Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 58


Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 58

Chúng tiên tren trời đại loạn, Nhị Lai thần quân gáp gáp:

– Không xong rồi! Yêu Vương đã tái thế!

– Cái gì? Nhanh như vậy? – Ngọc Hoàng đứng phắt dậy, gấp đến độ chân chồng lên nhau muốn ngã xuống đất. Không được, hắn phải tìm chỗ trốn mới được.

Dương Mẫu Nương Nương lập tức nói:

– Mau cho mời Dương Huyền Thiên nữ cùng những ai cầm trong tay Thần khí tới.

Tức thì một tên lính bèn gấp gáp đi truyền hung tin.

————————-

Ma quân của Nữ Vương đi đến đâu, nơi đó cây cối liền héo tàn. Gặp chướng ngại là quét sạch tất cả. Cho dù là núi cao, bọn họ cũng không ngừng ngại mà phá nát nó. Chẳng mấy chốc, Hồng Liên trấn của Nhật Quang quốc lièn trở thành bình địa, nới đâu cũng là xác người…

Đúng lúc này, thiên binh thiên tướng cùng Ngân Nhi, Ngọc Di, Tuyết Linh, Thiếu Hạo, Nguyên Phong và Huỳnh Lưu cũng vừa tới. Một cảnh này làm cho bọn họ thoáng chốc đứng hình.

Nữ Vương kia cười ha hả nói:


– Cuối cùng các ngươi cũng tự hợp đầy đủ. Không uổng công năm trăm năm trước ta đặc lời nguyền lên các ngươi! – Nữ Vương ánh mắt sắc bén nhìn Tuyết Linh, Ngân Nhi và Ngọc Di.

Cả ba nàng liền nhíu mày. Tuyết Linh hình như đã ngộ ra được cái gì đó nói:

– Chẳng lẽ…cái hố mà bọn ta bị rơi vào lúc trước là do ngươi?

– Hahaha…trên đời này không có gì là tự nhiên, tất cả đều là hiển nhiên cả. Tỷ như các ngươi từ thời không khác đến đây cũng là hiển nhiên. Tỷ như các ngươi chết ở nơi này cũng là hiển nhiên! – Nữ Vương kia cười đến điên cuồng.

Không ai hiểu bọn họ đang nói gì. Chỉ riêng những người trong cuộc mới có thể hiểu. Lúc này cả ba mới ngộ ra. Thì ra lý do các nàng xuyên đến đây là do Nữ Vương này tác quai tác quái.

Không kịp để cho các nàng chuẩn bị, Nữ Vương kia một chưởng tung ra. Chưởng phong kia tung thẳng đến Tuyết Linh. Ngân Nhi đôi mắt sắc bén quét qua. Lập tức nàng tung một chưởng ra.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cát bay mù mịt. Chưởng phong của Nữ Vương Vạn Yêu lập tức bị hoá giải.

Nhưng nàng trăm tính vạn tính lại bỏ sót sự hiện diện của Nha Phiên từ lâu đã im hơi lặng tiếng. Nàng ta bây giờ không còn là Nha Phiên nữa mà chính là hồ yêu nhập xác. Linh hồn của Nha Phiên thật vì quá lâu không có nơi nương tựa mà đã hồn bay phách tán. Con hồ yêu nhập xác kia mỉm cười xảo quyệt, nó chưởng một chưởng nhắm ngay huyệt của Tuyết Linh mà giết.

Ngân Nhi trở tay không kịp liền kinh hãi hô:


– Tuyết Linh…

Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng trắng đã chắn ngay trước mặt Tuyết Linh, đỡ cho nàng một chưởng. Đồng thời, bóng trắng này cũng dùng tiên pháp, một chưởng đánh chết yêu hồ đang tá túc trong cơ thể Nha Phiên.

