Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 43: A a a
Edit: realllllchicken
Mỗi năm FONUR tuyển người phát ngôn là sẽ dấy lên một trận cuồng phong giữa các nghệ sĩ nữ, các phóng viên truyền thông tự nhiên cũng bon chen bắt lấy đề tài nóng nổi này, mượn cuộc thi hôm nay mà nói, chưa kể các phóng viên nhận được lời mời chính thức từ FONUR, những người không được mời cũng nghe tiếng mà đến, chẳng qua không thể tiến vào trong, chỉ có thể đứng bên ngoài công ty FONUR, chờ lát nữa cuộc thi kết thúc, thí sinh đi ra, có thể phân điểm tàn canh.
Chẳng qua số lượng phóng viên, đã vây kín cả cổng chính công ty.
Càng đừng nói tình hình bên trong công ty giờ phút này, trước sân khấu là vị trí cho ban giám kháo, hàng thứ hai dành cho khách quý tai to mặt lớn, hàng sau nữa, chính là một số người có tiếng tăm, và các nhà thiết kế.
Các phóng viên đang tự tìm vị trí tốt cho mình, điều chỉnh thiết bị ghi lại toàn bộ phương hướng vì hiếm khi FONUR tổ chức một cuộc thi.
Không khí càng thêm nóng hơn cùng với sự xuất hiện liên tiếp của các khách quý, sau khi khách quý ngồi vào vị trí, thì chỉ còn trống vị trí ban giám khảo.
Lúc này, bốn vị giám khảo được FONUR mời đến đang ở trong phòng riêng nghỉ ngơi.
Chu Trạch Đình cũng đến, đêm qua anh xử lý công việc đến ba giờ rưỡi sáng mới ngủ, năm giờ thức dậy, ngủ chưa được hai tiếng.
Anh nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi sáng, mười giờ cuộc thi bắt đầu, anh hơi nhắm mắt nằm trên sô pha, muốn mượn chút thời gian này để dưỡng thần.
Lúc anh vừa nhắm mắt lại, cửa phòng bị nhẹ gõ ba tiếng.
– –
Hậu trường.
Người phụ trách sân khấu và người thiết kế chiếc váy, đứng trước mặt Lạc Thời với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người thiết kế tiến lên nhìn tình trạng chiếc váy, tức hộc máu nói: “Cái này rõ ràng là do người khác phá hư, chứ không giống như bị đồ vật sắc nhọn móc vào, làm chiếc váy thành như vậy, tâm nhãn người đó thật đúng là không phải hỏng bình thường thôi đâu.”
Ngữ khí kia như muốn đem người phá hư váy bâm thây vạn đoạn, cũng là người thiết kế đối với tác phẩm của mình có tình cảm đặc biệt, tác phẩm mình thiết kế bị phá thành bộ dáng này, trong lòng ai mà thoải mái cho được.
Nghe vậy, người phụ trách đeo mắt kính bảng to, nói: “Bây giờ không phải là thời điểm bàn cãi xem ai phá hư váy –” nói đến đây, anh ta quay đầu vẻ mặt áy náy nói: “Cô Lạc, việc này là chúng tôi sơ sẩy, thật xin lỗi, nhưng chúng tôi hứa khi cuộc thi kết thúc sẽ tìm ra hung thủ, còn hiện tại hy vọng cô có thể chọn một bộ trang phục khác để tham gia thi đấu.”
Lạc Thời ngồi trên ghế, nghe vậy ngẩng đầu, mắt đen lẳng lặng nhìn về phía người phụ trách, hỏi: “Mẫu váy này còn cái khác không?”
Cô thích chiếc váy này, không chỉ là kiểu dáng bên ngoài, mà thích cả ý tưởng của nhà thiết kế.
Nghe vậy, mắt người phụ trách sáng lên, vừa rồi sự tình khẩn cấp không nghĩ đến khả năng chiếc váy này sẽ có dự trữ, anh ta móc điện thoại ra muốn gọi một cuộc, không đợi anh ta thông điện thoại, người thiết kế nhanh chóng ngăn cản, “Đừng gọi, mẫu này chỉ có một cái thôi, tôi biết.”
