Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 27
Tuyết Linh chửi thầm trong lòng, không biết tên không biết điều nào dám chọc vào cô nãi nãi nàng đây. Nàng xoay người lại nhìn thẳng vào tên vừa nói khi nãy thì…….Á à! Ra là một thằng nhãi mặt mũi bình thường, khoảng chừng 22 đến 25 tuổi (Shizu: Vậy mà bảo là thằng nhãi à? =_=). Hai bên hắn đang trái ôm, phải ấp hai mỹ nữ xinh đẹp. Ánh mắt của hai nàng ta đang liếc xéo về hướng nàng.
“Liếc cái gì mà liếc? Liếc mốt lé bây giờ! Loại đàn ông như vậy cho ta cũng không thèm! Mỹ nam (ý chỉ Nguyên Phong) mà ta còn không cần huống chi tên này. Hứ!” – Tuyết Linh chun mũi mắng trong lòng, bên ngoài lại cùng hai nàng kia đấu mắt.
Trận đấu đang đến hồi gây cấn, then chốt thì lại bị tên nam nhân khi nãy cắt ngang:
– Mỹ nhân, nàng đây là làm sao vậy? Có phải hay không đang ghen tị với hai người này? Lại đây để bổn công tử cưng chìu nàng!
– Mẹ kiếp! Ngươi không nhìn lại nhan sắc của mình trong gương sao? Mày mũi như vậy cũng đòi ta ghen tị? Nằm mơ! – Tuyết Linh không chịu được cái giọng điệu tự sướng của tên này. Nàng xoa xoa cái tay mà trong lòng thầm mắng: “Ối mẹ ơi! Con gặp trúng người tự sướng rồi. Da gà da vịt nổi lên hết trơn!”
– Mỹ nhân, ăn nói phải có dịu dàng như vậy mới được. – Tên nam nhân kia hình như không hiểu ý nàng, ngược lại còn khuyên răng nàng với vẻ mặt rất ư là……”trong sáng”.
– Mặc kệ ta! Liên quan gì đến ngươi? Hừ….cô nãi nãi ta đây không rảnh mà nói chuyện phiếm với ngươi! – Tuyết Linh lườm tên đó một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng tên nam nhân kia làm sao để nàng đi dễ dàng như vậy được? Hắn hất hàm lệnh cho hai tên nô tài của mình chặn nàng lại. Liền như vậy, hai tên đàn ông vạm vỡ không biết từ đâu chắn trước mặt Tuyết Linh làm nàng giật mình. Định thần lại thì ra đó là hai tên đại hán da nâu a! Mặt lại còn trông rất hung dữ.
– Mỹ nhân, ta không muốn đối xử thô bạo với nàng. Ngoan, mau đi theo ta để bổn công tử đây cho nàng vui vẻ một ngày. Hay nàng muốn làm tiểu thiếp thứ 10 của ta cũng được! – Tên nam nhân kia cười tà quái tiến đến gần Tuyết Linh.
Cái gì? Vui vẻ một ngày? Vui vẻ cái gì chứ? Chơi bắt dí với nhau sao? Không cần a! Lại còn tiểu thiếp thứ 10 nữa! Mơ đi! Tuyết Linh tức giận, định dạy cho tên này một bài học thì……
– Thả nàng ra! – Từ trên trời hai bóng dáng một trắng một vàng bay xuống chắn trước mặt Tuyết Linh. Mọi người trên đường sớm đã tựu hợp lại xem náo nhiệt từ lâu, bây giờ đang bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của hai người khi nãy. (Shizu: Nguyên Phong áo vàng còn Tru Liệt áo trắng nha mọi người.)
Tuyết Linh mắt sáng rỡ lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng áo trắng. Trong lòng nàng tung hoa, mừng rỡ nghĩ: “Bạch mã hoàng tử a! Nếu thêm con ngựa trắng vô nữa là đủ bộ rồi!”
Nhưng khi hai tên nam nhân kia quay lại thì nàng liền vỡ mộng. Đó là Tru Liệt và Nguyên Phong! Trước đó Nguyên Phong đã giới thiệu Tru Liệt là thái tử Thúy Nguyệt quốc cho nàng rồi! Vì vậy, phàm là người hoàng thất, nàng đều sẽ không muốn dính vào.
– Nàng không sao chứ? – Cả hai lên tiếng hỏi rồi liếc mắt nhìn nhau.
– Các ngươi là người phương nào? Có biết bổn công tử đây là ai không mà dám cướp người của ta? – Tên nam nhân kia tức giận quát.
– Là ai bọn ta mặc kệ. Nhưng đây là nương tử của ta! – Nguyên Phong lườm tên đó một cái. Một tay ôm lấy eo Tuyết Linh nói.
– Ai là nương tử của ngươi? – Tuyết Linh nói nhỏ rồi nhéo Nguyên Phong một cái rõ đau khiến hắn phải mặt mày nhăn nhó.
– Nương tử thì sao? Ta đã định nàng sẽ là tiểu thiếp thứ 10 của ta rồi, ai dám cản? – Tên nam nhân kia nói. Lời vừa nói xong đã khiến Tuyết Linh đùng đùng nổi giận.
Cái quái gì? Ở đâu ra cái luật hắn ưng thì nàng phải làm? Không tự xem lại mình như thế nào mà muốn nàng đây làm tiểu thiếp? Mẹ kiếp! Không dạy cho tên này một bài học thì không được mà! Thế là Tuyết Linh liền “hùng dũng” phi thẳng chiếc giày của mình vào mặt tên nam nhân kia làm hắn ngã trên mặt đất, miệng không quên chửi mắng:
– Chó má gì vậy? Ta mà lại làm tiểu thiếp của ngươi? Đúng là mộng tưởng!
