Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 63
Linh hồn Nguyên Phong bị lôi đến âm phủ, xung quanh đều là những con quỷ La Sát vay lấy hắn khiến hắn sợ hãi co rúm người lại.
Tuyết Linh đuổi đến, thấy vậy liền nhào tới chém chết hai con quỷ. Những con quỷ khác đã kịp thời tránh được một mạng.
Một con quỷ ẻo lả nhìn con quỷ đã lôi Nguyên Phong đến đây hỏi:
– Ồ? Ngươi lại mang cái gì đến đây?
– Là người của thần tộc đấy! – Con quỷ kia gian xảo trả lời.
– Ồ? – Tức thì những con quỷ khác dùng cái lưỡi dài gớm ghiếc của mình lăm lăm nhìn Tuyết Linh.
Tuyết Linh hoá ra một vòng tròn bảo vệ Nguyên Phong. Bọn quỷ kia cười ha hả nói:
– Một mình ngươi lo còn chưa xong lại đi lo cho linh hồn khác?
Tuyết Linh im lặng không nói gì. Nàng bây giờ rất sợ. Nhìn con quỷ nào cũng xinh đẹp như thiên tiên thế này, không biết đã ăn bao nhiêu linh hồn đây?
Nếu như để bọn chúng phá vỡ màn bảo vệ này của nàng thì nguy to mất. Nghĩ vậy nàng lao ra khỏi vòng tròn bảo vệ cùng bọn quỷ kia một phen đại chiến.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Tuyết Linh thấy cơ thể càng lúc càng cử động khó khăn, trên người cũng đầy vết thương. Nàng nhìn bọn quỷ La Sát, tuy nàng giết khá nhiều rồi mà vẫn còn khoảng năm mươi con. Biết mình phen này không đánh lại, Tuyết Linh đành vào trong màn bảo vệ.
Nguyên Phong đưa đôi mắt sợ hãi nhìn nàng. Tuyết Linh cười khổ một cái rồi dịu dàng nói:
– Chúng ta đi thôi.
– Ngươi là ai? – Nguyên Phong thận trọng hỏi.
– Ta là thê tử của ngươi. – Tuyết Linh mỉm cười.
– Thê tử? – Nguyên Phong chớp đôi mắt hỏi lại.
Tuyết Linh gật đầu. Đưa tay nắm lấy tay hắn chạy ra khỏi màn bảo vệ đã bị bọn quỷ làm nứt kia. Đúng lúc này, cô gr âm phủ một lần nữa mở ra, Ngân Nhi, Ngọc Di, Huỳnh Lưu vội vàng bước vào.
– Tuyết Linh ngươi không sao chứ? – Ngọc Di nhíu mày nhìn vết thương của Tuyết Linh hỏi.
– Ta không sao. Huỳnh Lưu mau đưa linh hồn Nguyên Phong về. Nhanh lên coi chừng linh hồn của hắn không thể nhập lại thân xác bây giờ. – Tuyết Linh giao linh hồn Nguyên Phong lại cho Huỳnh Lưu rồi quay sang trả kiếm cho Ngân Nhi và Ngọc Di.
– Hay là tẩu về đi. – Huỳnh Lưu.
– Không được. Ta còn chuyện quan trọng phải làm. – Tuyết Linh trả lời. Nàng còn phải xem linh hồn tỷ tỷ có bị lũ xúc sinh này nuốt không. Đột nhiên Tuyết Linh hô: – Nhanh!!!
Huỳnh Lưu vội vàng trở lại trần gian đưa linh hồn của Nguyên Phong nhập lại thể xác. Tuy rằng hắn rất muốn trở lại giúp các nàng nhưng vì phải bảo hộ, đảm bảo cho linh hồn của Nguyên Phong ở yên trong xác của mình nên hắn không thể đến liền làm hắn nóng lòng không thôi.
Thiếu Hạo thấy chỉ có một mình Huỳnh Lưu trở về liền lo lắng hỏi:
– Những người khác đâu? Tại sao chỉ có mình đệ vậy?
– Bọn họ…đang đánh với quỷ La Sát rồi… – Huỳnh Lưu nhỏ giọng đáp.
– Quỷ La Sát? – Thiếu Hạo nghe đến chữ “quỷ” thì lập tức nhíu mày thành chữ xuyên. Trong lòng hắn liền trồi lên một tia bất an: – Không được, ta đi giúp bọn họ.
