Đọc truyện Tâm Độc – Chương 21: Hồng nhan (20)
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
20.
Sáng sớm, Hoa Sùng vừa mở mắt thì thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.
Liễu Chí Tần nằm nghiêng bên cạnh anh, gối đầu lên cánh tay, tay còn lại thì để trên hông, nằm sát mép giường, tưởng chừng như Hoa Sùng chỉ cần thúc nhẹ một cái cậu sẽ ôm chăn ngã xuống đất.
Có lẽ vì mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoạt động, nên Hoa Sùng vẫn nằm im, ngắm nhìn gương mặt trước mắt này. Góc cạnh rõ ràng, nhưng lại không mất đi vẻ tinh tế, tóc Liễu Chí Tần rất ngắn, lộ lên cái trán tỉ lệ cân xứng với gương mặt. Đường cong mũi và cằm rất đẹp, lúc bình thường nhìn nghiêng vô cùng sắc sảo, nhưng khi ngủ lại có vẻ dịu dàng vô hại. Môi cậu rất mỏng, mỗi lần nói chuyện khoé môi đều cong lên rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không nhìn ra. Liễu Chí Tần vẫn còn chìm trong giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền, mắt hai mí cong đến đuôi mắt, trông rất đẹp, cực kì hút mắt người khác.
Hoa Sùng nhẹ nhàng vươn tay, muốn sờ lên đuôi mắt Liễu Chí Tần, mắt cậu là mắt phượng, đuôi mắt dài, rũ xuống. Kiểu mắt này nếu là trên mặt con gái, sẽ như hoa dệt trên gấm, chỉ cần rũ mắt thì sẽ hiện lên vẻ yếu đuối đáng thương cần người che chở, nhưng cậu ta lại là con trai, là cảnh sát cần có sự nghiêm chỉnh mà sở hữu đôi mắt như vậy, trông có hơi buồn cười.
Hoa Sùng ngứa ngáy trong lòng muốn sờ thử. Nhưng bàn tay vừa vươn tới lại không sờ được, Liễu Chí Tần ngủ nông, tư thế ngủ lại không thoải mái, vừa cảm thấy bên người có động tĩnh nhỏ liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt cậu đã thấy gương mặt tò mò của Hoa Sùng cùng bàn tay đang tiến đến gần mặt mình.
Hoa Sùng không bị dọa đến mức nhảy dựng, nhưng tim cũng bị sai mấy nhịp, bàn tay phản xạ có điều kiện giật về. Anh vội chống tay lên nệm ngồi dậy, hất hất đầu, lúc này mới coi như tỉnh dậy hoàn toàn.
“Chào buổi sáng Tổ trưởng.” Liễu Chí Tần cũng ngồi dậy, cặp chân dài vươn ra khỏi giường tìm giày trên mặt đất.
“Cậu không về nhà à?” Hoa Sùng có chút bất mãn, nhưng chủ yếu là áy náy vì khi nãy quấy quá cậu ngủ: “Ở lại sao không nói tôi một tiếng?”
“Ngủ lại văn phòng cần phải báo cáo nữa sao?” Áo khoác Liễu Chí Tần ném trên ghế sô pha, trên người giờ chỉ đang mặc một chiếc áo phông cổ rộng màu xám đậm, cúi người mang giày làm sống lưng cong một đường mạnh mẽ, góc áo lơ đãng lộ ra vòng eo gầy gợi cảm.
Liễu Chí Tần mang xong giày, quay đầu lại nhìn Hoa Sùng, trong mắt phảng phất ý cười.
“Ngủ lại thì không cần báo cáo.” Hoa Sùng xuống giường từ phía bên kia: “Nhưng trong phòng có một cái giường thôi, nếu biết cậu ngủ lại tôi ít nhất cũng xích qua một bên, không đến mức ép cậu ra mép giường.”
Ý cười trong mắt Liễu Chí Tần càng đậm hơn, cậu cất giọng ôn tồn nói, ấm áp như gió xuân ngoài cửa sổ: “Giường vốn nhỏ mà, là tôi phiền anh rồi.”