– Con tiện nhân kia! Ngươi có biết đây là con trai của tri huyện đại nhân ở đây không? Vô lễ như vậy bộ không sợ dẽ chọc giận ngài ấy hay sao? – Một mỹ nữ bên cạnh mặc hồng y mỏng manh đỡ tên nam nhân kia lên nói.
– Á à! Ra là vậy! – Tuyết Linh cười quái gở nói. Tiếp đến nàng xoay qua Nguyên Phong đóng kịch: – Tướng công! Thiếp muốn đến “thăm hỏi” tri huyện đai nhân a~
“Ấy da! Ta thật là khéo biết làm mình nổi da gà nha!” – Tuyết Linh nói thầm trong bụng. Nàng lớn thế này rồi mà chưa từng phải dùng cái giọng điệu ghê rợn như vậy! Đúng là dẽo như kẹo kéo!
– Được. Theo nàng vậy. – Nguyên Phong cũng chẳng buồn để ý. Để mặc nàng thích làm gì thì làm, hắn chỉ giúp nàng vài chuyện là được rồi.
Ba người không đếm xỉa gì đến mấy người ở đây mà dùng khinh công bay tìm phủ tri huyện đánh trống.
– Ai là người đánh trông? – Tri huyện đại nhân mặt mày bậm trợn. Chẳng qua là lão đang chuẩn bị “chiến đấu” với tiểu thiếp 20 tuổi của mình thì lại bị gọi vào đây! Đúng là tức chết mà!
Nguyên Phong không nhiều lời, lấy lệnh bài ra khiến lão tái xanh mặt, vội vàng quỳ xuống nói:
– Không biết thái tử giá lâm, xin người thứ tội.
Nguyên Phong bình thản cùng Tuyết Linh và Tru Liệt cùng đi lên phía trên chả buồn liếc mắt về tên quan tri huyện đó. Chưa kịp ngồi xuống ghế chủ trì, Tuyết Linh đã vội vàng dành lấy. Nguyên Phong nhìn nàng có chút bất mãn nhưng cũng im lặng nhìn xem nàng định giở trò gì. Dân chúng bên ngoài tụ tập lại chỉ trỏ xì xầm. Cũng phải, một cô gái như vậy lại khiến tên tri huyện hách dịch của bọn họ quỳ xuống như thế rất khác người!
– Bà con, xin im lặng một chút. Ta có chuyện muốn hỏi mọi người. – Tuyết Linh cao giọng nói.
-………- Toàn thể im lặng
– Tốt lắm! Theo như ta được biết con trai của tri huyện này không biết phải trái, làm xằng làm bậy. Ắc hẳn lão ta cũng có góp tay. Nay trong các vị, có ai là người bị hại, hãy can đảm nói hết tội chứng ra. Ta sẽ đòi lại công bằng cho các vị! – Tuyết Linh thấy mình rất oai! Rất oách! Xem ra nàng rất có thiên phú làm quan đó chứ!
Tất cả im lặng một hồi, tên quan tri huyện kia mặt biến sắc. Vội vàng dập đầu nói:
– Oan cho thần. Thần không có làm điều gì sai trái cả.
– Có! Con gái tôi……nó chỉ vừa tròn 20 tuổi đã bị tên quan dâm đãng này bắt về làm thiếp.
– Nương tử của ta bị con trai hắn làm nhục, phải lấy cái chết để tạ lỗi với ta!
– Con gái ta chỉ mới 13 đã bị con trai lão cưỡng hiếp! Thử ỏi sau này làm sao kiếm được phu quân?
– bla…bla…bla….. – Tội danh của hai cha con lão kể mãi không hết. Cuối cùng Tuyết Linh đành đập bàn cho mọi người im lặng nói:
– Giải con trai lão về đây!
Phàm là những kẻ biến thái, dâm tặc như cha con nhà này nàng đều ghét đến tận xương tủy.
Con trai lão được áp giải đến. Hắn nhận ra ngay cái người ngồi trên cao đường chính là Tuyết Linh-người mà hắn chọc phải khi nãy. Tuyết Linh cũng không nhiều lời. Đi thẳng vào vấn đề chính, xửa lí hai cha con nhà này. Nàng kể lại vài việc gây cho nàng ấn tượng và nói thẳng hắn dám trêu ghẹo thái tử phi Nhật Quang quốc. Nay bị tịch thu tài sản, cắt chức tri huyện và giải phóng cho nhưng nữ nhân số khổ của bọn họ ra trở về với gia đình với khoảng tiền xem như là bù đắp.
Hai cha con bọn hắn khóc than cầu xin đến nỗi bất tỉnh. Khiến Tuyết Linh lại phải cực khổ điều động lính quăng bọn họ ra đường. Dân chúng vui mừng tung hô, còn Tuyết Linh thì……lại nghĩ mình có phải quá nhẹ tay hay không? Hay là giết quách hai người bọn họ cho rồi? Mộ phật! Không được, ông trời có đức hiếu sinh a!
——————Hoàng cung——————
Bích Nghiêng do chủ tử của mình bị nhốt vào đại lao, cắt chức thái tử trắc phi nên được bổ nhiệm vào Cẩm Dược cung của Huỳnh Lưu. Nàng ta vui vẻ không thôi. Phải biết nàng ta phải tốn rất nhiều tài nguyên mới mua chuộc được ma ma tổng quản bổ nhiệm nàng ta vào cung nữ tùy thân của tam hoàng tử. Như vậy nàng ta mới có thể ngày ngày ở cạnh chàng để mà……bồi đắp tình cảm!