Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 56


Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 56

Đến lúc Nguyên Phong bước vào tẩm cung của mình thì Tuyết Linh ngồi trên giường suy ngẫm gì đó. Hắn cũng không để ý gì nhiều liền một mạch lên thẳng giường rồng.

– Ta hỏi một chút, nếu ta ngủ trên giường thì ngươi ngủ ở đâu? – Tuyết Linh đột nhiên hỏi.

– Thì ở trên giường với nàng a. – Nguyên Phong rất tự nhiên trả lời.

Mặt Tuyết Linh đen lại khi nghe câu trả lời của hắn. Cái what the hợi? Hắn đang nói cái ôn gì thế?

– Vậy ngươi ngủ giường đi. Ta ngủ chỗ khác. – Nàng lạnh lùng mở miệng. Không chút chần chừ đứng dậy bỏ đi.

– Linh nhi… – Nguyên Phong từ đằng sau ôm trọn lấy cơ thể nàng, giọng nói có phần buồn rầu hỏi: – Chẳng nhẽ nàng ghét ta đến như vậy? Ta phải làm sao đây?

– …. – Tuyết Linh không nói gì. Nàng ghét hắn đến như vậy? Không phải, tuy có chút không thích nhưng miễn cưỡng cũng có thể sống chung. Chính là…nàng như cảm giác được có ai đó đang chờ nàng, chờ nàng nhận thức…

– Nàng có thể ghét ta, nhưng xin nàng đừng lạnh nhạt với ta như vậy. – Nói đến đây Nguyên Phong thở dài rồi buông nàng ra nói tiếp: – Nàng ngủ trên giường đi. Ta ngủ chỗ khác cũng được.

Đêm khuya chính là lúc khí trời trỡ nên lạnh lẽo nhất. Nguyên Phong nằm dưới sàn, người co lại run cầm cập. Mấy lần Tuyết Linh nhìn hắn cảm thấy rất tội nghiệp nhưng chung quy vẫn không muốn giúp. Cuối cùng, nhìn cái giường rồng rộng rãi này, nàng mới thở dài. Bước đôi chân trần xuống sàn nói:

– Nguyên Phong, ngươi lên giường đi. Ta với ngươi chia giường mà ngủ.

Vì trời quá lạnh nên Nguyên Phong cũng chưa có ngủ nghê được giấc nào. Nghe Tuyết Linh nói như vậy hắn trong lòng vui vẻ hẳn ra.

Vậy là hằng đêm, hai người đều ngủ chung một giường. Nhưng Tuyết Linh lại không hề hay biết rằng mỗi đêm như thế Nguyên Phong đều đợi nàng ngủ thật say mới ôm nàng vào lòng mà ngủ. Đợi đến khi nàng phát hiện cũng là chuyện của ba năm sau…

————————–

Hiệu Nhiên ở trong cung cũng đã hai ngày. Hai ngày qua nàng ta làm Ngân Nhi phi thường khó chịu. Mỗi lần, Thiếu Hạo đến thăm nàng, nàng ta đều cố ý lượn lờ trước mặt. Tưởng nàng không biết ý đồ của nàng ta hay sao? Chẳng qua là nàng không muốn nói thôi. Nàng muốn cho nàng ta biết, cho dù nàng ta có trăm phương nghìn kế làm gì đi chăng nữa thì Hạo vẫn là của nàng! (Shizu: Ghê luôn! Ngân tỷ đã chính thức tuyên bố ny của mình rồi nhá bà con =)))

Nhưng lượn lờ không thì chưa đủ, nàng ta còn làm những chuyện rất lộ liễu. Giả bộ ngã rồi bay thẳng về phía Thiếu Hạo. Ngân Nhi nàng làm sao để yên? Cùng lúc đó nàng đã kéo Thiếu Hạo sang một bên hun lên má hắn. Tuy là làm vậy rất kì cục nhưng còn hơn là để hắn chạm vào cái khối thịt thối kia.

Và thế là số phận của Hiệu Nhiên đã định, nàng ta một nước đập mặt xuống đất làm bạn với côn trùng!

