Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 45: Đoàn Tụ


Đọc truyện Tám Điểm Phẩm Cách FULL – Chương 45: Đoàn Tụ


44.

Đoàn tụ.

Nam hai trong phim của Bạch Phú Kiều không còn.

Giang Hằng Sĩ còn chưa kịp vào đoàn đã bị tai nạn xe cộ, không kịp cấp cứu, chết trên đường.

Sau khi tin tức này được đưa ra, Bạch Phú Kiều trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới thông được mấy chục cuộc gọi gọi cho nhà sản xuất: “…!khi nào đưa tiễn?”
Tuy chỉ là quan hệ trên giường, nhưng Bạch Phú Kiều vẫn đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của Giang Hằng Sĩ, cho nên sau khi nghe được tin tức, hắn trầm ngâm một lúc mới miễn cưỡng lên tinh thần để giải quyết các vấn đề tiếp sau của bộ phim.

Còn một điều phiền lòng nữa, là sáng nay khi hắn ngủ dậy mới phát hiện.

Hắn cảm thấy mình vừa ngủ một giấc vừa dài vừa mệt, khi đứng dậy đi tắm thì thấy dưới háng mình không ổn lắm, nhìn thoáng qua thì cảm thấy toàn thân mình dont fine.

** mé! Trứng chim của bố đâu!
Phắc phắc! Sao bố lại lòi thêm một con búm!
Bỏ ra ba tiếng để chấp nhận sự thật này, Bạch Phú Kiều bàng hoàng đi đến đoàn làm phim.


Đoàn phim dựng được một nửa đã dừng lại, giàn giáo chưa dỡ bỏ, trên đất đầy vật liệu chưa dùng, phông xanh rã rời, người trong đoàn thưa thớt.

Thấy đạo diễn Bạch tới, mấy nhân viên còn lại vây quanh kêu: “Đạo diễn Bạch…”
Bạch Phú Kiều không có tâm tư để ý tới bọn họ, ngồi trong phòng nghỉ chờ nhà sản xuất đến.

Trong điện thoại bên sản xuất không nói gì, an ủi hắn vài câu, sau thì hạ giọng yêu cầu hắn đến đoàn phim chờ, bên đó sẽ dẫn người qua.

Bạch Phú Kiều nghĩ, có lẽ là tiểu minh tinh nào đó muốn mượn cơ hội này để thế nhân vật của Giang Hằng Sĩ, hắn phiền lòng đến mức đốt thuốc hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng lấy di động ra bắt đầu tra về trường hợp của những người song tính.

Chưa xem được bao nhiêu cửa đã vang tiếng, Bạch Phú Kiều đang nghiêm mặt cũng vội vàng cất điện thoại, đứng dậy mở cửa.

Nhà sản xuất nhếch môi với hắn, Bạch Phú Kiều còn đang tính chửi người thì mắt nhìn qua sau vai nhà sản xuất, giật hết cả mình, tiếng chửi người cũng nuốt lại vào miệng, căng thẳng lắp bắp: “Bạch, Bạch ảnh đế, thầy Bạch…”
Hầu kết Bạch Hữu Quy nhúc nhích, gật đầu: “Ừm, chào em.”
Sau khi vào phòng, tay chân Bạch Phú Kiều lóng ngóng không biết phải để đâu, đi lòng vòng bên bàn mấy vòng, nhà sản xuất hỏi hắn: “Làm gì vậy? Ngồi đi!”
Chờ hắn ngồi rồi nhà sản xuất mới nói: “Ngài Bạch thì tôi không giới thiệu nữa, còn vị này, đạo diễn Bạch, Bạch Phú Kiều, là đạo diễn phim lần này.”
Bạch Phú Kiều nhanh chóng đứng lên, run tay đưa ra: “Xin chào, thầy Bạch.”
Bạch Hữu Quy rũ mắt, dừng ánh nhìn trên đầu ngón tay hắn một hồi mới đưa tay ra, nắm chặt: “Khách khí.”
Tay em ấy, có nhiệt độ.


