Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 47: Gặp lại
Edit: realllllchicken
Beta: Rêu
Lạc Thời chú ý tới Lạc Mi Mi dùng từ “bảo” chứ không phải cùng, cô nghĩ về tình cảnh buổi sáng lúc Chu Trạch Đình và cô đi bệnh viện, nói đúng ra là hai người đi cùng nhau.
Cô muốn giải thích với Lạc Mi Mi là hai chữ này khác nhau, nhưng cô ấy chưa cho cô cơ hội, ngược lại hỏi cô có chuyện gì xảy ra ở cuộc thi không?
Lạc Thời nhìn Lạc Mi Mi, thấy là cô ấy thuận miệng hỏi nên không nói ra chuyện chiếc váy kia, sợ cô ấy nóng nảy đi tìm Tưởng Tiểu Ảnh tính sổ, sau đó liên lụy đến những người khác, cuối cùng lại làm Lạc Thịnh lo lắng.
Lạc Mi Mi ra phòng khách xem TV, cô nằm trên giường mở mắt, nhích người đi phòng tắm tháo trang sức, tắm rửa, khi trở ra nghe Lạc Mi Mi ở phòng khách gọi tên cô.
Lạc Thời lau tóc cho khô, ra phòng tắm đến phòng khách. Thấy cô ấy đang xem trực tiếp cuộc thi FONUR.
Trong chương trình phát trực tiếp, cuộc thi đã tới giai đoạn cuối cùng, MC căn cứ vào số điểm mà ban giám khảo đưa ra đọc lần lượt tên của ba thí sinh đứng đầu trong vòng thi.
Giờ phút này, trên màn hình sân khấu đang liệt kê ba thí sinh nổi bật trong vòng thi này.
Tưởng Tiểu Ảnh và Lạc Thời bằng điểm, song song hạng nhất, xếp thứ hai là người mẫu tân binh Kỉ Linh.
Lạc Mi Mi vui vẻ nhìn màn hình, đối với kết quả của cuộc thi tỏ vẻ tất cả đều nằm trong dự đoán, có điều cô và Tưởng Tiểu Ảnh bằng điểm nhau, Lạc Mi Mi liếc liếc nói: “Nếu không phải buổi sáng em phát sốt, chắc đã đi trước cô ta một con phố rồi.”
Lạc Thời hơi xấu hổ.
Buổi tối Qúy Tiêu Tiêu nhìn thấy kết quả của vòng hai, gọi điện thoại cho Lạc Mi Mi chúc mừng.
Vừa lúc Lạc Mi Mi ở nhà không có việc gì làm, không ăn cơm chiều đã leo lên giường ngủ, rồi nhanh chóng chống đôi mắt buồn ngủ không mở nổi dậy, chạy đến địa điểm chúc mừng.
Ban đầu cô còn buồn ngủ, nhưng trên đường lắc lư qua lại, chút buồn ngủ trong đầu cũng bị tiêu trừ sạch sẽ.
Qúy Tiêu Tiêu đã đặt bàn tại nhà hàng lẩu. Mấy ngày nay Lạc Thời bị sốt ăn uống không ngon, mới vừa tiến vào đại sảnh dưới lầu, sự thèm ăn bị mùi thơm của lẩu làm cho nổi lên.
Lạc Mi Mi cũng thế, vì thế hai người không đợi Qúy Tiêu Tiêu tới đã gọi trước một bàn đồ ăn.
Lạc Thời chờ người phục vụ đi ra ngoài, buông thực đơn xuống nhớ lại biểu tình của người đó, bất giác nói với Lạc Mi Mi: “Chị Mi Mi, vừa rồi có phải chúng ta đã…..gọi hơi nhiều không?”
Lạc Mi Mi xoa dạ dày, muốn nói là không nhiều, nhưng vẫn do dự: “… Không nhiều lắm… đâu.”