“Cậu suýt thì rớt xuống đất, còn nói phiền tôi?” Hoa Sùng cũng mau chóng mang giày, đứng dậy mặc thêm áo khoác: “Lần sau muốn ngủ lại thì nói tôi một tiếng, tôi kiếm chỗ ngủ cho cậu.”
Liễu Chí Tần ngạc nhiên một chút mới cười nói: “Cảm ơn Tổ trưởng Hoa.”
•
Sáng sớm ngồi trong phòng họp vừa xem ảnh thi thể chết thảm vừa nghe báo cáo pháp y hiển nhiên không phải là việc gì sung sướng lắm, đặc biệt là thi thể đã thối rữa đến trơ cả xương trắng, chỉ xem hình thôi mà như ngửi được mùi hôi thối.
Trương Mậu đến tổ Trọng án không lâu, nhìn thấy tình trạng thi thể đã thấy không ổn, nghe thêm Từ Kham nói một lúc thì nôn sạch bữa sáng vừa ăn. Nhưng Liễu Chí Tần lại chẳng có phản ứng gì, còn nhìn chằm chằm màn hình, lâu lâu lại hớp một ngụm trà hoa cúc.
Trà hoa cúc là của Hoa Sùng, ban đầu Hoa Sùng lười, không có nước sôi thì rót đại nước nguội vào. Hiện giờ Liễu Chí Tần nhận nhiệm vụ nấu nước pha trà cho Hoa Sùng, cũng tiện tay rót cho mình một ly.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, xét nghiệm đối chiếu DNA với danh sách người dân mất tích đã tra ra, người chết tên Đường Tô, giới tính nữ, chưa có gia đình, lúc còn sống là phó hiệu trưởng thường vụ trường trung học quốc tế Âu Lai. Hai tháng trước, cha mẹ Đường Tô đến đồn cảnh sát báo con gái của họ mất tích. Phụ nữ trẻ mất tích luôn là tâm điểm chú ý của xã hội, nhà Đường ở Lạc Thành cũng là một trong những nhà giàu có, có gia thế, vụ việc nhanh chóng được phân cục Minh Lạc thông qua, từ đó đến nay vẫn luôn không ngừng tìm kiếm Đường Tô. Nhưng nhìn kết quả khám nghiệm tử thi, thì cô ấy đã bị sát hại trước khi cha mẹ cô kịp báo án. Thời gian tử vong của Đường Tô được suy đoán là khoảng ngày 4/1 đến ngày 5/1.
“Vì thời tiết và độ ẩm nên thi thể phân huỷ khá chậm, vẫn còn có thể thấy được vết chống cự của nạn nhân trên người. Vết thương chí mạng là ở hộp sọ.” Từ Kham căng thẳng, “Tổ trưởng Hoa, xét hình dạng vết thương, thì rất giống với Từ Ngọc Kiều, Đường Tô cũng bị một cây búa gia dụng đánh vào đầu cho đến chết.”
Phòng họp vang lên những tiếng xôn xao. Riêng Hoa Sùng lại không bất ngờ lắm, vì anh cũng lờ mờ đoán được sự liên quan giữa hai vụ án.
Hôm qua cô cảnh sát chỗ bệnh viện có nói ở gần khu khai quật khảo cổ đào được một thi thể phụ nữ, phản ứng đầu tiên của anh là có phải vụ án này cũng liên quan đến Từ Ngọc Kiều? Có thể việc chưa nhìn thấy thi thể đã cho rằng hai vụ án có liên quan là gượng ép, nhưng thi thể lại được phát hiện ở một vị trí quá đặc thù, cũng gần đường Đạo Kiều, người phát hiện cũng là một thanh niên yêu thích lịch sử, có rất nhiều điểm giống nhau, nên anh quyết định nhờ Trần Tranh chuyển vụ án từ phân cục Phú Khang lên cục thành phố.
Hiện giờ kết quả kiểm nghiệm và thân phận nạn nhân cũng chứng minh, hai vụ án chắc chắn có liên quan đến nhau!
