Đọc truyện Tám Điểm Phẩm Cách FULL – Chương 11: Hai Người Tiếp Đi
10.
Hai người tiếp đi.
Sảnh lớn ở nhà thổ trước giờ vẫn luôn sôi động, nhóm nhân viên giao lưu ghen ăn tức ở nhau vì tranh khách, Hoàng Tinh Tinh vội vàng giữa phòng nghe phụ và chính sảnh, thỉnh thoảng hệ thống thông báo nhân viên số mấy được cộng điểm.
Ở phòng nghe phụ, Thang Hiệu Ninh vẫn đang cẩn thận lựa chọn, nhân viên giao lưu bên cạnh vì hắn mà tranh nhau túi bụi, hệ thống lại phát ra một thông báo khác: “Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch đã giao lưu thành công, nhân được 24 điểm.”
“Á đù má.
Mốt phát được luôn 24 điểm, ghen tị hận vãi, tuần trước tui mệt gần chết chỉ được thêm có 3 điểm!”
“Ngài Bạch mỗi lần được 8 điểm, nói thế…!Ngài Bạch tuyệt vời quá mà, tui cũng muốn ôm đùi ngài Bạch!”
“Tỉnh lại đi em gái.
Người mới tới lúc trước bị trừ 16 điểm, dù giờ may mắn nhặt lại được, nhưng bị chơi ba lần, thế chẳng phải chỉ được có 8 điểm thôi sao?”
Hoàng Tinh Tinh trầm mặt đi tới: “Sao vậy, giờ còn muốn thành chợ? Dương Mi, cậu cũng là hàng lão làng nơi này, sao còn dẫn đầu đứng đó?”
Dương Mi chính là bé thỏ nhỏ xếp hạng hai lúc trước.
Hắn cụp tai, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi chị Tinh Tinh, là em nhất thời hồ đồ.”
“Tự chú ý một chút.” Hoàng Tinh Tinh nhìn đám người xung quanh rồi đến gần hắn hỏi, “Ông chủ Thang vẫn chưa quyết định sao?”
“Vẫn chưa, chắc là ngán rồi, mới nãy hắn còn hỏi em có người mới không.”
Hoàng Tinh Tinh nói: “Người mới thì có, nhưng giờ còn đang trong phòng ngài Bạch.”
Dương Mi chau mày: “Hôm nay Bạch Bình Châu đã tiếp ba lần, không thể tiếp thêm.”
“Tôi biết, còn cần cậu nói?” Hoàng Tinh Tinh mở hệ thống ra kiểm tra, đồng thời đặt trước số liệu tiếp khách ngày mai cho Bạch Bình Châu.
“Cậu đi nói với ông chủ Thang, ngày mai giờ này có người mới, đảm bảo hắn sẽ thích.”
Dù không hài lòng, nhưng Hoàng Tinh Tinh đã nói thì không ai không dám nghe, lúc quay người Dương Mi còn trợn trắng mắt khinh thường, nhưng lại rất nhanh treo nụ cười đi đến cạnh Thang Hiệu Ninh, thân mật kề tai của hắn báo cáo việc này.
Thang Hiệu Ninh nhíu mày hỏi: “Bạch Bình Châu này ổn không?”
Dương Mi: “Ổn không thì em không dám đánh giá bậy bạ, cậu ta mới tới, tụi em cũng không rõ lắm ý.”
Thang Hiệu Ninh liếc nhìn tờ khai, ảnh của Bạch Bình Châu, tuổi tác, giới tính, giống loài sau khi được cải tạo.
Thấy hắn im lặng, Dương Mi vội vàng nói thêm: “Em nói nè, thử cái mới sẽ mạo hiểm lắm đó, ông chủ Thang vẫn nên chọn em đi, lần trước em làm ngài không thoải mái hử?”
Thang Hiệu Ninh xếp tờ khai lại, liếc nhìn Dương Mi: “Không sướng.”
Chờ khi Bạch Mãn Xuyên ra khỏi phòng giao lưu, bước vào thang máy dưới một đống ánh mắt khác lạ, đến thẳng sân đậu tàu.
Chờ khi anh quay lại địa điểm quay phim ở trái đất, thì mới biết bối cảnh đã bị dở sạch.
Người đại diện đen mặt đang ngồi ở giữa sân vắng, thấy anh đến cũng không thèm đứng dậy, lắc lắc điện thoại trên tay hỏi: “Điện thoại của anh đâu? Tôi gọi cho anh mấy trăm cuộc đấy, anh tự xem đi?”
Bạch Mãn Xuyên xấu hổ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện, chỉ nói: “Em không thấy.”