Dừng một chút tiếp tục nói: “Ý nghĩa lúc thiết kế chiếc váy này chính là hy vọng mỗi người con gái đều tìm được một bạch mã hoàng tử có thể cưng chiều mình yêu mình như công chúa, nên không có khả năng có cái thứ hai giống vậy, trong lòng vương tử sao có thể có đến hai công chúa, nói vậy, mục đích thiết kế ban đầu của tôi cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Mọi người ở đây đều trầm mặc.
Người phụ trách dừng một chút, lần nữa nói lời xin lỗi, “Cô Lạc, đã tạo cho cô tổn thất, thật xin lỗi, nhưng thi đấu sắp bắt đầu rồi, cô xem cô –“
Câu nói này rất rõ ràng, muốn tham gia thì phải chọn một bộ khác, đây là cuộc thi đấu nghiêm chỉnh, ban tổ chức sẽ không cho cô mặc trang phục bị hư lên sân khấu.
Sự tình chuyển biến xấu đi, đầu Lạc Thời xuất hiện cơn đau, cô cúi đầu ngồi tại chỗ, ngón tay cầm tay vịn ghế, trong lòng có chút vô lực.
Giọng thảo luận của mấy nhân viên công tác bên cạnh truyền vào tai cô.
“Cô Lạc thật đáng thương, áo quần thi đấu bị rách, còn phải lần nữa chọn trang phục dự thi.”
“Đúng vậy, mấu chốt là bây giờ cách thời gian thi đấu không xa lắm, lựa chọn quần áo phải cẩn trọng, càng đừng nói phải trang điểm lại, thời gian gấp như vậy, chuẩn bị kịp sao –“
“Ai, đáng tiếc, trong cách thí sinh cô Lạc có khí chất tướng mạo rất xuất chúng ta, nhưng hiện tại xem ra khởi đầu thi đấu có chút yếu thế.”
“Đừng nói, thật đúng là, có điều trong các thí sinh không phải còn có người tên Tưởng Tiểu Ảnh rất được sao? Hơn nữa giống như cô ta và giám khảo của vòng thi này có quan hệ, lúc tôi đi qua bên này, thấy cô ta đứng trước phòng nghỉ giám khảo cùng người đó nói chuyện, xem ra quan hệ không tồi.”
“Ai, là giám khảo nào vậy?”
“Không thấy rõ, nhưng nhìn thân hình người đàn ông kia, còn trẻ khí chất cũng tốt, phỏng chừng có lẽ là người trẻ tuổi nhất trong bốn vị giám khảo, Chu Trạch Đình cổ đông Hoàn Tinh.”
Âm thanh bát quái càng nhỏ và mơ hồ, năm ngón tay Lạc Thời gắt gao nhảy lên, cô cảm thấy toàn thân trên dưới đều bắt đầu đau nhức, cô biết thuốc hạ sốt cô uống buổi sáng đã vô dụng, nhiệt độ cơ thể cao lên, lan ra trên cổ, mặt, cho đến trán.
Tống Giản kết thúc công việc trong tay, nhanh chóng đi vào hậu trường, thấy sắc mặt Lạc Thời không tốt, bộ dáng lung lay sắp đổ, vội tiến lên đỡ cánh tay cô, hỏi: “Lạc Thời, ở đây có chuyện gì? Sao cơ thể em nóng quá vậy? Ngã bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Cả người Lạc Thời khó chịu nên không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản nói câu, ” Bị sốt.”
Có nhân viên công tác đứng sau lưng nói rõ ràng đầy đủ sự tình, Tống Giản suy nghĩ, cúi đầu hỏi cô, “Lạc Thời, cơ thể em còn chịu nổi không? Nếu có thể, chúng ta chọn bộ khác được không?”
Bây giờ nói từ bỏ, thì sẽ kết thúc tất cả.
Cô ngẩng đầu, bởi vì bị sốt, nên đôi mắt vô hồn không giống trước kia, nhưng trong veo như đứa bé vừa mới sinh ra, cực kỳ hồn nhiên.
Cô nói: “Vậy chị giúp em chọn một bộ đi.”
Trong giọng nói có tia mệt mỏi.
Tống Giản há mồm muốn nói gì, thấy biểu tình của Lạc Thời nên đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống, xoay người đi theo một nhân viên công tác chọn đồ.
Người phụ trách yêu cầu những người không phận sự lui ra ngoài, chỉ để lại cô gái nhỏ ban đầu.
