Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 69
– Đây là hoàng hậu đương triều của Nhật Quang quốc. Ta thành thật xin lỗi các ngươi. – Thái hậu ấy nấy nói.
Vân Xuyên đánh giá Tuyết Linh một chút liền bị mái tóc màu tím được uống lọn ở đuôi của nàng thu hút. Một lúc sau nàng ta lại nói:
– Chẳng lẽ chúng tiểu nữ thật không có diễm phúc được cùng hoàng hậu hầu hạ hoàng thượng?
Bọn văn võ bá quan cùng những vị tiểu thư khác thấy Vân Xuyên đang đôi co với hoàng thất liền dừng bước, quay lại xem trò vui.
Bọn Nguyên Phong nghe vậy liền nhíu mày. Thiếu Hạo có chút nóng giận nói:
– Ngươi…không có chút gì xấu hổ hay sao lại dám nói như thế? Đại hoàng huynh ta sẽ không…
Thiếu Hạo đang nói thì bị Tuyết Linh ra hiệu cho im lặng. Nàng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Xuyên. Hảo! Còn muốn giành với nàng?
– Không phải là không được. Chỉ cần tiểu thư có thể làm cho ta thực thán phục tài nghệ của cô nương, ta sẽ xin cho hoàng thượng lập cô làm quý phi, cùng ta hầu hạ hoàng thượng.
– Linh nhi nàng… – Nguyên Phong ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng thực muốn cho hắn lập phi? Lòng hắn bỗng nhiên giống như có một con dao hung hăng đâm vào. Thực sự…rất đau…
– Tuyết Linh ngươi…/ tẩu… – Ngân Nhi, Ngọc Di và hai lão công của bọn họ cũng bất ngờ hô lên. Như thế nào mà Tuyết Linh lại có thể nhận lời nàng ta?
– Ba năm qua các ngươi nói những gì ta đều nghe cả. – Tuyết Linh chặt đứt lời của năm người nói. Lại xoay người ghé vào tai Nguyên Phong, nàng nói nhỏ: – Ta…yêu…ngươi… Đợi sau khi ta chà đạp đám người này xong, ta và ngươi sẽ biến lời nói dối về hài tử của ta thành sự thật a. Hô hô hô… (Shizu: Linh tỷ nhà ta thật bá đạo =)))
Nguyên Phong nghe Tuyết Linh nói mà mặt đỏ lên như quả cà chua. Trong lòng nhảy múa không ngừng. Linh nhi nói yêu hắn a… Linh nhi nói muốn sinh hài tử cho hắn a.
Thấy Nguyên Phong lên tậng chín tầng mây, bốn người kia cũng không biết nói gì. Thôi thì để Tuyết Linh tự mình quyết định đi?
Vân Xuyên kia tràn đầy tự tin nói:
– Chắc hoàng hậu cũng biết đến đàn Organ của Tây Lan quốc?
– Đã từng nghe qua. – Tuyết Linh cười càng thêm sâu nói.
– Đây là một loại đàn rất khó học. Tuy rằng chỉ mới học cách đây một năm nhưng Vân Xuyên vẫn xin được hiến khúc. – Vân Xuyên kia đắc ý nói. Hừ…nàng đã rất khổ sở luyện cây đàn kì lạ đó. Trong Tây Lan quốc này có ai đàn cây nàng đó bằng nàng chứ?
– Được. Người đâu? Mau đến quốc khố mang đàn Organ ra. – Tuyết Linh nhớ đến cây đàn mà tên Tây Lan quốc kia tặng cho Nhật Quang quốc bị bỏ xó ở quốc khố liền mỉm cười càng thêm rợn người. Ô? Muốn cùng nàng so đàn Organ? Hố hô hô… Hảo! Chị đây sẽ cùng cưng chơi đàn a!
Không lâu sau, cây đàn được mang lên. Vân thừa tướng nhớ lại hình ảnh Tuyết Linh ba năm trước chơi đàn, trong lòng liền kinh hãi. Ông ta định ngăn cản Vân Xuyên thì mọi chuyện đã rồi. Vân Xuyên kia đã gãy một khúc “Cao Sơn Lưu Thuỷ” được chuyển từ đàn tranh sang đàn Organ.
Nghe nàng ta đàn, ai cũng nhắm mắt lắng nghe. Tuyết Linh cũng nhíu mày suy nghĩ. Không ngờ nàng ta lại cũng có tài đấy chứ? Hay là nàng lại đàn bài “Kiss the rain” đi? Nhưng đàn hai lần thực quá nhàm chán? Hay bắt chước nàng ta đàn một bài nàng đã dịch từ đàn tranh sang đàn Organ? Ví dụ như bài “Chi túc Địch” hay bài “Cung Dưỡng Ái Tình” chăng? Uầy thật đau đầu mà!
