Đọc truyện Tám Điểm Phẩm Cách FULL – Chương 4: Tình Cảnh Chết Chóc
4.
Tình cảnh chết chóc.
Mãi đến khi đám người Bạch Hữu Quy bước vào thang máy, đại sảnh mới khôi phục sinh động trở lại.
Hoàng Tinh Tinh chạy đến túm cổ áo Bạch Bình Châu đang ngồi chồm hổm bên lan can, quát: “Cậu nghĩ mình là ai? Nếu cậu còn vậy tôi ném cậu vào vựa ve chai tái chế vũ trụ bây giờ!”
Bạch Bình Châu bị cô túm cổ lôi xuống lầu một, trong đầu nhảy số ting ting.
Nếu đã ngủ với đàn ông, vậy thì ngủ với trai đẹp sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều.
Tuy Bạch Hữu Quy là ông bô ruột của hắn, nhưng thân phận chưa tỏ, miễn cưỡng dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý cho ổng, thì so ra vẫn dễ thở hơn bị một gã trọc đầu mập phì ngắn nhỏ chịch.
Quan trọng là, ông bô ruột của hắn là khách hàng tám điểm, mệt tay một lần bằng hai lần bị gã heo kia chịch.
Giao dịch hời quá đi chứ!
Một bên thôi miên thân xác mình đã bị cải tạo, hắn vùng ra khỏi tay Hoàng Tinh Tinh, bắt đầu thương lượng: “Chị Tinh Tinh, không phải em không đón khách, mà là do được khách khác đặt trước rồi á!”
Hoàng Tinh Tinh cười nhạo: “Ai?”
Bạch Bình Châu chỉ vào thang máy: “Là ảnh đế mới vừa vào tháng máy kia kìa, Bạch Hữu Quy á!”
“Há? Thế à” Hoàng Tinh Tinh nhấn nút thang máy, “Vậy cậu lợi hại phết.”
“Chuẩn quá đi chứ, khi còn sống em là đạo diễn, ảnh là ảnh đế, quen biết nhau cũng là bình thường…”
“Đừng có giỡn mặt với tôi.
Ở tinh vực Afi Locke này chưa từng công nhận thân phận của người trái đất.
Đến đây rồi, hoặc là sếp ngân hà, hoặc nhân viên công tác.
Ảnh đế gì chẳng đáng nhắc tới.”.
ngôn tình hài
Bạch Bình Châu nhìn con số thang máy đang giảm dần, có chút giật mình: “Ả? Vậy người vừa rồi là…”
“Anh ấy là chỉ huy của ngân hà Afi Locke…”
“Đù má ngầu dữ vậy?”
“…!là bạn, cũng là người phát ngôn hình tượng của ngân hà Afi Locke, tên là Bạch Mãn Xuyên.”
Thấy cửa thang máy mở ra, Bạch Bình Châu đi vào, còn chưa từ bỏ ý định: “Người phát ngôn hình tượng, vậy sao còn tới đây chơi gái?”
“Thứ nhất, nhà thổ này là hợp pháp, bất kỳ hoạt động tình dục nào cũng không mang lại lợi nhuận, và nó có thể xúc tiến sự trao đổi chất của nhân viên, giảm tiêu hao nguồn năng lượng, đây là dự án được chính phủ ngân hà ủng hộ.
Thứ hai, trước giờ ngài Bạch chưa gọi ai ở đây, cũng chưa từng có bất kỳ hành vi tình dục nào.
Chỉ là chỉ huy ngân hà ngài Đàm Tử Túy đam mê chơi…!Thích đến đây giao lưu, nên lần nào ngài Bạch cũng đến đây chờ hắn.”
Bạch Bình Châu xem như rõ rồi, ông bô của hắn không phải đến đây ngủ người ta, dù thấy được an ủi chun chút, nhưng nhìn số tầng thang máy hắn lại rầu lòng.
Sao giờ đây, không tránh được số phận bị ông mập phì kia ngủ sao.
Hắn dựa vào vách tường thang máy, cảm giác có chút chua xót buồn phiền.
Thang máy đến tầng 3 thì dừng lại, cửa vừa mở, Bạch Mãn Xuyên đi vào.