Cô vừa định nói chuyện thì đã có người vào phòng, là Qúy Tiêu Tiêu.
Nhưng phía sau còn có một người.
Lạc Mi Mi nhìn thấy người ở sau, mắt sáng lên, kéo cổ tay Lạc Thời nói: “Chị đã nói không nhiều mà.”
Tuy rằng cô không biết nhiều người trong giới giải trí, nhưng với ảnh đế đang nổi Lạc Đê, đặc biệt là tai tiếng ồn ào với Qúy Tiêu Tiêu thì cô có nghe nói.
Lạc Đê chào hỏi hai người sau đó ngồi xuống, Qúy Tiêu Tiêu theo sau ngồi cạnh anh.
Lạc Thời và Lạc Mi Mi liếc nhau, đồng thời nháy mắt với Qúy Tiêu Tiêu.
Đang lúc ăn cơm, Lạc Đê ra ngoài hút thuốc, nhân cơ hội này Lạc Mi Mi đến ngồi bên cạnh Qúy Tiêu Tiêu, tỏ ra ân cần: “Tiêu Tiêu, tình bạn hai chúng ta thế nào mà bây giờ mình mới biết được, cậu nói xem cậu đã giấu mình bao lâu rồi?”
Mặt Qúy Tiêu Tiêu đỏ ửng nhưng không rụt rè, liếc Lạc Mi Mi, “Vốn không tính nói cho cậu, bây giờ cậu đã biết, tự thấy đủ đi.”
Lạc Mi Mi nhéo mặt cô ấy: “Con nhóc này giấu thật kỹ, có điều cậu dẫn anh ta tới cùng chúng ta ăn cơm không sao chứ? Vạn nhất bị paparazzi chụp được, tình yêu của hai người sẽ bị phơi bày.”
Qúy Tiêu Tiêu nói: “Không sao đâu, vốn dĩ anh ấy quay phim ở gần đây, nếu bị chụp được thì công khai thôi.”
Cô nói xong thấy Lạc Mi Mi còn muốn hỏi, vội vàng mở miệng trước: “Được rồi, kết thúc đề tài này.” Nói xong quay qua nhìn quần chúng ăn dưa Lạc Thời, nói chúc mừng: “Biểu hiện của em hôm nay không tồi, còn chưa nói tiếng chúc mừng với em, vòng thứ ba cũng muốn lên nhé.”
Lạc Thời tươi cười nói cảm ơn.
Qúy Tiêu Tiêu hỏi cô nội dung của vòng thứ ba, cô cũng không biết, phía cuộc thi chưa có động tĩnh gì.
Cố ấy ngừng đề tài này lại, đợi cho ba người nói chuyện xong, Lạc Đê cũng chưa quay lại.
Lạc Mi Mi thấy sắc mặt Qúy Tiêu Tiêu có chút sốt ruột, trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ Lạc Đê nhà cậu ở nhà hàng lẩu này ngẫu nhiên gặp được fans xinh đẹp, đã đi theo người ta dạo một vòng tòa bên?”
Lạc Thời nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn có thể thấy ánh đèn rực rỡ của một tòa kiến trúc, mặt trên viết XXX khách sạn.
“…”
Qúy Tiêu Tiêu giả vờ tức giận trừng Lạc Mi Mi, nhưng qua một lát, vẫn đứng dậy đi tìm Lạc Đê.
Qua hai phút, Qúy Tiêu Tiêu và Lạc Đê mới đi vào. Nhìn sắc mặc Qúy Tiêu Tiêu, có khi thực sự đã xảy ra chuyện.
Lạc Mi Mi không muốn hỏi nhưng Lạc Đê cũng thấy ngại khi để cho ba cô gái chờ anh nên giải thích: “Mới trùng hợp gặp được cấp trên trong công ty nên nói chuyện vài câu.”
