Tâm Đầu Hảo

Chương 22: Đến nhà


Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 22: Đến nhà

Edit: reallllchicken

Chu Trạch Đình so với cô vẫn ở trạng thái ngơ ngẫn, anh giơ tay đè đè mày, cơ thể hơi dựa vào cửa, hỏi cô:

“Em có việc gì không?”

Lạc Thời thu hồi tầm mắt trên người anh, đem bình giữ ấm trong lòng ngực giơ giơ trước mặt anh,

“Anh Trạch Đình, anh bị cảm uống nhiều canh gà sẽ mau khỏi.”

Chu Trạch Đình nhẹ nâng mí mắt, nhìn chằm chằm bình giữ ấm màu hồng nhạt đến bất động.

Cô bổ sung thêm, “Em đã nấu trong ba tiếng, tuy rằng tay nghề kém hơn đầu bếp năm sao, nhưng mùi vị cũng được….. Có lẽ là vậy.”

Cô nhút nhát nói xong.

Anh cẩn thận nhìn vào mắt cô, xoay người vào nhà.

Âm thanh theo sau truyền vào tai Lạc Thời.

“Vào đi.”

Cô nhìn bóng dáng Chu Trạch Đình, chớp chớp mắt, một chân thử bước vào thăm dò, sau đó chân còn lại cũng theo vào.

Lạc Thời cẩn thận đóng cửa lại, toàn thể cấu trúc của biệt thự xuất hiện trước mắt cô, phong cách trang hoàng xa hoa, rất tương xứng với phong cách Chu Trạch Đình.

Cô bước vào trong, ngoài ý muốn phát hiện phòng khách có để đàn dương cầm.

Chu Trạch Đình biết đánh đàn dương cầm?

Lạc Thời nhớ đến đôi tay đẹp đến quá đáng kia, mười ngón tay thon dài nhấn trên các phím đàn đen trắng, xác định là rất đẹp.

Có điều đi thêm vài bước nữa, mới phát hiện trong nhà anh có chút lạnh lẽo, cô ở sau hỏi: “Anh Trạch Đình, trong nhà không có ai chăm sóc anh sao?”

Người thành công giống Chu Trạch Đình, trong nhà đều sẽ tìm người hầu để lo cơm áo cuộc sống hàng ngày. Tựa như Lạc Thịnh, chỉ cần anh ấy có mặt ở nhà thì có tận ba người hầu tiếp đãi, càng đừng nói đến đầu bếp, quản gia.

Chu Trạch Đình bước lên cầu thang, đi đến phòng bếp, đứng trước quầy bar rót ly nước ấm, nghe thấy âm thanh thấp giọng trả lời: “Dì Trần có việc nên xin nghỉ.”


Cho nên vừa rồi ở trước cửa nhà, anh do dự không muốn để cô đi vào là vì trong nhà trai đơn gái chiếc, sẽ không đảm bảo…..

Nghĩ cái gì vậy trời!

Chu Trạch Đình uống miếng nước, tỉnh bơ che giấu những ý nghĩ không rõ ràng trong đầu, nước ấm chảy xuống yết hầu, làm anh có chút thoải mái.

Anh giương mắt nhìn Lạc Thời.

Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh….. Hầu kết.

Áo choàng tắm trên người Chu Trạch Đình quá rộng, khi anh uống nước, hơi ngửa đầu, cằm hơi kéo căng, đường cong lại đẹp, đặc biệt là hầu kết của người đàn ông.

Nếu hỏi cô trên người đàn ông gợi cảm nhất là gì? Lạc Thời sẽ trả lời ngay là tay và hầu kết.

Chu Trạch Đình thấy điểm chú ý của cô gái nhỏ, thấp giọng “Khụ”, sau đó xoay người đi lên lầu.

“Em ngồi đi, tôi đi thay quần áo.”

Cô ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt mang ẩn ẩn tia thất vọng theo anh lên lầu.

Lần nữa xuống lầu, Chu Trạch Đình mặc áo cổ tròn màu xám, cộng với quần dài rộng rãi, quần áo ở nhà nhàn hạ lười biếng, nhiều phần ôn ổn, thiếu chút lạnh lẽo.

Anh chậm rãi đi qua, ngồi đối diện Lạc Thời, trên bàn còn chiếc laptop đang mở, ban đầu nghĩ tắm rửa xong sẽ tiếp tục công việc, có điều giờ lại bị chính mình cắt đứt.

Cô nhìn sườn mặt mệt mỏi của Chu Trạch Đình, tóc bên tai còn ướt, vừa nhìn là biết lau không nghiêm túc. Nhưng mà người bị cảm, ý thức tự chăm sóc mình cũng không có.

Lạc Thời quay đầu nhìn quanh, nói: “Anh Trạch Đình, nhà vệ sinh ở đâu ạ?”

Chu Trạch Đình cho rằng cô gái nhỏ cần dùng, đầu nhìn bảng phân tích báo cáo cũng không nâng, duỗi tay chỉ hướng.

Chỉ chốc lát, khi bên người có một nguồn nhiệt, kèm theo mùi nước hoa nhàn nhạt, anh mới ngẩng đầu, thì thấy trên hai tay cô cầm theo khăn lông và máy sấy.

