Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 9: Chịu đựng
Edit: realllllchicken
Dự định đi đến nhà cũ Chu gia của Lạc Thời cứ thế bị hoãn lại.
Khi cô đến địa điểm mà Tống Giản phát định vị, ở đó người ta đã chuẩn bị xong cho việc chụp quảng cáo.
Tống Giản đang gọi điện thoại, thấy cô tới liền vẫy tay.
Sau đó đưa cô đi chào hỏi Giang Thục.
Hình tượng xuất đạo của Giang Thục là hình tượng người đàn ông lịch lãm, cho tới giờ vẫn không thay đổi.
Lạc Thời cho rằng anh ta là người rắn rõi, nhưng không ngờ Giang Thục ngoài đời đã phá vỡ ý nghĩ của cô.
Giang Thục có chút yếu ớt, giống như cậu bé mới lớn ở nhà bên.
Tống Giản lôi kéo tay áo cô nói,
“Em đừng bị bề ngoài của cậu ta lừa, bản thân Giang Thục có rất nhiều tai tiếng, nếu em cùng cậu ta dính vào chắc chắn sẽ cực kỳ phiền toái.”
Lạc Thời gật gật đầu, ý bảo có nghe.
Khi chụp quảng cáo xong trong lúc cô đứng bên đường chờ xe, thì Giang Thục mở cửa xe thể thao bước xuống, mời cô cùng đi ăn cơm chiều nhưng cô kiên định từ chối anh ta.
Giang Thục chỉ hỏi một câu, thấy Lạc Thời cự tuyệt nên cũng không dây dưa nữa, trực tiếp lái xe rời đi.
Lạc Thời ghi nhớ lời Tống Giản nói với cô, vốn dĩ cho rằng chắc không có phiền toái gì.
Ai mà nghĩ rằng, paparazzi thật đúng là vô khổng bất nhập (*).
(*) Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.
Vào ban đêm, tin tức giải trí bùng nổ với vụ tai tiếng nóng hổi.
[ Giang Thục người có tài sản kết xù đang yêu đương, vậy mà lại là một người phụ nữ đoan trang! ]
Lúc đó cô không thấy tin tức này, Tống Giản gọi điện thoại bảo cô đừng hoảng hốt, mọi chuyện công ty sẽ giải quyết.
Lạc Thời mêm man một lát, đầu tiên lên mạng xem, khi xem đến tin kia thì cô lập tức dở khóc dở cười.
Phía dưới tin tai tiếng có bức ảnh chụp không rõ, bóng dáng Giang Thục ở trong xe thì rất rõ ràng, còn hình dáng cô thì hơi mờ.
Ngay cả như vậy cũng không thể làm khó được năng lực tìm người của cư dân mạng.
Có người chỉ ra được nơi chụp của bức ảnh, rồi có người nói Giang Thục hiện đang chụp một quảng cáo.
Sau đó thuận theo tự nhiên, Lạc Thời bị bới ra.
Trên weibo là cơn bão đẫm máu, fan Giang Thục rất nhiều, bình luận của họ đều là ác ý.
Lạc Mi Mi dựa vào khung cửa, đem tất cả điện thoại, máy tính của cô tịch thu toàn bộ, sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng.
“Đây là bạo lực internet chứ chẳng phải tự do ngôn luận trên mạng nữa, thực tế đã có nhiều người phải chịu đựng rất nhiều khi bị hại, mấy ngày nay em phải ở bên cạnh chị, chờ người của công ty giải quyết chuyện này.”
Cô chưa trải qua bạo lực internet, nên trong lòng có chút không cho là đúng.Nhưng thái độ của Lạc Mi Mi hoàn toàn trái ngược.
Ngày hôm sau Lạc Thời đi quay, toàn bộ hành trình Lạc Mi Mi đều che chở cho cô, cô muốn xuống xe đi mua chai nước nhưng cô ấy cản lại.
“Để chị đi mua cho.”
Càng đừng nói để cô một mình đi đến Chu gia.