Cô gái kia mờ mịt vô thố đứng ở đó, hiện tại không biết mình có thể làm những gì, cô nhìn Lạc Thời, dáng vẻ hình như rất khổ sở, cũng không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể an tĩnh đứng cách cô không xa.
Lạc Thời vùi thân mình vào ghế da mềm to rộng, đầu vai trắng nõn đối lập với màu đen thuần khiết của sô pha, càng hiện ra sự yếu đuối.
Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, đôi tay vụng về túm làn váy rườm rà.
Lớp váy bên ngoài bị xé rách thành hai ba mảnh, cô đứng lên thu thập đống phiền phức này, cô gái kia thấy thế định lại giúp đỡ, thì thấy đôi tay Lạc Thời đã tùy tiện thu gom, nắm toàn bộ lộn xộn trong tay, nâng bước chạy ra ngoài.
Cô không biết Lạc Thời đi đâu, nôn nóng kêu, “Cô Lạc, cô Lạc, cô đi đâu vậy?”
Chỉ là không nhận được lời đáp lại nào của Lạc Thời.
Cô nghe được cô gái kia hỏi chuyện, nhưng không thể trả lời cô ấy, cô sợ vừa mở miệng liền sẽ ói ra.
Hiện tại dạ dày cô rất khó chịu, nước đắng tràn lên yết hầu, phát sốt khiến cho việc nôn mửa rất mệt.
Cô vòng quanh hàng lang, tìm nhà vệ sinh.
Hành lang được trải thảm dày mềm mại, cô chạy rất nhanh, ở chỗ rẽ cô cũng thấy được tấm bảng nhà vệ sinh, cô tìm một phòng, đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát, Lạc Thời bước ra, sắc mặt tái nhớt, cô mở vòi xả nước, dùng khăn giấy tùy ý lau khóe miệng, nhanh chóng theo đường cũ trở về.
Đây là cuộc thi, là cô thận trọng lựa chọn muốn tham gia, cô không nên đưa tình cảm cá nhân vào trong, váy hỏng rồi, vậy thì chọn cái khác, cô muốn thắng, không thể thua để cho người giở trò sau lưng được toại nguyện ý muốn.
– –
Chu Trạch Đình đang hút thuốc, mày nhăn lại không kiên nhẫn nghe người phụ nữ trước mặt nói chuyện.
Năm phút trước, Tưởng Tiểu Ảnh gõ cửa phòng anh, nói có sự tình khẩn cấp muốn nói.
Kết quả anh chờ cô ta hơn ba phút, thật không nhìn ra người phụ nữ trang điểm đậm, còn cười rất vui vẻ này rốt cuộc có sự tình gấp gì muốn nói với anh.
Khói thuốc lượt lờ, Chu Trạch Đình không muốn tiếp tục nghe cô ta nói về những chuyện không liên quan, đang định giơ tay ngắt lời lải nhải của cô ta, dư quang thoáng thấy chỗ ngược sáng ở hành lang có một bóng dáng quen thuộc.
Người đó đưa lưng về phía này, nện bước nhanh đi tới.
Chu Trạch Đình không hề biết rằng ánh mắt anh đều đã hướng qua bên đó, anh thấy thân hình tinh tế, ánh sáng chiếu rọi lên bả vai trắng nõn được lộ ra.
Cô đi đến phía trước, sau đó không cẩn thận lảo đảo, nhất thời anh quên đi điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cho đến khi tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, bàn tay cảm nhận được độ nóng, mới bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
Tưởng Tiểu Ảnh cười muốn thêm điều gì đó, rốt cuộc anh giơ tay ngắt lời cô ta, “Nếu không có chuyện gì khác, mời cô Tưởng trở về.”
Dứt lời, thân hình hơi đổi, không để ý tới sự kinh ngạc của cô ta, tây trang màu xám lấp lánh vụn vặt dưới ánh đèn.
Tưởng Tiểu Ảnh còn muốn nói gì đó, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nôn khan rất nhỏ.
Cô ta cau mày quay đầu lại, Chu Trạch Đình cũng ngừng thân mình, nghiêng mắt nhìn qua.
Thấy Lạc Thời cong nửa eo, cúi đầu, một tay chống lên tường, khuôn mặt dường như rất khó chịu.