Trong đầu Bạch Hữu Quy lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ đó.

“Hôm nay thầy Bạch đến đây là để nói chuyện với cậu.

Giang Hằng Sĩ xảy ra chuyện, nhân vật này cần phải có người thay.”
“Đương nhiên là được!” Bạch Phú Kiều vội vàng đáp, “Xin hỏi diễn viên bên thầy Bạch đâu ạ…!À, thôi kệ là ai, người trong phòng làm việc của thầy Bạch đều là phái thực lực, chúng tôi đều rất vinh hạnh.”
Bạch Hữu Quy híp mắt: “Không phải người trong phòng làm việc của tôi.”
Bạch Phú Kiều nuốt nước bọt: “…!Chỉ cần là thầy Bạch đề cử, đều là…”
Bạch Hữu Quy ngắt lời hắn: “Không phải ai khác, mà là tôi.”
Chờ khi Bạch Phú Kiều thô bạo rửa mặt trong toilet, rồi còn cáu đùi mình tự nhủ: “Oh fuck, ý gì đây! Ổng, ý ổng là…!ổng diễn nam hai trong phim của mình?! Đù mé! Ổng bị sao dẫy! Hổng lẽ bị xe hun!”
Sau khi suy nghĩ thật lâu thật lâu, hắn cũng không còn quá kích động, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, ghét bỏ nói: “Sao lại không còn cọng giá nào hết vậy nè? Không phải chỉ là ảnh đế thôi sao…!còn là ông bô nhà mình, mặc dù ổng không biết…!Ài ài! Vậy cũng rớt giá quá rồi, mắc cỡ muốn chết!”
Bạch Hữu Quy đứng ngoài cửa nghe hồi lâu, thuốc lá trong tay chẳng hít được hơi nào, cuối cùng còn bị bóp nát trong tay.

Khi quay lại phòng nghỉ thì nhà sản xuất đã rời đi, Bạch Hữu Quy đang đứng cạnh bàn gọi điện thoại.

Bạch Phú Kiều không dám lên tiếng, cẩn thận đứng một bên, không dám ngồi xuống, cứ thế hắn nhìn chằm chằm bóng lưng anh mà ngẩn người.

Hắn nhìn mấy ngón tay Bạch Hữu Quy để trên bàn, gõ đều theo quy luật trên trang giấy.


Còn chưa chờ hắn nhìn kỹ, Bạch Hữu Quy đã gọi điện xong, xoay người lại: “Về rồi?”
“À, ừm…” Bạch Phú Kiều thu hồi tầm mắt, “Cái kia, sản xuất Vương…”
“Hắn có việc nên đi rồi, hai chúng ta có thể bàn bạc.” Bạch Hữu Quy ngồi lại ghế, “Em cũng ngồi đi, đừng căng thẳng.”
Bạch Phú Kiều không học được điềm tĩnh trước mặt papa ruột đành cười khan vài tiếng, ngồi xuống một bên sô pha khác.

Người đàn ông lên tiếng hỏi hắn: “Ngồi xa như vậy làm gì? Lại đây, tôi có mấy vấn đế hỏi em.”
Ấp úng ngồi xuống cạnh anh, Bạch Phú Kiều đưa một quyển kịch bản sang: “Đây là kịch bản, ngài xem đi…”
Bạch Hữu Quy nhận lấy nhưng không mở ra xem ngay, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Em không tò mò vì sao?”
Bạch Phú Kiều trả lời rất lịch sự: “Thầy Bạch chắc hẳn đã có cân nhắc riêng.”
Người đàn ông dừng lại: “Với tính cách của em, tôi cho rằng em sẽ nói Bởi vì tôi quay phim quá xịn, đến thầy Bạch cũng thưởng thức tôi.”
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế thật, nhưng Bạch Phú Kiều không dám nói ra, chỉ lúng túng cười: “Với tính cách của tôi, thật ngại với thầy Bạch, xem ra tôi không phải là người tự tin như thế trong lòng ngài.”
Bạch Hữu Quy im lặng vài giây, cầm kịch bản nói: “Được rồi, chúng ta xem kịch bản.