Tuyết Linh đôi mắt trợn to nhìn bóng người ấy từ từ ngã xuống. Đó chính là Thạch Lâm! Không hiểu sao đầu nàng như có một cây búa nện vào. Tim nàng lại như bị thắt nghẹn. Sao mà đau quá. Tuyết Linh nhanh chóng đỡ lấy Thạch Lâm. Nước mắt không tự giác rơi trên má.

Thạch Lâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng nói:

– Vân nhi…nàng đừng khóc…ta…bây giờ ta…liền giải ấn…cho nàng. – Vì sợ nàng nhớ lại mọi chuyện quá sớm nên một hôm vào lúc nửa đêm hắn đã phong ấn pháp lực cùng kí ức của nàng lại. Nay có lẽ chính là lúc giải ấn rồi…

Thạch Lâm dưa tay lên trán nàng, khẽ niệm chú, một luồng ánh sáng từ trán nàng thoát ra. Ngay chính lúc này, mọi kí ức cùng pháp lực của nàng liền trở lại. Nàng năm trăm năm trước chính là Bách Tử Vân, Ngân Nhi chính là Bách Nhã Kỳ cùng Ngọc Di là Bách Diệp và Nữ Vương Vạn Yêu kia là Bách Tử Liên là tỷ muội. Bọn họ lúc nào cũng yêu thương nhau, lúc nào cũng ở bên nhau không rời. Rồi sau này, ai cũng có ý trung nhân. Tỷ Tỷ Tử Liên của nàng bị Thiên Đế phái xuống trần gian thu phục Yêu Vương. Mọi chuyện từ đó mà bắt đầu:

[- Tỷ tỷ, tỷ nói tỷ cùng cái yêu vương kia có tình ý với nhau? – Tử Vân kinh ngạc khi nghe Tử Liên nói.

Nhã Kỳ cùng Bách Diệp nghe vậy liền trợn tròn mắt lên. Tử Liên thẹn thùng đỏ mặt. Nàng nói:

– Ta và chàng đã nói chuyện với phụ hoàng. Người cũng đã đồng ý rồi.


Rồi Tử Liên và Yêu Vương cũng thành phu thê. Hai người họ tình ý nồng thắm. Nhưng từ đó, Thạch Lâm lúc bấy giờ là thượng tiên được rất nhiều kính phục cứ lo lắng không yên. Một hôm, Thạch Lâm đang có chuyện gấp cần bẩm báo với Thiên Đế nên vào tẩm cung của ông để bàn. Nhưng không ngờ lại nghe phải tin tức khiến hắn như chết lặng đi:

– Ngọc Đế, có phải ngươi định lập Tử Liên làm thiên phi không? – Giọng Thiên Hậu gần như thét lên.

– Như vậy thì có gì? – Ngọc Đế lạnh lùng hỏi.

– Ngươi…loạn luân! – Thiên Hậu tức giận quát.

– Ta và Tử Liên, Tử Vân cùng Nhã Kỳ và Bách Diệp không có máu mủ ruột rà, huống hồ các nàng chính là bốn mãnh vỡ của đá Nữ Oa mà tạo thành. Ta muốn Tử Liên là chuyện bình thường, như thế nào lại là loạn luân? – Ngọc Đế không biết liêm sỉ nói.

Thạch Lâm nghe xong liền vội vàng rời đi. Chuyện này nếu để Thiên Đế biết được chắc chắn sẽ không để yên cho hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng, hành động của hắn đã bị Thiên Đế kịp thời thu vào mắt.

Từ đó về sau, Tử Vân rất ít khi được gặp Thạch Lâm. Hầu như là không gặp được. Còn Đông Minh-ý trung nhân của Bách Diệp và Dạ Sang- ý trung nhân của Nhã Kỳ đột nhiên mất tích.

Các nàng điên cuồng tìm kiếm bọn họ khắp nơi cũng không thấy cho đến một hôm, Ngọc Đế khuôn mặt trầm trọng:

– Đông Minh, Thạch Lâm, Dạ Sang…đã bị Yêu Vương hạ sát rồi.