Tưởng Tiểu Ảnh nhìn thấy trước Chu Trạch Đình, liếc mắt một cái biết người đó là Lạc Thời, đang muốn hoạt động bước chân ngăn trở tầm mắt khi quay đầu của anh, chỉ là chưa kịp làm, bước chân anh đã chuyển hướng, nện bước vững vàng đi đến chỗ Lạc Thời.
Tưởng Tiểu Ảnh ở phía sau bĩu môi.
Dạ dày Lạc Thời lại cồn cào, cô cong nửa thân mình, muốn trì hoãn một hồi.
Mấy ngày trước bị sốt cũng không có nghiêm trọng như vậy, cố tình vào hôm nay, tất cả triệu chứng không khỏe như là vượt ra khỏi nhà giam, ở trong thân thể cô đấu đá lung tung.
Làm cô có chút khó mà thừa nhận.
Cô nhẹ giọng thở hổn hển, chịu đựng cơn buồn nôn đang trào lên, lúc muốn đứng lên, bên cạnh có người vươn bàn tay ea, đay rộng quen thuộc.
Quần tây thẳng tắp dừng trước mặt cô.
Lạc Thời nghe được âm thanh quen thuộc nói: “Em bị sao vậy?”
Cho dù là tuyển thủ hai trăm cân, hoặc cao thủ quyền anh thân thể cường trắng lúc bị bệnh, thì tâm hồn cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi đả kích, càng đừng nói là cô.
Thường thường được người thân thiết hỏi thăm một tiếng, đều có thể làm bạn nuốt hết nước đắng vào trong bụng mà không ói ra.
Bị anh vô duyên vô cớ lạnh nhạt, ngã bệnh phát sốt thân thể cạn kiệt rất khó chịu, váy bị người có ác ý phá hư, vì cuộc thi phải tạm thời chọn bộ khác, tất cả mọi chuyện từ từ nổi lên trong lòng.
Cô gần như không khống chế được, như không thể ngăn cản thủy triều của biển, bên trong hốc mắt nhanh chóng đầy nước.
Cô cầm nắm tay, trong lòng không ngừng nói, không được khóc, không được khóc.
Trong lòng xây dựng thành công, Lạc Thời ngẩng đầu, cong khóe miệng, mặc dù khó coi hơn cả khóc, cô nói: “Không không….. Sao.”
Chu Trạch Đình nhìn chằm chằm đuôi mắt hồng của cô, rõ ràng nước mắt sắp rơi xuống, trầm giọng nói: “Lạc Thời, lúc trước tôi đã nói qua, trước mặt tôi em phải nói thật.”
Lạc Thời quay đầu, sườn mặt nhu thuận, cô không nói chuyện, chỉ cắn chặt khóe miệng.
Phòng ngừa không cẩn thận ở trước mắt anh khóc thành tiếng.
Nếu Lạc Thịnh ở đây, hoặc Lạc Mi Mi cũng được, cô có thể không kiêng dè gì mà nói ra tủi thân trong lòng, nhưng mà ở trước mặt Chu Trạch Đình, cô không thể.
Cô còn nhớ rõ ở frong phòng Lâm Giang lâu, đột nhiên anh thay đổi thái độ, như cố ý kéo khoảng cách với cô, không cho cô tiến vào thế giới của anh.
Cho nên cô không thể để Chu Trạch Đình xem thường cô.
Hơn nữa, không phải nói quan hệ của Tưởng Tiểu Ảnh và anh rất tốt sao, hai người đứng trước cửa phòng nghỉ cười nói chuyện, cô càng không thể để cô ta chế giễu.
Những điều này, cô nghĩ đến rất rõ ràng, cũng muốn phải thành công, chỉ là bàn tay Chu Trạch Đình chạm vào trán cô đã cắt đứt mọi suy nghĩ.
Môi Lạc Thời rung rung, giây tiếp theo nghe được âm điệu lạnh đến 0 độ của Chu trạch Đình: “Lạc Thời, em không biết em đang sốt rất cao sao? Bây giờ đi khám bác sĩ ngay.”
Qủa thật anh bị độ nóng trong lòng bàn tay làm cho hoảng sợ, ngạc nhiên với sức chịu đựng của cô, còn có một loại cảm xúc khó hiểu khác ở trong lòng.
Chu Trạch Đình cúi đầu, lần nữa phân phó nói:
“Lạc Thời, em lập tức đi khám bác sĩ đi.”