“Móa, anh không thấy? Cả đoàn chỉ chờ có mình anh! Dù cho anh có tư lịch lâu năm nhất lớn tuổi nhất, thì cũng chẳng chịu được một ngày bay toi 2 triệu! Bị truyền thông biết sẽ bị viết thành thế nào? Anh là cái thứ teddy thích lưu giống khắp nơi, chỉ có mỗi kỹ năng diễn xuất và biết kính nghiệp là chưa đen thùi.
Nhưng giờ thì hay rồi, Ảnh đế Bạch Mãn Xuyên quên nguồn cội, vung tay là thả luôn vài triệu. Tiêu đề tôi cũng nghĩ cho anh luôn rồi đó.”
“Được rồi mà anh, em rất mệt.” Bạch Mãn Xuyên ngồi xuống, “Anh đừng nói nữa, tiền này em trả.”
Người đại diện tên là Chương Ưng, đã đi theo Bạch Mãn Xuyên từ khi anh debut, xếp theo tuổi tác, quả thật hắn có thể làm anh của Bạch Mãn Xuyên.
Chỉ là bây giờ hắn không hiểu, một Bạch Mãn Xuyên tinh lực dồi dào luôn xem công việc là quan trọng nhất, gần đây lại thường xuyên mất tích, hoặc là như thể đã đi làm cả ngày mệt mỏi.
“Được rồi, cậu cũng đã tuổi này, đừng có càng già càng hỏng là được.” Chương Ưng thấy anh híp mắt nghỉ ngơi, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ vai anh nói, “Chỉ là ông tổng hãng đồ lót hàng hiệu, Thang Hiệu Ninh, cậu biết chưa, tìm tôi nói muốn mời cậu một bữa cơm.”
Bạch Mãn Xuyên hé môi, lười biếng nói: “Sao hắn lại mời em ăn cơm?”
“Bàn chuyện người đại ngôn? Không phải gần đây lên hotsearch vì dáng người sao? Ông chủ Thang mua đấy, là vì ký với cậu để thêm nhiệt.”
“Đồ lót? Ký với em?” Bạch Mãn Xuyên hừ lạnh, “Lấy đâu ra tự tin đó vậy?”
“Anh đưa á.” Chương Ưng nói, “Anh ký.”
“Mé.
Mé nó anh lại tự tung tự tác.” Bạch Mãn Xuyên mở mắt, “Lần trước là toilet, lần trước nữa là cửa chống trộm, trước của trước nữa là két sắt.
Sao thế, bộ nhìn tôi giống thiếu tiền lắm hả?”
“Không phải, là tự cậu nói mà, cậu nói đóng mấy vai kiên cường với mấy vai phản diện nhiều rồi, muốn tạo hình tượng gần gũi thân dân mà.
Như này mà còn chưa đủ á? Trước đó họ chỉ có thể bày cậu trong nhà, giờ thì mặc được luôn lên người.”
Đã sớm quen mạch não kỳ dị của người đại diện nhà mình, Bạch Mãn Xuyên khoát tay, ra hiệu hắn đừng nói nữa, bản thân thì đứng dậy rời khỏi địa điểm quay phim.
Thời gian mời cơm là ngày hôm sau, suốt cả hành trình sắc mặt Bạch Mãn Xuyên chẳng tốt mấy, có Chương Ưng bên cạnh vừa uống vừa cười, thời gian trôi qua cũng xem như là nhanh.
Sắp đến giờ, Thang Hiệu Ninh đứng dậy đi toilet, Chương Ưng thấy hắn đi xa thì vội vàng kéo Bạch Mãn Xuyên nói: “Bà mẹ nó, cậu có thể nói một câu được không, đồ ăn cũng không thèm ăn!”
Bạch Mãn Xuyên bất mãn khịt mũi, trả lời: “Đi thôi.
Kết thúc.”
“Gì gì, cậu muốn đi đâu?”
“Từ khi nào thì, đi đâu, tôi phải báo cho anh?”
Chương Ưng không nói tiếp nữa.
Hắn chưa từng can thiệp việc riêng của Bạch Mãn Xuyên, hay là nói, hắn chưa bao giờ dám xen vào.
Bạch Mãn Xuyên nhận được tin tức từ Tô Vận Đức, bảo anh mau đến đó.
Vốn đã quá mệt mỏi với bữa ăn vô nghĩa này, Bạch Mãn Xuyên dứt khoát quẳng Chương Ưng lại, lái xe thẳng đến phòng dịch chuyển dưới lòng đất của mình.
Đến tinh vực Afi Locke, thứ đầu tiên nhìn thấy là tinh vân được sắp xếp kết hợp thành dáng vẻ của anh, tiếp đó là nhà thổ ngân hà khổng lồ.
Anh quen đường lái vào bãi đậu xe, theo thói quen liếc nhìn về phía bên ngoài nhà thổ.
Hình như hôm nay không có ai dọn dẹp.