Lạc Thời bị Lạc Mi Mi giam lỏng.
Kỳ thật không phải Lạc Mi Mi làm quá, mà hiện tại fan đang cực kỳ điên cuồng, đặc biệt là fan não tàn không biết sẽ làm ra sự tình gì nữa.
Tuy rằng Lạc Thời cảm thấy cô ấy hơi khoa trương, nhưng cũng vì suy nghĩ cho cô.
Cô không nói gì.
Cũng không để bụng nhiều.
Thẳng đến khi cô cảm nhận được bạo lực internet đáng sợ đến thế nào.
Ngày đó Lạc Thời vừa diễn xong cảnh của mình, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Lạc Mi Mi phải ở lại đoàn phim có chuyện nên không thể đưa cô về, vì thế muốn nhờ nhân viên công tác đi cùng cô.
Lạc Thời cảm thấy ngại ngùng khi nhờ vã, cô nói với Lạc Mi Mi:
“Chị Mi Mi, em lái xe của chị về, trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu, sau đó đi thang máy lên lầu, trung gian không tiếp xúc cùng ai, nên không có việc gì đâu. Em tự lo cho mình được mà.”
Lạc Mi Mi do dự, thấy cô nói cũng có lý, gật gật đầu.
Đưa chìa khóa xe cho Lạc Thời, nhịn không được lại tiếp tục dặn dò: “Đừng chạy loạn, hiện tại fan nữ của Giang Thục vẫn còn điên cuồng, chị sợ em xảy ra chuyện.”
Cô gật gật, cọ cọ đầu vào người cô ấy.
“Đã biết, chị Mi Mi.”
Ban đầu Lạc Thời tính sẽ trực tiếp đi về nhà, nhưng trong lúc chờ đèn đỏ, cô lại nghĩ đến chuyện lần trước Bùi Đông nói.
Chuyện Chu Trạch Đình đi xem mắt.
Cô tưởng tượng đến cảnh anh ngồi đối diện với đối tượng xem mắt ở nhà hàng thì cả đầu đều đau.
Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, nên đến thăm ông sẵn tiện hỏi thăm chút tin tức.
Lạc Thời nghĩ thầm, cô hoàn toàn quên những việc Lạc Mi Mi vừa dặn.
Không có cách nào cả, vì mỗi lần gặp Chu Trạch Đình đầu óc cô liền ngưng hoạt động.
Nhà cũ Chu gia nằm giữa sườn núi của thành phố L
Lạc Thời thay đổi làn đường, chờ đèn sáng, cô liền rẽ sang phải.
Trên đường có rất nhiều xe nên cô nhất thời không chú ý có chiếc xe phía sau cũng đổi làn đường như cô.
Xe chạy một đường, hai mươi phút sau đã tới chân núi.
Chân núi yên tĩnh, không giống nội thành phồn hoa.
Trên đường có ít xe qua lại, vài phút cũng không thấy chiếc nào.
Lạc Thời đang định lái xe theo dọc theo con đường đến giữa sườn núi, đột nhiên có chiếc xe Santana màu đen từ sau lao tới, dừng lại trước xe cô.
Chặn đường đi.
Cô cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng nghĩ sẽ quay xe lại.
Không chờ cho Lạc Thời kịp phản ứng, thì ghế lái của chiếc xe Santana màu đen mở ra, có một người bước xuống.
Người nọ mặc áo hoodie đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo thấp xuống, đeo khẩu trang đen che kín hầu hết khuôn mặt chỉ chừa lại đôi mắt, tóc được dấu sau mũ.
Lạc Thời đột nhiên đối diện với đôi mắt như vậy, trên người giống như bị kim đâm chi chít.
Sự sợ hãi không thể giải thích được.
Người nọ động tác mau lẹ tựa như sợ cô chạy trốn, vọt tới ghế lái của cô, trên tay giơ lên cây gậy bóng chày.
Bất an trong lòng cô được lan rộng.
