Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 64: Gặp gia trưởng
Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Hôm sau, trên mạng thảo luận sôi nổi về vòng cuối cùng của cuộc thi người phát ngôn FONUR, Lạc Thời xứng đáng đoạt giải được các báo chí tuyên truyền, nhưng hấp dẫn sự chú ý của mọi người chính là sự kiện “Bày tỏ” của cô với Chu Trạch Đình ngay tại cuộc thi.
Một đoạn video ngắn được cắt nối biên tập, phát lên mạng, lượt chia sẻ thật đáng kinh ngạc, cư dân mạng thảo luận rốt cuộc mối quan hệ của Lạc Thời và Chu Trạch Đình là thế nào?
Lúc Tống Giản biết tin thì gọi điện cho Lạc Thời đang trên đường đi đến đoàn phim, trêu chọc cô có muốn cọ nhiệt trên mạng không, đẩy cô lên hot search lần nữa.
Lạc Thời biết cô ấy đang chọc cô, nên không thèm để ý.
Lúc sau Tống Giản mới nói cho cô chuyện chính, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Đến đoàn phim, 《 Những người sống ở Lotita 》sắp đóng máy, vì cuộc thi cô phải hoãn lại cảnh quay nên mấy ngày nay đều phải nắm chặt thời gian diễn.
Hơn nữa hai ngày nay Chu Trạch Đình đi nơi khác khảo sát, không có ở biệt thự, cô ở đoàn quay phim cũng vui vẻ.
Chẳng qua có hơi lo lắng cho Lạc Mi Mi.
Ngày thứ hai sau khi cuộc thi kết thúc Lạc Thịnh liền bay về thành phố C, theo lý mà nói Lạc Mi Mi nên trở về rồi.
Nhưng hiện tại chỉ có phó biên kịch ở đoàn phim, không có tin tức của cô ấy.
Cô vô cùng bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra.
Nhân lúc đoàn phim nghỉ ngơi, cô cầm điện thoại gọi cho Lạc Mi Mi.
Điện thoại được kết nối, có điều không ai nghe.
Tình huống này xảy ra khiến tim cô đập thình thịch, cô muốn gọi cho Lạc Thịnh hỏi thăm thì nhân viên tổ công tác nói bên ngoài có người tìm cô.
Lạc Thời thấy ánh mắt nhân viên kia có hơi kỳ quái, muốn hỏi là ai, thoáng thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc ngừng bên ngoài.
Ngay lập tức biết được.
Cô chạy tới, không đợi cô đến gần, cửa sau xe nhanh chóng mở ra.
Chu Trạch Đình ngồi ở đó, nhìn cô.
Chỉ hai ngày không gặp, cô vừa thấy được anh, tim gan như bị cào ngứa.
Khi cô vào trong xe, không thèm để ý A Lâm còn ngồi ở ghế lái mà sáp đến hôn nhẹ lên khóe miệng anh, sau đó lui người ra.
Dịu dàng khôn khéo cũng rất táo bạo.
Chu Trạch Đình thất thần mấy giây, nghiêng mắt nhìn gương mắt trắng nõn của cô, vẻ mặt lạnh tanh hiện lên chút mềm mại.
Anh hỏi, “Buổi trưa có rảnh không?”
Thời gian ăn trưa của đoàn phim quy định là một tiếng, Lạc Thời nhanh chóng trả lời: “Có.”
“Ông nội nói đã lâu không gặp em, buổi trưa muốn cùng nhau ăn bữa cơm.”
Ban đầu cô muốn mở miệng đồng ý, nhưng thấy vẻ mặt anh hơi khác thường thì lại thoáng suy nghĩ, ngón tay mân mê góc váy, cô do dự mở miệng, âm thanh mềm mại, nho nhỏ nói: “Vậy… chuyện này có phải là đi gặp gia trưởng không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, trong xe phút chốc an tĩnh.
Ánh mắt anh nhìn cô một cách nóng bỏng, tai cô đỏ lên, trong lòng hối hận vì lời vừa nói ra.
Làm gì có chuyện gặp gia trưởng nhanh như vậy!!
Thật là xấu hổ muốn chết.
Chu Trạch Đình ngồi ở đó, nhìn sắc đỏ từ từ lan tới cổ Lạc Thời, thấp giọng hỏi ngược lại cô, “Em muốn gặp gia trưởng?”
Trong lời nói có ý trêu ghẹo hay không cô không biết, nhưng thật sự làm nhiệt độ trên mặt cô tăng lên.
Cô cắn môi dưới, tròng mắt ngấn nước mạnh mẽ lắc đầu.
Thật như một bé hươu sao ngơ ngác, anh thu lại tâm tư trêu chọc nói, “Đừng căng thẳng, chỉ là ăn bữa cơm bình thường thôi.”