Lúc trước Lạc Thời có nghe Qúy Tiêu Tiêu nói công ty quản lý của anh ta là Hoàn Tinh, cùng công ty với cô.
Nghĩ vậy, cô hỏi nhiều một câu, thật ra cũng không trông chờ là Chu Trạch Đình, dù sao Hoàn Tinh có rất nhiều cổ đông, ông chủ mà Lạc Đê nói, đều xem như cấp trên, cô hỏi: “Là ông chủ Hoàn Tinh sao?”
Anh ta không nghĩ cô sẽ hỏi, sửng sốt chút sau đó mới trả lời: “Không phải, là cổ đông Hoàn Tinh Chu Trạch Đình.”
Nói xong, lại thêm câu, “Đoán chừng uống rất nhiều rượu, có hơi say.”
Lạc Mi Mi ngồi cạnh cô, nhìn bộ dáng cô cắn môi, suy tính trong lòng cô vừa nhìn là hiểu ngay, chỉ chỉ cái trán cô, nói: “Thân là em gái của người đứng đầu tập đoàn Lạc thị, em có thể rụt rè chút không?
Lạc Thời giương mắt nhìn cô, đôi mắt nai to tròn sáng long lanh, muốn nói lại thôi.
Hai người kia vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người, không biết Lạc Mi Mi đang nói cái gì, Lạc Đê không để ý đến nội dung nói chuyện của các cô, Qúy Tiêu Tiêu là phụ nữ, tự nhiên sẽ có một tâm hồn bát quái, ánh mắt cô di chuyển qua lại giữa hai người, nghi hoặc nói: “Mới chớp mắt không nghe hai người nói chuyện, đề tài đã nhảy đến đâu rồi? Mi Mi vừa rồi cậu nói gì vậy?”
Lạc Thời thẹn thùng cúi đầu uống nước, Lạc Mi Mi dư quang liếc đến cái đầu cúi thấp của cô, nói với Qúy Tiêu Tiêu: “Đang thảo luận xem khi nào cậu và ảnh đế Lạc có thể sớm sinh quý tử?”
Qúy Tiêu Tiêu: “…..”
Lạc Đê thiếu chút nữa bị sặc rượu: “…..”
Cái quỷ gì mà sớm sinh quý tử!
Lạc Mi Mi thành thạo nhìn nét mặt Lạc Thời, cô nhất thời không biết làm sao, không tập trung ăn lẩu.
Qua mười lăm phút nữa bốn người cũng kết thúc bữa tiệc lẩu, rủ nhau ra ngoài, tâm tư Lạc Thời cũng đã phai nhạt.
Chu Trạch Đình đã sớm ăn cơm xong và đi về nhà, hoặc là đi nơi khác những nơi khác để chơi?
Nhưng mà bất kể là loại tình huống nào, thì bọn họ cũng không thể tham gia.
Hà cớ gì tự làm phiền mình. Cô nghĩ thầm.
Nghĩ thông suốt, Lạc Thời mới phát hiện Lạc Mi Mi đã đi xa thang máy và sắp đến cửa đại sảnh, cô vội vàng cất bước chạy theo.
Song song với bước chân cô, thang máy phía sau “Đinh” một tiếng, biểu thị đã đến tầng một.
Cô nghe thấy âm thanh, theo quán tính quay đầu nhìn lại.
Một cái liếc mắt khiến cho bước chân của cô chậm lại, toàn bộ ánh mắt đều đặt trong thang máy.
Chu Trạch Đình hơi híp mắt, vầng sáng vụn vặt tản ra bên ngoài không giống với bình thường, có mùi khói lửa phàm tục, trong kiêu ngạo để lộ chút lười biếng.
Có vài người đứng cạnh anh, hầu hết trên người đều mặc đồ đắt tiền, chỉ là trên mặt ít hoặc nhiều có vẻ say.