Lạc Thời hoảng sợ mở to mắt nhìn cây gậy “Phanh” một tiếng đập vào cửa sổ xe.
Tới trả thù?
Cô hoảng hốt trừng to hai mắt, luống cuống tay chân đạp ga để di chuyển xe.
Càng nhanh thì càng sai, tay chân Lạc Thời run rẩy nên không thể thao tác chuẩn xác được.
Cây gậy tiếp tục đập một cú mạnh lên kính chắn gió.
Lâu lâu Lạc Thời sẽ giương mắt lên nhìn, thấy trong ánh mắt hắn không hề che dấu sự chán ghét.
Càng ngày càng hoảng loạn.
Thấy cửa sổ xe có những đường nứt.
Sắc mặt Lạc Thời sợ hãi tái nhợt.
Dường như người nọ đang cố ý tra tấn cô, nhịp nhịp từng chút, rồi đập một cú thật mạnh.
Ở chân núi không có xe qua lại, cô muốn cầu cứu.
Môi cô run rẩy, từ trong túi xách lấy điện thoại.
Hắn đã thấy hành động của cô, động tác càng trở nên tới tấp, vết nứt trên cửa kính dần dần lớn.
Tay Lạc Thời run run mở khóa điện thoại.
Sau đó, “Phanh” một tiếng, lại là một cú đập mạnh.
Cô sợ hãi ngẩng đầu, thì thấy có một khuôn mặt dán lên cửa sổ xe ghế lái, ánh mắt độc ác, cô “A” lên, điện thoại trên tay không cầm chắc nên lập tức rơi ở khe hở ghế.
Hắn di chuyển, bắt đầu đập mạnh vào cửa sổ ghế lái.
Từng chút từng chút, tai Lạc Thời nổ tung.
Rốt cuộc cô không chịu được nữa, “Oa” một tiếng rồi khóc.
Loại tiếng vang này tra tấn trái tim cô, Lạc Thời bị hoảng.
Trước giờ cô chưa từng trải qua tình huống như thế này.
Thân thể và tâm lý cùng bị tra tấn một lần như vậy khiến cô cực kỳ suy sụp.
Đầu cô mênh mông một mảng.
Trước mặt đều là đôi mắt kia, đôi mắt thon dài trừng mắt nhìn cô đầy oán hận.
Lạc Thời vô lực dựa vào lưng ghế, mắt chìm vào bóng tối bên tai dần yên tĩnh trở lại.
– –
“Đã hỏi rõ chưa?”
“Cảnh sát đang thẩm vấn.”
Lạc Thời mơ mơ màng màng, cô nghe được giọng nói của Bùi Đông còn có…..Chu Trạch Đình.
Nhất định là ảo giác.
Cô mở to mắt, lọt vào tầm mắt là một mảng màu trắng.
Hình như vừa rồi cô ở trong xe.
Bị một người lạ…..
Chẳng lẽ bị bắt cóc?
Lạc Thời cuống quít ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên giường.
Đang đứng ở cửa sổ Bùi Đông nghe thấy động tĩnh, quay đầu kinh hỉ(*) hô lên, “Cô bé, em tỉnh rồi.”
(*) Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
Cô nhìn qua.
Chu Trạch Đình vừa lúc quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Lạc Thời không chịu được nên cảm thấy ủy khuất, xung quanh đôi mắt hồng hồng, nước mắt đọng trên khóe mắt, nhưng lại quật cường không để rơi xuống.
Cố chấp cùng Chu Trạch Đình đối mắt.
Vẻ mặt Chu Trạch Đình không đoán được, một tay để trong túi quần, tay còn lại treo trên cửa sổ.
Tựa như không vì nước mắt của cô mà cảm động.
Bùi Đông nhìn hai người không tiếng động mà giằng co. Anh ta đụng cánh tay Chu Trạch Đình, thấp giọng nói: “Cô nhóc chắc là chưa từng gặp qua loại chuyện này nên bị dọa không nhẹ, cậu đừng trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo này nữa, cười chút đi.”