Thực tế anh chỉ nói đúng một nửa.
Buổi trưa, Lạc Thời và Chu Trạch Đình đến nhà cũ Chu gia, ông nội Chu vẫn còn đánh cờ với bạn.
Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm, ông không tình nguyện đứng dậy, nghĩ muốn đánh hòa một ván, nhưng khi nghe thấy quản gia nói cô nhóc Lạc gia đến, cơ thể lập tức tách khỏi ghế đá.
Tuy tuổi ông hơi cao nhưng bước chân cực nhanh, chỉ một chốc đã đến phòng khách để gặp cháu trai mình.
Sau đó thấy một bên vạt áo Chu Trạch Đình che khuất Lạc Thời.
Ông không biết hai người đang làm gì, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng không tiếng động ngồi vào ghế thái sư, cười tủm tỉm nhìn hai người.
Vẫn là Chu Trạch Đình phát giác phía sau có người, hơi nghiêng mình để lộ ra Lạc Thời.
Thật ra hai người cái gì cũng chưa làm, anh chỉ đang nói cho cô về nguồn gốc của bộ bút tích treo giữa phòng khách.
Nhưng mà cô thấy Chu lão gia ra vẻ “Ông đây cái gì cũng biết con không cần giải thích” thì hơi thẹn thùng.
Lúc dùng bữa, sự thật giống Chu Trạch Đình nói đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi.
Sau khi ăn xong, ông nội Chu như thường lệ gọi đám bạn đến cùng Lạc Thời đánh cờ.
Cuộc thi lần trước, một đám ông già hơn năm mươi tuổi lại bị đánh bại bởi một cô nhóc miệng còn hôi sữa, ký ức vô cùng sâu sắc, thấy cô thì lập tức lộ ra vẻ mặt muốn tử chiến một trận.
Lạc Thời đứng tại chỗ đau khổ nhìn Chu Trạch Đình đang ngồi uống trà ở phòng khách.
Ánh mắt khá đáng thương.
Anh ngồi ở đó, nét mặt nhu hòa nhìn một lát, sau đó đặt chén trà xuống, thu lại biểu tình vẫy vẫy tay với cô.
Cô tiến lên mấy bước, ánh mắt rối rắm đứng cạnh anh.
Giữa anh và cô vẫn có khoảng cách, anh trực tiếp duỗi tay cầm cổ tay cô, kéo về trước.
Hai chân mở rộng vòng cô lại, cô cao anh thấp.
Chu Trạch Đình hơi dùng sức để kéo, cô thả lỏng dựa vào người anh, cho là anh muốn nói cho cô nghe một chút chiêu thức đánh cờ.
Dù sao kỹ thuật đánh cờ của anh giỏi hơn cô rất nhiều.
Cô để tai lại gần, anh dán nhẹ vào tai cô, trầm ổn thốt ra câu, “Cố lên”
Sau đó không còn gì nữa.
Khóe miệng Lạc Thời lập tức hạ xuống, không tin anh chỉ nói hai chữ như vậy, nhưng nghe kỹ lại thì quả thật không còn lời nào khác, cô hơi thất vọng nghĩ, bỗng vành tai cảm nhận chút ấm áp.
Hơi nóng kéo dài, cô có thể cảm nhận được rung động nhỏ trên bờ môi anh.
Tựa như nụ cười.
Sau một lát, anh nói câu khích lệ thêm lần nữa.
Giọng trầm thấp như chai rượu quý cất giấu trăm năm, làm ngây ngất bản thân.
Khóe miệng Lạc Thời không kiềm được nhếch lên, đôi mắt cong cong, sườn má ửng đỏ đứng dậy đi ra vườn.
Tuy đấu cờ diễn ra chưa được hai tiếng, Chu Trạch Đình đã đến xem.
Ngồi bên cạnh cô, đôi chân duỗi tùy ý, mũi chân chặn cô, động tác cầm quân cờ của cô hơi ngừng lại, vành tai bắt đầu nóng lên.
Động tác lúc đánh cờ cũng nhẹ hẳn.
Ván cuối cùng là đánh cùng ông nội Chu, trước khi bắt đầu ông đã thua hai ván, hơi không vui, thề phải lật ngược tình thế.
Nhưng mấy ván sau đó đều thua.
Ông còn không cho Lạc Thời mở nước, nói đánh cờ là phải có cờ phẩm, không thể khinh người.
Cô chỉ đành chơi cờ một cách cung kính và cẩn thận.
Chu lão gia cũng chỉ có thể thua thua, thoáng chốc hai người ngồi đây đã gần hai tiếng, ông khá nghiện cờ nên muốn kiên trì tới cùng.