Xem chừng là cho anh dùng.

Cô chỉ chỉ tóc anh, “Không làm khô, bệnh cảm sẽ trở nên nặng hơn.”

Chu Trạch Đình nhíu mày nhận khăn lông, không cầm máy sáy, “Máy sấy đặt sang một bên đi.”

Lạc Thời nghe lời đem máy sấy đặt trên sô pha, sau đó từ tủ bát lấy ra cái chén, đổ canh gà trong bình giữ ấm ra, thấy tóc anh không còn ướt, đẩy canh gà đến trước mặt anh, “Anh Trạch Đình, uống canh gà đi, không sẽ nguội mất.”


Chu Trạch Đình: “Ừ.”

Nhưng nhìn thấy bên trong canh còn có táo đỏ, cẩu kỷ (*), mày rậm nhíu lại lần nữa.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Cô không chú ý tới hành động của anh, trong lòng còn áy náy, “Đều tại em lần trước không suy nghĩ thấu đáo, tùy ý cầm áo khoác anh về, khi đó thời tiết hơi lạnh, anh Trạch Đình xin lỗi.”

Nghe vậy, anh uống chén canh gà thoạt nhìn như bồi bổ cho phụ nữ vào bụng.

Mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng xuống dạ dày, thật ấm.

Chu Trạch Đình buông chén, rút tờ khăn giấy xoa tay, mới nói: “Chuyện không liên quan đến em, nên không cần áy náy.”

Lạc Thời không thèm tin, còn muốn nói nhưng thoáng thấy anh đang hết sức chăm chú làm việc, ánh sáng notebook hắt lên trên sườn mặt anh, người đàn ông nghiêm túc thật làm người khác động tâm.

Cô liền không mở miệng, quấy rầy một khắc an tĩnh.

Kỳ thật Lạc Thời có chút tâm tư, anh không nói lời nào, cô yên tâm ngốc tại đây, cùng anh ở chung một phòng.

Kim đồng hồ không một tiếng động chuyển từ 4 giờ sang 5 giờ, trong phòng khách yên lặng lạ thường, Chu Trạch Đình giật giật cổ, tay phải sờ vào góc bàn, khi làm việc anh luôn có thói quen có một ly cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng thấy trống trơn.

Chu Trạch Đình thu tay, mới chợt nhớ ra trong nhà không còn cà phê, anh định đứng lên rót ly nước, ánh mắt nhìn qua ghế sô pha bên trái, đột nhiên ngẩn ra.

Lạc Thời ngủ rồi.

Anh cau mày, điện thoại reo lên.

Cầm lên nhìn, điện thoại của Lạc Thịnh.

Bây giờ không phải cậu ta đang ôm người đẹp trong ngực sao? Còn nhàn rỗi gọi điện thoai cho anh?

Chu Trạch Đình đóng laptop, nhận điện thoại.

“Alo.”


“Trạch Đình, ra gặp nhau một chút đi.”

Trong lòng anh biết, nếu Lạc Thịnh đến thành phố L nhất định sẽ tìm anh, chỉ có điều anh không nghĩ tới nhanh như vậy mà Lạc Thịnh đã muốn gặp anh.

Khi trả lời, toàn bộ ánh mắt Chu Trạch Đình dừng trên người cô gái đang ngủ say, Lạc Thời có ngoại hình đẹp, lúc ngủ giống như búp bê trong truyện cổ tích, một tay để trên sô pha, đầu dựa lưng ghế, trên mặt tựa như có ý cười, lúc này đôi mắt quyến rũ kia đang yên ổn nhắm lại, nhưng anh biết một khi mở mắt, toàn bộ ánh mắt đều sẽ đặt trên người anh.

Cảm xúc ẩn chứa trong cảnh tượng ấm áp, rực rỡ tươi đẹp như này, không ai có thể chịu nổi.

– ———– Bao gồm cả anh.

Anh trả lời vấn đề của Lạc Thịnh, giọng nói không trầm thấp như trước, mà khàn khàn, “Có thể, nhưng mà em gái cậu đang ngủ ở chỗ tôi, bây giờ phải làm sao?”

Những lời này mà hiểu theo nghĩa khác thì…. Nhưng Lạc Thịnh biết tính tình anh nên sẽ không hiểu lầm.

Lạc Thịnh nói: “Nhà cậu có người giúp việc không?”

Chu Trạch Đình trả lời: “Không có.”

“Vậy cậu cho em ấy ngủ đi, khi nào dậy thì tự về.”

Anh “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.

– –

Chu Trạch Đình được người phục vụ dẫn vào phòng.

Lạc Thịnh đang ăn cơm, tây trang màu đen được cởi ra và đặt trên ghế, chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, tóc đen ngắn, ngũ quan tương phản với khí chất nhu mỹ của Lạc Thời. Diện mạo Lạc Thịnh thập phần kiên nghị, đôi mắt hạnh nhân quyến rũ giống Lạc Thời, nhưng đuôi mắt anh thoáng hạ xuống, mang theo chút phong lưu. Hai người đều vùng vẫy trong thương trường nhiều năm, khí chất sắc bén trên người không thể phân cao thấp cùng Chu Trạch Đình.

