện giết chóc ban đầu được nới lỏng và mục tiêu có hứng thú với lịch sử không còn là “điều kiện bắt buộc” của hắn nữa.”
“Còn có một khả năng khác.” Liễu Chí Tần bổ sung nói: “Cuộc sống tạo áp lực lên hung thủ. Áp lực càng lúc càng lớn, hắn dần dần không chịu nổi, cần phải giết hại ai đó để giảm bớt áp lực. Nhưng vì trong thời gian ngắn không tìm thấy ai khác, nên đã chọn La Tương dù cô ấy không giống với điều kiện mục tiêu.”
Hoa Sùng đấm một phát lên bàn, cau mày.
“Hung thủ nhìn trộm mục tiêu trên Weibo nhưng không dám dùng Weibo liên lạc. Trước mắt hung thủ chỉ có một cách dụ dỗ nạn nhân, là thông qua app “Hoa Hạ Niên Luân”. Mà La Tương không thích lịch sử nên không thể sử dụng app ấy, hung thủ tạm thời chỉ có thể núp trong bóng tối quan sát mục tiêu. Nhưng nếu cho hung thủ thời gian, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách dụ La Tương như đã từng dụ được Đường Tô và Từ Ngọc Kiều.”
Liễu Chí Tần chậm rãi nói: “Cũng may hiện tại chúng ta đã khống chế Mạnh Tiểu Cầm, cô ta không thể hại La Tương.”
Đồng tử Hoa Sùng co rút lại.
Anh khác với Liễu Chí Tần. Liễu Chí Tần chắc chắn Mạnh Tiểu Cầm chính là hung thủ, khống chế Mạnh Tiểu Cầm tương đương với khống chế hung thủ. Nhưng anh là tổ trưởng Tổ Trọng Án, không thể không suy xét các khả năng khác nhau có thể xảy ra.
Nếu như hung thủ là một người khác, vậy La Tương gặp nguy hiểm thì sao?
Liễu Chí Tần như đọc được suy nghĩ của anh, đẩy một cái laptop khác đến trước mặt, thong thả nói: “Tổ trưởng Hoa, nãy tôi quên nói. Tôi phục hồi dữ liệu đã xóa trên máy tính của Mạnh Tiểu Cầm, mới phát hiện La Tương là mục tiêu kế tiếp của cô ta. Thêm nữa, tôi còn phát hiện cô ta thường xuyên xem Weibo của “Đại Đường Tiểu Tô”, “Trường An Cửu Niệm”.”
Hoa Sùng trợn to mắt.
Liễu Chí Tần tiếp tục nói: “Cô ta có thể xóa dấu vết còn tôi có thể phục hồi như cũ. Cô ta dùng host tạo IP giả che mắt thì tôi có thể tìm được IP thật của cô ta. Tôi đã truy được cái IP trên “Hoa Hạ Niên Luân” dụ dỗ Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, không ai khác chính là cô ta!”
Máu trong người Hoa Sùng sôi sục, sinh ra một cảm giác kích động không thể tả nổi.
Máy tính trên bàn Liễu Chí Tần hiện lên đầy những ký tự khó hiểu.
Đối với anh súng đạn là vũ khí, nhưng đối với Liễu Chí Tần vũ khí chính là máy và những đoạn mã kia.
Liễu Chí Tần đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Tổ trưởng Hoa, khi điều tra La Tương tôi nghĩ chúng ta có duyên với vụ án này đó.”
Hoa Sùng sực tỉnh: “Sao cơ?”
“Buổi tối hôm đó chúng ta gặp nhau ở Châu Thịnh Thiên Thành.” Liễu Chí Tần nói: “Nghe nói cuối năm nay trung tâm thương mại đó sẽ khai trương.”
Hoa Sùng nhớ, lúc ấy Liễu Chí Tần còn nói những thứ đang dang dở là quyến rũ nhất.
“Không nói chuyện này nữa.” Hoa Sùng ho hai tiếng: “Cậu nói kĩ lại chuyện IP lúc nãy cho tôi nghe xem.”
Ánh mắt Liễu Chí Tần hiện lên sự thất vọng, “Được rồi.”
(đã bảo là nhà bao việc rồi mà thả thính quài =]]]])
“Tổ trưởng Hoa, có thông tin từ camera rồi.” Viên Hạo vội vàng chạy tới Tổ Trọng án: “Buổi tối ngày 13 tháng 3 lúc 8 giờ 11 phút Mạnh Tiểu Cầm rời khỏi khách sạn, 9 giờ 32 phút xuất hiện trong camera theo dõi hẻm Đông Lí, không có gì lạ so với mọi ngày cô ta tan làm.