Vậy đây là nhân vật của Giang Hằng Sĩ?”
“Ừm, đúng.” Nói đến kịch bản, Bạch Phú Kiều vẫn thấy hơi tức, dịch mông xích lại gần anh hơn, “Nhân vật này là một thích khách, mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng tính cách đa tình, khi trước chọn Giang Hằng Sĩ là vì…”
“Vì sao?”
Cũng không thể nói là vì đã lên giường, Bạch Phú Kiều biết Bạch Hữu Quy là người ngay thẳng, coi thường mấy chuyện chân trên chân dưới này của giới giải trí.

Hắn nhẹ giọng: “Vì thiết lập tính cách rất sát con người hắn.”
Bạch Hữu Quy không nhấc mắt, ngón tay ve vuốt ba chữ Bạch Phú Kiều trên giấy, ngắt lời: “Vậy em cho rằng Giang Hằng Sĩ rất đa tình? Em rất thích hắn?”

“Không phải…” Bạch Phú Kiều bị buộc nói sự thật, “Bởi vì hắn còn trẻ, thiết lập của thích khách là thằng nhóc vừa thành niên.”
“…”
Sau một khoảng lặng im dài đằng đẵng, Bạch Phú Kiều sắp bị sự im lặng ép chết, Bạch Hữu Quy ngẩng đầu nhìn hắn: “Em cảm thấy tôi rất già?”
Vấn đề đòi mạng lại bày ra trước mắt, hắn lắp bắp, không nói được một câu đầy đủ.

“Em phải biết, đoàn phim của em đã tan rã, lần chậm trễ này lỗ rất nhiều tiền, nhiều nhà tài trợ cũng rút vốn.” Bạch Hữu Quy để kịch bản lên bàn, “Em cho rằng, em còn có thể lại mất diễn viên mang vốn vào đoàn là tôi ư?”
Vừa nghe bốn chữ mang vốn vào đoàn, hai mắt Bạch Phú Kiều đã sáng rực lên: “Mang vốn…!Tôi có thể hỏi, là bao nhiêu không?”
Bạch Hữu Quy nhả từng chữ: “Hai mươi triệu, mua vị trí nam hai của em, không lỗ đúng không.”
Tâm hồn tham tiền của Bạch Phú Kiều nhanh chóng gật đầu: “Không lỗ không lỗ, tôi kiếm lời rồi!”
Thế là một ngày sau, nhà đầu tư bự nhất ném kịch bản đến trước mặt hắn: “Kịch bản này, mấy chỗ tôi đánh dấu phải được thay đổi.”
Bạch Phú Kiều lật qua lật lại, có chút khó hiểu: “Nhưng anh chỉ đánh dấu tên phim thôi mà!”
Ngày thứ hai, Bạch Hữu Quy mang theo đoàn đội đến: “Rút người của em hết đi, dùng của tôi.”
Trong tiếng mắng hùng hổ vang trời, một đám người dọn đồ về nhà.

Ngày thứ ba, Bạch Phú Kiều bị dọa cho phát sợ trốn trong đống đạo cụ gọi cho sản xuất Vương, Bạch Hữu Quy bước vào rồi khóa trái cửa.

Nhận thấy sau lưng có người, Bạch Phú Kiều vội vàng cúp điện thoại, sau khi xoay lại thì bị người đàn ông ép vào góc tường.

Giọng Bạch Hữu Quy mệt mỏi xen lẫn mùi rượu, chậm rãi lan vào tai Bạch Phú Kiều.

“Châu Châu, em…!vẫn chưa nhớ tôi sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.