Chu Trạch Đình ngồi xuống đối diện, không mở miệng.

Ngược lại Lạc Thịnh nhấp ngụm rượu, hỏi anh: “Cậu không hỏi sao tôi đến thành phố L à?”

Anh không trả lời cậu ta, thân mình lười biếng dựa trên lưng ghế, rót chén nước trà, dáng vẻ châm trà không nói nên lời, anh cầm chén trà nói: “Còn chưa chúc cậu đính hôn vui vẻ.”

Lạc Thịnh liếc mắt cảnh cáo, chửi nhỏ.

“Ý là cậu không định không cho tôi thoải mái sao? Vì chuyện này mà người phụ nữ của tôi sắp đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi.”

Anh mặc kệ cậu ta, hỏi vấn đề bản thân thắc mắc, “Tôi nhớ trước kia cậu rất có chừng có mực…..”

Lạc Thịnh kinh ngạc, sau đó thấp giọng, “Cậu đã biết?”

Cậu ta nói chính là chuyện của Lạc Mi Mi.

Chu Trạch Đình không nói dối, gật đầu, “Hôm nay thấy được ở bệnh viên.”


Vẻ mặt Lạc Thịnh u ám, sau đó buồn bực uống rượu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Tôi cũng không làm bậy.”

Anh gật đầu, cũng không tiếp tục tìm hiểu sâu, cúi đầu uống trà, mùi thơm ngào ngạt của trà tràn đầy khoang miệng.

Cậu ta hỏi: “Em gái tôi đến nhà cậu làm gì thế?”

“Đưa canh gà.” Chu Trạch Đình trả lời đúng sự thật.

Lạc Thịnh cười nhẹ, “Ở nhà mười ngón không dính nước, càng đừng nói là xuống bếp, tôi nói này, Trạch Đình cậu nên thấy đủ.”

Chu Trạch Đình nhẹ nâng mày, không thể thái độ.

Thấy cậu ta như vậy, Lạc Thịnh có chút bất lực, em gái nhà mình là dạng si tình, anh không phải không biết. Lúc trước có giới thiệu cho cô mấy người trẻ tuổi tính tình dịu dàng, phẩm chất năng lực xuất chúng, để cô kết giao, nhưng ai mà ngờ được Lạc Thời vẫn bướng bỉnh dính trên người Chu Trạch Đình. Nói cô kết giao bạn bè, cô cũng hòa đồng với bọn họ, chẳng qua mỗi lần họ muốn tiến thêm bước nữa, Lạc Thời liền bày ra dáng vẻ yểu xìu, nói với anh: “Anh, thật xin lỗi, em cố hết sức nhưng không có cách nào cả.”

Cho nên anh cho Lạc Thời một cơ hội, đồng ý cho cô đến thành phố L đóng phim, để Chu Trạch Đình đi đón.

Trước khi đi thành phố L, anh đã hỏi Lạc Thời một câu hỏi thực tế. “Nếu như Chu Trạch Đình đã kết hôn rồi thì sao?”

Anh nhớ khi ấy Lạc Thời trả lời vô cùng văn vẻ, cô đọc một câu được viết bởi Trương Ái Linh (*), “Gặp anh rồi em bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng em thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa.”

(*) Trương Ái Linh: là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City).

Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống. Những miêu tả của bà về bối cảnh ở và bị Nhật chiếm đóng trong những năm 1940 gây ấn tượng vì chỉ tập trung vào cuộc sống đời thường chứ không có những ẩn dụ chính trị như những nhà văn cùng thời khác.

Danh vọng và tiếng tăm của bà tương phản với cuộc sống cá nhân gặp nhiều trở ngại với những nỗi thất vọng, bi kịch, xa lánh và kết thúc bằng cái chết do bệnh tim vào tuổi 74.

Sau đó em gái nhìn anh rất nghiêm túc nói: “Anh à, em cũng giống vậy.”

Vì thế anh đã tạo cho cô một cơ hội, còn lại thì đều là ý trời.

Lạc Thịnh châm điếu thuốc, điểm điểm ánh lửa nơi đầu ngón tay, nói:

“Nói thật, Trạch Đình tuổi cậu cũng không còn nhỏ, tính sống cô đọc quảng đời còn lại à? Nếu như vậy, sao bây giờ cậu không suy xét đi, không phải tôi khoe khoang, các phương diện của em ấy đều xứng đôi với cậu.”

Chu Trạch Đình tự động bỏ qua câu sau, chỉ phụ họa theo nửa câu đầu của Lạc Thịnh, “Cậu cũng biết tuổi tôi không còn nhỏ, Lạc Thời cô ấy –?

Anh dừng lại một lát, mới tiếp tục nói:

“Qúa nhỏ.”

Tác giả có lời muốn nói: Thực lực sủng em gái của anh đẹp trai Lạc Thịnh đã lên sân khấu!!!

Ở đây hưởng ứng vỗ tay tung hoaO(≧▽≦)O!!!

Ngày hạ gục được Chu tổng ở phía trước, cố lên!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.