Tôi đã hỏi Trương Mậu kết quả thẩm vấn người nhà, không ai chứng minh được cô ta ở nhà hôm đó. Còn nữa, tuy camera không lưu trữ dữ liệu từ ngày 4 tháng 1 được, nhưng chúng tôi nghe kể Mạnh Tiểu Cầm xin nghỉ vào ngày hôm đó, hai giờ trưa đã về nhà.”
Hoa Sùng hỏi: “Xin nghỉ? Có ghi chép gì lại không?”
“Có! Đồng nghiệp Mạnh Tiểu Cầm còn nói cô ta rất ít khi xin nghỉ, mọi người xưa giờ chỉ thấy cô ta suốt đêm tăng ca, chưa thấy cô ta xin nghỉ về sớm bao giờ, nên nhớ rất rõ.” Viên Hạo nói: “Quản lý nhân sự còn tìm đơn xin nghỉ bệnh cho tôi xem, còn có chữ ký của Mạnh Tiểu Cầm, thời gian chính xác là ngày 4 tháng 1. Lúc Đường Tô bị sát hại cô ta không có ai làm chứng ngoại phạm!”
•
“Hôm đó tôi bị bệnh, ho liên tục, đầu đau như búa bổ không thể nào tiếp tục làm việc nên mới xin nghỉ.” Mạnh Tiểu Cầm ngồi ở phòng thẩm vấn, hai mắt đờ đẫn, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn cố tỏ vẻ kiên cường: “Các anh có thể tra đơn thuốc. Sau khi ra khách sạn tôi đi mua thuốc ở tiệm dược gần đó, mất cả trăm tệ, đều là thuốc trị sốt cao và cảm mạo.”
“Đồng nghiệp cô nói, làm việc nhiều năm rất ít khi thấy cô xin nghỉ.” Hoa Sùng nói.
“Đúng vậy. Công việc ở khách sạn rất nhiều và gấp. Xin nghỉ một lần thì không giải quyết kịp.”
“Cô bệnh nặng sao không đi bệnh viện?”
Đuôi mắt Mạnh Tiểu Cầm dừng ở cạnh bàn, vài giây sau cười khổ: “Bệnh viện? Anh cảnh sát, một lần đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền anh biết không? Nếu là bệnh nặng phải nằm viện không nói tới, nhưng cảm mạo phát sốt cũng phải đến bệnh viện, vào khám thôi mà cũng đã hơn một ngàn tiền khám. Tôi mua thuốc uống cũng trị được, sao phải đến bệnh viện? Anh biết nhà tôi rồi đó, cả nhà đều xài tiền tôi kiếm được. Tôi không thể phung phí hơn một ngàn để chỉ để đi bệnh viện khám bệnh cảm được.”
Hoa Sùng không mảy may động lòng: “Sau khi mua thuốc thì cô đi đâu?”
“Tôi về nhà, ngủ suốt đến tối.”
“Ai có thể chứng minh?”
“Người nhà của tôi.”
“Vậy à? Nhưng trí nhớ bọn họ không tốt lắm, không ai nhớ rõ cô có ở nhà hôm đó không.” Hoa Sùng hỏi: “Cô còn người nào khác làm chứng không?”
“Anh……” Mạnh Tiểu Cầm buồn rầu nói: “Anh kêu tôi tìm ai nữa?”
Hoa Sùng lẳng lặng nhìn vào mắt Mạnh Tiểu Cầm, giọng anh chợt đanh thép hơn, “Mạnh Tiểu Cầm, nếu cô biết chúng tôi đã điều tra người nhà của cô, vậy cô cũng biết chúng tôi đã tới khách sạn, máy tính và di động đều ở trong tay chúng tôi.”
Khóe môi Mạnh Tiểu Cầm khẽ run, ánh mắt nhìn nghiêng về phía dưới.
“Đã đến nước này cô còn không thừa nhận?”
“Tôi…… Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Vậy cô có biết chỉ cần đăng thông tin lên mạng thì dù xóa bỏ vẫn có thể phục hồi lại được không?”
Gương mặt Mạnh Tiểu Cầm đông cứng lại.
“Cô rất thông minh, dùng host nước ngoài để tạo IP giả che giấu thân phận. Tìm IP thật là một việc cần chuyên môn kỹ thuật, nhưng chắc có lẽ cô không ngờ tới Tổ Trọng án chúng tôi mới có một cảnh sát mạng?” Hoa Sùng nói rất chậm, vừa nói vừa chăm chú quan sát phản ứng của Mạnh Tiểu Cầm.
Sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.
“Cô có biết “Hoa Hạ Niên Luân” không?” Hoa Sùng hỏi: “À đáng lẽ tôi phải hỏi cô, dùng “Hoa Hạ Niên Luân” quen tay lắm phải không?”
Hoảng sợ trong mắt Mạnh Tiểu Cầm rốt cuộc không thể che giấu nổi, oán hận chôn sâu trong mắt bị đánh vỡ ra, bao trùm lên khuôn mặt, xé toang lớp mặt nạ giả dối cô ta đeo thành từng mảnh nhỏ.