“Nhưng vết thương của Đường Tô phức tạp hơn Từ Ngọc Kiều rất nhiều.” Từ Kham tiếp tục nói: “Với Từ Ngọc Kiều, hung thủ tiếp cận sau lưng cô ấy, nện một búa đầu tiên vào gáy, làm cô ấy bất tỉnh ngã xuống, mất đi khả năng chống cự, mới ra tay giết chết. Nhưng ở Đường Tô, toàn bộ hộp sọ và cả mặt đều có vết đánh, hơn nữa dựa vào các vết thương khác trên người, cô ấy có chống cự lại hung thủ.”
Hoa Sùng lập tức hỏi, “Đã có chống cự, vậy…”
Từ Kham lắc đầu, “Tổ trưởng Hoa, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, nhưng mà đáng tiếc, mười móng tay của Đường Tô đã bị rút mất, chắc chắn là vì cô ấy đã cào được hung thủ, nên hắn mới rút hết móng đi. Ngoài ra những chỗ khác trên cơ thể cũng không phát hiện tế bào nào lạ.”
“Hai chân Đường Tô vẫn còn nguyên.” Hoa Sùng nhìn ảnh chụp thi thể: “Còn mắt và âm đ*o cô ấy thì sao?”
Mắt đã phân huỷ hết, nhưng xương hốc mắt thì không thấy có dấu hiệu bị tác động bởi vật lạ, nên tôi đoán hung thủ không móc mắt cô ấy.” Từ Kham nói: “Còn âm đ*o thì đã thối rữa rồi, không thể phát hiện ra cô ấy có bị hiếp dâm hay không.”
Hoa Sùng nhíu mày, ngón tay vô thức cọ lên cằm.
“Tôi đã cố gắng hết sức.” Từ Kham nói.
“Chúng tôi thu thập được mấy chục dấu chân ở hiện trường, nhưng đều là dấu chân mới, không có ích lợi gì, ngoài ra nạn nhân không có di động, túi xách hay giấy tờ tùy thân, tôi nghĩ hung thủ đã lấy đi.” Kiểm định hiện trường Lý Huấn hơi xấu hổ nói. Liên tục hai cái án mạng, nhưng cả Khoa kiểm định đều không tìm được gì giúp ích cho vụ án, tuy đây là do hung thủ quá cẩn thận, không phải do lỗi của bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Khúc Trị nhỏ giọng nói: “Tổ trưởng, Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đều bị búa đánh vào đầu, đều là phụ nữ trẻ trong gia đình giàu có, nghề nghiệp chức trọng cao, hiện trường cũng gần nhau, vật tùy thân đều bị lấy đi. Nhưng trừ vết thương chí mạng thì những thương tổn khác đều không giống nhau. Này có thể thành vụ án giết người hàng loạt được không?”
“Trước mắt khoan nói, cậu đi tra quan hệ xã hội của Đường Tô giúp anh, cả ngoài đời lẫn trên mạng, không được bỏ sót.” Hoa Sùng nói: “Anh đi gặp bố mẹ nạn nhân.”
•
Đường Tô mất tích hơn hai tháng, vợ chồng Đường Hồng và Chu Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý. Vừa biết được con gái mình bị sát hại, lập tức chạy đến đồn cảnh sát. Đường Hồng làm công tác trong hệ thống giáo dục tỉnh đã lâu, là cán bộ cấp cao. Chu Anh là giáo sư ngành Sinh học của Đại học Khoa học Lạc Thành, thành tựu học vấn không thấp. Hai người mặc đồ đen ngồi giữa phòng thẩm vấn, khuôn mặt tiều tuỵ, hai mắt ửng đỏ, vừa nhìn đã biết là vừa khóc trước đó không lâu.
Hoa Sùng trước giờ không hay gặp mặt gia đình nạn nhân, nhưng không thể trốn tránh được. Mọi lần người đi cùng anh trong các buổi gặp này là Khúc Trị, nhưng lần này Khúc Trị cùng các đội viên khác đã đi đến trường Âu Lai dò hỏi tin tức, nên người ngồi cạnh anh hôm nay là Liễu Chí Tần.
Đường Hồng im lặng cúi đầu, không nhìn đến ai, trả lời câu hỏi đều là Chu Anh hai mắt đỏ bừng.