Thiếu Hạo cố gắng nhịn cười. Hắn nhận thức được chuyện gì đang dảy ra. Cũng không ngờ nữ nhân hắn gặp trong ngự hoa viên hôm trước lại là a hoàn của Ngân nhi của hắn. Xem cách nàng ta quyến rũ hắn làm cho Ngân Nhi phải trăm phương nghìn kế chặn đúng là làm cho hắn rất vui. Càng lúc hắn càng thấy lão bà tương lai của hắn thật đáng yêu a!


Hôm sau, Hiệu Nhiên kia không những không biết điều mà còn dám hẹn riêng với Thiếu Hạo. Nàng ta nói:

– Nhị vương gia…nô tì từ lâu đã có tình ý với ngài…mong muốn được ở bên cạnh ngài hầu hạ. Cho dù chỉ là một cái thiếp nhỏ bé cũng cam lòng.

Ngân Nhi đã mai phục sẵn trong bụi cây gần đó mà…nghe lén. Nàng trong lòng tức giận thầm mắng: ” Nữ nhân không biết tốt xấu, dám giành Hạo với ta!”

Thiếu Hạo bên này biết rõ là nàng đi theo những cũng không có ý định bắt quả tang nàng. Ngân nhi muốn nghe thì cứ để nàng nghe a.

Hắn thẳng thừng nói:

– Ta đã có người trong mộng. Vài hôm nữa chính là đại hôn của ta cùng chủ tử ngươi.

Hiệu Nhiên nhíu mày, xong nàng ta lại mặt dày hỏi:

– Cho dù chỉ là một cái nha hoàn thông phòng cũng không được sao?

– Không! – Thiếu Hạo để lại một câu như vậy liền bỏ đi.

Ngân Nhi ở trong bụi cây không ngừng gật đầu cười tươi rói. Hạo thật ngoan a. Đột nhiên nàng cảm thấy rất ngứa, lại có gì đó hơi đau đau toàn thân. Nhìn kĩ lại mới tá hoả. Cha mẹ ơi! Nàng đang ngồi trên ổ kiến lửa a!

Ngân tỷ nhà ta cứ gãi khắp toàn thân. Gãi đến độ không ngừng được. Vừa vặn lúc đó, Tuyết Linh, Nguyên Phong, Ngọc Di, Huỳnh Lưu

và một số a hoàn, công công đi ngang qua.

– Di? Con gì thế kia? – Ngọc Di bất ngờ đứng từ xa nhìn Ngân Nhi hỏi.

– Di? Hoàng cung như thế nào lại có khỉ? – Tuyết Linh cũng không nhận ra đó chính là con bạn chí cốt của mình nên cứ phủ phán.

– Di? Người nó có rận hay sao mà gãi miết thế? – Huỳnh Lưu kì quái hỏi.

Nguyên Phong lúc này khoé miệng co giật liên tục. Hắn nheo mắt lại nhìn kĩ, xác định cái thứ dị hợm kia là cái gì một chút rồi mới nói:

– Đó là Đường cô nương.


Mặt Ngọc Di cùng Tuyết Linh đông lại. Hai người khẽ liếc mắt nhìn bọn người hầu một cái. Thật là mất mặt a! Tốt nhất nên đi lẹ một chút. Thế là trên mặt các nàng ai cũng đeo biển báo vô hình: Ta không quen biết với người đó. Cứ thế mà ngẩng cao đầu bơ đi Ngân Nhi vẫn đang trong ngứa trận của bọn kiến. (Shizu: Kiến cũng có thể dùng trận? Cư dân kiến: Chớ sao? Shizu: @@)

———————–

Từ cái hôm đó trở đi, không ai còn nhìn thấy dáng vẻ của Hiệu Nhiên xuất hiện trong cung nữa. Cũng không biết nàng ta đã đi đâu.

Mấy ngày trôi qua, thoáng chóc đã đến hôn lễ của Ngân Nhi cùng Thiếu Hạo. Rất nhiều văn võ bá quan đến chúc mừng. Đặc biệt còn có thái thượng hoàng làm chủ hoin, thập phần náo nhiệt.

—————————-

Qua ngày hôm sau, để kỉ niệm ngày ba người đều đã xuất giá, Tuyết Linh liền đưa ra đề nghị làm thịt mấy con chuột mà các nàng đã bắt về hôm trước. Tức thì Ngọc Di cùng Ngân Nhi ai cũng hào hứng đồng ý.