“Sau khi sát hại Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, cô lên Weibo tìm kiếm nạn nhân mới. Nhìn cô ấy chết đi trong thống khổ cô thấy rất sảng khoái và vui sướng, đúng không?”
“Không phải!” Mạnh Tiểu Cầm hét: “Anh nói bậy, tôi không có giết người!”
“Nhà cô có hai máy tính, một cái là máy tính bàn để ở trong phòng Mạnh Tuấn Huy, cho em cô chơi game, một cái khác là laptop cô hay cầm theo để làm việc.” Hoa Sùng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra qua hai máy tính này và di động của cô.”
“Vậy thì sao? Tôi không biết “Hoa Hạ Niên Luân” là cái gì! Các anh lầm rồi!”
Hoa Sùng tựa lưng vào ghế ngồi, liếc Mạnh Tiểu Cầm: “Đúng vậy, laptop và di động rất sạch sẽ, trừ dữ liệu của công việc thì không có gì khác. Trên máy tính em trai cô cũng có nhiều tin tức linh tinh nhưng không liên quan đến vụ án.”
Sắc mặt Mạnh Tiểu Cầm càng lúc càng kém.
Hoa Sùng nói tiếp: “Sau khi gặp tôi trưa hôm ấy, cô xóa sạch những thứ bất lợi trên laptop và di động, đúng không?”
Mạnh Tiểu Cầm bình tĩnh lại, “Đây chỉ là suy đoán của cá nhân anh, không thể nào thành chứng cứ!”
“Đương nhiên không thể.” Hoa Sùng cười, “Nhưng cô đã quên, tôi vừa nói chúng tôi có một cảnh sát mạng.”
Đồng tử Mạnh Tiểu Cầm co rút, mồ hôi túa ra hai bên trán.
“Cô dùng IP giả đăng bài trên app “Hoa Hạ Niên Luân”, ở trên đó dụ dỗ Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, lấy cớ tìm kiếm khảo cổ vật dụ hai cô ấy đến đường Đạo Kiều lúc đêm khuya. Sau khi giết hai người, cô lấy đi di động bởi vì nếu để lại di động ở hiện trường, chúng tôi sẽ lập tức phát hiện “Hoa Hạ Niên Luân”. App này rất nhỏ, không nhiều người biết, cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ không nghĩ ra nó, mà dù có tra ra, cô cũng có IP giả che giấu.”
Hoa Sùng dồn ép: “Cô biết chúng tôi bắt đầu để ý đến cô, nên nhanh chóng xóa hết lịch sử duyệt web trên di động và app “Hoa Hạ Niên Luân”. Cô khá hiểu biết về Internet, ít nhất là hiểu biết hơn tôi. Tôi không biết làm cách nào có thể xoá tin nhắn trên mạng, cùng lắm chỉ biết xoá bên phía mình, không thể xoá cả hai đầu.”
Ngực Mạnh Tiểu Cầm phập phồng càng lúc càng nhanh.
“Nhưng mà có xóa cũng vô dụng, chúng tôi đã khôi phục lại toàn bộ.” Hoa Sùng mở di động, đẩy qua Mạnh Tiểu Cầm: “Còn nữa, chúng tôi đã liên hệ với phòng làm việc của app “Hoa Hạ Niên Luân”, bọn họ hứa sẽ phối hợp với chúng tôi điều tra việc này.”
Không khí trong phòng thẩm vấn như đông cứng lại.
Vài phút sau, Hoa Sùng đan hai tay vào nhau, nghiêng người về phía trước: “Nếu cô thấy còn chưa đủ, tôi có thể nói thêm cho cô điều này.”
Mạnh Tiểu Cầm vẫn không nói một lời, cô ta cố sống cố chết che giấu hoảng loạn, nhưng cái cổ căng cứng đã bán đứng cô ta.
“Cô thường xuyên theo dõi Weibo Đường Tô và Từ Ngọc Kiều. Cô rất cẩn thận, mỗi lần vào xem đều dùng IP giả ở nước ngoài. Gần đây cô có theo dõi Weibo của một cô gái khác, đây là mục tiêu kế tiếp của cô.” Hoa Sùng nói: “Cô cũng xóa sạch lịch sử thao tác trên “Hoa hạ niên luân”. Cô tưởng rằng dùng IP giả khi xóa sẽ hoàn toàn mất dấu vết, nhưng không ngờ chúng tôi lại tìm ra được thân phận thật sự của cô.”
“Giờ cô còn chưa chịu nhận cô là hung thủ?”
Gương mặt Mạnh Tiểu Cầm vặn vẹo ra một cảm xúc dữ tợn.
“Bằng chứng đâu?” Cô ta nói: “Bằng chứng tôi giết người đâu?”