Cô không quan tâm những người khác, tầm mắt nhìn thẳng trên người anh, sau đó nhìn nghiêng qua cạnh anh, có một người phụ nữ đầy đặn, trang điểm không đậm không nhạt đứng ở đó, cô ta đang kéo tay anh khoảng cách không xa, chính là cách áo sơ mi dìu cánh tay anh, chống đỡ thân thể chênh vênh của anh.
Động tác cũng không có gì chói mắt, người phụ nữ rất an phận, nhưng ánh mắt lại bán đứng cô ta.
Lạc Thời nhìn chằm chằm, tiến lên vài bước, đứng trước mặt Chu Trạch Đình, nhẹ giọng nói: “Anh Trạch Đình?”
Chu Trạch Đình cao hơn cô rất nhiều, lúc này hơi khom người, tầm mắt cũng coi như ngang cô, nghe thấy âm thanh thì ánh mắt dừng trên người cô, sau đó đứng thẳng dậy, nâng tay lên muốn xoa huyệt thái dương nhưng phát hiện cánh tay đang bị kiềm hãm, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ kia hồi lâu mới cưỡng chế rút tay ra, nhíu nhíu mày, đáp “Ừ”.
Bởi vì rượu giọng nói của anh so với ngày thường thấp hơn mấy đề-xi-ben, lại có chút khàn khàn làm say lòng người, khiến cho âm tiết khi phát ra du dương hơn thường ngày.
Tai Lạc Thời hơi ngứa, cô đưa tay lên sờ.
Người bên trong thang máy đi ra, đụng vào vai Chu Trạch Đình, anh không chú ý, thân mình lung lay, tay cô sờ tai còn chưa buông xuống, theo bản năng đỡ anh.
Cánh tay mảnh khảnh thuận thế tách cánh tay anh với cánh tay đang nâng lên của người phụ nữ bên cạnh.
Tay của cô ta bị hất ra, tiếng gọi pha chút tủi thân, “Chu đổng ~”
Sự kéo dài trong giọng nói làm cho Lạc Thời nhíu mày. Cô giương mắt nhìn mặt Chu Trạch Đình.
Cơ thể anh vừa mới không ổn định, bàn tay bất giác tìm kiếm điểm tựa, khi Lạc Thời đưa bàn tay nhỏ bé tới gần, bàn tay anh cầm cổ tay cô.
Hai người đều sửng sốt, lòng bàn tay dán vào nhau cực nóng bỏng, trái tim đập nhanh.
Chu Trạch Đình thấp giọng “Khụ”, tai tự động loại bỏ giọng nói tủi thân của người phụ nữ kia, anh khẽ nâng tay muốn tránh xa một chút.
Cô nhẹ nhàng đỡ anh, âm điệu bình thường không thể bình thường hơn, ngay cả thần sắc cũng vô cùng đứng đắn:
“Anh uống say rồi, để em đỡ anh.”
Chu Trạch Đình cẩn thận nhìn cô, ánh mắt mê ly sáng ngời, một lát sau tay anh vẫn bất động, im lặng nhìn cô, ánh mắt ôn hòa không lạnh lẽo.
Lạc Thời vừa kinh ngạc vừa có chút sợ, Chu Trạch Đình thật là uống đến hồ đồ rồi à.
Có điều cô cũng rất nhanh tỉnh táo lại, đỡ anh ra bên ngoài, để lại sau lưng người phụ nữ kia đỏ mắt chờ mong nhìn bọn họ.
Cô vừa đi vừa nhẹ giọng nói, anh uống rượu có mang theo tài xế không? Sao lại uống rượu nhiều như vậy?
Đối với mấy câu hỏi của cô, anh đều một mực không trả lời, mày đậm nhíu lại không biết nghĩ đến cái gì.
Lạc Thời thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là dặn dò phải chú ý dưới chân.
Khi cô đến cửa chính, thấy bóng dáng của Lạc Mi Mi, trong đầu nghĩ đến hình như cô ấy không thích cô gần gũi với Chu Trạch Đình.