Các nàng ở trong bếp làm cho banh chành cả nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong các món ăn.

Nạn nhân bị thử các món đó chính là ba ông chồng của các nàng và Tiểu Lam với Tru Liệt.

Món ăn dành cho Nguyên Phong, Thiếu Hạo cùng Huỳnh Lưu gồm hI món, mỗi món ba phần, mỗi nào cũng thập phần đặc biệt, có một không hai.

Khi các nàng bưng ra liền làm cho khoé miệng bọn hắn co giật liên tục. Tuyết Linh vui vẻ giới thiệu:

– E hèm! Đây là món đầu chuột đồng chiên giòn. Ta sợ các ngươi không biết đây là chuột đồng nên cố tình rắt thêm vài cộng rôm lên trên đầu nó. Còn có…cài cho nó thêm một bông hoa cúc. Rất đáng yêu đúng không?

Mặt Tuyết Linh có vẻ rất đắc ý với cái món quái dị của mình. Nàng rất ưng ý với sáng kiến sáng suốt của mình. Đọc giả nhìn xem nhìn xem, có phải giống như mấy con chuột trong disney không? Có tóc màu vàng rất đẹp a!

Món thứ nhất đã làm bọn hắn muốn té ghế, món thứ hai bưng ra làm bọn hắn muốn tử trận tại chỗ.

Ngân Nhi đắc ý nói:

– Đây chính là món đích chuột áp chảo! (Shizu: Éc! Món gì kì vậy? @@) Ta biết đích chuột rất dơ nên đã theo nguyên lí vi khuẩn gặp nhiệt độ cao tự khắc sẽ chết. Vì vậy ta đã cố gắng làm nóng chảo. Sau đó ịnh đích chuột vào đó nhiều lần. Các ngươi nhìn nó đen vậy chứ rất sạch sẽ, rất ngon a!

Nghe bọn họ nói, Nguyên Phong, Thiếu Hạo cùng Huỳnh Lưu càng lúc càng muốn tự tử. Ông trời a! Ăn hết cái đống này thì còn là gì con người? Vốn dĩ không muốn ăn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt mong chờ của các nàng bọn hắn lại không kiềm lòng được mà phải hi sinh.


Phạm công công ở một bên thầm thắp nhang, gõ mõ cầu bình an cho mọi người.

– Tiểu Lam, Tru Liệt, đây là dành cho hai người. – Ngọc Di bưng một nồi ra mời Tiểu Lam cùng Tru Liệt.

Bọn họ nhìn vào liền khó hiểu:

– Đây là cái gì?

– Là cà ri chuột đồng do ta sáng chế a! – Ngọc Di ngẩng cao đầu nói.

– A? Nhìn có vẻ rất bình thường. – Tiểu Lam nhìn vào nồi nhận xét. (Shizu: Lam tỷ! Đừng bị lừa bởi vẻ bề ngoà!!!!)

– Chắc là không sao. – Tru Liệt cũng cẩn thận xác định.

Vậy là hai người ăn thử một miếng. Ngoài dự liệu của bọn họ, nồi cà ri này rất ngon. Bọn họ ăn mà cứ luôn miệng khen vừa ngon lại vừa béo.

Tuyết Linh liếc mắt nhìn lại cái nồi cà ri, thấy có những cái gì đó vàng vàng cứ như vụn khoai lang liền hỏi:

– Uầy Ngọc Di, ngươi có cho khoai lang vào cà ri không?

– Không.

– Thế mấy cái vàng vàng như vụn khoai lang là gì? – Tuyết Linh.

– Ta không biết. – Ngọc Di thảng thùng trả lời.

Ngân Nhi nghĩ nghĩ một hồi lại hỏi:

– Ngọc Di, Ngươi có lộc sạch chỗ vệ sinh của con chuột chưa?

– Chuột cũng có cái đó à? – Ngọc Di ngu ngơ hỏi.

Nghe câu trả lời của Ngọc Di xong, Tuyết Linh cùng Ngân Nhi đồng loạt muốn ngất. Ây da! Cách làm của nàng đặc biệt đến độ làm bay mùi bay vị của…phân chuột rồi hay sao?