Lạc Thời không biết phải làm sao, buộc lòng phải chơi cùng ông.
Đến cuối cùng, Chu lão gia bắt đầu xoa eo đấm chân, cô thấy vậy, thương lượng nói: “Ông nội, nếu không chúng ta nghỉ ngơi chút được không?”
Ông nhướng mày, lớn tiếng nói: “Không nghỉ, tiếp tục!”
Lạc Thời: “…”
Chu Trạch Đình ở một bên ra vẻ cao thâm, không nói lời nào.
Thế nhưng lúc Chu lão gia thua thêm ván nữa, vừa chuẩn bị thu dọn quân cờ, anh không nhanh không chậm mở miệng, “Ông nội, con có chuyện muốn nói với ông một tiếng.”
Trong lòng ông lúc này chỉ có đánh cờ, làm bộ không nghe anh nói, một lúc sau mới bình tĩnh đáp: “Chuyện gì cũng phải chờ ông thắng cô nhóc này rồi nói.”
Ông vừa nói vừa ngước mắt nhìn Chu Trạch Đình, chỉ thấy ánh mắt anh đặt trên người Lạc Thời, biểu tình kia nói thế nào ta, giống như lúc còn trẻ ông nhìn bà nội Chu Trạch Đình.
Con ngươi Chu lão gia xoay chuyển, thấy Chu Trạch Đình nhìn về bên này, bên ngoài lãnh đạm nhưng đôi mắt ánh lên dịu dàng, ông đột ngột đứng dậy, vì giật mình nên đôi mắt mở to.
Động tác cả kinh của ông làm Lạc Thời không rõ nguyên nhân, ngước mắt nhìn ông, thấy ông ném quân cờ xuống, giọng nói hơi kích động: “Không được, không được, ai muốn về nhà ăn cơm thì về, ai phải ra quảng trường khiêu vũ thì ra quảng trường khiêu vũ.”
Ngay sau đó Lạc Thời bị kéo đến phòng khách của Chu gia.
Bữa cơm tối đó đã biến thành bữa tiệc gặp gia trưởng.
Chu Trạch Đình thẳng thắn với Chu lão gia dẫn đến việc trong bữa cơm, ông nhiệt tình gấp trăm lần thường ngày, làm Lạc Thời ăn trong thấp thỏm.
Ngược lại từ đầu đến cuối Chu Trạch Đình vẫn lộ một khuôn mặt nhạt nhẽo, không có biểu tình gì.
Bữa tối qua đi, Lạc Thời chia tay ông nội Chu, ngồi trên xe Chu Trạch Đình trở về nội thành.
Trong xe yên tĩnh, A Lâm chạy xe vô cùng ổn định.
Tay trái cô xoa lên vòng ngọc ở cổ tay phải, như đang đi vào cõi thần tiên.
Chu Trạch Đình cụp mắt, nhìn gò má trắng nõn mềm mại của cô, nét mừng rỡ của thiếu nữ hiện rõ trên mặt, anh nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô từ từ tỉnh lại, nâng cao cánh tay, cho anh nhìn vòng ngọc, “Ông nội tặng cái này cho em.”
Chu Trạch Đình đáp “Ừ”, không có cảm xúc khác, cô lại nói: “Nghe ông nói, đây là tín vật đính ước năm đó của ông và bà nội.”
Anh không đáp lời, chẳng qua duỗi tay đặt trên vòng ngọc, nói: “Tặng nó cho em, thì ông nội rất thích em.”
Nghe lời anh nói, Lạc Thời bất giác hỏi: “Vậy anh có thích em không?”
Nói xong, não chưa kịp phản ứng lời này có bao nhiêu ngượng ngùng thì cổ đã đỏ lên trước.
Thấy anh liền đỏ mặt.
Như một thói quen.
Nghe vậy, Chu Trạch Đình khẽ cười, tiếng cười trầm thấp không phát ra âm vang, chỉ có ánh mắt anh trầm trầm, như cơn gió mạnh thổi qua làm mi cô run run, không dám ngẩng đầu nhìn.
Anh không nói chuyện, bàn tay đặt trên vòng ngọc, lướt qua nó, vuốt lên cổ tay trơn bóng của cô, Lạc Thời mềm nhũn.
Cho tới khi Chu Trạch Đình dò thấy đôi tay nõn nà của cô, cổ tay dán sát, nhiệt độ bốc lên, anh mới xòe lòng bàn tay bằng phẳng, năm ngón thon dài tách ra siết chặt xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Lạc Thời run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Trạch Đình không cười, mi mắt sâu thẳm, đè nén, đôi mắt bạc tình giờ phút này ấp ủ cảm xúc, không mãnh liệt, nhưng lại đủ đầy.