Lạc Thời quay đầu nhìn anh, cắn chặt răng, chỉ có thể cứng rắn đi về phía trước.
Quả nhiên, Lạc Mi Mi liếc cô, cũng không chờ cô tới mà bước nhanh đi đến trước mặt cô, khóe miệng hơi nhấp, lông mi nhướn rất cao.
Không đợi Lạc Mi Mi lên tiếng, cô buông Chu Trạch Đình ra, kéo cô ấy đi ra xa, âm thanh mềm mại nói: “Chị Mi Mi, chị đưa chị Tiêu Tiêu và anh Lạc Đê về trước đi.”
Lạc Mi Mi liếc cô, ngữ khí không cho từ chối: “Em cùng chị trở về.”
Lạc Thời cắn môi, quay đầu nhìn anh đang cau mày đỡ trán đứng ở nơi đó, tiếp tục dây dưa bằng giọng nói mềm mại: “Anh ấy uống rượu, không mang theo tài xế, em rất lo lắng, tốt xấu gì hôm nay anh ấy cũng giúp em, nếu không có ảnh, cuộc thi FONUR kia em đã không tham gia được.”
Lạc Mi Mi không biết chuyện này, nghe vậy nhíu mày hỏi cô, “Không thể tham gia cuộc thi? Chuyện khi nào? Tại sao em không nói cho chị biết?”
Hỏi ba câu liên tiếp, cô không trả lời cô ấy, chỉ nói: “Chuyện này chờ em trở về sẽ nói cho chị nghe, trước em đưa anh Trạch Đình về nhà, em cam đoan đưa anh ấy về xong em lập tức trở về liền, được không?”
Lạc Mi Mi nhíu mày thật lâu, Lạc Thơi lắc lắc cánh tay của cô ấy, “Được không được không? Chị Mi Mi.”
“Được rồi được rồi, đi nhanh đi, nhớ rõ trước mười giờ phải trở về, nếu không chị sẽ đuổi em khỏi thành phố L không cho trở lại nữa.”
Cô gật đầu như giã tỏi, chỉ kém chưa thề.
Lạc Mi Mi liếc mắt nhìn ra phía sau, mới bước đi đến chỗ để xe của Quý Tiêu Tiêu.
Lạc Thời thấy Lạc Mi Mi lên xe, trái tim thật sự mới bỏ vào bụng, cô đi về trước mấy bước, lại gần Chu Trạch Đình.
Lúc này tay không dám đỡ cánh tay anh nữa, chẳng qua là thản nhiên đứng gần anh, để phòng ngừa anh không đứng vững.
Cô chú ý vẻ mặt anh, mềm giọng hỏi: “Bây giờ em đưa anh về được không?”
Chu Trạch Đình đứng ở cửa bị gió lạnh thổi, đầu óc tuy rằng không tỉnh táo ra nhưng đã tốt hơn một chút, anh rũ mắt nhìn sắc mặt bị gió thổi tái nhợt của cô, thấp giọng khụ một tiếng, giọng nói không rõ: “Nếu em có việc thì gọi điện cho A Lâm…”
Lạc Thời ngắt lời anh: “Không có việc gì, không có việc gì cả… xe anh đậu ở đâu?”
Anh trầm mặc một lát, dường như muốn đi về phía trước vài bước, chỉ là đi vài bước thôi, bước chân thật sự không vững vàng như trước, Lạc Thời đi lên, bàn tay hay người đan vào nhau, đôi mắt mở to ngập nước chăm chú nhìn sườn mặt anh, cắn đầu lưỡi để nghĩ rồi nói: “Anh Trạch Đình, không thì em đỡ anh được không?”
Chu Trạch Đình nghe vậy dừng bước chân, cúi đầu nhìn cô, con ngươi ngấm cồn như rượu ngâm lâu năm, hương vị cực kỳ mê người và còn nguy hiểm.