Đường Tô là con gái một, tốt nghiệp trung học thi sang Úc du học, rồi đến Anh sống ba năm, 25 tuổi thì về nước, nhận chức giáo viên trường Quốc Tế Âu Lai.
Trường Âu Lai là trường cấp ba có tiếng nhất ở Lạc Thành, được người dân gọi là “trường quý tộc”. Vì học sinh trường đó hoàn toàn không có con nhà nghèo, cho dù giỏi cách mấy cũng không được. Người giàu ở Lạc Thành đều đem con vào đó, mỗi năm nộp học phí kếch xù, vừa là để con cái ở trong môi trường cơ sở vật chất tốt, mà còn để chúng thiết lập được các mối quan hệ với các học sinh khác có gia cảnh bằng hoặc thậm chí cao hơn mình, chuẩn bị sau này lớn tiếp tục sự nghiệp của gia đình.
Âu Lai không cần giáo viên có bằng cấp quá cao, nhưng bắt buộc phải có kiến thức xã hội và thường thức cao, mời giáo viên về một nửa là dạy học, một nửa phụ trách dẫn dắt học sinh du học, mở rộng tầm mắt. Đường Tô đến trường Âu Lai là đảm nhiệm chức vụ giáo viên hướng dẫn du học.
Từ đó về sau, nhờ quan hệ của Đường Hồng và Chu Anh ở ngành giáo dục, Đường Tô nhanh chóng thăng chức, 29 tuổi đã trở thành Phó hiệu trưởng thường vụ trường Âu Lai.
Nhưng trường Âu Lai treo chức “Phó hiệu trưởng” lên rất nhiều người, chỉ là cái danh hão, không có mấy thực quyền.
“Tô Tô không quá để tâm đến đường công danh sự nghiệp, chức vụ của nó là do chúng tôi sắp xếp cho. Nếu biết vì như vậy mà nó bị người ta ghen ghét, tôi sẽ không bao giờ làm như thế.” Ánh mắt Chu Anh vô hồn, đau đớn cùng cực, “Là chúng tôi tự hại chết con gái mình!”
Hoa Sùng hỏi: “Ghen ghét? Ý là bác đã có suy đoán ai hại chết Đường Tô?”
Đường Hồng từ đầu đến giờ vẫn chưa nói lời nào bỗng ho hai tiếng, nhắc nhở vợ mình: “Không có chứng cứ, đừng nói bậy!”
“Không phải con nhỏ đó thì còn ai vào đây?” Chu Anh nhìn chồng mình. “Tô Tô là bị người ta giết chết! Con bé từ nhỏ tới lớn chưa hề mích lòng ai, không tranh đoạt với ai, đơn thuần lương thiện. Trừ con nhỏ đó, chẳng ai ghét Tô Tô như vậy!”
“Chuyện này ở nhà bà có thể nói, nhưng đây là cục cảnh sát, muốn nói gì cũng phải có chứng cứ!” Đường Hồng nói: “Tô Tô đi rồi, tôi cũng chịu không nổi, nhưng chúng ta không có chứng cứ gì mà nói như vậy, chỉ thêm phiền toái thôi!”
“Nếu hai bác có manh mối nào xin đừng giấu diếm, hãy nói cho chúng tôi biết, có giá trị hay không tự chúng tôi sẽ điều tra.” Hoa Sùng nghiêm nghị nói: “Nhưng nếu hai bác không nói, nhỡ đâu nó là manh mối quan trọng thì sao.”
Chu Anh khóc nấc lên từng đợt. Đường Hồng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Nhưng chúng tôi không có chứng cứ.”
“Không sao. nếu có chứng cứ chúng tôi sẽ tự tra ra.” Trả lời họ chính là Liễu Chí Tần.
Chu Anh nhìn Đường Hồng, im lặng vài phút sau, mới bắt đầu nói, “Tô Tô từng có một đứa bạn rất thân, cùng tuổi, tên là Tiếu Lộ. Chúng tôi nghe nói, cả nhà cô ta dựa hết vào cô ta để sống.”