Đợi một lúc sau khi Vân Xuyên kia vừa đàn xong, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi. Nàng ta đi đến trước mặt Tuyết Linh, đắc ý nói:
– Tỷ tỷ, người cảm thấy như thế nào?
Nguyên Phong giọng nói bấy mãn:
– Tỷ tỷ?
– Cô nương, để ta cũng thử đàn một khúc cho cô nghe. – Tuyết Linh ngoài mặt tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại không ngừng đưa bộ mặt của Vân Xuyên kia đạp dưới chân cả trăm lần.
Vân Xuyên kia khinh thường nhìn nàng. Biểu hiện ai cũng có thể thấy rõ. Nguyên Phong liền điểm mặt ngay phụ thân của nàng ta sẽ có trong danh sách trừ bổng lộc sau này.
Tuyết Linh ngồi xuống nghĩ ngợi một hồi cuối cùng hoà lên khúc “Phượng Vũ Cửu Thiên”. Tuy rằng tiếng của đàn tranh và đàn Organ có chút khác nhưng cũng không thành vấn đề gì.
Khi Tuyết Linh vừa ngân vang khúc nhạc, lập tức ai cũng chìm sâu vào giai điệu du dương ấy. Cứ mãi chìm đắm trong khúc nhạc đó ai cũng quên cả thời gian. Khúc nhạc cuối cùng cũng chấm dứt. Mọi người ai cũng im lặng thật lâu khiến Tuyết Linh muốn đứng tim. Sao thế? Bộ nàng đàn có vấn đề gì à?
Đang định lên tiếng thì những tràn vỗ tay rầm rộ vang lên. Tuyết Linh thở dài nhẹ nhõm. Nàng đi qua Vân Xuyên vẫn còn đứng chết trân tại chỗ nói:
– Cô nương, ta nghĩ cô nương cần rèn luyện ngón đàn này nhiều thêm một chút nữa.
Nói rồi liền bỏ đi. Vân thừa tướng bây giờ chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống. Ông ta ra lệnh cho người đem Vân Xuyên về rồi cũng chuồn êm. Mọi người thấy không còn gì để xem nữa nên lần lượt cũng trở về phủ. Nhưng trong lòng ai cũng có sự thán phục đối với vị hoàng hậu kia.
————————-
Ba tháng sau, nhờ sự cần cừu cùng chăm chỉ “làm việc của Nguyên Phong, Tuyết Linh cuối cùng cũng mang thai.
Ba năm sau đó, Tuyết Linh có một gia đình hạnh phúc. Trưởng nam của nàng là một hài tử thông minh nhưng sinh ra tóc đã trắng một cáh tự nhiên. Nguyên Phong liền đặt tên cho hài tử đó là Thạch Lâm.
Nhưng Thạch Lâm cứ bám chặt lấy mẫu thân của nó khiến cho Nguyên Phong tức điên lên. Vậy là cuộc chiến giành Tuyết Linh giữa hai cha con nhà bọn họ diễn ra hằng ngày.
Bọn họ còn có một nữ hài rất đáng yêu tên Tuyết Đình. Chỉ có điều…tính cách bá đạo giống mẫu thân của nó.
Ngân Nhi và Thiếu Hạo cũng có một trai một gái. Hai đứa này…phi thường nham hiểm cùng…biến thái như Ngân Nhi!!! (=.=)
Ngọc Di và Huỳnh Lưu lại có một gia đình rất ấm cúng. Con đầu lòng của họ là một hài tử rất ngoan ngoãn cùng chăm chỉ. Ngày nào cũng cố gắng học tập y thuật theo cha. Nhưng Huỳnh Lưu vẫn chưa hài lòng với kết quả này và đang có dấu hiệu muốn tăng thêm quá trình “hoạt động” của hai người làm cho Ngọc Di muốn đập đầu tự tử mà chết quách đi cho xong.
————————–
Thế kỉ 21…
– Huyên Thi, anh về rồi. em và con sao rồi? – Một chàng trai rất tuấn tú bước vào phòng. Vừa bước vào, anh đã hôn ngay vào má cô gái đang bế một bé trai rất đáng yêu trên tay.
Mà cô gái kia khuôn mặt đến khuynh quốc khuynh thành. Đó chính là khuôn mặt của Tử Liên. Chắc hẳn ai cũng biết cô gái này chính là Vạn Yêu Nữ Vương Bách Tử Liên và người con trai trước mặt cô đây là vị phu quân của cô trong kiếp trước, Yêu Vương của mấy vạn năm trước!!!