Đôi mắt cô khẽ khép, lông mi run lên, đầu hơi cúi xuống, hình như cô hỏi hơi quá phận, ngượng ngùng đi về phía trước.
Anh nhìn bóng dáng kia, bàn tay hơi nắm, cảm giác vô cùng nóng hai phút trước vẫn còn tồn tại, độ ấm mềm mại kia đối với anh mà nói rất xa lạ.
Nói đúng ra, toàn bộ phụ nữ đều xa lạ với anh.
Trên đường Lạc Thời im lặng lái xe, Chu Trạch Đình tựa vào ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi cho xe tiến vào biệt thự của anh, người trong biệt thự nghe thấy tiếng động cơ xe, đèn phòng khách lần lượt sáng lên, có người đi ra từ cửa.
Cô ở ghế lái quay đầu, bên trong xe không mở đèn, cô sợ mắt anh không thích ứng được.
Dọc đường đi anh ngủ không sâu, mơ hồ cảm thấy xe ngừng lại, nhanh chóng mở mắt, con ngươi trong bóng đêm càng thêm đen nhánh.
Trong xe rất an tĩnh, không gian chật chội, mùi hương trên người hai người hòa quyện, tóm lại trong bóng đêm lên men một chút tình tố không bình thương.
Lại không giống ái muội.
Bên ngoài dì Trần gõ cửa ghế lái, Lạc Thời vội hạ cửa sổ xe, bà nhìn thấy không phải là Chu Trạch Đình thì lắp bắp kinh hãi, nhưng xuyên thấu qua ánh đèn của biệt thự thấy rõ người ngồi ghế lái là phụ nữ, sự khiếp sơ trên mặt lại gia tăng.
Ngược lại Chu Trạch Đình có chút lý trí phân phó người lái xe vào, sau đó liền xuống xe.
Lạc Thời cũng xuống xe, đứng trước mặt dì Trần có chút xấu hổ.
Khiếp sợ qua đi, bà nhìn chằm chằm Lạc Thời với vẻ mặt đầy ý cười, nhìn đến mức Lạc Thời như bị thiếu cháy.
Rất nhanh cô không chịu được ánh mắt đánh giá của dì Trần, Chu Trạch Đình đứng trước biệt thự, che khuất ánh đèn, ngũ quan ẩn trong bóng đêm, anh xoa ấn đường nói: “Dì Trần, dì đi nấu chút canh giải rượu đi.”
Dì Trần cười ha hả đáp, tầm mắt còn dính trên người Lạc Thời, đây là lần đầu tiên ngài ấy đưa phụ nữ về nhà, thế nào cũng phải nhìn một cái chứ.
Lạc Thời đứng ở đó cười dịu dàng pha chút ngại ngùng.
Một lúc sau, cuối cùng dì Trần cũng xoay người đi vào biệt thự.
Cô không cần câu nệ nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ sau đó nói: “Anh Trạch Đình, nếu không có việc gì thì em về trước.”
Chu Trạch Đình nghe vậy còn chưa kịp nói chuyện, dì Trần cách đó không xa, thính lực đoán chừng rất tốt, nghe cô nói vậy đột nhiên xoay người nói: ” Đừng đi vội, buổi chiều dì Trần có nấu chút chè đậu đỏ, vào uống nghỉ ngơi một lát rồi hẳn đi, dì Trần nấu chè đậu đỏ rất ngon, ngài ấy luôn khen không dứt miệng.”
Cô không biết làm sao để ở chung với người phụ nữ trung niên bằng tuổi mẹ mình, có nên từ chối hay không nhỉ, xoắn đầu suy nghĩ một lát, nhanh chóng giương mắt nhìn về Chu Trạch Đình, vẻ mặt do dự.
Spoil chương sau:
Chu Trạch Đình: “Lạc Thời, em vẫn còn thích tôi chứ?”