Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 52
Tuyết Linh cùng Ngân Nhi gương mặt ai oán nhìn kẻ đầu xỏ là Ngân Nhi nhà chúng ta. Hừ…đã không cho các nàng ăn thì thôi còn bắt trối các nàng nhìn Ngân Nhi kia ăn rất hưởng thụ. Nếu không phải vì hôm nay đem ít tiền thì các nàng đã mua thêm rồi.
Các nàng dạo vòng quanh Kim Tiền trấn. Đột nhiên trong đầu Tuyết Linh vụt sáng một ý tưởng. Đã lâu rồi nàng không có trổ tài nấu ăn nga. Mấy ngày nay tâm trạng nàng vô cùng tốt, cũng nên hảo hảo nấu một chút món đặc biệt ho mọi người cùng thưởng thức. Vậy là Tuyết Linh đem ý tưởng xủa mình nói cho hai con bạn nghe, Ngọc Di cùng Ngân Nhi trong lòng đều hưởng ứng. Ngọc Di băn khoăn hỏi:
– Thế chúng ta làm món gì bây giờ?
– Gà chiên? Không, là cơm nấm đi? Thôi, cà ri ha? – Ngân Nhi đề ra ý kiến, hưng phấn cả lên.
– Tầm thường! – Ngọc Di quăng cho Ngân Nhi một cái ánh mắt xem thường. Đang định mở miệng thì nghe Tuyết Linh hỏi:
– Các ngươi biết nấu sao?
Nhất tề các nàng đều im lặng.
– Không biết nấu thì chúng ta hãy tự chế cho mình một công thức đi? – Tuyết Linh thấy hai người im lặng liền nói. Nghĩ nghĩ một chút nàng lại thêm: – Ta nghe nói thịt chuột đồng rất ngon lại không dơ.
(Shizu: Đọc giả ở nhà đừng bắt chước Linh tỷ chế bậy chế bạ nhá. Mắc công ăn vào sẽ đi thăm ông bà sớm! )
– Chuột? Nhưng mà nó… – Ngọc Di rùng mình một cái.
– Ngươi chắc chắn là chuột đồng 100%? – Ngân Nhi nghi hoặc hỏi. Lại thấy mắt Tuyết Linh chung quy vẫn nhìn về một nơi liền nhìn theo.
Phía xa, những ngọn lúa vàng lấp lánh đung đưa theo gió trong thật đẹp. Gương mặt Tuyết Linh đắ ý nói:
– Lúa nhiều như vậy, các ngươi nghĩ có chuột không?
Ngọc Di cùng Ngân Nhi nhìn nhau, cuối cùng thở dài đành thuận theo ý Tuyết Linh. Các nàng sẽ nghe theo cái người quái dị này một lần thử. Mong là sẽ không bị ngộ độc thực phẩm.
Thế là các nàng đành nhờ những nông phu nới đây tìm giúp ba người bẫy chuột. Không bao lâu sau, có một vị nông phu thân hình cao ráo, to khoẻ đến trước mặt các nàng nói:
– Các vị công tử, bọn ta theo yêu cầu của các vị bắt ba con chuột đồng. Không những thế còn thặng thêm cho các vị một con chuột nữa.
Dứt lời, hai nông phu khác tiến lên xáh bốn con chuột còn sống đã bị trói hết tứ chi và được tóm lại một chỗ bằng một sợi dây cột ngay đuôi xách đến trước mặt các nàng cười đến sáng lạng.
– Hảo! Các vị thật có lòng. Đây là chút tiền mọn xem như là bồi cho các vị. – Tuyết Linh vừa lòng mỉm cười nói. Nàng lấy trong lòng ra một cái hồng bao (bao tiền) đưa tất thảy cho vị nông phu kia.
Ngân Nhi đánh giá những con chuột này rất cẩn thận. To, béo rất tốt! Không những thế, những vị nông phu kia còn rất tâm lí để dài phần dây dư ra cho các nàng cầm không bị dơ tay. Thật là tiện lợi!
Ba người vừa lòng, xách trong tay bốn con chuột đi về An phủ nhưng khi đi ngang qua một gốc đường gần rừng vắng vẻ lại nghe thấy tiếng nói hung hãn, trầm trầm của một hán tử (người to, cao, khoẻ):
– Tiện nhân, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đúng là không biết điều mà!
– Các ngươi muốn làm gì? – Giọng của một nữ tử vang lên, rõ ràng trong lời nói không kiềm được khiếp sợ.
– Hahaha…muốn làm gì trong lòng ngươi tự hiểu rõ. – Một giọng nói hán tử khác vang lên, còn kèm theo giọng cười gian xảo.
Ngọc Di nhíu mày, đây là đang XXX tập thể? (Shizu: Di tỷ tưởng tượng hơi quá.) Ở cổ đại cũng có trò này sao? Thật bất ngờ nha. Nhưng cổ đại làm sao giống hiện đại? Nữ tử ở đây rất trọng trinh tiết nếu bị như vậy sợ là…Nhất thời, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng nàng. Không nói nhiều lời, bóng dáng Ngọc Di đã nhanh chóng di chuyển đến góc đường kia.