– Không thể nào! Làm sao tỷ phu lại… – Các nàng đồng loạt đứng dậy. Các nàng cùng yêu giới qua lại thân thiết. Tính cách của tỷ phu (anh rể) các nàng biết rõ. Tỷ phu sẽ không làm như vậy.


– Tên yêu nghiệt đó đã có Tử Liên còn không thoã mãn lại muốn có cả các con. Bọn họ biết chuyện liền nổi giận, dấn binh hỏi tội Yêu Vương nhưng lại bị hắn hạ sát. – Ngọc Đế thấy các nàng không tin lại nói tiếp: – Chẳng lẽ lời của phụ hoàng, các con cũng không tin sao?

Lời của Thiên Đế nói ra khiến các nàng hoàn toàn tin tưởng mà không biết rằng đấy chính là một cái bẫy.

Không lâu sau đó, các nàng đại chiến với Yêu Vương. Tỷ phu rõ ràng là nương tay cho nên bị các nàng chút nữa giết chết. Ngay lúc đó, tỷ tỷ của các nàng Bách Tử Liên đã đỡ cho phu quân của mình. Yêu Vương vì muốn cứu mạng sống của nàng liền lấy viên tinh nguyên vạn năm của mình trao cho nàng. Từ đó hôi phi yên diệt. Trước lúc chết, hắn bỏ lại một câu: “dù cho có cho ta cơ hội yêu nàng lần nữa, ta cũng không hối hận.”

Tử Liên ngay lúc đau buồn, không có chút phòng bị. Đáng lẽ, ngay lúc đó các nàng có thể giết chết tỷ tỷ của mình nhưng tình cảm năm xưa không cho phép các nàng làm vậy. Vì thế trước khi trở về thiên giới, các nàng đã phong ấn tỷ tỷ của mình. Kể từ lúc đó, quan hệ tỷ muội của các nàng liền ân đoạn nghĩa tuyệt.

Ngọc Đế vì muốn chiếm được Tử Liên nhưng không ngờ nàng ta giờ đã là tân Yêu Vương nên kế hoạch bấy thành, tức giận không thôi. Lập tức cũng hạ độc giết chết Tử Vân, Nhã Kỳ cùng Bách Diệp để tránh đêm dài lắm mộng, lo sợ một ngày các nàng biết được sự thật.

Đúng lúc đó, Thạch Lâm đã may mắn đưa Đông Minh về giải độc cho các nàng. Sau đó hai người họ thuật lại mọi chuyện cho các nàng nghe. Đông Minh bị Ngọc Đế đưa vào hoang mạc, còn Thạch Lâm cùng Dạ Sang bị thiên binh truy đuổi nên phải lẩn trốn.

Ba người chết trân tại chỗ khi nghe được sự thật. Các nàng bị lừa…

Một cỗ tức giận dâng lên. Không lâu sau, Thiên giới lần nữa đại loạn. Mà nguyên nhân chính là các nàng. Tử Vân và Bách Diệp bị Thiên Đế dùng hồng liên nghiệp hoa thiêu đốt, hồn bay phách tán. Cũng May Thạch Lâm cùng Đông Minh cố hết sức gió lại hồn phách của hai nàng. Nhã Kỳ bị đưa vào phòng giam, bị bọn công chúa tra tấn đủ thứ, Dạ Sang vì nàng đỡ lấy một nhát kiếm khiến cho hôi phi yên diệt, Nhã Kỳ cũng liền đi theo.

Đông Minh vì cố gắng dùng đủ mọi cách gôm hồn phách của Nhã Kỳ mà bị Ngọc Đế làm trọng thương, sắp xếp cho các nàng cùng hắn chuyển sinh vào luân hồi.]

Nhớ lại tất cả, lại như hàng ngàn mũi kim mãnh mẽ đâm vào tim nàng. Đôi vai Tuyết Linh càng lúc càng run mãnh liệt.

“Ầm” một cái, một lượng sức mạnh màu tím tản ra từ người Tuyết Linh. Thiên giới…nàng nhất định phải làm cho họ trả giá!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.