Biêt là cái nồi đó không hợp vệ sinh nhưng khi nhìn gương mặt thưởng thức của hai người nào đó cứ như đang ăn mĩ vị thì lại không nỡ nói. Cuối cùng các nàng liền mắt nhắm mắt mỡ cho qua. Trong lòng thầm hướng bọn họ xin lỗi: “Tiểu Lam, Tru Liệt, hai người đừng trách bọn ta a. Bọn ta chính là muốn tốt cho các ngươi!”

Ăn uống xong, Nguyên Phong, Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu ai cũng run run, thậm chí có dấu hiệu hồn lìa khỏi xác. Tru Liệt ăn xong đột nhiên lấy li nước gần đó uống. Ngân Nhi hốt hoảng hô lên:

– Tru Liệt! Không được… – Còn chưa nói hết, Tru Liệt đã một lúc uống cạn li nước. Trong lòng Ngân Nhi liền thiểu não không thôi. Nàng chính là chuẩn bị li nước có lượng xuân dược do nàng chế ra cho Hiệu Nhiên đang bị nàng bắt nhốt uống thử để thử nghiệm mà. Như thế nào…như thế nào lại là cái tên thái tử của Thuý Nguyệt quốc này uống a?


Không lâu sau, khuôn mặt Tru Liệt đột nhiên thay đổi. Trong người rạo rực lên, mắt cũng đã hoa lên không còn nhìn rõ. Hắn biết mình đã trúng phải xuân dược bèn nhanh chóng về lại chỗ ở của mình. Nhưng Tiểu Lam là cô gái đơn thuần, làm sao biết được điều đó? Nàng liền ân cần chạy theo hỏi:

– Nguyệt Quốc thái tử, ngài cảm thấy không khoẻ sao?

– Tránh ra! – Tru Liệt nhíu mày la lên, đẩy Tiểu Lam ra mà nhanh chóng đi.

Điều này làm thu hút mọi người ở đây. Tuyết Linh hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

– Tru Liệt bị trúng xuân dược của ta. – Ngân Nhi thở dài nói.

Nghe được như vậy, mắt ai nấy đều sáng lên. Ba chân bốn cẳng đuổi theo Tiểu Lam và Tru Liệt. (Shizu: Đúng là bọn biến thái!)

————————

Mọi chuyện sau khi Tru Liệt bị trúng xuân dược chắc ai cũng đã rõ. Nạn nhân bị hắn ăn sạch chính là Tiểu Lam. Trong khi hai người họ đang kịch tính trên giường thì trong phòng những ánh mắt sáng quoắc đang lâm lâm nhìn họ.

Tuyết Linh và Nguyên Phong trốn trong tủ quần áo, Nguyên Phong xem cảnh cung xuân đồ này liền cảm thấy ngứa nấy nói:

– Linh nhi hay…

Không đợi cho hắn nói xong, Tuyết Linh liền cắt ngang:

– Ngươi nằm mơ.

Tức thì Nguyên Phong ánh mắt oán hận nhìn nàng. Ô ô ô…Linh nhi bắt nàng hắn a.

Cặp của Huỳnh Lưu cùng Ngọc Di trốn ở dưới gầm bàn mà cùng nhau làm cái loại chuyện chắc ai cũng biết kia. Nhưng bọn họ lại không ngờ, tấm khắn trải bàn đã bị Nguyên Phong chưởng bay từ lúc nào. Lúc phát hiện được, Huỳnh Lưu đã nhanh chóng đem thân thể của hai người nhét vào trong tấm khăn kia.

Cứ tưởng như vậy đã xong, ai dè Ngọc Di lại thở gấp liên tục, Huỳnh Lưu gương mặt lại thoả mãn vô cùng.

Ngân Nhi và Thiếu Hạo thì giả làm bình hoa, cắm đầy hoa trên đầu mà thoải mái xem. Thấy cảnh xuân ở hai bên, nàng liền không cần được nước mắt, vừa bức từng cánh hoa quăng tung toé, vừa nói:

– Ôi! Đây chính là XXX tập thể đây sao? Hô hô hô. Bụt rất vui khi các con có tinh thần hentai như vậy a.

Nhưng cũng vì cái tính xả rác của Ngân Nhi mà khi Ngọc Di vừa mở miệng lại ngậm ngay một cánh hoa bay thẳng vào miệng nàng. Khiến nàng ho sặc sụa. (Shizu: v~)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.