Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 11
– Mẹ kiếp! Đúng là tức chết ta mà! – Tuyết Linh đợi ba người trắc
phi kia đi được một quãng xa mới bùng nổ cục tức mà mình đã chịu đựng
nãy giờ.
– Ta cũng bực đây! Sáng sớm đã gặp kẻ thù rồi! Hừ. – Ngọc Di cũng “cháy” theo Tuyết Linh. Cô hừ lạnh nói.
– Lam tỷ, tỷ đi làm việc của mình đi. – Ngân Nhi bơ đẹp hai con bạn của mình mà nói với Tiểu Lam.
Tiểu Lam dạ một tiếng rồi lui ra làm việc. Lúc này Ngân Nhi mới nói:
– Nước sông không phạm nước giếng là được. Nhưng mà……nợ cũ cũng
phải trả. Chỉ là chờ tời cơ thôi. – Nàng nói mà ánh mắt lóe tia sắc bén,
hàn khí trên người càng dày đặc làm Tuyết Linh cùng Ngọc Di lạnh cả
sống lưng. Trong lòng hai người la hét:
“Hahaha, có Ngân Nhi nói
như vậy thì không cần bàn cãi gì nữa rồi! Kì này đám dog đó chết chắc.”
(Shizu: Xin lỗi các bạn nha. Mình không cố ý chửi thề. Nhưng có một số
khúc phải như vậy mới thể hiện rõ tính tình cùng tâm trạng của nhân
vật.)
– Thôi! Tụi mình đi luyện võ đi. Sẵn kiếm gì đó làm bao
cát cho đỡ tức. – Tuyết Linh đứng dậy nói nhưng đáp lại cô chỉ là ánh
mắt ái ngại của hai con bạn mình.
– À…Tuyết Linh. Ta định là sẽ học đàn tranh. Hay ngươi luyện với Ngân Nhi đi. – Ngọc Di nói.
– Ta cũng định học múa, xin lỗi ngươi nha! – Ngân Nhi
– Híc…..đành vậy. Các ngươi đi đi! – Tuyết Linh nói rồi xua xua tay.
– Vậy nha! Yêu ngươi lém cơ! Tụi ta đi nha! – Ngọc Di cùng Ngân Nhi hôn gió Tuyết Linh rồi chạy đi.
– Má ơi! Ớn lạnh quá! – Tuyết Linh nhìn theo hai con bạn mình mà xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Vậy là ngày nào cũng vậy. Đã được hai tháng Ngân Nhi đến Thiên Hương
các-nơi của những vũ công giỏi nhất học múa, càng lúc càng đẹp, Ngân Nhi
đứng hai không ai trong Thiên Hương các đứng nhất. Ngọc Di thì đến Nhạc
Thiên các-nơi những người đàn giỏi nhất học đàn, ngày ngày đều chăm nên
Ngọc Di rất tiến bộ. Tuy chỉ đàn được 5, 6 bài nhạc nhưng lại rất hay
và điêu luyện. Chỉ còn lại một mình Tuyết Linh. Vì không có hai con bạn
nên rất tẻ nhạt. Nàng không còn đến chỗ Mộ Dung tướng quân luyện công
nữa mà ở nhà làm những chuyện vặt như: đọc sách, luyện công, trốn ra
khỏi hoàng cung chơi. Chẳng mấy chốc võ công của nàng tăng lên rõ rệt,
kinh công dùng để trốn ra ngoài ăn vặt cũng tăng theo. Đã thế lúc nàng
đọc sách do Tiểu Lam đưa, vì không hiểu trong sách nói gì nên nàng đã
chế ra một võ công mới. Có thể điều khiển những vật mềm như: chỉ,
vải,..v…v…làm vũ khí giết người. (Shizu: Lợi hại như vậy? T.Linh:
Ngươi muốn thử không? *cười man rợ*. Shizu: Không ạ! Em biết tỷ lợi hại
hì hì. *sách dép chạy khi còn có thể*)
Cho đến một ngày, khi Ngân Nhi cùng Ngọc Di về chung……….
– Nè Ngân Nhi, Ngươi có thấy dạo này sao đám trắc phi kia im hơi lặng tiếng như vậy không? – Ngạc Di ôm đàn hỏi
– Bộ….có chuyện gì à? – Ngân Nhi ngíu mày hỏi
– Ừ, hôm nay, lúc ta để quên đồ về đây lấy thì thấy đám người đó bước ra từ Thiên Duyên các của tụi mình đó. Ta còn nghe bọn chúng nói cái gì mà…..”chắc ả ta sợ rồi, không dám phản kháng hay nói gì nữa là”..v….v….- Ngọc Di càng nói càng khiến Ngân Nhi nhíu mày. Cuối cùng Ngân Nhi cũng lên tiếng:
– Ngày mai ta với ngươi đi một đoạn rồi quay về xem.
Sáng hôm sau, đúng như kế hoạch của hai người. Ngân Nhi cùng Ngọc Di đi một đoạn liền quay về núp ở một lùm cây gần đó nghe động tĩnh bên trong. Vừa quay về các nàng đã nghe được tiếng nói đáng ghét của Tiêu THanh Mai:
– An Tuyết Linh a An Tuyết Linh. Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có chịu nói với thái tử là hưu ngươi không? Hay là muốn cho ta dùng biện pháp khác giúp ngươi?
Tuyết Linh im lặng. Sự im lặng đó làm hai đứa bạn của nàng lo lắng. Trong suy nghĩ của Tuyết Linh nàng đang đấu tranh rất dữ dội.
“Có nên nhịn nhục tiếp hay không?” Nàng vốn dĩ rất yếu thế. Bây giờ cũng vậy, hiện đại cũng vậy. Chỉ nhờ hai con bạn của nàng bảo vệ mình. Thật sự nàng không cam tâm! Nàng không muốn cứ bị lấn lướt như vậy mãi được!
– Ta thấy dạo này các ngươi rãnh rỗi quá nhỉ? Lại còn không biết tôn ti trật tự nữa chứ! Nên nhớ rõ địa vị của các ngươi! Ta là thái tử phi, là chính cung. Các ngươi chỉ là trắc phi thôi! – Tuyết Linh nói với chất giọng lạnh nhất của mình.
“Chát”