Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 25: Năm này tháng nọ
Edit: realllllchicken
Chu Trạch Đình, cái tên này luôn là mạch máu của Lạc Thời, nghe từ trong miệng Lạc Mi Mi nói ra, con sâu ngủ trong đầu cũng chạy đi mất.
Lạc Thời ngẩng đầu, “Chị Mi Mi, chị đã thấy anh ấy?”
Lạc Mi Mi liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, nhẹ cười ra tiếng, tính tình nổi lên bắt đầu trêu chọc: “Sao thế? Còn thẹn thùng?”
Lạc Thời không muốn cùng cô ấy tiếp tục vấn đề này, nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây ngô đồng dần tụt lại phía sau, chỉ là đôi tai để sau tóc có chút hồng.
Lạc Mi Mi lần nữa nhìn cô, “Thời bảo bối, em thích cậu ta phải không?”
Cô ấy khó có được giọng nói nghiêm túc nên đã kéo tầm mắt Lạc Thời trở lại. Trong tay cô cầm điện thoại nhẹ nhàng ma sát, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Có điều Lạc Mi Mi liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Cô ấy tiếp tục hỏi cô, “Khoảng thời gian trước em đi ra ngoài là hẹn hò với cậu ta?”
Lạc Thời sửa lại cái sai trong lời nói của cô, “Không phải hẹn hò, mà là cùng nhau ăn bữa cơm.”
Lạc Mi Mi nhướng mày, “Ăn cơm còn không phải là hẹn hò sao?”
Lạc Thời nhíu mày nhìn cô, Lạc Mi Mi cũng không chọc ghẹo cô nữa, chỉ đột nhiên buông tiếng thở dài, “Thời bảo bối, chị thật tình khuyên em một câu, em đừng có nhảy vào hố lửa.”
Cô nhíu mày.
Lạc Mi Mi thấy cô như vậy, không vội giải thích, ngược lại hỏi cô, “Hiện tại em và Chu Trạch Đình là quan hệ gì?”
“Chính là…… Bạn bè.” Lạc Thời thấp giọng nói.
Có lẽ vậy.
“Chị đây còn kịp lôi em từ hố lửa lên không?”
Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, bất mãn lớn tiếng, “Chị Mi Mi, chị muốn nói cái gì?”
Lạc Mi Mi chỉ chỉ trán cô, “IQ của em vẫn luôn rất cao, tại sao hôm nay lại không hoạt động? Có phải đã bị cồn làm hư rồi không?”
Cô che lại cái trán, hít hít mũi, “Chị Mi Mi ~”
“Thời bảo bối, chị khuyên em, thích ai cũng được, nhưng đừng thích Chu Trạch Đình.”
Lạc Thời cau mày càng sâu, bên trong xe ngột ngạt, cô mở cửa sổ xuống hết mức, gió lướt qua hai má, cô nhẹ giọng nói: “Vì sao?”
Lạc Mi Mi nhăn mày nhìn cửa sổ xe đang mở, trước tiên cô đóng lại để tránh bị cảm, Lạc Thời bất mãn chỉ đóng một ít, Lạc Mi Mi nhìn cô, Lạc Thời cũng không nhìn lại.
Bất đắc dĩ, Lạc Mi Mi nói: “Em không biết đâu, Chu Trạch Đình người này tính tình khung lãnh (*), em đừng hy vọng có thể dùng tấm chân tình của em để tấn công hạ gục cậu ta, từ lúc chị và cậu ta trở thành bạn học đại học, chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ cậu ta động tâm vì phụ nữ. Tính tình em rất mềm mại, không thích hợp với cậu ta, đừng si ngốc nữa, đến cuối cùng người thương tâm vẫn là em.”
(*) Khung lãnh: lạnh từ trong xương.
Cô nhìn chằm chằm vào bộ dáng của người bên trong, uể oải nói: “Sao chị với anh trai em nói giống y như đúc vậy?”
Lúc cô nói câu này, phía sau có xe bóp còi, Lạc Mi Mi nghe không rõ, hỏi cô lại lần nữa, “Em nói gì?”
Lạc Thời lắc đầu, híp mắt nhìn cảnh đêm bên đường, nhẹ giọng nói: “Chị Mi Mi, vô dụng thôi.”
“Cái gì?”
“Em nói về việc em thích Chu Trạch Đình, người khác nói gì cũng vô dụng.” Trái tim của cô đã sớm cho đi một cách hoàn toàn triệt để.
Lạc Mi Mi còn muốn nói gì đó, nhưng Lạc Thời đã đánh gãy lời cô, giọng nói đứt quãng trong gió, “Chị Mi Mi, năm này tháng nọ (*), em đối với anh ấy chính là thích như vậy.”
(*) Năm này tháng nọ: ý chỉ khoảng thời gian dài.
Lạc Mi Mi cứng họng, cô cho rằng Lạc Thời đối với Chu Trạch Đình là để bụng từ lần cậu ta ra sân bay đón em ấy, nhưng cô không ngờ được, Lạc Thời đã sớm biết Chu Trạch Đình. Thật lâu sau, cô mới nói: “Lạc Thịnh biết không?”
Lạc Thời nhớ tới anh trai, cười nói: “Em đến thành phố L đóng phim, anh ấy rất ủng hộ.”
Lạc Mi Mi suy nghĩ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cô không buồn ngủ, dựa vào cửa sổ suy nghĩ về sự tình.
Qua vài phút, cô bực bội xoa trán, về việc cô thích Chu Trạch Đình, Lạc Thịnh biết, Bùi Đông biết, bây giờ Lạc Mi Mi cũng biết, những người bên cạnh cô trừ bỏ chính chủ, tất cả đều biết.
Thật phiền.
Có lẽ Chu Trạch Đình cũng biết chỉ là không nói toạc ra thôi.
Như vậy càng phiền hơn.
Cô không muốn mình lại ảo tưởng vô biên vô hạn, Lạc Thời quay đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc của Lạc Mi Mi, bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Chị Mi Mi, em cảm giác chị đối với anh Trạch Đình rất có thành kiến nha.”
Cô ấy trì độn, sau đó hung dữ nói: “Không phải vì suy nghĩ cho em sao? Thế nhưng em lại nghĩ chị xấu xa, tình chị em nhiều năm còn không thể thắng nổi một người đàn ông? Hả?”
Thấy sắc mặt Lạc Mi Mi càng ngày càng đen, cô vội vàng đem ý niệm mới lóe lên ném ra sau đầu, ủy khuất nói xin lỗi: “Chị Mi Mi, là em không tốt, chị đừng để trong lòng nha.”
Cô ấy hừ nhẹ, sắc mặt tốt lên một chút.
Chờ đến khi hai người về đến nhà, Lạc Mi Mi đem theo album về phòng ngủ, Lạc Thời cũng trở về phòng mình. Cô ở ban công hóng gió một lát, sau đó mới cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc tắm xong đã hơn 10 giờ.
Ngồi ở đầu giường sấy tóc, thân mình đối diện với bên ngoài cửa sổ, tóc hơi làm ướt tay cô, cô bỗng nhớ đến toàn thân đầy mùi rượu của Chu Trạch Đình ở cuối hành lang.
Nghĩ không biết có nên hỏi anh đã về nhà hay chưa?
Lời edit: Đọc truyện cảm động nhất chính là mấy câu nói của Lạc Thời về tình yêu của mình dành cho Chu Trạch Đình đó TT_TT