– Đừng, huynh không có tiên lực, đi đến âm phủ sẽ là mồi cho bọn chúng đấy. – Huỳnh Lưu ngăn cản. Hắn biết nhị hoàng huynh lo lắng cho ba người kia nhưng là…người bình thường mà đến âm phủ, nhất định sẽ bị âm khí của nơi đó làm cho xung đột âm dương trong cơ thể. Có khi còn bị ép cho hồn lìa khỏi xác.
Thiếu Hạo im lặng, tay nắm thành quyền. Hắn bây giờ thật hận chính bản thân mình. Cảm viacs thực giống phế vật, không thể giúp gì được cho Ngân nhi…
———————–
Không biết đã chém chém giết giết qua bao lâu, Tuyết Linh, Ngân Nhi và Ngọc Di đã giết sạch lũ quỷ La Sát. Các nàng mệt lả người nằm trên mặt đất. Thật sự các nàng không biết có lết nổi về tới trần gian hay không đây?
Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa đi đến. Một gio gj nói thuỳ mị vang lên:
– Phu quân, chàng là bị bọn nữ nhân không biết điều đó làm phản nên phải bỏ chạy đến đây sao?
– Có phải nàng thất vọng về ta lắm không? – Một giọng nói nam nhân khác vang lên.
Trong lòng ba người liền chùng xuống. Giọng nói này…đến mãi tận ngàn năm các nàng cũng không quên được. Giọng nói này chính là của tên hỗn đản Ngọc Đế!!!
– Không đâu, chàng cứ ở lại đây với thiếp. Sẽ không ai biết được chàng ở đây cả. – Giọng nói của nữ nhân lúc nãy lại vang lên.
Các nàng khó khăn đứng dậy định rời khỏi đây nhưng than ôi! Khi các nàng vừa đứng dậy cũng là lúc Ngọc Đế cùng nữ nhân của ông ta đi đến.
Các nàng vừa nhìn là biết đây chính là một con quỷ La Sát. Dung mạo con quỷ này có thể nói sánh ngang ngửa Tử Liên khi xưa. Đẹp đến độ khiến người ta không tin trên đời lại có người đẹp như thế.
Dù sao các nàng cũng không thoát được nên khuôn mặt liền không kiêng dè mà tỏ rõ khinh bỉ của mình đối với tên Ngọc Đế ấy. Hừ…thật không biết liêm sỉ là gì. Chỉ cần đẹp thì lão ta có thể cùng chung chăn gói hay sao? Bất chấp ả ta là một con quỷ nữ thấp hèn.
– Các ngươi sao lại ở đây? – Ngọc Đế hớt hãi chỉ về phía ba nàng. Ông ta không ngờ ba nữ nhân này có thể truy cùng giết tận đến tận đây.
Nữ quỷ La Sát bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Ngọc Đế trắng bệch liền biết ngay ba nữ tử phản nghịch mà lão ta nói đến khi nãy chính là ba nữ tử trước mặt này. Mới vừa nhìn là ả nhận ra ngay bọn họ đang bị thương. Ả ta hừ lạnh nói:
– Phu quân, chàng không cần lo, ba nữ nhân này đang bị thương. Cứ giao bọn họ cho chúng tỷ muội của thiếp là được rồi.
Nói rồi ả vỗ vỗ tay kêu:
– Mấy đứa đâu?
– … – Không ai trả lời.
Ả ta liền nhíu mày hô lại:
– Mấy đứa! Mấy em đâu rồi?
– … – Vẫn không ai trả lời.
Ả ta trong lòng liền thấy có gì đó không ổn. Ả dùng thuật truy quét quỷ La Sát dưới âm phủ. Không thấy! Lại dùng thuật kết nối truyền âm với chúng tỷ muội, lại không ai đáp trả. Đôi mắt ả liền hằng lên những tia tở máu nhìn bọn người Ngọc Di:
– Là các ngươi giết chết tỷ muội của ta?
– Là do bọn chúng đụng bọn ta trước! – Ngọc Di lạnh lùng nói.
– Các ngươi…chuẩn bị chết đi!!! – Móng tay ả dài ra, khuôn mặt dữ tợn không còn vẻ kiều mị nữa hướng các nàng phi thân tới.
Trong lòng các nàng đều kêu không tốt. Dựa vào dung nhan của ả ta thì cũng đủ biết pháp lực của ả cao hơn mấy con quỷ La Sát khi nãy gấp mấy lần. Mà các nàng lại mang thương thế đầy ngươi. Như thế nào có thể khống chế lại ả đây?