Hình như anh vừa bụp một trận với ai đó, áo khoác vest tùy ý khoác trên tay, tóc tai hơi rối.
Hoàng Tinh Tinh tranh thủ chào hỏi: “Ái chà ngà Bạch, sao ngài lại ở đây, không đợi ngài Đàm ở phòng VIP sao?”
“Tôi đi trước, hôm khác lại tìm.” Bạch Mãn Xuyên nói: “Tầng một, cảm ơn.”
Hoàng Tinh Tinh: “Thật ngại quá ngài Bạch, thang máy còn đang đi lên.”
Bạch Mãn Xuyên chậc một tiếng xem như chấp nhận, đi qua một bên dựa người vào tường.
Đến tầng 5, Bạch Bình Châu đi theo Hoàng Tinh Tinh ra khỏi thang máy, Hoàng Tinh Tinh còn chưa kịp nói mấy chữ Ngài Bạch đi thong thả, Bạch Bình Châu đã nhảy tọt trở vào, khi thang máy đóng cửa thì mỉm cười vẫy tay với Hoàng Tinh Tinh.
Cửa thang máy đóng lại, Bạch Bình Châu thu lại nụ cười: “Bạch ảnh đế, chào ngài, tôi là đạo diễn Bạch Phú Kiều, bộ phim năm ngoái lãnh giải là do tôi quay, tên [Người tuổi Sửu], không biết ngài còn nhớ không? Chúng ta còn chụp ảnh chung tại giải thưởng Vạn hoa đồng, lúc đó trên lễ phục của ngài có dính một cọng lông, là tôi lấy xuống cho ngài đó…”
Bạch Mãn Xuyên cau mày, không kiên nhẫn nhìn hắn, không khỏi ngắt lời: “Cậu là ai?”
Được ông bô ruột chào hỏi thân thiết kiểu này cũng không được mấy người, Bạch Bình Châu bất đắc dĩ cười: “Tôi là…!cũng không quan trọng.
Ngài Bạch, ngài có thể giúp tôi một việc được không?”
Vừa nói xong thì thang máy cũng đến lầu một, Bạch Mãn Xuyên nhấc chân ra ngoài, đi chưa được mấy bước đã bị cả đám người bu quanh, Bạch Bình Châu muốn chui cũng không chui tọt.
Chẳng qua là tư tưởng lớn gặp nhau với Bạch Bình Châu mà thôi, muốn bem một phát với Bạch Mãn Xuyên vừa cao vừa đẹp.
Thấy người này so với người kia sáp tới còn dữ dội hơn, Bạch Bình Châu quýnh đít, tranh thủ xông tới cạnh Bạch Mãn Xuyên hét: “Nhìn tôi nè, tôi là đứng đầu bảng ở đây đó!”
Một hồ ly nhỏ đứng bên không vui, cũng nói: “Ngài Bạch, Bạch đá đì! Eo em mềm dáng em đẹp, chịch kiểu nào cũng không thấy xấu.”
Bạch Bình Châu bị cái sự mất nết này làm hú vía, còn đang thầm nghĩ mình hổng có nói được như thế, thì một em gái ngực bự bên cạnh cũng hét: “Kim chủ ba ba, em 38D! Vừa mềm lại vừa dễ bóp, còn mút được sữa! Đến bên em đến bên em!”
** má, sao ai cũng kêu ổng là đá đì hết vậy! Tui mới là hàng thật giá thật đây nè!
Nghĩ thế, hắn cũng gọi: “Da…!Daddy! Em còn chưa tiếp ai đây! Em…”
Hắn thấy giọng mình chìm nghỉm trong đủ thứ âm thanh, điên máu, gân cổ: “Em là lần đầu tiên!”
“Em vẫn còn là xử nam!”
Bạch Mãn Xuyên sức cùng lực kiệt trong một mớ bồng bông, ngước mắt nhìn đám người, nháy mắt ai cũng im thin thít.
Thế là cả sảnh lầu một lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh vang vọng của Bạch Bình Châu.
“Em vẫn còn!”
“Là xử nam!”
Sau khi tiếng vọng kết thúc, Bạch Mãn Xuyên liếc nhìn hắn, lạnh lùng vứt một câu: “À, tôi không có hứng thú ở phương diện này.”.