Anh tỏ ra mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh nhìn một lúc, sau đó xoay người đi đến cửa phòng.
Lạc Thời cắn môi, ánh mắt bướng bỉnh đi theo anh.
Chu Trạch Đình không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của cô, đưa tay mở cửa phòng.
Một người mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa nói với anh vài câu.
Anh gật đầu, bước chân đi ra ngoài.
Cửa phòng “Lạch cạch” một tiếng đóng lại.
Lạc Thời cúi đầu hơi thấp, cả người rúc vào trong chăn.
Bùi Đông đi lên phía trước vài bước, thấy cô nhóc đang ở trong chăn khóc nức nở, cũng không làm phiền cô.
Qua hai phút, cô từ ổ chăn ngẩng đầu lên.
Trừ bỏ đôi mắt hơi hồng thì trên mặt không có cảm xác gì khác.
Bùi Đông đưa ly nước trên đầu giường cho cô, “Hết hy vọng sao?”
Lạc Thời khóc nãy giờ nên miệng đã sớm khô khốc, nhận lấy ly nước, uống hết nửa ly, mới nói: “Em sẽ không từ bỏ.”
Anh ta cười, “Anh thích tình cách này của em.” Cô cũng cười, một lát sau nhớ đến người chặn xe cô, hỏi:
“Người kia là ai thế? Vì sao lại muốn chặn xe em?”
Bùi Đông thu lại nụ cười, nói:
“Cảnh sát đang thẩm vấn, chưa có kết quả. Em có muốn đến xem không?”
“Em nghĩ em sẽ ngủ tiếp, em không muốn gặp lại hắn đâu.”
Ánh mắt người kia quá đáng sợ, cô không bao giờ muốn nhìn lại.
“Cũng đúng, đỡ cho em buổi tối gặp ác mộng, chờ đến lúc có kết quả, anh sẽ báo cho em.”
“OK, cảm ơn anh Bùi Đông.”
“Đừng cảm ơn anh, em muốn cảm ơn thì phải nói với Trạch Đình đấy, đúng lúc hôm nay cậu ấy đến nhà cũ, ở trên đường gặp được.”
Chu Trạch Đình.
Lạc Thời nhấp miệng, gật gật đầu.
Bùi Đông đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến thư phòng.
Cửa phòng đang đóng, Bùi Đông không gõ mà tự đẩy vào.
Chu Trạch Đình đang ngồi trên ghế, trên bàn để một quyển văn học nước ngoài.
Bùi Đông bước lên vơ lấy chiếc ghế dựa, cả thân hình lười biếng ngồi xuống, chân bắt chéo, mắt nhìn người bạn thân,
“Không đi nhìn một cái à? Cô nhóc vừa khóc rất thảm, tôi đau lòng muốn chết.”
Chu Trạch Đình lật qua trang tiếp theo, trực tiếp làm lơ cậu ta.
Bùi Đông bình tĩnh nhìn anh.
“Tôi nói cậu không đi xem tiểu nha đầu, có phải vì không chịu được khi thấy em ấy khóc không?”
Nói xong, tự mình lẩm bẩm: “Trách không được, vừa nãy cậu đi nhanh như vậy.”
Nghe vậy, tay đang lật trang sách của Chu Trạch Đình dừng lại, để quyển sách xuống, đôi mắt lẳng lặng nhìn cậu ta.
Ánh mắt trầm tĩnh.
Bùi Đông biết đây chính là điềm báo tức giận của bạn mình, vội vàng từ trên ghế đứng bật dậy, chạy trốn ra ngoài.
“Lâu rồi không cùng ông nội Chu bàn luận về cờ, tôi đi tìm ông đây.”
Chờ đến khi bóng dáng Bùi Đông mất hút ở sau cửa thư phòng, cả người anh tựa vào sau ghế.
Nhìn vào hướng nào đó trên bàn làm việc đến xuất thần.
Thật là hiếm thấy.