Anh tăng tốc, sau khi dừng thì anh đi theo đường cầu vượt, đi thẳng đến cửa lớn nhà thổ.
Vì phòng ngừa có người gian lận trục lợi, ở đây chỉ có một lối đi duy nhất, tất cả mọi người phải đi qua cổng này và được kiểm tra bằng máy đo lường.
Không biết đã bao lần bước vào với tám điểm rêu rao trên đầu, Bạch Mãn Xuyên đã dần quen thuộc.
Anh bước vào thang máy, nhấn thẳng lên tầng lầu văn phòng của Tô Đức Vận.
Thang máy đang đi được nửa đường, anh nghe bên ngoài truyền đến tiếng hệ thống thông báo: “Nhân viên giao lưu số 1213, mời trong vòng 5 phút đi đến phòng giao lưu được chỉ định, ngài Thang Hiệu Ninh đang chờ.”
Bạch Bình Châu còn đang ở đại sảnh quấn lấy Hoàng Tinh Tinh, vì để cô hủy đơn của mình mà hắn hầu như tung hết mọi tuyệt chiêu, cuối cùng hắn trực tiếp chơi xấu, cướp luôn thiết bị lên đơn muốn hủy đơn của mình, nhưng lại bị A Tam vọt tới rồi bế lên luôn.
Hắn vẫn bị ném xuống giường một cách thô bạo, chờ khi đứng dậy, lại bị Thang Hiệu Ninh nằm trên giường từ sớm nắm lấy cổ tay, kéo hắn ngã xuống giường lần nữa.
Nhìn khuôn mặt gã đàn ông càng lúc càng gần, Bạch Bình Châu vùng vẫy theo bản năng, nhưng lại không đẩy Thang Hiệu Ninh ra được một phân nào.
“** má…!Bà mẹ nó mi buông ông ra!”
“Mạnh mẽ phết, ngoan nào, để anh chịch phát nào, nghe lời…”
Bạch Bình Châu run rẩy kìm nén, nhìn mỏ gã đàn ông sắp dính vào mình, hai tay gã còn sờ mó mấy lần trên người hắn, hắn gần như cam chịu mà nhắm tịt hai mắt.
Cùng là chạm vào, nhưng lúc hắn cắn răng chịu đựng lại nhớ tới Bạch Mãn Xuyên.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Bình Châu nghiến đến đau cả răng, cơ ở huyệt thái dương căng ra, tiếng gõ cửa vang lên như ảo tưởng trong đầu hắn, cũng như là cọng cỏ cứu mạng.
“Có người…!gõ cửa…”
“Mẹ kiếp, thằng nào dám gõ cửa ở đây.” Thang Hiệu Ninh lột quần áo Bạch Bình Châu ra, “Có người giải quyết, cục cưng, đừng để ý.”
Bạch Bình Châu né cái tay đang muốn sờ vú hắn, lệch người qua mép giường: “Ông chủ Thang, mở cửa đi, còn đang gõ kìa.”
“Mẹ nó đồ điên.” Thang Hiệu Ninh chửi bới, nhảy xuống giường ngay cả quần cũng không mặc đã đi mở cửa, “Đã nói đang làm thì không mở cửa, là cái thứ mắt mù nào đến phá hứng thú của ông đây…”
Cửa được mở ra.
Là Bạch Mãn Xuyên đứng ở cửa.
Bạch Mãn Xuyên rũ mắt nhìn Thang Hiệu Ninh trần trụi, cong môi khịt mũi, rồi sau đó nhìn về phía giường.
Bạch Bình Châu mềm người nằm sát mép giường, hai mắt đỏ bừng.
Áo sống bị kéo đến biến dạng, giờ trông như một miếng giẻ rách, nửa hở nửa che nhân viên giao lưu số 1213 vô cùng đáng thương.
Thang Hiệu Ninh thấy người tới là Bạch Mãn Xuyên thì có hơi bất ngờ: “Sao lại là anh? Cửa do anh mở?”
Bạch Mãn Xuyên im lặng không nói tiếng nào.
Chỉ không chút dấu vết quét mắt vào trong phòng, cuối cùng rơi lên người Bạch Bình Châu.
Bạch Bình Châu rơi nước mắt, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ cầu xin.
Nhìn khẩu hình miệng của hắn, Bạch Mãn Xuyên có thể nhận ra đó là một cậu: “Xin anh hãy giúp tôi.”
Nhưng Bạch Mãn Xuyên càng nhìn càng thấy trong lòng không ổn lắm.
Anh thu hồi tầm mắt nói với Thang Hiệu Ninh: “À, hai ngươi tiếp tục.”
Anh quay lưng bước đi, vài giây sau thì nghe một tiếng hét truyền đến từ sau lưng.
“Bạch! Mãn! Xuyên!”.