Vốn dĩ Tuyết Linh và Ngân Nhi định lờ đi tiếng nói đó nhưng vì con bạn của các nàng đành phải quay gót đi đến góc đường khi nãy.
Các nàng vừa bước vào, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Ngọc Di đã tức giânn quát lớn:
– Các ngươi ban ngày ban mặt đang làm gì con gái nhà lành?
– … – Nhất tề nơi đó liền im lặng phăng phắt. Ai nấy đều quay đầu nhìn Ngọc Di đang hiên ngang chóng nạnh, khí thế chính nghĩa hừng hực.
Đột nhiên, cô gái bị dồn đến chân tường xông đến, quì xuống dưới chân Ngọc Di khóc đến lê hoa đái vũ (như hoa lê trong mưa), nấc lên từng tiếng nói:
– Công tử…cầu xin ngươi cứu…cứu tiểu nữ…tiểu nữ là gái thôn quê. Vì nghèo khó mà lên kinh thành làm ăn. Ai ngờ…ai ngờ giữa đường lại gặp sơn tặc. Chúng bắt tiểu nữ về làm áo trại tiểu thiếp…khó khăn lắm tiểu nữ mới thoát khỏi nơi ấy…Tiểu nữ không muốn trở lại nơi đó.
Khuôn mặt của nữ tử đó thanh tú, bơi vì nhoà lệ mà tô điểm thêm nét duyên dáng trên khuôn mặt nàng. Trong đôi mắt to tròn ngấn nước kia là vẻ ngây thơ, cầu khẩn, không nhìn ra một tia giả dối khiến cho Ngọc Di mủi lòng nhưng Tuyết Linh lại rất lạnh nhạt. Xin lỗi, tuy nàng ta thập phần đáng thương, Tuyết Linh nàng cũng không phải là kẻ vô tim vô phổi nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy nàng ta có gì không đúng còn về mặt nào không đúng thì nàng không biết.
Người có vẻ khó dò tâm tư nhất có lẽ là Ngân Nhi vì trên mặt nàng chung qui đều mỉn cười, không một tia cảm xúc…
– Ngươi ngậm máu phun người! Nữ nhân lòng dạ rắn rết kia, chớ có hồ ngôn loạn ngữ. – Một tên hán tử nghe vậy liền tức giận quát. Sao trên đời này lại có một nữ nhân thâm hiểm như thế chứ?
– Thế các ngươi đuổi theo nàng làm gì? – Ngọc Di lạnh giọng hỏi.
– Là vì nàng ta trộm đồ của áp trại bọn ta. – Tên hán tử khác đáp.
– Chúng quy các ngươi vẫn là sơn tặc a. – Ngọc Di cười khinh miệt. Trong lòng hừ lạnh. Nàng chính là không tin lời của bọn họ. Đã làm sơn tặc mà còn mắc bệnh máu dê. Bệnh này nếu như không sớm trị sẽ ảnh hưởng không nhỏ nga.
– Không, bọn ta… – Tên sơn tặc định nói gì nữa nhưng Ngọc Di đã đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn khiến hắn khuỵu chân thống khổ.
– Hôm nay cô nãi nãi sẽ trị bệnh dê cho các ngươi. – Ngọc Di vừa nói vừa liên tục đạp vào chỗ hiểm của hai tên sơn tặc. Nhất thời mọi người đều xanh mặt, chỉ còn lại tiếng la thảm thiết của hai tên kia.
Trong lòng Tuyết Linh và Ngân Nhi âm thần thở dài, thấp nhang cúng hai tên ấy. Xem như bọn hắn xui gặp phải nữ ma đầu. Mô phật, không sao, của đi thay người mà. (Shizu: Éc! “Của” này không cần phải đi đâu nga.)
– Đại hiệp, xin tha mạng. Aaa…đại hiệp… – Hai tên sơn tặc kêu gào, gương mặt trắng bệh không còn giọt máu nhăn nhó.
Ai đó có vẻ đã thấy cắn rức lương tâm vì đã xém “vô tội” làm hư cái quý giá của bọn chúng nên mới ngừng chân, đanh giọng nói:
– Hừ, hôm nay cô nãi nãi ta tha cho các ngươi. Sau này đừng để ta lại nhìn thấy các ngươi lần nữa.
– Dạ, dạ. Tạ ơn đại hiệp. – Tức thì bọn hán tử kia ba chân bốn cẳng chạy mất, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.
Một đạo kim quang thoáng qua trong mắt cô gái kia. Khẽ mím môi, nàng ta trong lòng vui vẻ không thôi. Sơn tặc thì sao? Võ công cao cường thì thế nào? Gặp đạo chích cũng như nước sông đổ biển thôi!
– Được rồi, hết việc rồi. Chúng ta mau về thôi Ngọc Di. – Tuyết Linh nhàn nhạt nói. Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này hoài thì đến tối mới mò được về cung quá!
Ngọc Di “ừ” một tiếng rồi ba người bắt đầu dời bước. Cô gái kia thấy vậy vội vàng kêu:
– Tam vị công tử, xin dừng bước.